Cuộc khảo nghiệm tại Minh Nghĩa Đường, từ Thượng Tam Môn đến Hạ Tam Môn, rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Lần khảo nghiệm này đến rầm rộ, hạ màn cũng rầm rộ, song có một cái tên lại nổi bật giữa bao người, trở thành đề tài bàn tán khắp nơi—chính là Nhị tiểu thư Khương Lê của Khương gia.
Văn, toán, lễ, nhạc, cưỡi ngựa, bắn cung, cả sáu môn nàng đều giành quán quân, là người đầu tiên kể từ khi Minh Nghĩa Đường mở ra đạt được thành tích ấy.
Nếu Khương Nhị tiểu thư vốn đã là một thần đồng vang danh từ thuở bé, thì thành tích này cũng không có gì lạ.
Nhưng nàng lại là một tiểu cô nương vừa mới khai tâm học chữ đã bị đưa đi, sống đơn độc tám năm trong am đường—so với thần đồng, lại càng khiến người ta chấn động lòng người hơn.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Yến Kinh, các sòng bạc phen này đều hốt bạc đầy túi.
Do đã cá cược với Mạnh Hồng Cẩm, phần lớn mọi người đều đặt cửa nàng ta thắng, kẻ đặt cho Khương Lê lại chỉ là số ít, dù có đặt cũng chỉ dám đánh nhẹ.
Kết quả là nhà cái thắng đậm, nên các chưởng quầy sòng bạc vô cùng yêu thích Khương Lê, gặp ai cũng khen lấy khen để—dẫu sao cũng được nàng mang về lợi nhuận, có lý nào không hồi đáp vài câu tốt đẹp.
Nhờ thế, danh tiếng của Nhị tiểu thư Khương gia bỗng nhiên trở nên tốt đẹp hơn nhiều sau lần khảo nghiệm này.
Dĩ nhiên, được thì cũng có mất.
Khương Nhị tiểu thư tuy tỏa sáng nơi trường khảo, đặc biệt là ở nhạc cụ và cưỡi ngựa bắn cung, tài nghệ chân thật ai ai cũng trông thấy, hoàn toàn đè bẹp những tiểu thư nhà khác.
Năm nay, trong cuộc khảo nghiệm, chỉ một mình nàng rực rỡ, không còn cảnh trăm hoa đua nở như mọi năm.
Người ta giờ nhớ đến Khương Lê, còn những người từng khiến người khác kinh diễm như Khương Du Dao đã sớm bị bỏ lại sau lưng.
Ngay cả Mạnh Hồng Cẩm, người còn được nhớ đến cũng chỉ vì nàng ta lỡ tay bắn trúng Vĩnh Ninh công chúa trên trường bắn, cùng với vụ cá cược nực cười với Khương Lê, chứ bản thân nàng ta chẳng để lại ấn tượng gì đặc biệt.
Có người nhớ rõ Tam tiểu thư Khương gia diễm lệ đáng yêu, lại có người nhớ đến Nhị tiểu thư dung mạo thanh tú, linh tuệ hơn người.
Nước chảy muôn phương, mỗi người đều có người mình yêu thích, nhưng có gặp được duyên hay không lại là chuyện khác.
…
Trong phủ Ninh Viễn Hầu, Chu Diễn Bang đang ngồi ngẩn người.
Gió lật mở từng trang sách trên bàn, nhưng hắn không hề để tâm.
Trước mắt hắn, không ngừng hiện lên dáng vẻ thiếu nữ áo xanh tung bay như gió trên trường cưỡi ngựa.
Chu Diễn Bang có chút mê muội rồi.
Trong suốt những năm qua, hắn chưa từng lưu tâm đến nữ tử nào như vậy.
Ngay cả vị hôn thê cũ Khương Du Dao mà hắn từng rất vừa lòng, cũng chỉ là một tiểu thư xứng đôi để cưới về, cho mặc gấm vóc lụa là, giao quản lý gia đình—đó mới gọi là “thê tử”.
Thế nhưng giờ phút này, Chu Diễn Bang đã rõ—nữ tử mà hắn thật sự động tâm, chỉ có thể là Khương Lê.
Nàng giống như một bí ẩn khiến người ta muốn khám phá, càng bị nàng tỏ ra lãnh đạm khinh thường, hắn lại càng chấp nhất.
Nhất là khi nàng vốn từng là vị hôn thê của hắn, đáng lẽ sớm đã là người của hắn rồi.
Nếu không vì giữa chừng Khương gia xảy ra biến cố, đâu đến nỗi như hôm nay.
Trong trường cưỡi ngựa hôm ấy, người nhìn Khương Lê không chỉ có hắn, ánh mắt của những kẻ xung quanh đặt lên người nàng khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Nàng là người của hắn, sao có thể để kẻ khác nhìn ngắm tuỳ tiện?
Trước đây thanh danh Khương Lê không tốt, sợ là khó tìm được mối tốt, nhưng sau cuộc khảo nghiệm này, tài danh của nàng lan khắp Yến Kinh.
Nàng lại có dung mạo khuynh thành, là đích nữ của Khương Nguyên Bách, đã đến tuổi cập kê, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới cầu thân… Với điều kiện như vậy, kẻ vừa ý nàng hẳn không ít.
Chu Diễn Bang trong lòng ngổn ngang, bất an không yên, chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ gả cho người khác, hắn liền như thể bị cướp mất thê tử của mình, vừa phẫn nộ vừa hối hận.
Đang trong cơn rối bời, tiểu tư bước vào bẩm: “Thế tử gia, phu nhân đến rồi.”
Ninh Viễn Hầu phu nhân bước vào.
Chu Diễn Bang vội đứng dậy: “Mẫu thân.”
Phu nhân cười nói: “Mẫu thân bảo phòng bếp làm ít bánh mơ cho con, dạo này trời nóng, ăn chút này cho mát.”
Nhìn thấy sách vở trên bàn con mình có phần lộn xộn, bà hơi khựng lại, ánh mắt đầy dò xét: “Diễn Bang, dạo này con có tâm sự gì sao?”
Gần đây Chu Diễn Bang thường thất thần, giao phó việc gì cũng lơ đễnh.
Phu nhân đoán có thể là vì bảng vàng Quốc Tử Giám công bố, Chu Diễn Bang chỉ đứng thứ ba mà buồn bã, bèn khuyên: “Chẳng lẽ là vì chuyện Quốc Tử Giám?
Diễn Bang, phụ thân con cũng nói rồi, không thể trách con được.
Trước kia chưa từng nghe tên Diệp Thế Kiệt, nhưng nếu hắn có thể vượt cả đại công tử Lý Cảnh của Lý gia, hẳn là người có thật tài.
Con đứng thứ ba, cũng đã rất giỏi rồi.”
Năm nay bảng Quốc Tử Giám công bố, vốn tưởng Chu Diễn Bang sẽ đứng thứ hai, bởi từ trước tới nay chỉ có đại công tử Lý Cảnh của Hữu tướng phủ vượt mặt hắn.
Nào ngờ lần này Lý Cảnh lại là người thứ hai, còn người đứng đầu lại là một cái tên lạ hoắc—Diệp Thế Kiệt, hình như không phải người trong quan giới Yến Kinh.
“Không phải vì chuyện đó đâu, mẫu thân…”
Chu Diễn Bang có chút khó xử.
Phủ Ninh Viễn Hầu chỉ có một mình hắn là con trai, Hầu phu nhân và Hầu gia đều vô cùng yêu thương, vậy mà lúc này hắn lại đưa ra một thỉnh cầu có phần điên rồ, chính hắn cũng cảm thấy khó mở miệng.
“Vậy là chuyện gì?”
Phu nhân nghi hoặc hỏi.
“Con…”
Chu Diễn Bang nghiến răng nói: “Con không muốn cưới Tam tiểu thư Khương gia, người con thật lòng muốn lấy, là Nhị tiểu thư Khương gia!”
Khay điểm tâm trong tay phu nhân, “choang” một tiếng, rơi xuống đất…
…
“Lão gia gửi bạc tới.”
Tại Phương Phi Uyển, Đồng Nhi hớn hở bưng một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt lên bàn.
Khương Lê mở nắp, thấy từng thỏi bạc xếp ngay ngắn bên trong.
Nghe nói trước đây, mỗi lần Khương Du Dao thể hiện tốt trong các kỳ khảo nghiệm, Khương Nguyên Bách cũng thường thưởng bạc.
Lần này có lẽ vì muốn đối xử công bằng, nên cũng sai người đưa bạc cho nàng.
Tuy vậy, Khương Lê rất hiểu, nếu hôm nay người giành hết quán quân là Khương Du Dao, thì Khương Nguyên Bách không chỉ đưa bạc, mà còn hân hoan chúc mừng, long trọng không ít.
Còn nay, ông chỉ buông vài lời khen qua loa rồi rời đi.
Tình thân xa cách, nông sâu rõ ràng—điều này, liếc mắt cũng thấy.
Nàng nói: “Cất bạc đi, sau này sẽ có lúc dùng đến.”
Đồng Nhi lập tức cất kỹ bạc, thì từ ngoài cửa, Minh Nguyệt khẽ gõ vài tiếng.
Khương Lê nhẹ giọng: “Vào đi.”
Minh Nguyệt tiến vào, khép cửa lại, rồi bước lên trước khẽ giọng bẩm báo:
“Cô nương, nô tỳ đã dò la được tin tức rồi.
Vị tiểu thư Mạnh gia kia hiện vẫn chưa về phủ, phu nhân Mạnh gia còn đang đợi tin trong phủ, còn Mạnh lão gia thì đã đích thân ra mặt xoay xở.
Hình như lần này, Vĩnh Ninh công chúa không chịu bỏ qua.”
Khương Lê khẽ gật đầu:
“Biết rồi.”
Việc này vốn đã nằm trong dự liệu của nàng.
Mạnh Hồng Cẩm e là không thể yên ổn mà trở về, thủ đoạn hành hạ người của Vĩnh Ninh công chúa, Khương Lê đã sớm được lĩnh giáo.
Lần này Mạnh Hồng Cẩm rất có thể sẽ mang vết sẹo suốt đời, muốn sống dễ dàng thì quả là chuyện hoang đường.
Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai Mạnh Hồng Cẩm hẳn sẽ được thả về, nhưng trong khoảng thời gian này nàng ta phải chịu những gì, e rằng không ai biết được—hoặc là kinh hồn táng đảm, hoặc là thực sự bị lưu lại vài vết tích.
Mạnh gia lần này đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng chẳng dám nói.
Bạch Tuyết nghe vậy, liền hỏi: “Vậy còn cược ước giữa cô nương và tiểu thư Mạnh gia, vẫn giữ chứ ạ?”
Khương Lê mỉm cười, đáp:
“Muốn giữ cũng không giữ được.
Ngày mai Mạnh Hồng Cẩm chắc chắn sẽ không ra mặt.
Đến lúc đó, các ngươi tìm vài người đứng trước Quốc Tử Giám, tuyên lời ta: rằng ta thấu hiểu Mạnh tiểu thư kinh sợ, cược ước kia vốn chỉ là lời nói đùa, tới đây xin được bỏ qua, từ nay không nhắc đến nữa.”
Đồng Nhi có phần không cam lòng, nói: “Thế chẳng phải là tiện nghi cho nàng ta rồi sao?”
Khương Lê khẽ cười:
“Dù ta không nói, Mạnh Hữu Đức cũng sẽ nghĩ cách làm cho cược ước kia trở thành vô hiệu, hoặc sai người đến xin lỗi ta.
Dù sao cũng không thể để Mạnh Hồng Cẩm thật sự mất hết mặt mũi.
Cũng như nếu là ta thua, phụ thân ta chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách chối bỏ cược ước.
Kết cục vốn đã định, hiện giờ ta chủ động mở lời, trái lại có thể nhận được tiếng tốt, cớ sao không làm?”
Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy nàng rộng lượng, khoan dung, tài đức vẹn toàn.
Nếu cứ ép người quá mức, sẽ thành nhỏ nhen, chấp nhặt.
Một câu nói chẳng hại gì, cũng không ảnh hưởng đến kết quả, cớ gì không buông?
Ở kiếp trước, chính vì nàng không để tâm đến thanh danh, mới khiến kẻ khác dùng danh tiếng của nàng làm dao sắc chém ngược lại nàng.
Giờ đây, nàng muốn trở thành người mang “hiền danh” vang xa thiên hạ, mang mặt nạ mà làm việc, sẽ đơn giản hơn nhiều.
Đồng Nhi liền nghĩ đến một chuyện, reo lên:
“Cô nương giành được đầu bảng lần này, nghe nói người đoạt thủ khoa sẽ được vào cung, được Hoàng thượng đích thân ban lễ đấy.
Cô nương chẳng phải sắp được diện thánh rồi sao?
Đó là thánh ân từ trên ban xuống, là vinh quang vô thượng.
Sau này sẽ chẳng ai dám ức hiếp cô nương nữa đâu.”
Khương Lê nghe vậy khẽ cười, trong mắt thoáng ánh u sầu.
Nàng còn nhớ, lần cuối cùng nhìn thấy Hoằng Hiếu Đế, là khi Thẩm Ngọc Dung trúng trạng nguyên, trong yến tiệc đêm ở trong cung, nàng từng cùng đi với tư cách người nhà.
Khi ấy, bao người hâm mộ nàng là phu nhân của tân khoa trạng nguyên.
Thẩm Ngọc Dung phong lưu tài mạo, tiền đồ vô hạn, ai ai cũng ngưỡng vọng.
Vĩnh Ninh công chúa khi đó còn mời nàng một chén rượu.
Ánh mắt Khương Lê dần lạnh xuống—có lẽ ngay thời điểm ấy, Vĩnh Ninh công chúa đã để mắt tới Thẩm Ngọc Dung, đã bắt đầu âm thầm toan tính.
Mà nàng, chỉ là viên đá chắn đường, bị người ta nhắm vào, lại vẫn ngây ngô chẳng hay biết gì.
Giờ lại vào cung, nhất định sẽ gặp lại Vĩnh Ninh công chúa.
Nếu là yến hội, chưa biết chừng sẽ cả gặp lại Thẩm Ngọc Dung.
Nhưng hiện tại, nàng đã không còn là thê tử của họ Thẩm, mà là nữ nhi Khương gia.
Ai ép được ai đây?
Nàng lại tiến thêm một bước, đến gần bọn họ hơn một chút.
…
Tại một căn viện không xa Quốc Tử Giám, đêm khuya ánh đèn vẫn sáng.
Diệp Thế Kiệt ngồi trước án thư, đang viết thư.
Hắn lần này đứng đầu bảng khảo thí của Quốc Tử Giám, vài ngày tới sẽ nhập cung, được thánh thượng đích thân ban lễ.
Không lâu sau sẽ được bổ nhiệm chức quan.
Tin mừng như vậy, hắn tất nhiên phải báo về Diệp gia ở Tương Dương.
Vài dòng đầu, hắn chỉ tóm lược sơ tình hình bản thân.
Nhưng sau đó, Diệp Thế Kiệt lại lưỡng lự, tay cầm bút không viết tiếp được.
Khương Lê cũng đứng đầu trong kỳ khảo nghiệm của Minh Nghĩa Đường.
Diệp Thế Kiệt không biết có nên nhắc đến nàng hay không.
Từ bao năm qua, trong thư từ nhà gửi ra, chưa từng thấy nhắc đến cái tên “Khương Nhị tiểu thư”.
Năm xưa chỉ một câu nói của nàng khiến người nhà Diệp gia lạnh lòng, khiến lão phu nhân Diệp gia ngã bệnh một trận, từ đó dứt khoát xem như chưa từng có vị biểu tiểu thư ấy.
Ngay cả Diệp Trân Trân, cũng chẳng ai dám nhắc đến mối quan hệ ấy nữa.
Trong tình cảnh này, bỗng dưng nói đến Khương Lê, chẳng phải quá đột ngột sao?
Diệp Thế Kiệt vốn định thôi không nhắc, nhưng cứ mỗi lần muốn hạ bút, lại nhớ đến lời nàng từng nói với hắn:
“Lúc ấy ta còn nhỏ, ngoại tổ mẫu lại ở xa nơi Tương Dương.
Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân bận bịu chính vụ, mọi việc đều do kế mẫu trông nom.
Ta nói ra điều ấy, chưa chắc là không có người dạy ta, hoặc có kẻ uy hiếp bắt ta nói.”
Khương Lê từng nói, việc nàng đoạn tuyệt với Diệp gia, liệu có phải là có kẻ sau lưng xúi giục, cố tình muốn nàng và Diệp gia đoạn tuyệt, vĩnh viễn không còn liên quan?
Diệp Thế Kiệt chợt phát hiện, bản thân đã không tự chủ mà nghiêng về phía tin tưởng Khương Lê rồi.
Thực ra hắn và nàng cũng chưa gặp nhau nhiều, chỉ trò chuyện được vỏn vẹn hai lần.
Gặp mặt hai lần, hắn đã có thể tín nhiệm một người đến thế sao?
Ngay cả bản thân hắn, cũng thấy thật khó tin.
Nhưng hắn lại cảm thấy Khương Lê thật sự là một chuyện rất kỳ lạ—rõ ràng ở Khương gia nàng bị coi nhẹ đến như thế, vậy mà lại có thể từng bước, từng bước một ép cho cả Yến Kinh phải nhớ đến cái tên “Khương nhị tiểu thư”, mà cái tên ấy không còn là biểu tượng của tội lỗi, mà là đại diện cho tài năng.
Ai nhắc tới cũng đều gật gù: “Khương nhị tiểu thư quả là có bản lĩnh.”
Đó chính là người đã đoạt quán quân cả sáu hạng mục ở Minh Nghĩa Đường.
Hắn cầm bút lên rồi lại đặt xuống, đặt xuống rồi lại cầm lên, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, đến mức chính bản thân Diệp Thế Kiệt cũng có phần bực bội.
Đúng lúc ấy, tiểu đồng thân cận Nguyên Bảo bước vào.
Nguyên Bảo vui vẻ lấy ra một phong thư từ trong ngực, hớn hở nói: “Đại thiếu gia, có thư từ Tương Dương gửi tới!”
“Có thư?”
Diệp Thế Kiệt ngẩn ra, “Chẳng phải còn chưa tới kỳ nhận thư sao?”
Hắn và Diệp gia vốn hẹn định mỗi nửa tháng một bức thư, đường thư qua lại phải mất một tháng, tính ra thì thời gian vẫn còn sớm.
“Chắc là phu nhân và mọi người bên kia nhớ mong đại thiếu gia lần này dự khảo, mới gửi tới sớm.”
Nguyên Bảo đắc ý nói: “Nếu lão phu nhân mà biết đại thiếu gia giành được hạng nhất, chắc ở Tương Dương mở tiệc ba ngày ba đêm mất!”
Diệp Thế Kiệt không để tâm đến lời hắn, tự tay xé phong thư, mở ra xem.
Hắn xem rất nhanh, liếc qua đã xong.
Nguyên Bảo thấy sắc mặt thiếu gia có vẻ ngạc nhiên, liền hỏi: “Đại thiếu gia, có chuyện gì vậy?”
“Phụ thân và Nhị thúc sắp tới Yến Kinh vận hàng,”
Diệp Thế Kiệt nói: “Đã khởi hành, khoảng bảy ngày nữa đến nơi.”
“Hả?”
Nguyên Bảo ngây ra một lúc, ngơ ngác hỏi, “Vậy chúng ta còn viết thư hồi âm nữa không?”
“Viết,”
Diệp Thế Kiệt đáp.
Nhưng lần này chỉ cần viết tình hình của bản thân hắn là được.
Trong lòng hắn nghĩ: phụ thân và nhị thúc đều đến Yến Kinh, cũng coi như có người thân để bàn bạc chuyện rồi.
Những nghi vấn về Khương Lê kia, đến lúc ấy có thể đem ra thảo luận, đỡ hơn một mình hắn vò đầu bứt tóc.
Nghĩ đến đây, Diệp Thế Kiệt cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhanh chóng gấp bức thư lúc nãy lại, nhét vào phong bì, đưa cho Nguyên Bảo: “Gửi đi.”
Nguyên Bảo vui vẻ cầm lấy: “Dạ!”
———
Sau kỳ khảo nghiệm, Minh Nghĩa Đường cho học sinh nghỉ ngơi vài hôm, tạm thời không cần vào học.
Ngày hôm sau, người của Khương Lê theo lời nàng dặn, đã đến trước Quốc Tử Giám tuyên bố:
“Chuyện cá cược với Mạnh tiểu thư vốn là chuyện đùa, nay tiểu thư nhà ta thông cảm Mạnh tiểu thư chịu kinh sợ, nên xin được bỏ qua, từ nay không nhắc đến nữa.”
Câu nói ấy lan truyền khắp Yến Kinh, khiến người người lại càng nhìn Khương Lê với ánh mắt khác xưa—một tiểu thư không chỉ tài nghệ kinh người, mà còn độ lượng hiếm thấy, thắng rồi mà chẳng khinh người, ngược lại còn thấu tình đạt lý.
So ra, Mạnh Hồng Cẩm lại như trở thành trò cười.
Không chỉ vậy, bởi vì Khương Lê tỏ ra quá mức ôn hòa, người ta bắt đầu nghi ngờ:Một cô nương dịu dàng đoan trang, nhã nhặn tài đức như vậy, sao có thể là kẻ “sát mẫu hại đệ”?
Mà Quý Thục Nhiên lại là kế mẫu, mối quan hệ này vừa vặn mờ ám, thế là lời bàn tán mỗi người một vẻ, càng truyền càng loạn.
Mấy lời đồn này rốt cuộc truyền đến tai Quý Thục Nhiên, bà ta tức đến mặt mũi xám xịt, nhưng lại càng tỏ ra hiền từ yêu thương Khương Lê hơn trước, khiến Khương Lê nhìn vào mà nổi da gà.
Tại Thục Tú Viên, trong ngoài sân viện, nha hoàn đều làm việc nghiêm túc hơn hẳn.
Ai nấy đều biết tâm tình Quý Thục Nhiên mấy hôm nay không tốt, sợ mình bị vạ lây, nên làm việc càng thêm cẩn trọng.
Hai nha hoàn canh giữ trước cửa, trong phòng, dù trong đồng hồ có để đá lạnh, vẫn không xua đi được cái oi bức của cuối hạ, khiến người càng thêm khó chịu.
Lúc này, Quý Thục Nhiên đang nói chuyện với tỷ tỷ ruột của mình—Quý Trần thị.
Sáng sớm, Quý Trần thị đã tới thăm em gái.
Khương Nguyên Bách không ở trong phủ, bà liền nói thẳng: “Mấy ngày nay muội làm cái gì vậy?
Muội có biết ngoài kia người ta đồn ra sao không?
Ngay cả ta cũng nghe thấy—họ nói vụ Khương Lê sát mẫu hại đệ chưa chắc là thật, thậm chí có thể là do muội tự bày ra kịch!”
Không nhắc còn đỡ, nhắc tới chuyện ấy, Quý Thục Nhiên lập tức tức giận: “Tỷ trách muội làm gì?
Mấy lời đó là do đám người ngoài nói bậy, trong sân viện nhà muội, chẳng ai dám đụng tới chuyện này đâu.”
“Không cần biết là ai truyền ra,”
Quý Trần thị nghiêm mặt nói: “Tin đồn càng lan rộng, càng bất lợi với muội.
Tất cả là do con nhóc kia gây ra, muội ngay cả một đứa tiểu nha đầu còn không xử lý nổi?”
Từ nhỏ hai người đã thân thiết, Quý Thục Nhiên mềm mỏng, còn Quý Trần thị thì mạnh mẽ thẳng thắn hơn nhiều.
Quý Thục Nhiên hậm hực nói: “Con nhóc đó giảo hoạt trơn tru, tâm cơ quá nhiều, không riêng gì muội, đến tỷ gặp cũng phải đau đầu.
Tỷ thấy vụ Mạnh gia chưa?
Mạnh Hồng Cẩm rõ ràng là tổn thất cả người lẫn danh.
Muội vốn định ngồi chờ ngư ông đắc lợi, ai ngờ Mạnh Hồng Cẩm vô dụng, không những không ra tay thành công, còn kéo cả mình vào vũng bùn.”
“Chuyện gì?”
Quý Trần thị giật mình: “Mạnh Hồng Cẩm cũng liên quan tới Khương Lê sao?”
Quý Thục Nhiên bèn đem chuyện giữa Khương Lê và Mạnh Hồng Cẩm kể rõ cho Quý Trần thị nghe, rồi kết luận: “Khương Lê từ khi trở lại Yến Kinh đến nay, chưa từng chịu thiệt một lần.
Nó và Du Dao tuổi xấp xỉ nhau, nhưng tâm kế hơn Du Dao gấp mười lần.
Nếu giữ nó lại trong phủ, Du Dao sớm muộn gì cũng bị nó ép cho không ngóc đầu lên được.”
Quý Trần thị nghe vậy, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu thật như muội nói, thì Khương Lê không thể giữ lại được.
Để lâu chỉ thêm hại, tốt nhất là sớm gả ra ngoài.”
“Ý tỷ là… làm mai?”
Quý Thục Nhiên chần chừ, “Cũng không phải không được, nhưng lão gia chắc chắn sẽ hỏi đến.”
“Chuyện đó đơn giản,”
Quý Trần thị cười lạnh: “Công tử hào hoa ngoài mặt mà rỗng tuếch bên trong, chẳng phải có đầy rẫy sao?
Tìm một kẻ trông có vẻ ổn, thực chất chẳng ra gì, đem nó gả đi.
Hai ba năm sau nàng ta khốn khổ không nổi, cũng chẳng ai tra xét kỹ càng, chẳng phải rất đơn giản?”
“Tỷ giúp muội để mắt tới,”
Quý Thục Nhiên nói: “Nếu có người thích hợp, muội sẽ tìm cách thuyết phục lão gia, để ông ấy đích thân gả nàng đi.”
Quý Trần thị gật đầu.
Hai người còn đang bàn bạc, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Khương Du Dao từ ngoài chạy vào, dáng vẻ hoảng loạn.
Nàng chạy nhanh đến nỗi không để ý thấy Quý Trần thị đang ngồi đó, vừa vào tới nơi liền nghẹn ngào kêu lên một tiếng:
“Mẫu thân!”
Quý Thục Nhiên hoảng hốt, vội vã bước lên kéo tay Khương Du Dao, vừa nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của nàng, liền lo lắng hỏi:
“Du Dao, con sao thế này?”
Rồi lập tức quay sang mắng hai nha hoàn bên cạnh là Kim Hoa và Ngân Hoa:
“Các ngươi hầu hạ kiểu gì mà để tiểu thư nhà mình ra nông nỗi này hả—”
“Mẫu thân!”
Không đợi bà nói hết, Khương Du Dao đã nhào vào lòng Quý Thục Nhiên, khóc nức nở:
“Chu thế tử… Chu thế tử muốn hối hôn với con…”
“Cái gì?!”
Một bên, Quý Trần thị đập mạnh tay xuống bàn, bật dậy:
“Du Dao, con nói cái gì?”
Khương Du Dao lúc này mới nhận ra trong phòng còn có Quý Trần thị, liền sụt sùi kêu một tiếng “di mẫu”, rồi lại òa lên khóc lớn.
Quý Thục Nhiên lập tức ra hiệu cho nha hoàn đóng cửa lại, rồi hỏi:
“Du Dao, con nói gì vậy?
Chu Diễn Bang sao có thể nói chuyện hối hôn?
Con đừng nghe lời đồn vớ vẩn ở đâu…”
“Là thật đấy!”
Khương Du Dao nghẹn ngào, nước mắt nước mũi dàn dụa:
“Tỷ tỷ của Kim Hoa làm việc ở phủ Ninh Viễn Hầu.
Tối qua phu nhân và Chu thế tử cãi nhau, tỷ ấy hối lộ tiểu tư trong viện của thế tử, mới biết được—thế tử nói… nói muốn hủy hôn với con, muốn cưới Khương Lê!”
“Kim Hoa!”
Quý Thục Nhiên tức giận quát, “Lời Du Dao nói có đúng không?”
Kim Hoa lập tức quỳ xuống, vội vàng nói:
“Nô tỳ dám lấy mạng ra bảo đảm—quả thật có chuyện này.”
Trong lòng Kim Hoa cũng hoang mang tột độ.
Chuyện hôn ước giữa Khương Du Dao và Chu Diễn Bang vốn là điều đã định, cả Yến Kinh đều biết.
Ngay cả khi Khương Lê trở về, cũng không thể làm thay đổi gì.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Ai ngờ đúng lúc mấu chốt, Chu thế tử lại đòi cưới Khương Lê—thật sự là nước lớn dìm đổ miếu Long Vương, người một nhà đánh nhau rồi.
“Thật quá đáng mà!”
Quý Thục Nhiên nổi giận đùng đùng, “Chu Diễn Bang coi Khương gia chúng ta là cái gì?
Nói cưới là cưới, nói bỏ là bỏ à?!”
Khương Du Dao khóc đến nỗi lớp son phấn đều trôi hết, chộp lấy tay áo Quý Thục Nhiên, nghẹn ngào:
“Mẫu thân, con phải làm sao đây?
Chu thế tử không cần con nữa, còn muốn cưới Khương Lê… Con sẽ thành trò cười của cả Yến Kinh, mẫu thân, con không muốn…”
Quý Thục Nhiên thấy con gái mình khóc đến thương tâm, lòng đau như cắt, nắm chặt tay nàng, dịu giọng an ủi:
“Con yên tâm, ta nhất định sẽ thay con đòi lại công bằng.
Chu Diễn Bang đã thay lòng đổi dạ, nhưng Khương gia chúng ta không phải nơi để hắn giỡn chơi.
Muốn hủy hôn, không dễ thế đâu.
Nếu ai dám biến con thành trò cười, ta sẽ khiến hắn hối hận cả đời!”
Câu cuối cùng, Quý Thục Nhiên gần như nghiến răng mà nói.
“Du Dao, khoan hãy cuống,”
Quý Trần thị so với em gái thì tỉnh táo hơn, trầm giọng:
“Tối qua Chu Diễn Bang đã cãi nhau với phu nhân nhà hắn, chứng tỏ bà ta không đồng tình.
Huống hồ, hôn sự này từng bị hủy một lần, bây giờ mà hủy nữa, tỷ thành muội, muội lại thành tỷ, từ xưa đến nay ở Bắc Yến chưa từng có tiền lệ thế này.
Nếu Chu Diễn Bang còn muốn tiến thân, không thể làm chuyện ngu xuẩn ấy được.
Phủ Ninh Viễn Hầu sẽ không để hắn làm vậy, phụ thân con cũng không đồng ý đâu.”
Nghe vậy, Khương Du Dao hơi trấn tĩnh lại, khẽ hỏi:
“Thế tử sẽ không hủy hôn chứ?”
“Dĩ nhiên là không.”
Quý Trần thị mỉm cười, “Con là đích nữ của Khương gia, phụ thân là đương triều Thủ phụ, ai dám đối xử với con như thế?”
“Nhưng Khương Lê cũng là người Khương gia,”
Khương Du Dao không cam lòng, “Giá như nàng ta không phải thì tốt rồi.
Nếu nàng chỉ là một dân nữ, với xuất thân của mẫu thân, chắc chắn có thể khiến nàng biến mất trong yên lặng…”
“Ngay cả khi nàng là người Khương gia, cũng không đến nỗi phiền phức thế đâu.”
Quý Trần thị vỗ nhẹ vai nàng, nói:
“Du Dao, con lui xuống trước đi.
Di mẫu có chuyện cần bàn với mẫu thân con.”
Khương Du Dao vốn muốn nhờ mẫu thân đứng ra chủ trì công đạo, nhưng nhìn vẻ mặt của Quý Trần thị, biết họ đang bàn chuyện lớn, bèn không nói thêm gì, mang theo Kim Hoa và Ngân Hoa, nước mắt chưa khô mà quay về Dao Quang Trúc.
Sau khi Khương Du Dao rời đi, Quý Thục Nhiên lạnh giọng:
“Tỷ xem đấy, con tiện nhân Khương Lê kia bản lĩnh đến mức nào.
Mới về kinh được bao lâu, đã quyến rũ được cả Chu Diễn Bang!
Thật không biết xấu hổ!”
“Chu Diễn Bang còn trẻ, đàn ông ai chẳng giống nhau,”
Quý Trần thị thản nhiên nói, “Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng tình nhân, tình nhân lại không bằng cái không có được.
Khi còn hôn ước, hắn chẳng buồn liếc nhìn Khương Lê, giờ nàng ta trở lại, hắn lại nhớ nhung—cũng chỉ bởi vì hai chữ ‘cầu bất đắc’ thôi.
Nếu thật cưới được rồi, e rằng lại quay đầu tiếc nhớ Du Dao.”
Một lời đã vạch trần bản chất nam nhân.
Quý Thục Nhiên nghiến răng:
“Cho dù là vậy, nghĩ đến việc phu quân của con gái mình trong lòng lại nghĩ đến Khương Lê, ta đã buồn nôn rồi.”
“Cho nên phải nghĩ cách,”
Quý Trần thị nói, “Lúc đầu ta định ra tay trong chuyện hôn sự của Khương Lê, nhưng giờ nghĩ lại—nếu nàng ta gả cho người khác, Chu Diễn Bang ngược lại càng dễ nuôi thành tâm ma, càng chấp niệm với nàng ta, rồi quay sang trách Du Dao.
Du Dao là ta nhìn lớn lên, ta coi nó như con ruột, sao có thể để nó chịu ấm ức?”
Quý Thục Nhiên nói:
“Muội cũng nghĩ thế.
Nhưng trong Yến Kinh muốn ra tay, không dễ đâu…”
“Ra tay gì chứ?”
Quý Trần thị lắc đầu, “Người nhà họ Quý ta xưa nay không cần đích thân ra tay.
Hơn nữa, lấy mạng nàng ta thì ích gì?”
Quý Thục Nhiên nghi hoặc:
“Ý tỷ là…”
“Không phải mấy hôm nữa có yến tiệc trong cung sao?
Người đoạt quán quân Minh Nghĩa Đường như Khương Lê sẽ được nhập cung diện thánh, nhận lễ ban từ Hoàng thượng.
Yến tiệc ấy, tất cả thế gia vọng tộc của Yến Kinh đều sẽ đến.
Nếu ngay trong cung, trước mặt bao người mà xảy ra chuyện gì đó… vậy thì danh tiếng của nàng ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.”
“Là muốn khiến nàng ta…”
Quý Thục Nhiên lập tức hiểu ý, đôi mắt sáng rực.
“Muội còn nhớ phu nhân của Trung Thư Xá lang Thẩm đại nhân không?
Dung mạo tài năng đều đủ, vốn dĩ có thể tiến cung làm phi, kết quả vì một chuyện xấu hổ trước mặt quý nhân mà bị vạn người phỉ nhổ.
Nàng ta chết rồi, không ai bênh một lời.
Khương Lê còn chẳng bằng Thẩm phu nhân khi ấy, lại mang danh ‘sát mẫu hại đệ’, chỉ cần ở cung yến phạm sai, đời này không còn đường xoay người.”
Giọng nói của Quý Trần thị nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời như đinh đóng cột.
Quý Thục Nhiên nghe mà trong đầu đã hiện ra cảnh Khương Lê bị người đời chỉ trỏ mắng chửi, lòng vừa kích động vừa thỏa mãn.
“Chuyện này để ta lo.”
Quý Trần thị nở nụ cười, “Trên cung yến, ta sẽ sắp cho nàng ta một ‘người tình’ tốt.”
Rồi liếc Quý Thục Nhiên một cái, cười lạnh:
“Ngốc ạ, chẳng phải ngay trước mắt có sẵn rồi sao?”
Quý Thục Nhiên nhất thời không hiểu:
“Tỷ nói gì vậy?”
Quý Trần thị chậm rãi giải thích:
“Ta nghe nói người đứng đầu kỳ thi Quốc Tử Giám lần này là Diệp Thế Kiệt, vốn là người nhà mẹ đẻ của Diệp Trân Trân.
Khương Lê với Diệp Thế Kiệt, dù gì cũng là biểu huynh muội.
Mà ‘biểu huynh muội’, mối quan hệ này, là dễ phát sinh chuyện mờ ám nhất.
Trước đó Khương Lê chẳng phải còn từng giúp Diệp Thế Kiệt giải vây giữa phố?
Ta đoán, có khi giữa họ thật sự có điều gì đó cũng nên.”
Sắc mặt Quý Thục Nhiên trầm xuống:
“Tỷ nói là…
Diệp Thế Kiệt?
Dựa vào cái gì mà tiện nghi nàng ta như thế?”
Trong mắt Quý Thục Nhiên, Diệp Thế Kiệt dù miễn cưỡng được xem là thanh niên tài tuấn, nay lại đứng đầu bảng Quốc Tử Giám, nhưng để Khương Lê gả cho hắn, vẫn là quá rẻ cho nàng ta.
Nếu để nàng gả cho một kẻ chẳng ra gì, xấu xí lười biếng, không ai coi trọng—đó mới gọi là hả dạ!
“Muội à, muội phải nghĩ xa hơn một chút,”
Quý Trần thị từ tốn, “Nếu Khương Lê thật sự gả cho Diệp Thế Kiệt, có gì tốt đẹp đâu?
Hắn nay đỗ đầu bảng, ngày sau tất vào triều làm quan.
Dù nhà họ Quý ta không xem trọng Diệp gia, nhưng Diệp gia mà nhờ hắn mà phất lên, thì Khương Lê chẳng phải lại có thêm chỗ dựa sao?
Đến lúc ấy, muốn động đến nàng ta, còn dễ à?”
“Nếu trong yến tiệc tiến cung sắp tới, Diệp Thế Kiệt với Khương Lê có hành vi mờ ám, bị mọi người nhìn thấy, khiến Hoàng thượng nổi giận, người bị giáng tội đầu tiên chắc chắn là Diệp Thế Kiệt.
Không những bị vấy bẩn danh dự, còn mất đường thăng tiến.
Mà Khương Lê cũng mang tiếng xấu lan xa, đến lúc đó, chẳng phải chỉ còn cách cưới chạy để giữ thể diện sao?
Nhưng cưới về rồi, hai người họ có thể êm ấm được không?”
Quý Trần thị mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Diệp Thế Kiệt vì Khương Lê mà hỏng cả tiền đồ, tất nhiên lòng sẽ oán hận.
Diệp gia cũng sẽ đổ lỗi lên đầu nàng ta.
Giữa phu thê sinh ra hiềm khích, thì ngày tháng còn dễ chịu sao?
Khi ấy, chỉ cần muội sai người đưa vài nha hoàn xinh đẹp đến gần Diệp Thế Kiệt, hoặc mua chuộc người hầu bên cạnh Khương Lê, đôi ba câu xúi giục, chẳng lo không tạo ra được một đôi phu thê thành kẻ thù.”
“Mà trong một cuộc hôn nhân, kẻ chịu khổ bao giờ cũng là nữ nhân.”
“Đến lúc đó, nàng ta đã về Tương Dương, muốn xử lý thế nào, chẳng dễ như trở bàn tay sao?”
Quý Thục Nhiên nghe đến đây, như bừng tỉnh cơn mê.
Để Khương Lê và Diệp Thế Kiệt “dây dưa không rõ” không chỉ hủy tiền đồ Diệp Thế Kiệt, chặt đứt hy vọng của Diệp gia, mà còn khiến Khương Lê phải gả vào một nơi mang oán mà sống.
Nếu gả về Tương Dương, Quý Thục Nhiên tin rằng mình có đến một vạn cách khiến Khương Lê sống không bằng chết.
“Đa tạ tỷ tỷ chỉ điểm.”
Quý Thục Nhiên giờ đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, “Cách của tỷ quả là chu đáo hơn muội nhiều.”
“Muội còn phải học thêm.”
Quý Trần thị cười khẽ, “So với Lệ tần trong cung, chúng ta vẫn còn kém xa.”
Rồi nhắc nhở:
“Giờ muội nhanh chóng đến dỗ dành Du Dao đi.
Con bé từ nhỏ đã được cưng chiều, lần này bị Chu Diễn Bang làm nhục như vậy, nhất định rất đau lòng.
Nhỡ nó vì giận quá mà làm điều gì dại dột, thì chẳng phải hỏng hết kế hoạch sao?”
Quý Thục Nhiên nghe vậy chợt giật mình:
“Muội biết rồi, muội đi ngay.”
Quý Trần thị hài lòng gật đầu.
———
Phía bên kia, Đồng Nhi vừa đem chuyện nghe ngóng được kể cho Khương Lê.
“Nghe nói tâm tình Tam tiểu thư cực kỳ tệ, người hầu trong Dao Quang Trúc đều bị trách phạt một lượt.
Có người còn trông thấy Tam tiểu thư khóc nữa…”
Khương Lê đặt quyển sách trong tay xuống, nhướng mày:
“Khóc?”
Khương Du Dao là người lòng dạ hẹp hòi, thường vì nàng mà giận dỗi.
Nhưng Khương Lê tự thấy, mấy ngày nay mình chẳng có hành động gì đáng để khiến nàng ta khóc—sau cuộc khảo nghiệm, nàng luôn ở trong phủ, không hề ra ngoài, cũng không gặp mặt Khương Du Dao.
“Phải đấy.
Nghe nói sau đó Dương thị đến dỗ dành hồi lâu mới khá hơn.
Nhưng rồi lão gia lại nổi giận.”
Khương Lê càng thêm khó hiểu.
Dù sao nàng mới trở lại Khương phủ không lâu, cũng chưa thể sắp xếp được tai mắt khắp nơi, ngoài Phương Phi Uyển, tin tức từ các viện khác đều do Đồng Nhi dò hỏi, nên vẫn còn nhiều điều mơ hồ, không tường tận.
Nàng còn đang trầm ngâm thì chợt nghe bên ngoài có người gọi to:
“Khương Lê!
Khương Lê!”
Là giọng của Khương Cảnh Duệ.
“Nhị thiếu gia lại đến nữa rồi.”
Đồng Nhi bĩu môi, “Nhị thiếu gia đến quá nhiều, trà trong Phương Phi Uyển sắp cạn sạch rồi, mà trà mới tháng sau mới đưa tới…”
Khương Cảnh Duệ vừa vào đã cao giọng:
“Khương Lê, ngươi quản lại nha hoàn của ngươi đi!
Ta là Nhị thiếu gia của Khương phủ, bao nhiêu người cầu còn không được ta đến, ngươi ở đây được ta ghé qua là nhà ngươi rạng danh đấy, mà nhìn sắc mặt nha hoàn ngươi xem?”
Khương Lê lười sửa lời nói vớ vẩn của hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Rốt cuộc ngươi lại tới vì chuyện gì?”
Nàng vốn là người kiên nhẫn, tính tình cũng không tệ, nhưng riêng với Khương Cảnh Duệ thì chẳng thể hòa nhã nổi—hắn quá thích gây chuyện, lời nói lại chọc người, thật sự khiến người khác không thể yêu quý được.
Khương Cảnh Duệ nhìn quanh vẻ thần bí, kéo nàng vào phòng, còn đóng chặt cửa lại.
Khương Lê thở dài trong lòng—nếu Phương Phi Uyển có gian tế, chỉ cần thấy dáng vẻ này của Khương Cảnh Duệ cũng biết hắn định lén bàn chuyện lớn rồi.
Nàng chờ hắn đóng cửa xong thì quay lại ngồi xuống, thấy hắn thản nhiên sai Bạch Tuyết pha trà, như thể đây là chỗ của mình.
Khương Lê lạnh nhạt:
“Ngươi không nói, ta đi đấy.”
“Ấy ấy, đừng, đừng đi, lần này ta mang tới tin cực lớn cho ngươi đó.”
Khương Cảnh Duệ cười gian, vẻ mặt đắc ý.
“Nói đi.”
Hắn khẽ hắng giọng, cố tình hạ thấp giọng:
“Ngươi biết không?
Thế tử phủ Ninh Viễn Hầu, Chu Diễn Bang, muốn hủy hôn với Khương Du Dao!”
“Cái gì?!”
Dù Khương Lê vốn đã có dự cảm, cũng bị tin này làm chấn động.
Nàng nhớ rõ, Chu Diễn Bang từng hủy hôn với Khương nhị tiểu thư, tức là nàng, sau đó mới đính hôn với Tam tiểu thư Khương Du Dao.
Nay lại hủy hôn tiếp?
Đây là trò gì vậy—hắn coi hôn sự là trò chơi ư?
Khương Cảnh Duệ thấy nàng giật mình, lập tức đắc ý:
“Ta biết ngay ngươi chưa nghe tin này mà.
Giờ đoán xem, vì sao Chu Diễn Bang lại muốn hủy hôn với Du Dao?”
Hắn vừa nói, vừa dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm vào Khương Lê, cười như kẻ vừa nắm được thiên cơ.
Khương Lê mơ hồ đoán được vài phần, nhưng trong lòng vẫn thấy thật khó tin, thậm chí là nực cười.
Dù Chu Diễn Bang có hồ đồ đến mấy, cũng không đến mức lại điên đến vậy.
Nàng chỉ nói:
“Ta đoán không ra.”
“Là bởi vì ngươi đấy!”
Khương Cảnh Duệ bật cười ha hả:
“Chu Diễn Bang giờ hối hận rồi, có lẽ thấy ngươi tỏa sáng rực rỡ trong kỳ khảo Minh Nghĩa Đường, cảm thấy ngươi giỏi giang hơn Khương Du Dao, nên mới định hủy hôn lần nữa để cưới ngươi về làm vợ!”
“Thật nực cười!”
Người lên tiếng lại là Đồng Nhi, nàng tức tối đặt mạnh ấm trà lên bàn:
“Tiểu thư nhà ta chẳng phải a hoàn nhà hắn mà thích là cưới, không thích là bỏ!
Trước kia là nhà họ Chu muốn hủy hôn, giờ lại muốn cưới lại?
Hỏi tiểu thư nhà ta có đồng ý chưa?
Phủ Ninh Viễn Hầu đúng là quá đáng mà!”
Ngay cả Đồng Nhi cũng phẫn nộ thay Khương Lê.
Khương Cảnh Duệ tỏ ra không hiểu:
“Có gì phải tức giận?
Chu Diễn Bang dù sao cũng là một trong số thanh niên tuấn kiệt ở Yến Kinh, lại môn đăng hộ đối với Khương gia, dung mạo cũng không tệ, có nhiều cô nương thầm mến.
Gả cho hắn, cũng đâu phải chịu thiệt.
Hơn nữa Khương Lê,” hắn nhìn sang Khương Lê, “nếu ngươi và Chu Diễn Bang ở bên nhau, thì Khương Du Dao tức chết mất.
Đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất rằng ngươi giỏi hơn nàng ta.”
Khương Lê nghe xong, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Nàng giờ mới thật sự nhìn rõ—Khương Cảnh Duệ đúng là không có não.
Nàng nhàn nhạt đáp:
“Ta đã vượt mặt nàng ta rồi, còn cần gì bằng chứng?
Phải hy sinh bản thân để khiến nàng ta tức chết, ta điên chắc?
Hơn nữa,”
Ánh mắt nàng chợt lạnh, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt:
“Dù Chu Diễn Bang có tốt thế nào đi nữa, đồ người khác dùng qua, Khương Lê ta không thèm nhặt.”
Nàng lại bổ sung một câu như lưỡi dao:
“Ta lại không phải Vĩnh Ninh công chúa, chuyên thích nhặt đồ người khác vứt lại.”
Khương Cảnh Duệ tròn mắt nhìn nàng, há miệng không nói nên lời.
Khương Du Dao xem Chu Diễn Bang như châu như ngọc, Khương Lê lại xem như rác rưởi bên đường.
Mà điều khiến người ta chấn động nhất chính là: Khương Lê không hề giả vờ, nàng thật sự không hề có nửa phần để tâm đến Chu Diễn Bang.
Khương Cảnh Duệ lầm bầm:
“Ngươi giận gì với ta chứ?
Là Chu Diễn Bang muốn cưới ngươi, đâu phải ta…”
“Rồi sao?”
Đồng Nhi lập tức truy hỏi, “Lão gia có đồng ý không?”
“Sao có thể!”
Khương Cảnh Duệ khinh thường hừ một tiếng, “Trước đây Chu Diễn Bang và tiểu thư nhà ngươi hủy hôn là bởi… khụ, có chút chuyện, ngươi bị đưa đến am.
Nhưng giờ, Khương Du Dao đâu có làm gì sai, đại bá phụ sao có thể chấp nhận?
Không đuổi thẳng mặt Chu gia là nhân từ lắm rồi.”
Khương Lê lập tức nắm bắt được mấu chốt trong lời nói:
“Ý ngươi là… Chu gia chưa từng sai người đến Khương phủ cầu thân lại?”
“Xì, Chu gia đâu dám?
Chu Diễn Bang có thể điên, chứ phụ mẫu hắn không điên.
Chuyện này là do hắn một mình nói ra, nhưng Ninh Viễn Hầu và Hầu phu nhân không đồng ý.
Người hầu của Chu Diễn Bang nghe được họ cãi nhau, rồi lại lén nói cho người hầu bên phủ mình, người đó về nói với đại bá mẫu.
Nghe nói Khương Du Dao khóc đến mức sưng mắt, đại bá mẫu đang dỗ dành nàng, đại bá phụ thì nổi giận lắm, suýt nữa đích thân đến phủ Chu chất vấn.”
Khương Lê chợt hiểu—hèn gì Đồng Nhi nghe được tin Khương Du Dao khóc nức nở, thì ra là vì chuyện này.
Nàng nhìn Khương Cảnh Duệ:
“Ngươi biết chuyện này từ đâu?”
“Ta nghe mẫu thân nói với mama đấy chứ còn gì,”
Khương Cảnh Duệ khoe khoang, “Mẫu thân ta suốt ngày để tâm đến việc bên đại phòng, tin tức nào chẳng đến tai ta trước cả ngươi.”
Khương Lê thật sự… không biết đáp lại thế nào nữa.
Khương Cảnh Duệ lại lải nhải:
“Chu Diễn Bang cái tên khốn đó, lúc này mà dám nói muốn hủy hôn, chứng tỏ thật sự bị ngươi hút hồn rồi.
Hắn muốn cưới ngươi, còn Khương Du Dao thì đau lòng muốn chết.
Nhưng ai bảo nàng ta xứng đáng—năm xưa ngươi bị đưa đi am, đại bá mẫu không bao lâu sau đã tính toán để Khương Du Dao thay ngươi gả sang phủ Chu.
Nào ngờ, có những thứ cướp cũng không cướp được!”
Nói đến cuối, hắn như còn thay Khương Lê mà tự hào, vẻ mặt đắc ý vô cùng.
Nhưng Khương Lê không hề có tâm tình giống hắn.
Nàng rất rõ—việc Chu Diễn Bang nói muốn hủy hôn để cưới mình, với nàng không phải chuyện tốt lành gì.
Ít nhất, trong mắt mẹ con Quý Thục Nhiên lúc này, nàng đã trở thành cái gai càng nhọn hơn trước gấp trăm, gấp ngàn lần.
Với tính cách hẹp hòi, độc ác của hai mẹ con ấy, Khương Lê biết rõ, Khương Du Dao sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
Để dập tắt hoàn toàn niệm tưởng của Chu Diễn Bang, có khi nàng ta còn muốn diệt trừ tận gốc.
Mà nghĩ tới nghĩ lui, thì cung yến sắp tới, quả thực là một thời cơ “trời ban”.
Khương Lê cụp mắt, đáy lòng lặng lẽ siết chặt—
Cơn giông đang đến gần.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.