Sáng sớm, sương đêm còn đọng lại thấm ướt mọi thứ, rồi lại theo ánh mặt trời lên cao mà dần dần bốc hơi, như thể cùng nhau cuốn trôi hết thảy náo nhiệt ồn ào của đêm qua.
Cả nhà Bàn Kim Ca dậy từ rất sớm, bắt đầu thu dọn lại căn nhà dân túc đã lâu chưa quay về.
Đàm Văn Bân cũng dậy sớm, cùng Bàn Kim Ca dọn dẹp, tiện thể trò chuyện.
Trước đây, do cha vợ chưa cưới của Bàn Kim Ca lâm bệnh nặng phải nhập viện, bệnh viện còn gửi cả thông báo tình trạng nguy kịch.
Bàn Kim Ca liền tạm gác toàn bộ công việc buôn bán, dẫn cha mẹ mình đến bệnh viện thăm nom.
Tin vui là ngay sau khi Bàn Kim Ca đến nơi, bệnh tình của cha vợ chưa cưới liền chuyển biến tốt, xem như từ quỷ môn quan quay đầu lại, thoát khỏi hiểm nguy.
Lẽ ra đây phải là chuyện đáng mừng, nhưng không hiểu sao, đứa em vợ mười tuổi của Bàn Kim Ca lại nghe được đâu đó một tập tục mê tín, thế là một mình chạy lên núi, định cầu phúc cho người cha bệnh nặng.
Tâm ý thì đáng quý, nhưng người thì lại không tìm ra.
Sở dĩ Bàn Kim Ca lâu như vậy mới quay lại được, chính là vì mang theo cha mẹ mình, cùng người thân bên nhà vợ chưa cưới, cùng nhau lên núi tìm kiếm đứa bé.
Nghe đến đây, Đàm Văn Bân đưa mắt nhìn qua cửa sổ căn nhà dân túc, xa xa là Ngọc Long Tuyết Sơn.
Trước kia lũ trẻ chạy vào núi cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, tự chơi tự về, mặt mày tươi rói.
Nhưng bây giờ, bọn nhỏ làm gì còn cái bản lĩnh đó.
Mọi người tìm kiếm nhiều ngày, nhiều lần, đến mức ai nấy đều định từ bỏ.
Ngay cả mẹ vợ chưa cưới cũng đã khóc cạn nước mắt, định sẵn tâm lý chấp nhận kết cục.
Thế nhưng, cứ vào lúc chuẩn bị bỏ cuộc, lại có người tìm thấy quần áo rách nát của đứa nhỏ, cùng cái ổ khóa bình an mà người nhà đưa cho nó.
Chính Bàn Kim Ca cũng không hiểu nổi, một đứa bé mười tuổi, không mang theo đồ ăn khô, làm sao có thể chạy xa như thế, sâu như thế vào trong núi.
Cuối cùng, trong một hang đá, Bàn Kim Ca tìm thấy đứa trẻ đang mê man, cõng nó quay về hợp lại với đội tìm kiếm, rồi hạ sơn.
Đàm Văn Bân chú ý thấy khi kể đến đoạn này, giọng Bàn Kim Ca có phần ấp úng, ánh mắt lại có chút né tránh.
Bị Đàm Văn Bân gặng hỏi mãi, Bàn Kim Ca đành phải buông việc đang làm dở trong tay, dắt Đàm Văn Bân ra chỗ thông gió tầng hai, mỗi người châm một điếu thuốc.
“Huynh đệ, đã ngươi muốn nghe, vậy ta kể cho ngươi.
Tin thì tin, không tin thì coi như ta kể cho ngươi một đoạn cố sự trong chuyến du lịch ở Lệ Giang.”
Thì ra, lúc đầu Bàn Kim Ca cùng mọi người lên núi tìm người, tìm mãi tìm mãi, có một hôm, hắn trông thấy một bóng người cao lớn đang nắm tay một đứa bé trai, đứng phía đối diện đỉnh núi mà nhìn về phía hắn.
Bóng dáng đứa trẻ kia, giống hệt đứa em vợ của hắn.
Bàn Kim Ca vừa la lên gọi người khác, vừa quơ tay chạy tới, càng chạy càng nhanh.
Nhưng đến khi ngoảnh đầu lại, hắn phát hiện những người khác không thấy đâu, còn bóng dáng nhỏ bé kia cũng biến mất không dấu vết.
Vốn là người đi tìm, vậy mà chính hắn lại mất liên lạc, lạc đường trong núi.
Chuyện này rất khó tưởng tượng.
Hồi còn bé, Bàn Kim Ca thường xuyên rong ruổi trong núi.
Về sau làm nghề du lịch, lại càng hay dẫn du khách đi bộ đường dài trên núi.
Trong chương trình du lịch mà Đàm Văn Bân tham gia trước đây, cũng có hạng mục đi bộ kiểu này, mà lại không phải là đi theo đường mòn lát đá cố định, mà là dẫn đường mở lối theo kiểu tự do khám phá.
Bàn Kim Ca kể, lúc ấy hắn hoàn toàn mất cảm giác phương hướng.
Dù có đứng trên sườn núi nhìn bốn phía, cũng không phân biệt được đâu là đâu, chỉ thấy trời trên đầu và núi xung quanh đều thật xa lạ.
May mà hắn mang theo đủ lương khô, lại có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại phong phú, liền vừa tìm em vợ, vừa tìm đường thoát cho mình.
Về sau, bất kể là rạng sáng hay đêm khuya, hắn đều thấy một lớn một nhỏ bóng người đứng xa xa nhìn về phía hắn.
Ban đầu hắn rất sợ, nhưng chẳng còn lựa chọn nào khác, đành phải lần theo vị trí đám bóng dáng ấy mà đi tiếp.
Cuối cùng, hắn đi tới một thung lũng, giữa thung lũng có một dãy bậc thang rộng lớn đi lên.
Đường bậc thang kéo dài, phía trên hơi nước trắng mờ mịt, chẳng rõ là tuyết hay mây.
Dưới cùng của bậc thang, khuất sâu nơi hẻo lánh, có một tòa miếu đá.
Cửa miếu rất nhỏ, chỉ đủ cho một người cúi mình chui vào, bên trong lại khá cao, sừng sững một pho tượng đá cao gầy.
Đó là một hình tượng nam nhân, râu dài, nhưng sau lưng lại mọc ra một cái đuôi lớn.
Còn em vợ hắn, thì đang nằm mê man dưới chân tượng đá ấy.
Hắn cõng đứa trẻ lên lưng, mang nó rời khỏi nơi đó.
Trên đường quay về, thỉnh thoảng lại thấy bóng người cao gầy đứng nơi xa.
Hắn cứ lần theo bóng dáng đó mà đi, chẳng bao lâu sau liền trở về được địa hình quen thuộc của dãy núi.
Thân ảnh ấy lần cuối cùng xuất hiện, là lúc hắn cõng em vợ mình đi đến chỗ bóng dáng kia, quỳ xuống lạy ba lạy.
Em vợ nói mình đã nằm mộng rất dài, trong mộng có một vị gọi là Mộc Vương gia dẫn cậu đi khắp nơi, lúc đói thì cho ăn, lúc mệt thì tìm chỗ cho ngủ, hoàn toàn không phải chịu chút khổ sở nào.
Chờ Bàn Kim Ca kể xong, Đàm Văn Bân cười hỏi:
“Bình thường cố sự kiểu này, sau cùng hẳn là phải được cho chút lễ vật gì đó chứ, tỷ như búa vàng búa bạc chẳng hạn?”
Bàn Kim Ca vội khoát tay: “Làm gì có chuyện đó, tìm được người về an toàn là đã cảm tạ trời đất, mang ơn rồi.”
Đàm Văn Bân biết hắn đang nói dối, tám phần là được cho vật gì, hoặc nhặt được vật gì.
Người ta không muốn nói, cũng có thể thông cảm.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Bàn Kim Ca, Đàm Văn Bân lập tức đi tìm Tiểu Viễn ca để báo cáo.
Tình hình trước mắt cho thấy, việc ở lại trong căn nhà dân túc không rời đi quả thực là quyết định cực kỳ chính xác.
Sau khi vòng đầu tiên của trận tranh đoạt ngọc vỡ kết thúc, Bàn Kim Ca quả nhiên đã mang về một đầu mối mới.
Kéo dài đến cả bậc thang nối trời, bất kể đó là công trình thực tế hay chỉ là cảnh tượng “Hải Thị Thận Lâu”, thì cũng đều là nơi nhóm bọn họ cần phải đặt chân đến trong giai đoạn kế tiếp.
Trong phòng, Lý Truy Viễn đang ăn trứng gà hầm đường đỏ.
Giờ điều kiện khá hơn, chứ mấy năm trước đây, thứ này là thuốc bổ chỉ có sản phụ mới được dùng sau khi sinh.
Từ khi Lý Truy Viễn đem mảnh sứ đỏ vỡ kia đặt vào lòng bàn tay, mỗi lần thi pháp khống trận, cuối cùng đều sẽ có chút huyết vụ bay ra.
Chi tiết ấy bị Nhuận Sinh để ý.
Vì vậy, mỗi lần Nhuận Sinh đưa cho hắn tô mì lớn, đều kèm theo một bát trứng gà hầm đường đỏ, cảm thấy thứ này là bổ nhất.
Triệu Nghị ngồi dưới sàn, trán quấn băng thật dày, lúc này đang tự tay dùng kim khâu, khâu vết thương ở lồng ngực mình.
Kim chỉ xuyên qua từng đường, như đang đan dệt một lớp màng mỏng vá lại trái tim nhỏ đã hóa đen tổn hại.
Thỉnh thoảng, hắn lại dùng kéo cắt bỏ những phần thịt hoại tử đã thối rữa chuyển màu.
Khi Đàm Văn Bân bước vào, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng đó.
Trong lòng không khỏi cảm khái, chỉ có nhà mình Tiểu Viễn ca là còn có thể bình tĩnh ngồi ăn cơm trước cảnh như vậy.
Triệu Nghị kéo sợi chỉ lên, đưa đến miệng cắn đứt, rồi hỏi:
“Hỏi được rồi?”
“Ừ.”
Đàm Văn Bân thấy Tiểu Viễn ca gật đầu, liền đem toàn bộ chuyện nghe được từ Bàn Kim Ca kể lại từ đầu đến cuối.
Triệu Nghị đứng lên, thấy Lý Truy Viễn đang chăm chú nhìn quả trứng gà cuối cùng trong bát.
Hắn liền cầm bát giúp Lý Truy Viễn ăn hết, tiện thể uống cạn phần nước đường đỏ trong bát, rồi lau miệng, mở miệng nói:
“Mộc Vương gia, khả năng là cách gọi dân gian đối với sơn tinh, dã mị, hoặc là thần linh nơi sơn hà hồ động, chứ không có liên quan gì lớn đến Mộc Vương phủ kia.
Cùng loại với cách gọi Đại Tiên ở vùng Đông Bắc.”
Lý Truy Viễn khẽ đáp: “Ừm.”
Triệu Nghị tiếp tục: “Cảnh tượng mà hắn miêu tả, có thể là thật, nhưng vì lập trường của bản thân nên khó tránh khỏi có chút tô vẽ, nghe thì giống Thiên Cung, nhưng thử hỏi có Thiên Cung nào lại đặt một tượng đá có đuôi ngay trước cổng?
Dù sao thì nơi ấy, chắc chắn là một trong những nơi chúng ta cần đến.
Chỉ đưa tiền thì vô dụng, dù sao cũng liên quan đến chuyện thần thần quỷ quỷ.
Giờ thế này, đem ấn ký trong lòng bàn tay của hai người chúng ta, vẽ lại ra giấy rồi đưa cho hắn xem.
Nếu ta đoán không sai, vật mà hắn lấy được kia, trên đó cũng có dấu ấn tương tự.”
“Chỉ cần có thể xác nhận là cùng một dấu ấn, tiếp theo dẫn đường cũng dễ nói chuyện hơn.”
Lý Truy Viễn gật đầu: “Ừm.”
Đàm Văn Bân nói: “Vậy ta đi đây.”
Chờ Đàm Văn Bân rời khỏi, Triệu Nghị cười khẽ, nói: “Thật ngại quá, ta có hơi cưỡng ép nhận phần việc này.”
Lý Truy Viễn lắc đầu: “Không sao, bây giờ ngươi vẫn còn tận dụng được điểm ấy thì cứ tận dụng đi.”
Triệu Nghị bật cười: “A, ha ha.”
Đó đúng là sự thật.
Nếu như đầu mối đến muộn một chút, hắn còn có thể yên tâm dưỡng thương thêm một thời gian.
Nhưng đêm qua vừa trải qua cố sự, sáng nay tin tức đã truyền đến, không còn thời gian nghỉ ngơi nữa, chỉ có thể cắn răng, lấy thân thể tàn tạ mà chen lên tiền tuyến.
“Để phòng vạn nhất, cho dù Tôn Yến tỉnh lại, cũng không thể mang nàng theo.
Còn Từ Minh thì cứ tiếp tục ở lại đây dưỡng thương.”
Hắn, Triệu Nghị, rất rõ quy củ—khách không thể mang theo khách.
Lý Truy Viễn lấy ra Đồng Tiền kiếm, hỏi:
“Lần trước ngươi từng nói, thanh kiếm này phải phối hợp với một bộ thuật pháp của Triệu gia ngươi, mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.”
Mặt Triệu Nghị khẽ co giật.
“Bây giờ dạy luôn?”
“Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
“Vậy thì ít nhất ngươi cũng phải dạy ta chút gì.”
“Được thôi.”
“Thành giao!”
Triệu Nghị liền đem bộ thuật pháp chuyên dùng để thúc phát Đồng Tiền kiếm truyền thụ cho Lý Truy Viễn.
Ngược lại, Lý Truy Viễn truyền cho Triệu Nghị một bộ công pháp có tên « An Tâm Cố Bản Bồi Nguyên Kinh », chủ yếu dùng để điều dưỡng thân thể, đặc biệt chú trọng cường kiện phần “bí sự trong phòng”.
Sau khi tiếp nhận pháp môn, mặt Triệu Nghị liền đỏ lên.
Nếu lúc này có đặt cái ấm nước trên đầu hắn, e là cũng có thể đun sôi.
Thế nhưng hắn không thể trách thiếu niên không giữ chữ tín, bởi vì bộ « An Tâm Cố Bản Bồi Nguyên Kinh » kia, đơn thuần xét về giá trị, đã vượt xa bộ thuật pháp hắn vừa dạy.
Trao đổi xong, Lý Truy Viễn lại hỏi:
“Triệu gia các ngươi còn công pháp nào thú vị nữa không?
Ví dụ như tâm pháp cơ sở của Triệu gia?
Chúng ta tiếp tục đổi đi, tránh cho lúc lên núi dọc đường lại nhàm chán.”
Triệu Nghị nheo mắt: “Trong tay ngươi mấy thứ thuật phòng the kiểu đó còn nhiều không vậy?”
“Ừm.”
Trong hầm ngầm nhà Thái gia, sách loại này nhiều vô số kể.
Hơn nữa, gần như trong mỗi quyển dưỡng sinh phổ thông, đều có phần phụ lục liên quan đến thuật phòng the.
Các vị tiền bối đều rất thẳng thắn, không hề né tránh mục đích chân thực của việc dưỡng sinh.
“Nhưng mà, ta đem nhiều thứ kiểu đó về như vậy, có tác dụng gì không?”
“Khai chi tán diệp, chẳng phải cũng là đại sự của gia tộc sao?
Các ngươi Triệu gia còn có thể tiết kiệm chi phí dùng Địa Hoàng hoàn.”
“Ngươi nói có lý.
Nhưng ta vẫn thích bộ « Tần thị Quan Giao Pháp » với « Liễu thị Vọng Khí Quyết » hơn.”
“Vậy « Phong Đô Thập Nhị Chỉ Pháp » có được không?”
“Muốn!”
“Ta chỗ này chỉ có tàn bản hai ba, muốn đủ cả thì phải đến Phong Đô đốt hương lập đàn tế lễ mà cầu.”
Triệu Nghị trừng lớn mắt: “Ngươi có thù với Phong Đô Đại Đế à?”
Thiếu niên khẽ động đầu ngón tay, đồng tiền theo lực vận chuyển mà xoay vặn, lúc thì hóa thành kiếm, lúc thì biến thành bàn—mải mê đùa giỡn, không trả lời nữa.
Đàm Văn Bân làm việc rất nhanh.
Hóa ra lúc Bàn Kim Ca cõng em vợ mình trở xuống núi, dưới tượng đá còn nhặt được một thỏi vàng.
Trên thỏi vàng có chạm khắc hoa văn, so với ấn ký mà Đàm Văn Bân cầm theo đưa hắn xem thì hoàn toàn giống hệt.
Bàn Kim Ca cho rằng đó là Mộc Vương gia chỉ dẫn, đồng ý dẫn bọn họ lên núi đến nơi ấy.
Dưới sự khuyến khích của Đàm Văn Bân, Bàn Kim Ca quyết định dời ngày xuất phát từ sáng mai sang giữa trưa hôm nay.
Hành động này không chỉ khiến Triệu Nghị không có thời gian hồi phục, mà còn cắt đứt cơ hội nghỉ ngơi của kẻ đã đoạt được mảnh ngọc đầu tiên.
Người chưa đến đủ thì có nên khai tiệc hay không còn chưa rõ, nhưng nếu ngươi đã sớm lên bàn, ăn trước vài món nguội khai vị cho vui, e là cũng không ai bắt bẻ.
Sau khi ăn trưa, Bàn Kim Ca mở cửa ba chiếc xe tải nhỏ, cùng đám người xuất phát.
Trên xe chất không ít đặc sản quê nhà, là cha mẹ Bàn Kim Ca gom góp từ các thôn làng lân cận, chuẩn bị mang tới cho bên thông gia tương lai.
Thứ này vốn nhà họ cũng có, nhưng mấy hôm nay đã bị Nhuận Sinh và mọi người ăn sạch.
Nơi đến đầu tiên là nhà bên thông gia.
Bàn Kim Ca đem lễ vật mang vào.
Cha vợ tương lai rất nhiệt tình, mời cả đoàn ở lại ăn tối.
Đàm Văn Bân từ chối khéo, đồng thời xuất trình thẻ sinh viên, giấy xác nhận công tác và một loạt giấy tờ chứng minh khác.
Dù lão nhân không hiểu rõ nội dung, chỉ thấy đóng dấu đỏ loè loẹt, cũng hiểu là đội khảo sát khoa học đến thăm dò.
Bàn Kim Ca đậu xe lại nhà thông gia, vốn định nhắc mọi người chuẩn bị vật tư kỹ càng, nhưng thấy ai nấy đều mang theo ba lô leo núi cỡ lớn, trang bị tiếp tế đầy đủ hơn cả mình, bèn thôi không nói gì, vung tay dẫn đường, xuất phát lên núi.
Mở đường núi, vốn chẳng dễ dàng gì.
Tới tối, Nhuận Sinh cõng Tiểu Viễn lên lưng, để hắn có thể nghỉ ngơi bảo toàn thể lực.
Triệu Nghị nói mình không đi nổi nữa, cầu Lâm Thư Hữu cõng giúp, A Hữu không từ chối.
Cả đoàn đi xuyên đêm, tới gần sáng ngày hôm sau, Bàn Kim Ca đã thở hồng hộc, mệt mỏi vô cùng, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện dù có người đang cõng người, thần thái bọn họ vẫn sáng sủa, dường như không cảm thấy chút vất vả nào.
Họ tìm được một chỗ có khe núi bằng phẳng, dừng chân nghỉ ngơi, tiện thể nấu ít đồ ăn nóng.
Bàn Kim Ca lén nói với Đàm Văn Bân rằng sau khi lần dẫn đường này kết thúc, hắn sẽ giao khối thoi vàng kia cho chính phủ.
Nói xong, hắn chăm chú quan sát phản ứng của Đàm Văn Bân.
Đàm Văn Bân khoác vai hắn, cười nói cứ để việc ấy cho hắn lo, tiện thể kể chuyện thi đại học, cuộc sống đại học và công việc thực tập.
Hắn hiểu rõ, Bàn Kim Ca bắt đầu sinh nghi, nghĩ bọn họ có mục đích mờ ám—hoặc là gián điệp, hoặc là kẻ trộm mộ tìm báu vật.
Những lời mê tín ma quỷ chỉ giúp qua được nhất thời, lát nữa thôi, chính Bàn Kim Ca cũng sẽ tự cảm nhận được mùi vị chân thực của việc ấy.
Tuy nhiên, nhờ sự trấn an khéo léo của Đàm Văn Bân, Bàn Kim Ca cuối cùng cũng tin tưởng thân phận của bọn họ, nghi ngờ tan biến.
Cơm nước xong, nghỉ ngơi đơn giản, hắn lại lấy lại tinh thần, tiếp tục dẫn đường.
Đường núi khó đi, nhưng cảnh sắc trên núi lại đẹp lạ thường.
Nhất là ban ngày, núi non trập trùng, tuyết sơn sừng sững giữa trời.
Bởi vì đứa bé và thương binh đều được cõng, không ai bị cản trở, suốt hành trình ngày đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba, họ đã đến vị trí mà lần trước Bàn Kim Ca từng quỳ lạy.
“Tới chỗ này rồi, ta không thể tiếp tục dẫn đường được nữa, vì tiếp theo, phải đợi Mộc Vương gia xuất hiện.”
Bàn Kim Ca vừa dứt lời, liền phát hiện ánh mắt mọi người đều đang nhìn ra phía sau lưng hắn, lập tức quay đầu lại—trên đỉnh núi phía trước, là hai bóng người, một lớn một nhỏ.
“Mộc…
Mộc Vương gia?”
Không phải Mộc Vương gia.
Là Ngu Diệu Diệu và A Nguyên.
Bọn họ đã đến trước nơi này, đồng nghĩa với việc đã đoạt lại mảnh ngọc vỡ đầu tiên mà hắn từng ném ra ngoài.
Đêm đó, khi mọi người ở sân thượng căn nhà dân túc làm ra vẻ kéo dài thời gian, Lý Truy Viễn thật ra đã luôn để mắt đến la bàn.
Vị trí của mảnh ngọc vỡ đầu tiên, trong đoạn thời gian cuối cùng hầu như không di động.
Ý tứ rất rõ: lúc ấy nơi đó đã xảy ra một trận chém giết tranh đoạt cực kỳ dữ dội.
Triệu Nghị nói: “Đầu óc có thể hơi có vấn đề, nhưng quả thực bọn họ rất mạnh, đúng là hậu nhân chính thống của Long Vương gia.”
Lý Truy Viễn đáp: “Chính thống hay không, vẫn còn phải xem tiếp.”
Triệu Nghị: “Ngươi cũng đã nhận ra rồi?”
Lý Truy Viễn: “Ừm.”
“Chuyện nhà họ Ngu, trong nhà ngươi không từng nghe nói gì từ những nguồn tin bên Phong Thanh à?”
“Tình hình của hai nhà Tần, Liễu thì ngươi cũng biết rồi.
Nhà ta có biết gì thì cũng không bằng nhà ngươi—Cửu Giang Triệu.”
“A, khác biệt là ở chỗ, chúng ta nắm được nhiều thông tin hơn chút.
Nhưng những tin tức đỉnh cao giang hồ thật sự thì chỉ lưu truyền trong một vòng rất hẹp.
Bà nội ngươi còn có thể nhận thư tay và thông điệp, chứ lão gia nhà ta chẳng có tư cách gì để với tới cả.
Huống hồ, chuyện liên quan đến Long Vương gia vốn đã bí ẩn, không dễ gì dò hỏi.”
Việc Long Vương của hai họ Tần và Liễu gần như tuyệt tự là bí mật ai ai trong giới giang hồ cao tầng cũng ngầm hiểu.
Nhưng dù vậy, với bà lão tọa trấn, vẫn không ai dám manh động bên ngoài.
Còn nhà họ Ngu chỉ bị phong cửa một giáp, không đến mức bị diệt môn.
Tự nhiên cũng chẳng ai dám lại gần điều tra thực hư.
Cái giá cho sự tò mò này, không rẻ chút nào.
Nhưng bây giờ, không phải lúc để cân nhắc môn đình Long Vương gia.
Triệu Nghị hỏi: “Ngươi đoán hiện tại bọn họ đang trong trạng thái gì?”
Trên giang hồ xưa nay không thiếu những anh hùng vô danh hành tung kỳ quặc.
Đêm đó, khi đối mặt với đám đông chen chúc, Lý Truy Viễn đã cảm ứng được có hai người đang thôi diễn trận pháp của mình—hơn nữa còn thôi diễn cực kỳ sâu sắc, đến mức khiến hắn cũng phải giật mình.
Nếu thực sự là hai người kia làm chủ, những người còn lại đều vô điều kiện phối hợp điều hành, vậy thời gian mình trận pháp liên kết tất nhiên sẽ bị rút ngắn rất nhiều.
Về sau đến đúng giờ, khi đội của hai người đó rời đi, còn cố ý cao giọng nói một câu “Chúc mừng”.
Câu nói ấy, cũng là một dạng tán dương đối với trình độ tạo nghệ trận pháp của hắn, mà khi đã không còn mâu thuẫn hay xung đột, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác đồng chí chí hướng.
Lý Truy Viễn khẽ nói: “Khẳng định là có thụ thương.”
Triệu Nghị đáp: “Thụ thương là chắc chắn, chủ yếu là bị thương nặng bao nhiêu thôi.”
Lý Truy Viễn: “Chuyện đó phải xem nàng ‘giả bộ’ đến mức nào, hoặc là có thể ‘giả bộ’ thảm đến mức nào.”
Hai kiểu cực đoan ấy, đều chứng tỏ thương thế là cực kỳ nghiêm trọng.
Triệu Nghị cười cợt: “Chúc mừng, ngươi bắt đầu biết nghĩ thay nàng rồi, cũng đừng để sau này thoát ra không nổi đấy, ha ha.”
Bàn Kim Ca được an bài ở lại nơi này, gần đó có một sơn động, đám người cũng để lại cho hắn thêm ít vật tư dự phòng, để hắn có thể canh giữ tại chỗ, đếm ngón tay chờ đợi đoàn người bọn họ quay lại.
Sau đó, không chờ Mộc Vương gia chân chính hiện thân, Lý Truy Viễn và mọi người đã tiếp tục xuất phát.
Có hai người nhà họ Ngu ở đây, vị Mộc Vương gia kia e rằng cũng không dám lộ mặt.
Cái đuôi sau tượng đá, cơ hồ đã chỉ rõ thân phận của nó thuộc về một loại tồn tại nào đó.
Điều trọng yếu nhất là, người nhà họ Ngu có thể đến đây trước một bước, chứng minh bọn họ nắm giữ phương pháp thâm nhập.
Mà Lý Truy Viễn từ lâu đã biết, thiếu nữ kia nắm giữ một số tin tức đặc biệt.
Ngu Diệu Diệu và A Nguyên không cố ý rời khỏi tầm mắt của bọn họ, nhưng cũng không chủ động che giấu hành tung, mà duy trì một khoảng cách nhẹ nhàng như mây trôi.
Không bao lâu, khoảng cách giữa hai bên dần thu hẹp.
Ngu Diệu Diệu cùng A Nguyên dừng bước, quay đầu chờ đợi.
Thấy vậy, Lý Truy Viễn và Triệu Nghị lập tức được Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu thả xuống khỏi lưng.
Nhuận Sinh cầm xẻng Hoàng Hà, đứng phía trước, Lâm Thư Hữu nắm chặt Tam Xoa Kích, đứng cạnh bên.
Lúc đầu, vị trí này vốn là của Âm Manh, Nhuận Sinh phụ trách công thủ, Âm Manh hỗ trợ phối hợp.
Nhưng giờ đây, rõ ràng Lâm Thư Hữu đã thích hợp đảm nhận vị trí ấy hơn, còn Âm Manh thì chuyển về làm nhân tố áp lực trong chiến cuộc.
Đàm Văn Bân thì phụ trách bảo vệ Tiểu Viễn và làm đội dự bị.
Đây là cấu hình đội ngũ hợp lý nhất của bọn họ hiện tại.
Ưu điểm là trần năng lực cực kỳ cao, khuyết điểm là nếu đánh xong sẽ dễ dàng cả đội ngã rạp tại chỗ.
Tình trạng như vậy phần lớn là bởi vì nước sông đối với nhóm họ có “ưu đãi” đặc thù.
Trong lần cùng Triệu Nghị trao đổi tại Giang Kinh, Lý Truy Viễn đã nhận ra hai bên có độ khó khác nhau.
Về điểm này, Triệu Nghị không đồng tình, hắn cho rằng mọi người gặp độ khó tương đương.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Lần trước ở Quý Châu, hắn cũng suýt bỏ mạng.
Chỉ là Triệu Nghị không biết, mỗi lần Lý Truy Viễn đi đường sông, đều dựa trên nền tảng đấu trí đấu dũng cùng người ra đề, lại thường chiếm lấy tiên cơ từ khâu lý thuyết, khiến độ khó mỗi lượt bị giảm đi đáng kể.
Sau khi độ khó được hạ thấp, mới xấp xỉ với trải nghiệm của Triệu Nghị.
Ví dụ rõ ràng nhất, chính là vụ của Từ Nghệ Cẩn.
Bởi vì người áo đen kia từng chủ động xuất hiện trong mộng của A Lê, tính ra thì mảnh ngọc vỡ của lượt trước đã bị đối phương đoạt lấy.
Đáng lý ra, họ phải an ổn mà vượt qua vòng một, không để lộ phong mang.
Kết quả là trong một căn nhà dân túc, lại có tới hai nhóm người bước vào, mà một trong số đó là Từ Nghệ Cẩn.
Phải, kết cục là bọn họ giết được Từ Nghệ Cẩn.
Nhưng cái giá phải trả là toàn bộ người bên mình bị tiêu hao đến mức hôn mê.
Thử đổi góc nhìn mà nghĩ—nếu là Từ Nghệ Cẩn giết hoặc lợi dụng nhóm người của mình làm bia đỡ đạn, thì chẳng phải đối với nàng, đó chính là một màn “dẫm lên Long Vương gia để danh chấn thiên hạ” điển hình sao?
Ngu Diệu Diệu ném qua một vật.
Âm Manh vung roi da, đón lấy chuẩn xác, là một chai nước ngọt đã mở nắp, bên trong còn cắm một ống hút.
Dưới chân núi, trong nông trường, tuy độ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, nhưng ban ngày trời nắng rực rỡ, uống chút nước ngọt cũng không có gì lạ.
Thế nhưng, ở đây là trên núi, gần đó còn có thể thấy cả tuyết đọng—vậy mà lại uống đồ lạnh?
Lý Truy Viễn đưa chai nước ngọt cho Triệu Nghị: “Ngươi uống đi.”
Triệu Nghị đón lấy, chau mày, không dám uống, mà quay đầu nhìn về phía sau lưng Âm Manh.
Âm Manh hiểu ý, mở tay ra.
Một con cổ trùng bay vút ra ngoài, lượn quanh miệng chai nước ngọt, sau đó hai xúc tu nhanh chóng giao nhau—ý rằng bên trong có thêm thứ gì đó.
Triệu Nghị vừa giận vừa buồn cười: “Nàng thật sự bỏ độc vào nước ngọt sao?”
“Bốp!”
Chai nước ngọt bị ném sang bên, vỡ tan trên nền đá.
Chất lỏng bên trong chảy tràn vào tuyết, khiến tuyết trắng dần dần loang ra đủ màu sắc, tản ra một mùi hương ngọt ngào, mê người.
Chỉ cần ngửi một chút, cũng khiến người ta sinh ra cảm giác phiêu diêu như muốn hóa tiên.
Đây không phải độc, mà là thuốc bổ.
Nhưng vào thời điểm đặc biệt, thuốc bổ mạnh cũng chẳng khác nào kịch độc.
Tựa như không ai lại đi uống thuốc cảm ngay trước kỳ khảo thí quan trọng.
Nếu thứ này mà uống vào, nhất định có thể đại bổ nguyên khí, khôi phục thân thể.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải lập tức rơi vào giấc ngủ sâu dài.
Mà trong thời khắc then chốt như hiện tại mà lăn ra ngủ, với trúng độc chí mạng thì có gì khác nhau?
Phía xa, Ngu Diệu Diệu giận dữ dậm chân, hét lớn:
“Thứ quý giá như vậy a!
Ta hảo tâm mang ra mời ngươi uống, ngươi không uống cũng thôi, cần gì phải lãng phí như thế!”
Triệu Nghị có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Đầu óc kiểu gì mà nghĩ ra được cảnh tượng Lý gia tử này sẽ cùng nàng phóng khoáng đối ẩm giữa chốn núi tuyết?
Ngu Diệu Diệu ăn mặc sạch sẽ, khí sắc tràn đầy, ngay cả tóc tai cũng được chải gọn theo khuôn phép, khí chất đại tiểu thư vẫn nồng đậm không đổi.
Còn A Nguyên đứng bên cạnh nàng thì lại khác hoàn toàn—lưng còng, quần áo rách bươm, thương tích chằng chịt, có nơi còn cắm những vật lạ không thể gỡ ra được, có vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả xương trắng.
Đặc biệt là trên trán, có một hố lõm rất lớn, người thường nếu trúng một kích như vậy thì e là đã mất mạng, vậy mà hắn vẫn còn đứng vững.
Triệu Nghị cùng Lý Truy Viễn liếc nhau.
Tới rồi—vừa khớp.
Ngu Diệu Diệu trọng thương, A Nguyên cũng trọng thương.
Hai người này quả thật rất mạnh, đã thành công đoạt được mảnh ngọc vỡ đầu tiên vào thời khắc then chốt, nhưng cũng phải trả giá rất đắt.
Nếu bọn họ đoạt lại được ngọc từ sớm, lấy thực lực của họ, hẳn không đến mức thảm bại như bây giờ.
Dù sao chỉ cần Lý Truy Viễn bày một trận pháp, cũng có thể khiến kẻ khác vây bắt phải do dự chần chừ.
Bờ môi Ngu Diệu Diệu khẽ động, hạ giọng nói:
“A Nguyên, ngươi yên tâm, hai người kia chắc chắn nhìn không ra lai lịch của chúng ta.”
A Nguyên nhếch miệng cười một tiếng, lè lưỡi liếm vết thương đáng sợ bên má.
Phía xa, Lý Truy Viễn khẽ nhíu mày, tai hơi động.
Bản năng mách bảo hắn phải suy diễn rằng đây là mê cục trong mê cục, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể cưỡng ép bản thân dừng lại suy nghĩ quá sâu, không để bản thân sa vào vòng luẩn quẩn.
Trong lòng hắn, từng lần một tự nhủ: đừng nghĩ nàng quá phức tạp, không đáng.
Triệu Nghị giơ tay, làm động tác lắc xúc xắc—ý nói: Đánh cược một phen.
Thừa lúc nàng bị thương, đoạt lấy mệnh nàng.
Lý Truy Viễn không đáp lại.
Triệu Nghị cố ý nhích người một cái, ý là hắn có thể chủ động đóng vai kẻ bị va phải, tạo ra một thời cơ xuất thủ hợp lý cho Lý Truy Viễn.
Thiên đạo có mắt, đối với người trong Huyền Môn có ảnh hưởng đặc thù.
Nhưng trong giai đoạn hiện tại, ảnh hưởng này lại đặc biệt rõ ràng đối với những người đã “đốt đèn”, nhân quả phản phệ cũng sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Bởi vậy, đêm hôm đó, ai không phải là người đốt đèn mà còn quanh quẩn bên dân túc, phần lớn đều sẽ phải đánh một trận—cho dù không vì lý do gì khác, chỉ là vì một cơn hứng khởi tức thời.
Lý Truy Viễn biết rõ Triệu Nghị có thực lực ấy, cũng hiểu tên này mấy lần không dám đánh cược lớn, giờ lại muốn mượn cớ này mà giải “nghiện cược” qua tay người khác.
Nhưng rất nhanh, một bóng người mọc ra cái đuôi vàng hiện ra bên sườn núi nghiêng phía trước, cắt ngang tiến trình ấy.
Mộc Vương gia—thật sự đã xuất hiện.
Chỉ là, lần này Mộc Vương gia có vẻ hơi ngơ ngác.
Cái đuôi vàng sau lưng hắn nhẹ nhàng lắc lư theo quy luật trên nền tuyết.
Nó đã bị khống chế.
Triệu Nghị nghiến răng, biết rõ giờ không còn cơ hội nữa.
Người nhà họ Ngu đã khống chế được Mộc Vương gia.
Với loại tồn tại như nó, cho dù ngươi có cầm trong tay thiệp mời chính danh, cũng chưa chắc tìm được dấu vết cư ngụ của nó trên nhân gian.
Dĩ nhiên, Triệu Nghị cũng hiểu rất rõ, cái tên họ Lý kia tuyệt đối sẽ không mạo hiểm tất tay vào lúc này.
Đối phương tuy trọng thương, nhưng rốt cuộc cũng là “trùng trăm chân”, dù chết vẫn còn giãy giụa, canh bạc này mà cược, lời lãi chẳng bao nhiêu.
Trong lòng Ngu Diệu Diệu cũng đầy bực dọc.
Nàng vốn định sớm chiếm vị trí chủ đạo, nhưng Mộc Vương gia xuất quỷ nhập thần, lúc không xuất hiện thì nàng không cách nào chế ngự.
Vừa mới xuất hiện liền bị khống chế, lại ngay lúc đó bị người khác bắt gặp, tiên cơ mất sạch.
Ngu Diệu Diệu mở miệng trước: “Đi cùng chứ?”
Lý Truy Viễn nói: “Manh Manh, ném cho nàng một lọ thuốc giải độc.”
Âm Manh: …Thuốc giải độc?
Triệu Nghị lập tức ngầm hiểu, hô lên: “Nàng bị thương thế kia, trông giống như trúng độc.
Đúng lúc Tiểu Viễn ca bọn ta trong đội có một vị y sư tài giỏi, tinh thông dược lý, nay hảo tâm ban tặng thuốc hay, giúp nàng trị thương!”
Âm Manh hiểu ý, lấy ra một lọ độc dược vừa điều phối xong, quăng về phía trước, sau đó dùng roi da quấn lấy, thuận thế bật lên, độc bình lướt nhanh trong không trung.
Y sư Manh Manh, ra tay là thuốc giải… độc.
A Nguyên giơ mũi chân đá một viên đá lên, đánh trúng bình thuốc.
“Bốp”—lọ thuốc nổ tung, một làn khói độc rơi xuống, không những làm tuyết tan rã, mà còn ăn mòn cả một mảng đá lớn bên dưới.
Sắc mặt Ngu Diệu Diệu lập tức trầm xuống.
Triệu Nghị ôm lấy ngực trái đang đau đớn, la lên:
“Ngươi ngươi ngươi làm cái gì vậy!
Chưa nghe qua câu ‘lấy độc trị độc’ sao?
Thật là không có kiến thức!
Chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người khác!”
Trước khi đạt được mục tiêu, đánh thì chưa đánh nổi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tung vài lời mỉa mai đáp trả.
Hiệu quả thực tế thì chưa biết, nhưng ít ra cũng khiến người khác tức nghẹn.
Lý Truy Viễn cất giọng:
“Các ngươi cứ đi trước dẫn đường.
Dù là dự yến cũng nên giữ lòng chính đạo.
Chúng ta nghi ngờ chủ nhà có hành vi nghịch đạo, muốn đến thăm dò rõ ràng.
Mong các ngươi không phải cùng một giuộc, che giấu tội lỗi.”
Triệu Nghị nghe vậy trợn mắt, không ngờ họ Lý này cũng có thể diễn vai người bảo vệ chính đạo một cách lưu loát đến vậy.
Lồng ngực Ngu Diệu Diệu phập phồng lên xuống: “Đã là chiêu đãi ba nhà, tự nhiên cùng đi.”
Nói rồi, nàng quay người cùng A Nguyên tiếp tục tiến lên.
Lý Truy Viễn cùng nhóm người theo sau.
Còn vị kia, rất có thể là sơn tinh hóa thành Mộc Vương gia, thì đi ở phía trước, run run cột đuôi vàng dẫn đường.
Dọc đường đi, cảnh sắc bốn phía không ngừng thay đổi.
Những gì từ xa nhìn thấy tưởng như cố định, khi bước chân thật sự chạm vào lại phát hiện đã phát sinh biến hóa.
Nhưng Lý Truy Viễn không cảm nhận được khí tức trận pháp.
Cục phong thủy cũng rất hỗn độn, mơ hồ vô định.
Vì vậy, nơi này rất có thể thuộc về phạm trù “thiên nhiên xảo đoạt thiên công”—cũng chính là “bí cảnh”.
Không ai đề nghị dừng chân nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục tiến bước không ngừng.
Cuối cùng, vào ban đêm, họ nhìn thấy thung lũng mà trước đó Bàn Kim Ca từng nhắc đến.
Đúng là có một dãy bậc thang rộng lớn kéo dài từ phía trước.
Nhưng lần ấy Bàn Kim Ca tới vào ban ngày, nhìn thấy là tiên khí bồng bềnh, cảm giác thần thánh phiêu dật.
Còn bây giờ, đang là ban đêm, những bậc đá chìm trong tịch mịch, khắp nơi lờ mờ hiện ra âm thanh như khóc như than khe khẽ.
Một ngôi miếu nhỏ đứng chơ vơ giữa thung lũng, hoàn toàn lệch khỏi phong cách của khung cảnh xung quanh.
Đây rõ ràng là sau mới dựng lên.
A Nguyên phất tay, giải trừ khống chế với Mộc Vương gia.
Mộc Vương gia lập tức quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, từ tai, mắt, mũi, miệng đều trào máu tươi.
Nó quay đầu, nhìn về phía đám người bọn họ, ánh mắt tràn đầy oán độc sâu sắc.
Triệu Nghị bất đắc dĩ thở dài: “Lần này là kéo cả bọn ta vào danh sách oán hận rồi.”
Lý Truy Viễn khẽ nói: “Nó hẳn là tìm được bảo địa này, mượn cư tu hành.
Ai ngờ lại gặp vận rủi.”
Nó có thể đưa em vợ của Bàn Kim Ca an toàn ra khỏi nơi này, hành vi vốn là làm việc thiện theo chính đạo.
Nhưng kết quả, lại gặp phải người nhà họ Ngu cậy mạnh cưỡng đoạt.
Triệu Nghị và Lý Truy Viễn đều hoài nghi: có phải nhà họ Ngu đã xảy ra biến cố gì đó?
Bởi vì lấy phong cách hành sự của Long Vương gia trước nay, chưa từng thô ráp và ngang ngược đến vậy.
A Nguyên dường như trừng mắt nhìn Mộc Vương gia.
Mộc Vương gia lập tức sợ đến ngây người, quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục, cầu xin tha mạng.
Đây cũng là một dạng thiên nhiên áp chế, chính vì thế mà người nhà họ Ngu mới có thể khống chế được yêu vật như Mộc Vương gia.
A Nguyên khẽ gầm một tiếng từ trong cổ họng, Mộc Vương gia lập tức quay đầu, chui vào bên trong miếu nhỏ.
Ngay sau đó, Ngu Diệu Diệu quay đầu liếc nhìn nhóm Lý Truy Viễn, rồi bước lên bậc thang, A Nguyên theo sát phía sau.
Khi Lý Truy Viễn đi ngang qua tòa miếu nhỏ ấy, hắn trông thấy Mộc Vương gia đang co quắp bên cửa miếu thấp bé, toàn thân run lẩy bẩy.
Thân thể nó đang dần co rút lại, bộ lông vàng bắt đầu hiện ra trên mặt, hai con ngươi ngày càng trở nên tròn và long lanh.
Bản thể của nó—là một con chồn.
Lúc này, trong mắt nó vừa có sợ hãi, lại vừa đầy oán độc.
Lý Truy Viễn nhìn thẳng vào nó, nói chậm rãi: “Ngươi là người.”
Chồn ngẩn ra, toàn thân run lên dữ dội, bộ lông trên mặt từ từ rút lại.
Triệu Nghị đi ngang qua cũng bồi thêm một câu: “Ngươi là người.”
Con chồn ấy, ánh mắt từ từ trở nên giống mắt người hơn.
Nó lại một lần nữa quỳ rạp xuống, trong đôi mắt, oán độc đã tan biến, chỉ còn lại sự cảm kích.
Khi mọi người bước lên bậc thang, Triệu Nghị khẽ cười, nói: “Không nhìn ra đấy, ngươi cũng mềm lòng lắm.”
Lý Truy Viễn bình thản đáp: “Nó đã cứu Bàn Kim Ca và đứa bé kia, chúng ta mới có thể biết đến nơi này.
Đó là một đoạn nhân quả.”
Triệu Nghị cười: “Lần này xong xuôi rồi, có thời gian chúng ta giao lưu thêm mảng này đi.
Ta thấy ngươi giấu nghề với ta không ít đâu.”
Lý Truy Viễn: “Được.
Đem ‘Cửu Giang Triệu bản quyết’ đến đổi.”
Bậc thang âm u tĩnh lặng, nhưng cũng không quá dài.
Đi hết, liền thấy trước mắt hiện ra một khoảng bình đài, ở đó có ba cánh cửa đá lớn.
Ba cánh cửa đá được khảm vào sườn vách núi, hoàn toàn hòa làm một thể với núi non xung quanh, phía trên khắc đầy bích họa khác nhau, mang đậm phong vị cổ xưa.
Trải qua bao năm mưa gió bào mòn, tuy nét vẽ đã có phần phai mờ, nhưng vẫn giữ lại được thần vận nguyên sơ, người xem có thể dễ dàng nhận ra nội dung họa đồ.
Chỉ là càng nhìn kỹ, càng khiến người ta chấn động.
Triệu Nghị khẽ nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều người quen gần đây… còn có vài kẻ bị ta hố đến chết.”
Thời gian trước, Triệu Nghị hành tung năng động, tiếp xúc không ít người.
Lý Truy Viễn tuy tiếp xúc ít hơn, nhưng cũng từ những bức bích họa ấy nhận ra năm người quen: Từ Nghệ Cẩn, cùng với bốn người bị giết ngay chiều đầu tiên ở tầng hai.
Những người đã chết trong lần tranh đoạt ngọc vỡ lần này, hình tượng của họ đều bị khắc lên đây.
Lý Truy Viễn nhớ lại có một đêm, tại nơi Đàm Văn Bân chôn cất thi thể Từ Nghệ Cẩn và những người khác, từng xuất hiện vài đạo hư ảnh.
Lúc đó, Ngu Diệu Diệu hẳn đã để A Nguyên thử công kích vào hư ảnh ấy, nhưng không thu được hiệu quả gì.
Cửa đá bên trái, những hình người đã chết được khắc rất dữ tợn, như dã thú bốn chân chạm đất, đang cắn xé lẫn nhau, quấn lấy không rời.
Cửa đá chính giữa, những hình người lại mang dáng vẻ yên tĩnh, an hòa, thậm chí có phần chất phác, đứng thành hàng ngay ngắn, mắt nhắm theo hàng lối.
Còn trên cửa đá bên phải, người chết được chia thành nhiều tầng từ trên xuống dưới, có đôi tay nắm tay, có kẻ đơn độc đứng thẳng, trận hình rõ ràng.
Triệu Nghị khẽ thốt: “A…”
“A” xong, hắn liền không nói gì thêm, bởi hắn biết, thứ mình nhìn ra được, thiếu niên bên cạnh cũng có thể nhìn ra.
Ánh mắt Lý Truy Viễn một lần nữa quét qua ba cánh cửa đá, từ trái sang phải, lần lượt đại diện cho: Ngự thú – Khôi lỗi – Trận pháp.
Đây là cái gì… chủ nhà hiếu khách quá mức rồi chăng?
Lý Truy Viễn ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Nếu nơi này thực sự là một trong Cửu Đại Bí Cảnh, vậy thì có nghĩa khu vực này đã tồn tại từ rất xa xưa.
Nhưng trong giấc mộng của A Lê, tên cương thi mặc áo bào đen lại có thù hận với tổ tiên Long Vương, còn nói toàn tộc sẽ “phi thăng” tại đây.
Vậy… là sau này có người chiếm cứ bí cảnh này, rồi xây dựng nên nơi này?
Ba cánh cửa phía trước, chắc chắn không chỉ đơn thuần là biểu tượng truyền thừa, mà đại diện cho ba dạng nguy hiểm khác nhau.
Nhưng từ trước đến nay, phúc họa luôn đi đôi—ngươi gặp nguy cơ kiểu nào, thì cũng sẽ có cơ hội tương ứng để thu được cơ duyên tương ứng trong chính nguy hiểm ấy.
Thiên đạo thường thích vừa tát một cái, lại cho một quả táo ngọt.
Mà nơi này—rất có thể chính là vị trí táo ngọt ấy.
Ngu Diệu Diệu đưa bàn tay dán lên cánh cửa đá ngoài cùng bên trái, ấn ký trên lòng bàn tay khởi động, cửa đá từ từ chuyển động, mở ra khoảng một phần ba.
Là người nhà họ Ngu, nàng dĩ nhiên sẽ chọn ngự thú.
Thế nhưng, nàng không vội vàng bước vào, mà quay đầu lại, nhìn về phía Lý Truy Viễn và Triệu Nghị:
“Nói một cuộc giao dịch đi.
Ta đã chọn cánh cửa này rồi, các ngươi muốn gì, có thể đề xuất với ta.”
Cánh cửa chỉ mới mở một phần ba.
Đi vào là có thể tiến vào, nhưng nàng vẫn chưa hài lòng.
Điều này cũng có nghĩa là: ba tấm thiệp mời có thể dùng để chọn ba cánh cửa bất kỳ, nhưng mức độ mở ra của mỗi cửa sẽ không giống nhau—tùy thuộc vào số lượng người chọn.
Càng nhiều “phiếu bầu”, mức độ nguy hiểm càng cao.
Nhưng đồng thời, kỳ ngộ cũng sẽ nhiều hơn.
Khó trách lúc trước nàng chủ động đến tìm mình, mở miệng đã đòi làm lão đại—thì ra là để gom đủ số phiếu cho nơi này.
Thấy Lý Truy Viễn và Triệu Nghị không phản ứng gì, Ngu Diệu Diệu lại nói tiếp:
“Long Vương Ngu, ghi nhớ ân tình lần này của các ngươi!”
Lý Truy Viễn nhìn nàng với vẻ lười nhác, không nói gì.
Triệu Nghị thì ôm lấy ngực trái, làm ra vẻ nhói đau.
Ngu Diệu Diệu tức giận oán trách:
“Nhớ kỹ!
Là chính các ngươi không cần thể diện đấy nhé!”
Nói xong, nàng liền dẫn A Nguyên cùng bước vào cánh cửa bên trái.
Triệu Nghị nhìn theo, cười khẽ:
“Nơi này không tệ… dưỡng người thật tốt.”
Lý Truy Viễn: “Ừm.”
Ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Triệu Nghị: “Ngươi chọn trước.”
Triệu Nghị đưa tay chỉ lên trán, nơi hắn từng bị thương do “Sinh Tử Môn”:
“Nếu là ta chọn, đương nhiên chọn ‘trận pháp’.
Thứ này giúp ta tăng tiến lớn nhất, có thể lĩnh hội thêm sâu sắc.”
Lý Truy Viễn gật đầu: “Được, ngươi đi đi.”
Lâm Thư Hữu lập tức buông Triệu Nghị khỏi lưng.
Đàm Văn Bân làm động tác như tiếp khách:
“Triệu thiếu gia, mời ngài.”
“Ha ha ha ha ha…”
Triệu Nghị cười đến nỗi tim cũng đau.
Giờ hắn đang ở trạng thái cây non chưa mọc rễ, lại đơn thương độc mã, nếu thật bước vào một cánh cửa “trận pháp” cao cấp, e rằng bị một cái trận đơn giản thôi cũng nghiền nát mất.
“Ta đùa thôi, đùa thôi.
Đương nhiên chọn ‘khôi lỗi’.
Nhà ta Truy Viễn ca ca còn trẻ, tạm thời không tiện luyện võ.
Nếu có thể nắm giữ một loại khôi lỗi thuật cao cấp nào đó, thì đúng là một đại tăng phúc rồi!”
Nói đoạn, hắn chạy lúp xúp tới, đặt tay lên cánh cửa đá chính giữa.
Cửa đá mở ra thêm một phần ba.
Lý Truy Viễn cũng bước lên, đặt tay lên kế bên hắn—cửa đá lại tiếp tục mở, đến hai phần ba.
Thuật khôi lỗi của Từ Nghệ Cẩn đối với hắn mà nói, chẳng khác gì gân gà—nhìn thì có vẻ hay, nhưng dùng lại chẳng được bao nhiêu.
Hi vọng bên trong này… đừng để hắn thất vọng.
“Đi thôi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp
ra nhanh xíu được hông sốp, hôm qua ko ra rồi, hóng quá đi mất
sốp cũng phải xếp hàng chờ tác giả thôi khách ơi @@
Chương 240 bị thiếu một đoạn á team ơi
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình bổ sung rồi nhé!
Chương này đọc ko hiểu gì hết có lỗi test ko thớt
Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!