Trong quán cà phê.
Chung Thư Ninh nhìn người đang uống sôcôla nóng trước mặt.
Cậu mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình, ngón tay cầm cốc cà phê trắng trẻo, thon dài.
Mái tóc đen phủ lòa xòa qua hàng lông mày, cả người trông gầy yếu, mong manh đến đáng lo.
Chỉ là đôi môi bị nước nóng làm ấm lên, sắc môi mang theo chút hơi thở của sự sống.
Đã lâu không gặp, hai người từng thân thiết, giờ giữa họ lại chỉ còn lại sự im lặng.
Mãi đến khi Chung Minh Diệu mở lời:
“Chị…”
Chung Thư Ninh khẽ đáp: “Ừ.”
“Đừng nhìn em như vậy.”
Không ai có thể chịu được ánh mắt chăm chú từ người mình từng thích.
“Vài năm qua em sống thế nào?”
Chung Thư Ninh cụp mắt, nhấp một ngụm americano đá trước mặt.
“Không tốt.”
Bị cưỡng ép đưa ra nước ngoài, Chung Minh Diệu sao có thể sống yên ổn.
Nhất là khi biết tin cô đính hôn, cậu đã dứt khoát không theo dõi tin tức liên quan đến cô nữa, cũng vì thế mà không biết những chuyện xảy ra sau đó.
Chung Thư Ninh dịu giọng: “Nghe nói em học tài chính ở nước ngoài.”
“Không có.”
“Hử?”
Chung Thư Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Năm đó là chính vợ chồng Chung Triệu Khánh đích thân đưa cậu ra nước ngoài.
Để cậu thuận lợi nhập học, nhà họ Chung còn tài trợ một khoản lớn cho trường.
Nghe nói thành tích của cậu không tệ, vợ chồng Chung Triệu Khánh lấy làm kiêu hãnh, còn đem khoe khắp nơi.
“Em đã chuyển ngành ngay từ năm đầu rồi, học phân tích nghệ thuật.
Chị cũng biết mà, em vốn không có hứng thú với kinh doanh.”
Chung Minh Diệu nói nhẹ như không.
“Họ biết không?”
“Không biết.
Đến giờ vẫn chưa biết.”
“…”
Chung Thư Ninh nhìn cậu chằm chằm.
Trong ký ức của cô, Chung Minh Diệu là một đứa trẻ rất ngoan.
Cho nên lúc phát hiện cậu lén thích mình, cô đã vô cùng kinh ngạc.
Cô không lập tức nói với ba mẹ nuôi mà chọn cách lạnh nhạt dần, mượn cớ đi học múa ở tỉnh khác để giữ khoảng cách, hy vọng cậu có thể bình tĩnh lại.
Kết quả, kỳ thi tháng hôm đó, cậu thi rất kém.
Giáo viên nói cậu học không tập trung, nghi ngờ cậu đang yêu sớm.
Lưu Huệ An nhân lúc cậu đi học đã lục soát phòng…
Và tìm thấy rất nhiều đồ liên quan đến cô.
Tất cả đều được cậu nâng niu, cẩn thận gìn giữ.
Chung Triệu Khánh sau đó đã bùng nổ, ép cô lập tức trở về nhà, rồi mắng cô thậm tệ trong cơn giận.
Họ mắng cô không biết liêm sỉ, không nhận rõ thân phận, dám dụ dỗ Chung Minh Diệu yêu sớm.
Còn nói hai người là chị em, nếu chuyện đó bị đồn ra ngoài, nhà họ Chung không chịu nổi mất mặt như vậy.
Họ mắng cô đê tiện, dơ bẩn, không biết luân thường đạo lý.
Rồi lại chỉ thẳng vào Chung Minh Diệu, mắng cậu là một thằng suy nghĩ bẩn thỉu, vô liêm sỉ, chẳng khác gì cầm thú.
Chính vào thời điểm đó, Chung Triệu Khánh đã xé hết ảnh của Chung Minh Diệu trong nhà, còn cảnh cáo cậu rằng:
“Nếu con cố chấp như vậy, không chịu ra nước ngoài, thì cả đời này Chung Thư Ninh sẽ bị con hủy hoại.”
Khi ấy Chung Minh Diệu vẫn còn nhỏ, không đủ sức chống đối.
Cậu đã chọn cách… bỏ trốn.
Nhưng Chung Thư Ninh thì không thể trốn đi được, những ngày ở nhà họ Chung càng trở nên ngột ngạt, bức bối.
Thời gian đó, Lưu Huệ An suốt ngày nói những lời cay độc bên tai cô:
“Minh Diệu còn nhỏ như vậy, mày đúng là không biết xấu hổ.”
“Dựa vào cái mặt xinh xinh rồi đi quyến rũ đàn ông khắp nơi, đến em trai mình mà cũng không tha.”
“Mày không biết xấu hổ, nhưng nhà họ Chung chúng tao không muốn bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”
“Nuôi mày ăn ngon mặc đẹp, cho mày học múa, để mày sống rạng rỡ như thế, vậy mà mày báo đáp bọn tao thế này đây à?”
…
Khi đó Chung Thư Ninh cũng còn nhỏ, bên cạnh chẳng có ai để tâm sự.
Nghe những lời đó lặp đi lặp lại, lại thêm chấn thương ở chân, cô từng rơi vào trầm cảm.
Từ đó bắt đầu bài xích việc bị đàn ông tiếp cận.
Tất nhiên, điều đó cũng bao gồm cả Chu Bách Vũ.
Thế nên dù hai người từng yêu nhau, thậm chí đã đính hôn, vẫn chẳng thể tiến xa hơn.
Phải đến khi gặp Hạ Văn Lễ, mọi thứ mới dần thay đổi.
Chung Minh Diệu thấy ánh mắt kinh ngạc trong mắt cô, chỉ khẽ cười: “Phải kinh ngạc đến vậy sao?”
“Ở một nơi xa lạ, chị vốn không thể biết được những năm đó em sống thế nào.”
“Thậm chí… đã từng có lúc em muốn chạy về nước…”
“Dẫn chị bỏ trốn.”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Đến một nơi không ai biết, không ai tìm thấy, sống một cuộc đời riêng của hai chúng ta.”
Chung Minh Diệu xoay nhẹ chiếc cốc trong tay, đáy mắt sâu thẳm ánh lên tia cuồng loạn, gần như vặn vẹo:
“Em thậm chí từng nghĩ, sẽ đưa chị ra nước ngoài… giấu đi.”
Chung Thư Ninh nhìn cậu, chợt có cảm giác không nhận ra người trước mặt nữa.
Đặc biệt là khi cậu thốt ra những lời ấy, đôi mắt vốn u ám tĩnh lặng bỗng sáng rực lên, nóng rực ánh sáng.
Không giống như nói dối.
Có lẽ… cậu thật sự từng nghĩ như vậy.
Trong sự phấn khích kia, còn xen lẫn cả một chút điên cuồng.
Đúng là… đã điên thật rồi.
“Minh Diệu—”
Chung Thư Ninh nghiêm túc nhìn cậu, giọng trầm xuống, “Em rất rõ, chị chỉ coi em như em trai.
Chúng ta… không thể.”
“Vậy tại sao Chu Bách Vũ thì được?”
“…”
“Còn Hạ tiên sinh cũng được!”
Chung Thư Ninh cau mày.
Chung Minh Diệu ánh mắt lóe sáng: “Chị, tại sao em lại không thể?”
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, em hiểu chị hơn bất kỳ ai trong bọn họ.
Em biết chị đã trải qua những gì, những khổ cực ra sao.
Em sẽ yêu thương chị hơn bất kỳ ai.”
“Chỉ cần một tiếng ‘chị’ của em, đã là không thể rồi.”
Chung Thư Ninh kiên quyết, cắt lời cậu.
“Vậy còn Hạ tiên sinh thì sao, chị với anh ta là có thể à?”
“Chuyện đó không liên quan đến em.”
“Anh ta có thể cho chị một danh phận, có thể cưới chị sao?
Chị ở bên anh ta, chị có biết cả thành phố Thanh Châu đang bàn tán về chị thế nào không?”
Chung Thư Ninh bật cười thành tiếng: “Vậy nếu chị ở bên em, sẽ chẳng ai bàn tán gì sao?”
Chung Minh Diệu nghẹn lời.
“Người ta chỉ nói khó nghe hơn thôi!”
“Chị không ở bên em, điều quan trọng nhất là—chị thích em, quý em, nhưng tất cả những thứ đó không phải là tình cảm nam nữ.
Từng ấy năm rồi, em vẫn không hiểu sao?”
Chung Minh Diệu siết chặt chiếc cốc trong tay, những ngón tay tái nhợt run lên, ánh mắt thoáng qua một tia dịu dàng nhưng đầy bệnh hoạn.
“Chính vì em hiểu quá rõ… nên mới sống khổ sở như vậy.”
Tình cảm của cậu, luôn như đi trên băng mỏng.
Ba mẹ chỉ biết ném tiền cho cậu, suốt ngày ép học, chưa từng cho cậu lấy một lời khen chân thành.
Cậu chỉ mong một lần được nghe ba mình nói câu động viên, nhưng thứ cậu nhận được từ Chung Triệu Khánh chỉ là: “Không phải đứng nhất toàn trường, thì có gì đáng tự hào.”
Kiểu giáo dục phủ nhận và đàn áp này, từng chút một đẩy cậu vào bờ vực.
Chung Thư Ninh chính là tia sáng cuối cùng trong cuộc đời u ám của cậu.
Nhưng đến cả tia sáng ấy… cũng bị họ nhẫn tâm dập tắt.
Từng ấy năm, cậu không dám về nước, không dám nhìn cô, chỉ vì so với bất kỳ ai, cậu hiểu rõ hơn ai hết—giữa hai người, rào cản không chỉ là danh nghĩa chị em, mà là ở chỗ Chung Thư Ninh chưa từng dành cho cậu một chút tình cảm nam nữ nào.
Cậu chỉ muốn hỏi cô một lần, trực tiếp.
Bởi vì năm đó, đến cả dũng khí tỏ tình cậu cũng không có.
Cậu giống như một con chó hoang, âm thầm, cô độc, nép trong góc tối mà thích cô.
Tình cảm này, cậu cần một cái kết.
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy hai bóng người đang bước tới.
Một người bình tĩnh, kiệm lời.
Một người thì… rón rén như thể lén lút theo dõi!
Chung Minh Diệu sau khi về nước đã nghe qua cái tên Hạ tiên sinh này, cũng biết mối quan hệ giữa anh ta và Chung Thư Ninh.
Bên ngoài đồn đại rằng—
Chị gái cậu chỉ là món đồ chơi được Hạ tiên sinh bao nuôi.
Lúc cao hứng thì nuông chiều dỗ dành, nhưng nếu một ngày anh ta chán rồi, Chung Thư Ninh dù bị đá cũng sẽ nhận được một khoản chia tay không tệ.
Nhưng khi ánh mắt cậu chạm phải người đàn ông kia—Hạ Văn Lễ, cậu đã nhận ra điều gì đó khác hẳn với lời đồn.
Trong đôi mắt anh ta, ẩn chứa một cảm xúc rõ ràng, sắc bén.
Ánh nhìn ấy, nguy hiểm và lạnh lẽo.
Như thể lãnh thổ của mình bị kẻ khác xâm phạm, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo.
Như thể chỉ cần cậu dám tiến thêm một bước nữa—người kia sẽ không ngần ngại mà hủy diệt cậu ngay tại chỗ.
“Minh Diệu, chị thật sự cảm ơn em vì hôm nay đã giúp chị.
Nhưng giữa chúng ta…”
Chung Thư Ninh vẫn luôn coi cậu là em trai, lúc này cũng đang dịu dàng khuyên nhủ, chỉ mong cậu đừng cố chấp nữa, quay đầu là bờ.
Thế nhưng, lời cô chưa kịp nói hết đã bị gián đoạn.
Chung Minh Diệu đột nhiên đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn, người nghiêng hẳn về phía cô.
Cùng lúc đó —
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.