Tử Thiên tựa như một mảnh tiên cảnh, trên lá cây tử đằng dày đặc là những hình thái tiên sơn khác nhau, núi non liên miên trùng điệp, giữa những cành lá ấy là vô số thôn xóm, thành quách.
Người dân nơi đây giống như côn trùng cư ngụ trên Hồ Lô Đằng, khai khẩn ruộng tốt, trồng trọt hoa màu, sinh hoạt phồn thịnh.
Trần Thực bay đến gần quan sát, mới phát hiện những người này không phải là nhân loại chân chính.
Bọn họ đầu người thân người, lại mọc ra bụng và cánh như loài ong, xây dựng thôn xóm, thành quách cũng mang hình dạng như tổ ong.
Hình thể của bọn họ tương đương với người trưởng thành, mỗi khi từ trong phòng đi ra thường liền đập cánh bay lên, hái lấy mật hoa trong tiên sơn.
Ngoài những Phong Nhân này, còn có Nghĩ Nhân – đầu người thân kiến, mọc ra bốn chân cùng hai tay, hành động nhanh nhẹn.
Trần Thực còn thấy xe ngựa của Nghĩ Nhân chạy trên những con đường được mở giữa các cành lá đằng diệp, đó là những đoàn thương nhân di chuyển qua lại giữa các thôn trại, thành quách.
Phía trước xe ngựa là loài quái vật đầu người thân bò, thân hình to lớn.
Những con đường này có thể cho năm sáu cỗ xe ngựa chạy song hành, vô cùng rộng rãi.
Khi tới thân cây lớn, đường liền uốn lượn theo thân cây mà xây dựng, từng vòng từng vòng đi lên trên cao.
Mỗi một vòng như vậy đều có vài bình đài vuông lớn khoảng mười mấy mẫu, đủ cho gia súc nghỉ chân.
Trên bình đài có trà quán, tiệm bánh ngọt, chủ tiệm thường là Thử Nhân – đầu chuột thân người.
“Thế giới kỳ quái.”
Đột nhiên, từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới, càng lúc càng nóng.
Trần Thực ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vầng thái dương to lớn đang xoay quanh gốc tử đằng, chậm rãi từ trên trời hạ xuống.
Vầng thái dương ấy đang vận chuyển xoay quanh tử đằng.
“Tựa như là thái dương của Hư Không Đại Cảnh.”
Trần Thực tránh đi ánh nắng gay gắt, chỉ thấy vầng mặt trời kia từ nơi cách trăm dặm chậm rãi bay qua, kéo theo từng đợt sóng nhiệt.
Ánh dương sáng rực, phát ra Thuần Dương đạo lực, hàm chứa sinh cơ bừng bừng, dưỡng dục vạn vật.
So với hai con ngươi biến thành đại nhật của Chân Thần nơi thiên ngoại, thì cao minh hơn rất nhiều!
“Tu vi không bằng, nhưng đạo lực Thuần Dương lại vượt xa Chân Thần!”
Trần Thực thầm nghĩ: “Chủ nhân nơi này, đạo hạnh quả thực rất cao.”
Vầng thái dương ấy ước chừng lớn khoảng tám trăm dặm, do Thuần Dương chân khí ngưng tụ thành.
Điều kỳ lạ là, khi mặt trời vận chuyển quanh tử đằng, từng tia từng sợi tử khí từ trong tử đằng bay ra, dung luyện vào mặt trời kia.
Ngay phía sau mặt trời là một vầng trăng, tuy không to lớn bằng mặt trời nhưng cũng khoảng ba, bốn trăm dặm.
Vầng trăng ấy do Thái Âm chân khí kết thành, toàn thân là một khối chân khí, phản chiếu ánh dương, nhưng ánh sáng lại lạnh lẽo thanh tịnh.
“Nơi đây quả là đạo cảnh của một vị tiên gia, chính là thiên giới.”
Trong lòng Trần Thực khẽ động.
Đạo cảnh chính là cấp độ tiếp theo sau Hư Không Đại Cảnh, bản chất là một đạo tràng.
Tu sĩ sau khi tu thành Nguyên Thần, sẽ luyện thành đạo tràng.
Đạo tràng tiến thêm một bước, tại Hoàn Hư cảnh mở ra Hư Không Đại Cảnh.
Về sau, tu sĩ hợp đạo, mới thành Tiên Nhân, gọi là Thiên Tiên.
Tuy nhiên, Hư Không Đại Cảnh lúc này vẫn chưa thể gọi là đạo cảnh.
Chỉ khi tu luyện đến Chân Tiên cảnh, mới có thể đem Hư Không Đại Cảnh hóa thành đại đạo thế giới, gọi là đạo cảnh, khi đạt đến bước này, mới có thể xưng là “trời”.
Hiện tại, Trần Thực vừa mới mở Hư Không Đại Cảnh, dùng Thuần Dương và Thuần Âm luyện thành nhật nguyệt, chỉ mới bước đầu lĩnh ngộ Hư Không Đại Cảnh.
Khô lâu thân của hắn tu vi cao hơn một chút, đã vượt qua Đại Thừa, bước vào Phi Thăng cảnh, nhưng chưa từng hợp đạo, nên đối với đạo cảnh hoàn toàn không biết gì.
Lần đầu tiên tiến vào tiên gia đạo cảnh, hắn không khỏi dừng lại dò xét.
“Vị tiên gia này đối với đạo lý Âm Dương quả là lĩnh ngộ cực cao!”
Nhìn thấy nhật nguyệt vận chuyển, trong lòng Trần Thực tự nhiên sinh ra cảm giác khâm phục: “Hắn đã lĩnh hội được đạo lý Âm Dương hoá sinh – Thuần Dương là mặt trời, sinh hóa vạn vật; Thuần Âm là vầng trăng, dưỡng dục vạn vật.
Thật không tầm thường!
Nếu như hắn tiến thêm một bước nữa, liền có thể lĩnh ngộ được đạo lý Âm Dương tương trợ, Thủy Hỏa dung hợp, khi ấy mới có thể sánh ngang với ta.”
Hắn bay lên cao, tiếp tục quan sát.
Ngoài Âm Dương ra, vị tiên gia này còn vận dụng một ít pháp môn thuộc Địa Chi chi đạo.
Chẳng hạn, trong các thôn trại, thành quách trên lá tử đằng đều có thờ phụng các loại Thần Chi.
Những thần linh ấy phụ trách mưa thuận gió hòa, trừng trị kẻ ác, giúp người thiện.
Trong đạo cảnh này, sinh linh cũng có sinh lão bệnh tử, cho nên còn có một hệ thống Âm Gian Địa Phủ đặc biệt để quản lý.
Địa Phủ cũng được xây dựng trên lá tử đằng.
Trần Thực dùng Nguyên Thần trà trộn vào giữa đám quỷ hồn, quan sát một phen.
Nơi đây Địa Phủ thi hành luân hồi hệ thống.
Người chết sau khi qua đời, phải qua thẩm phán của Địa Phủ.
Nếu có tội, sẽ bị chịu khổ để tiêu trừ tội nghiệt.
Sau khi tội nghiệt tiêu tan, liền được chuyển thế đầu thai.
Dựa vào công đức của kiếp trước, mà đầu thai thành các loại sinh linh khác nhau.
Công đức cao thì đầu thai làm Thú Nhân, công đức thấp thì thành Trùng Nhân, thấp hơn nữa thì là súc vật, thực nhân.
Còn thấp hơn nữa thì chỉ là sâu kiến, côn trùng, lân ngư, hoặc thậm chí chỉ là cỏ rác.
Trần Thực trong lòng chợt có chút lĩnh ngộ, thầm nghĩ: “Trong thế giới Tử Thiên này, số lượng hồn phách là nhất định, luôn vận chuyển trong luân hồi của Tử Thiên, tạo thành một hệ thống tuần hoàn, không tăng không giảm.
Nơi này đã có thể gọi là một thế giới hoàn mỹ.
Nương nương đưa ta đến nơi đây, có lẽ chính là bởi vì nơi này cũng tồn tại luân hồi.
Thế nhưng, vì sao một tiên gia đạo cảnh đã hoàn chỉnh như vậy, lại còn cần tử đằng để chống đỡ thiên địa càn khôn?”
Nghĩ mãi không ra.
“Tử Thiên chi chủ thần thông quảng đại, cảnh giới sâu xa không phải hạng người như ta có thể suy đoán.
Dùng tử đằng kết nối thiên địa, nhất định là có dụng ý.
Ta vẫn nên đi hái hồ lô thì hơn.”
Hắn lập tức phi tốc truy tìm, men theo thân tử đằng không ngừng bay lên trên.
Nơi đây cũng có không ít tu sĩ, thỉnh thoảng có đạo kiếm quang từ giữa các tầng lá đằng diệp di chuyển phi hành, tốc độ rất nhanh.
Trần Thực thấy vậy, vội vàng thu liễm khí tức, điều động nguyên khí tạo thành một tấm Ẩn Thân Phù, ẩn đi hành tích, lặng lẽ tiếp cận những đạo kiếm quang kia.
Trong kiếm quang là bản thể của các tu sĩ, mỗi người đều bay về phía trên, đến khi lên đến nơi cực cao, từng đạo kiếm quang rơi xuống, kiếm quang tiêu tán, một nhóm tu sĩ lúc này mới lộ diện, đồng loạt hướng về phía cung khuyết phía trước mà đi.
Phía trước là tiên cung liên miên không dứt, trong cung điện có những món pháp bảo, lô đỉnh khổng lồ, cao lớn hơn cả cung điện, tráng lệ dị thường.
Nổi bật nhất chính là một quả Tử Hồ Lô cực đại rủ xuống từ trên trời.
Vô số tiên cung tiên điện đều xây dựng xoay quanh quả Tử Hồ Lô này.
“Đây chính là Tử Hồ Lô mà mẫu thân nuôi bảo ta đi tìm sao?”
Trần Thực không khỏi tròn mắt kinh ngạc, Tử Hồ Lô này giống như một tòa núi lớn bằng tử ngọc, toàn thân lấp lánh, mặt hồ lô thỉnh thoảng hiện lên những hoa văn huyền ảo, tựa như thiên nhiên đạo văn.
Trần Thực hơi do dự, bảo vật này thực sự quá lớn, liệu có thể hái xuống mang đi được chăng?
Bên cạnh hắn, một tu sĩ nói: “Chi Thảo Hoa thời kỳ nở hoa quá ngắn, cần mau chóng thu mật, nếu không sẽ lỡ việc.
Lần này cắt mật quá ít, với tốc độ hiện tại, chỉ sợ chỉ có thể thu được năm, sáu phần mười, thời kỳ nở hoa đã gần hết.
Chúng ta phải để đám nô tài kia tăng tốc độ thu mật.”
Một nữ tu sĩ bên cạnh có chút không đành lòng, nói: “Hai ngày nay đã mệt đến chết mấy ngàn Phong Nhân rồi.
La sư đệ, nếu lại tăng tốc độ, chỉ sợ sẽ còn mệt đến chết nhiều hơn nữa.”
La sư đệ kia cười đáp: “Bọn chúng vốn là trâu ngựa do Tử Thiên chúng ta nuôi dưỡng, mệt chết thì cứ để luân hồi lần nữa, tới kiếp sau vẫn là trâu ngựa.
Tiểu Sương sư tỷ không cần thương hại.
Trong Tử Thiên, đám trâu ngựa này sinh sôi không ngừng, vô cùng vô tận, mệt chết bao nhiêu cũng chẳng đáng kể.
Nếu để trễ nải việc thu mật ong, sư phụ tất nhiên sẽ nghiêm phạt chúng ta!”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Trần Thực nghe vào trong tai, thầm nghĩ: “Những con ong này quả thật quá đáng thương.”
Nữ tu sĩ Tiểu Sương sư tỷ thần sắc nghiêm nghị, vội vàng nói: “Sư đệ nói đúng.
Chết bao nhiêu cũng không đáng tiếc, quan trọng là không thể làm chậm trễ đại sự của sư phụ.”
“Sư phụ cần dùng số mật này luyện chế Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan để hiến tặng cho đại nhân vật, tuyệt đối không thể trì hoãn.”
La sư đệ dẫn bọn họ đến một tiên điện chuyên tiếp nhận tiên mật.
Đúng lúc này, bầu trời phía trên rạn nứt, có rất nhiều tu sĩ từ trong khe nứt bay ra, đồng loạt bay về phía nơi này.
Tiểu Sương sư tỷ vội vàng dừng bước, vui vẻ nói:
“Là Hạ sư huynh!
Bọn họ đã trở về từ bên ngoài!”
Trần Thực ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chấn động, vội vã rời khỏi đám người kia, bay về hướng Tử Hồ Lô.
Người dẫn đầu trong số đó tu vi cực kỳ hùng hậu, viễn siêu hắn, hẳn là một cao thủ Phi Thăng cảnh đại viên mãn, khí tức cường đại vô cùng.
Trần Thực lo lắng nếu chạm mặt trực tiếp, sẽ bị đối phương nhìn thấu Ẩn Thân Phù.
“Hạ sư huynh!”
Đám người nhao nhao hành lễ chào đón, Trần Thực vừa mới bước vào một tòa tiên cung khác thì chợt cảm giác như có một ánh mắt sắc bén quét qua thân mình, trong lòng không khỏi cảnh giác: “Tu vi của người kia thật mạnh!”
Vị Hạ sư huynh nọ thu hồi ánh mắt, trong lòng cũng lấy làm kinh ngạc: “Vừa rồi bóng lưng kia là ai?”
Trong mắt hắn, đạo văn lưu chuyển, dần dần tan biến.
Đây là một loại tiên gia đồng pháp, có thể nhìn thấu biến hóa tinh vi trong Âm Dương, nhưng vừa rồi chỉ vô tình liếc qua, nên cũng không thấy rõ.
“Đại sư huynh trở về từ bên ngoài, mang về bao nhiêu sinh hồn?”
Tiểu Sương tỷ hỏi.
Hạ sư huynh lấy ra một cái hồ lô lớn cao bằng một người, mỉm cười đáp: “Thế gian có hai nước đang khai chiến, ta tọa trấn trên chiến trường, mở bảo hồ lô này ra, những sinh hồn của binh sĩ chiến tử liền tự động bay vào.
Ta không đếm kỹ, nhưng ước chừng hơn một trăm ngàn.”
“Một trăm ngàn sinh hồn!”
Đám người vừa mừng vừa sợ, nhao nhao cười nói: “Đủ dùng rồi!”
“Đại sư huynh lại lập công lớn!”
Hạ sư huynh cũng có chút đắc ý, nói: “Thế gian quốc gia, dân chúng tranh đoạt lợi ích, hoặc tranh đoạt lương thảo, hoặc cướp thổ địa, hoặc đoạt dân chúng, có khi là thù hận truyền đời, hoặc do mâu thuẫn dời chuyển, hoặc quốc quân nổi giận, thường dẫn đến dùng bạo lực, sinh linh tử thương vô số.
Chúng ta tu sĩ dùng sinh hồn luyện bảo, chỉ cần chờ bọn họ tự khai chiến, treo thu hồn pháp bảo trên không, bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, mà chúng ta không dính phải nhân quả.”
La sư đệ nói: “Sư huynh, cần gì phải chờ đợi vất vả như thế?
Không bằng nhập triều một quốc gia phàm tục, làm quốc sư, âm thầm thúc đẩy hai nước khai chiến, đến khi không chết không thôi, chẳng phải có thể thu được càng nhiều sinh hồn hơn sao?”
Hạ sư huynh sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, nghiêm nghị quát: “La Hàn Lâm, ngươi sắp bước vào ma đạo rồi đó!”
La sư đệ trong lòng run sợ, lập tức khom mình nhận tội: “Xin đại sư huynh trách phạt!”
Hạ sư huynh trầm giọng nói: “Ta thu sinh hồn trên chiến trường mà không can dự chiến sự, không nhiễm nhân quả.
Bọn họ chết bao nhiêu người, chẳng can hệ đến ta.
Nhưng nếu ngươi âm thầm xúi giục, thúc đẩy hai nước khai chiến, thì chính mình đã đặt thân vào nhân quả rồi, tương lai tất phải ứng kiếp bỏ mạng!
Chúng ta Tử Thiên dù sao cũng là danh môn chính phái, sư tôn tại Địa Tiên giới danh tiếng vang dội cỡ nào?
Ngươi có bỏ mạng cũng không đáng tiếc, nhưng đừng để làm tổn hại đến thanh danh sư môn!”
La sư đệ khúm núm, liên tục xin lỗi, không dám nói gì thêm.
Hạ sư huynh giao hồ lô trong tay cho hắn, phân phó: “Các ngươi đem sinh hồn trong hồ lô đưa vào luân hồi, để bọn họ trước tiên đến Âm Tào Địa Phủ chịu khổ, chịu đủ tra tấn, sau đó chuyển thế thành Phong Nghĩ, để phục dịch cho chúng ta.”
La sư đệ cùng Tiểu Sương tỷ vâng lệnh, tiếp nhận hồ lô, hướng Âm Tào Địa Phủ mà đi.
Ánh mắt Hạ sư huynh khẽ động, lập tức bước về phía tiên cung mà Trần Thực vừa mới tiến vào.
Lúc này Trần Thực đã xuyên qua tòa tiên cung kia, đi đến trước Tử Hồ Lô.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn cảm thấy khó mà tin nổi – quả hồ lô này thật sự quá lớn, đứng từ chỗ này nhìn lên, hoàn toàn không thấy miệng hồ lô đâu, chỉ mơ hồ nhìn thấy một sợi tử đằng từ trên trời rũ xuống, cắm thẳng vào tầng mây.
Hồ lô này không biết nặng bao nhiêu, sâu bao nhiêu, tản ra uy năng khiến người ta kinh hãi.
Trần Thực còn chưa tới gần, Ẩn Thân Phù trên người đã bị uy năng tỏa ra từ hồ lô triệt tiêu, hoàn toàn mất hiệu lực.
Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, chỉ thấy xung quanh hồ lô cắm đầy những lá cờ hình tam giác, trên mặt cờ có đạo văn lưu chuyển, cực kỳ khó hiểu.
Khi những lá cờ giương lên, đạo văn như sấm sét hóa thành điện quang, giao nhau tạo thành lưới pháp tỏa, liên kết với các cờ khác, hợp thành một trận pháp phong tỏa hồ lô.
Tử Hồ Lô thỉnh thoảng chấn động, tựa hồ muốn vùng vẫy thoát khỏi trói buộc, nhưng mỗi khi như vậy liền bị lưới trận pháp đánh cho hạ xuống.
Trần Thực trong lòng khẽ động, nhìn về phía Hồ Lô Đằng, chỉ thấy giữa không trung có một thanh Tiên Kiếm đang xoay quanh Hồ Lô Đằng mà cắt, rõ ràng là muốn chặt đứt Hồ Lô Đằng để lấy hồ lô.
Thế nhưng Hồ Lô Đằng vô cùng kiên cố, bị Tiên Kiếm cắt tới đâu liền tự khép lại tới đó, từ đầu đến cuối không thể chém đứt.
“Bảo vật này đúng là kinh thế hãi tục!
Không thể tưởng tượng được!”
Trần Thực cảm thấy rung động trong lòng.
Với thân phận Chân Vương, hắn từng thấy qua không ít bảo vật, kể cả Tiên khí cũng không hiếm, nhưng vẫn là lần đầu gặp được một món bảo vật sinh ra từ thiên địa tự nhiên như thế.
Quả hồ lô này chính là trời sinh pháp bảo, đến cả Hồ Lô Đằng cũng có thể chống lại Tiên khí!
“Đây mới thực sự là thiên tài địa bảo!
Khó trách mẹ nuôi nói Tây Ngưu Tân Châu là nơi mà Thần Tiên cũng không muốn tới – chúng ta ở Tây Ngưu Tân Châu, đúng là quá đỗi cằn cỗi rồi.”
Trần Thực cảm thấy hơi buồn lòng, nhưng nghĩ lại, chính vì Tây Ngưu Tân Châu cằn cỗi mới có thể sản sinh ra những con người thuần phác, lương thiện như vậy.
Vừa nghĩ, hắn vừa âm thầm di chuyển, lặng lẽ tiến gần về phía hồ lô.
Đột nhiên, Tử Hồ Lô mạnh mẽ chấn động, khiến đạo văn trên những lá tiên kỳ xung quanh cũng chấn động theo, căng ra như bị ép tới cực hạn.
Tử Hồ Lô đột nhiên bay thẳng lên không, vô số điện quang giao thoa, tiên uy chấn động tứ phương!
Cùng thời khắc đó, thân thể của Trần Thực kịch liệt thu nhỏ lại, xuyên qua giữa những đạo văn điện quang của tiên kỳ trận pháp, tay trái ấn chặt lên Tử Hồ Lô!
Tử Hồ Lô này cùng tiên kỳ đại trận đều có uy lực cực kỳ kinh khủng, bất kỳ một món nào cũng đủ khiến hắn bị chấn thành tro bụi, xương thịt nát vụn chỉ trong nháy mắt.
Nhưng vào thời điểm hai bên đang giằng co kịch liệt, cũng chính là lúc phòng ngự sơ hở nhất.
Tiên kỳ trận thế vốn chỉ để vây khốn Tử Hồ Lô, không phòng bị người từ bên ngoài xông vào.
Trần Thực nắm bắt đúng khoảnh khắc này, liền xông thẳng vào trong trận!
Ngay lúc hắn vừa xông vào trận, Hạ sư huynh từ trong tiên cung bước ra, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền phẫn nộ quát lớn: “Mâu tặc từ đâu tới, dám cả gan trộm cắp trong Tử Thiên cung?”
Trong khoảnh khắc, hắn dốc toàn lực vận chuyển tu vi, khí tức bá đạo cuồn cuộn, Nguyên Thần cùng nhục thân đều đã gần như viên mãn tiên cảnh, chỉ còn thiếu một bước hợp đạo với thiên địa!
Hắn thúc động tiên pháp, đại đạo hoa văn dây dưa giao thoa, hóa thành thần thông khuấy động thiên địa — một loại thần thông mà Trần Thực chưa từng thấy qua!
“Người này thật là lợi hại!”
Trần Thực vừa nghĩ đến đây, thì bốn phía tiên kỳ trận pháp đã bắt đầu co rút lại, sắp đem hắn tách rời ra khỏi Tử Hồ Lô!
Ngay lúc ấy, tay trái hắn đã hoàn toàn ấn lên thân Tử Hồ Lô, phù lục màu vàng do Hậu Thổ nương nương lưu lại trong lòng bàn tay đột nhiên sáng lên, phát ra hào quang chói mắt, kết nối cùng những hoa văn kỳ dị trên mặt hồ lô.
“Răng rắc!”
Trên không truyền đến một tiếng vang như sấm rền, chính là thanh Tiên Kiếm trước đó một mực không thể chặt đứt Hồ Lô Đằng, vào thời khắc này lại thuận lợi chém đứt.
Nói đúng hơn, là Hồ Lô Đằng tự mình thuận theo kiếm thế mà đoạn tuyệt, chứ không phải do uy lực của Tiên Kiếm!
Trên bề mặt Tử Hồ Lô, vô số đạo văn tự nhiên đồng loạt hiển hiện, trong nháy mắt bỗng nhiên hướng ra phía ngoài khuếch tán.
“Òng!”
Từng lá tiên kỳ hình tam giác lập tức bị đánh bay về bốn phương tám hướng, ngay cả Hạ sư huynh cũng bị xung kích mạnh đến mức bay ngược ra xa!
Trần Thực một tay giơ cao Tử Hồ Lô, cảm giác như đang nâng cả một tòa núi lớn.
Không cần nghĩ ngợi nhiều, hắn lập tức nhún người phóng lên, nâng hồ lô lớn ấy lao thẳng về hướng mình đến từ trước!
“Đắc thủ rồi!”
Trái tim hắn nhảy loạn kịch liệt, khí huyết dồn dập xông thẳng lên đầu, màng nhĩ bị chấn động đến mức ong ong vang lên không dứt!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!