Tiểu Đoạn tiên tử cùng Ôn Vô Ngu liếc nhìn nhau, đồng thời bắt gặp trong mắt đối phương sự kinh ngạc không nói thành lời.
Ôn Vô Ngu có chút hưng phấn, thầm nghĩ: “Trần lang? Chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Trong truyền thuyết, Cung tiên tử từng nửa đêm chờ đợi một nam nhân, nói không chừng chính là người này, đệ tử của nàng. Người này cũng họ Trần, mà Tiểu Thập ca ca của ta cũng họ Trần… Như vậy ta với Tiểu Thập ca ca tốt hơn một chút, cũng không tính là kinh thế hãi tục. Dù sao cũng đã có Cung tiền bối đi trước mở đường rồi.”
Tiểu Đoạn tiên tử trong lòng cũng buồn bực, không rõ người được gọi là Trần lang này rốt cuộc là ai.
Nàng đến đây với mục đích rất rõ ràng: tìm kiếm cơ hội tiêu diệt Cung Vãn Tình.
Trần Thực lần này đến Tuyệt Vọng pha, một là muốn mượn Vu Khế giao chiến với Thiên Tôn, tìm ra nhược điểm, làm chuẩn bị cho việc tru sát Thiên Tôn về sau. Hai là muốn phá tan kế hoạch luyện chế Thiên Binh của Tuyệt Vọng pha — nếu để cho Càn Khôn Tái Tạo Lô luyện thành Thiên Binh, Tuyệt Vọng pha chẳng khác nào sở hữu mấy trăm tên tạo vật Tiểu Ngũ — những Tiên Nhân không biết mỏi mệt, không sợ sinh tử, chiến lực kinh người.
Cung Vãn Tình là nhân vật then chốt trong việc luyện Thiên Binh, sống chết của nàng sẽ quyết định vận mệnh của Càn Khôn Tái Tạo Lô.
Hiện tại Trần Thực còn đang bế quan lĩnh hội Thiên Tôn công pháp, Trần Dần Đô và tạo vật Tiểu Ngũ tung tích không rõ, bởi vậy nàng tính toán ra tay một mình, âm thầm giết Cung Vãn Tình.
Lúc này, từ sau màn che trắng nhẹ nhàng truyền đến một giọng nam ôn hòa:
“Vãn Tình, ta biết lần này đến, tất sẽ rơi vào tay nàng, nhưng ta vẫn muốn đến. Cả đời này, ta chưa từng phụ lòng bất kỳ nữ tử nào, luôn là bị các nàng phụ ta. Nhưng người duy nhất mà ta phụ bạc, chính là nàng. Cho nên, dù nàng có muốn giết ta, ta cũng muốn gặp nàng một lần.”
Tiểu Đoạn tiên tử nghe thanh âm kia, trong lòng lập tức chấn động, thầm nghĩ: “Giọng này… giống như gia gia… Không đúng, chính là gia gia! Gia gia tại sao lại ở đây?”
Gió nhẹ lay động màn che trắng, các nàng mơ hồ trông thấy trong Lạc Hoa cung có một tấm giường ngọc, màn lụa buông xuống bốn phía, trên giường có một nam một nữ thân ảnh mờ mờ ảo ảo. Nam tử kia chính là Trần Dần Đô, đang nằm trên giường ngọc, tựa hồ không thể động đậy. Nữ tử thì nằm nghiêng người lên ngực hắn.
Quả nhiên là gia gia. Tiểu Đoạn tiên tử thầm thở dài, trong lòng mờ mịt không hiểu Trần Dần Đô làm sao lại xuất hiện tại đây, hơn nữa không phải đã biến hóa thành thiếu niên sao? Vì sao giờ phút này lại lộ ra chân thân?
Ôn Vô Ngu thì càng thêm hưng phấn, nghĩ bụng: “Cung tiên tử bề ngoài băng thanh ngọc khiết, không ngờ lại có quá khứ như thế!”
Hai người không dám vọng động, chỉ đứng ngoài màn che, lặng lẽ lắng nghe.
Chỉ thấy Cung Vãn Tình nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực Trần Dần Đô, mỉm cười nói:
“Trần lang à Trần lang, năm đó khi ngươi lần đầu tiến vào Tuyệt Vọng pha, ta vừa thấy ngươi liền cảm thấy trái tim loạn nhịp. Ta luôn nghĩ đây là duyên phận từ kiếp trước, khiến ta cùng ngươi gặp lại. Khi ấy ta đang trong lúc chém Tam Thi, lại bị ngươi làm rung động, khiến tâm tình dục niệm dâng lên. Định lực ta không đủ, là do ta kém cỏi.”
Trần Dần Đô ôn hòa đáp: “Vãn Tình, điều đó không trách nàng. Duyên phận là thứ không ai có thể nói cho rõ ràng. Khi ta mới vào Tuyệt Vọng pha, bị Thiên Đạo hành giả bắt được, nếu không nhờ nàng xuất thủ cứu giúp, chỉ e ta đã chết. Khi ấy nàng hiên ngang xuất hiện, phong thái khiến ta không thể nào quên.”
Cung Vãn Tình ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Sau đó ta thu ngươi làm đệ tử, kỳ thực là ta cưỡng ép quyết định ấy, bất chấp dư luận.”
Giọng Trần Dần Đô càng thêm ôn nhu: “Ta biết nàng làm vậy là để bảo vệ ta.”
Sắc mặt Cung Vãn Tình dần trở nên nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Ban đầu ta quả có tư tâm, muốn được ở bên ngươi. Nhưng càng tiếp xúc, ta càng nhận ra tài hoa ngươi hơn ta gấp trăm lần. Dù trên danh nghĩa ta là sư phụ, nhưng không ít thứ là do ngươi chỉ điểm ta. Ngay cả tạo hóa chi thuật, cũng là ngươi quan sát Càn Khôn Tái Tạo Lô, chỉ ra huyền cơ, khiến ta lĩnh ngộ Thiên Binh pháp môn. Không có ngươi, ta đã không thể có được địa vị hôm nay.”
Trần Dần Đô dịu dàng nhìn nàng, nói: “Nàng sai rồi, Vãn Tình.”
Cung Vãn Tình ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trần Dần Đô nghiêm túc nói: “Là vì nàng có tâm tuệ linh mẫn, mới có thể từ trên thân tạo vật Tiểu Ngũ và Càn Khôn Tái Tạo Lô ngộ ra Thiên Binh pháp môn. Ta chỉ là giúp nàng đi đường ngắn hơn. Vãn Tình, thiên tư của nàng hơn xa ta. Chúng ta là đạo hữu, tương trợ lẫn nhau, nàng giúp ta còn nhiều hơn ta giúp nàng.”
Cung Vãn Tình mắt long lanh, hạ giọng nói: “Sau thời gian ở chung, ta cũng phát hiện ngươi có tình cảm với ta. Quãng thời gian đó là quãng thời gian ta hạnh phúc nhất trong đời. Chúng ta cùng nhau lĩnh ngộ Tái Tạo Lô, cùng nhau nghiên cứu tạo hóa huyền cơ, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cùng vào cấm khu Tuyệt Vọng pha… chúng ta đã làm quá nhiều việc.”
Thanh âm nàng trở nên có chút mờ ám, Tiểu Đoạn tiên tử nghe được, sắc mặt đỏ lên, bất giác nhớ đến những lúc mình cùng Trần Thực triền miên, trong lòng nghĩ: “Thì ra Cung tiên tử là tình nhân của gia gia. Nàng đã động tâm, có ý muốn đoàn tụ. Chuyện của bậc trưởng bối, chúng ta hậu bối không nên nhìn nhiều.”
Nàng khẽ giật tay áo Ôn Vô Ngu, ra hiệu cùng lui ra.
Ôn Vô Ngu lại càng tập trung, giống như một thiên thính giả trung thực, chăm chú nghe nhìn không rời mắt.
Tiểu Đoạn tiên tử thầm nghĩ: “Nha đầu này tuổi còn nhỏ, lòng hiếu kỳ lại quá nặng. Thôi, ta đi trước vậy.”
Nàng đang định rút lui, thì lại nghe Trần Dần Đô nói:
“Đúng vậy, chúng ta đã trải qua quá nhiều… Nhưng đã là chuyện cũ, không nên nhắc lại nữa. Vãn Tình, mấy chục năm đã trôi qua, ta đã già, còn nàng vẫn như xưa, trẻ trung như thuở đầu. Chuyện xưa, đã đến lúc buông xuống. Lần này ta đến, chỉ muốn cầu nàng đừng tiếp tục luyện Thiên Binh nữa…”
Cung Vãn Tình bỗng nhiên bật cười, giọng đầy chua xót và châm chọc: “Chuyện năm đó… thật sự có thể buông xuống sao?”
Tiểu Đoạn tiên tử dừng bước, thầm nghĩ: “Nghe một chút chuyện cũ của lão gia tử năm xưa, rồi đi cũng chưa muộn.”
Chỉ nghe Trần Dần Đô chậm rãi nói: “Vãn Tình, ta đã buông bỏ tất cả. Hôm nay liều mạng đến đây, chính là để tạ tội với nàng. Là ta phụ lòng yêu thương của nàng.”
Cung Vãn Tình cười khanh khách: “Trần Dần Đô, ngươi thật sự đã buông bỏ? Năm đó, đúng lúc ta tin tưởng ngươi nhất, ngươi lại phản bội ta. Ngươi lại đi thích thị nữ của ta, bỏ lại ta, cùng nàng bỏ trốn. Ngươi cảm thấy, ta có thể buông xuống sao?”
Tiểu Đoạn tiên tử lặng lẽ lui lại, rồi lại chui vào bên cạnh Ôn Vô Ngu, hai thân thể dính sát vào nhau, yên lặng lắng nghe.
Trần Dần Đô trầm mặc một hồi lâu, khẽ nói: “Vãn Tình, chuyện năm đó là ta sai rồi.”
“Ngươi không có sai, là ta mù mắt.”
Cung Vãn Tình cười lạnh, nói: “Ta cho rằng ta đã tìm được người yêu suốt đời, là đạo hữu có thể đồng hành cả một kiếp, cùng ta thăm dò đạo pháp huyền diệu, kề vai mà tiến. Nhưng kết quả, ta nhận được lại chỉ là một đoạn tình cảm đơn phương. Trần Dần Đô, ta thua kém thị nữ đó ở chỗ nào? Ngươi vì sao thích nàng mà không thích ta? Ta mới là chủ nhân của Lạc Hoa cung, còn nàng chỉ là một tỳ nữ hạ nhân mà thôi!”
Ôn Vô Ngu hưng phấn đến phát run, trong lòng như có một giọng hét lớn: “Còn có người thứ ba!”
Trần Dần Đô tiếp tục trầm mặc, sau một lúc lâu mới cất lời:
“Vãn Tình… Trần mỗ cả đời chưa từng bị tình ái chi luyến chi phối. Ta luôn đắm chìm trong ảo diệu của đạo pháp, chuyên chú tìm tòi những điều đã thất lạc từ cổ đại. Trong hành trình đó, ta từng gặp nhiều nữ tử cùng chung chí hướng, các nàng đều là thiên tư xuất chúng, cốt cách siêu quần. Các nàng rất đẹp, tâm linh thuần tịnh, trong sáng. Cùng các nàng đồng hành, ta cảm thấy rất vui vẻ. Ta là người may mắn…”
Hắn khẽ thở dài, giọng nói mang theo thê lương:
“Nhưng không may là, mỗi khi ta muốn cùng các nàng kết thành đạo lữ, lại luôn bị cự tuyệt.”
Hình ảnh từng người lướt qua trong lòng hắn.
Linh Tố phu nhân của Thiên Sư phủ cự tuyệt hắn — vì không thể phản bội Thiên Sư phủ.
Lý Hoa Chi của Lý gia từng định buông bỏ tất cả theo hắn rời đi, nhưng cuối cùng lại vì huynh trưởng cản trở mà nuối tiếc quay về.
Tuệ Nhân Thần Ni thì coi tình cảm như một trò tu hành, một trò chơi trong quá trình tìm đạo.
Trương Kiều Hề thì chẳng nỡ để hắn rời đi, định đánh gãy chân hắn rồi giam lỏng.
Về phần Hoa Lê phu nhân, nàng chỉ là âm thầm đơn phương tương tư, chưa từng nói ra.
…
Trần Dần Đô trong mắt người ngoài là một đời phong lưu, thế nhưng thật ra lại chưa từng có nữ tử nào dám toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, giao phó hết thảy cho hắn.
“Hẳn là cho đến khi ta bước vào Tuyệt Vọng pha, lần đầu gặp nàng, ánh mắt ta mới thật sự bị nàng hấp dẫn.”
Tiểu Đoạn tiên tử dừng bước, thầm nghĩ: “Nghe thêm một chút chuyện cũ của gia gia, rồi đi cũng không muộn.”
Chỉ nghe Trần Dần Đô chậm rãi nói:
“Vãn Tình, ta vốn cho rằng nàng là người ta tìm kiếm suốt đời. Nhưng sau một thời gian ở bên nàng, ta phát hiện mình đối với nàng không hề có nửa phần tình ái. Ngược lại, ta không thể khống chế lòng mình, bị thị nữ bên cạnh nàng hấp dẫn.”
Răng của Cung Vãn Tình cắn chặt, phát ra âm thanh ken két, nàng lạnh lùng nói:
“Nàng chỉ là một tiện nhân! Nô tỳ! Thân phận hạ đẳng! Ngươi thích nàng, đủ thấy ngươi cũng chỉ là một tên tiện nam nhân! Nô bộc! Loại người đê tiện!”
Trần Dần Đô thản nhiên, trong giọng nói vẫn trầm ấm ôn nhu, không hề giả tạo, mà là tự nhiên như chảy ra từ nội tâm. Ngữ khí yêu thương sâu đậm ấy hoàn toàn không phải là ngụy trang:
“Nàng đúng là nô tỳ, thân phận thấp hèn. Nhưng trong mắt ta, nàng còn cao quý hơn cả nàng. So với bất kỳ Thánh Nữ Thánh địa nào, hay thiên kim tiểu thư thế gia đại phiệt, nàng đều cao quý, thuần khiết hơn. Ở bên nàng, ta chưa từng có cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng như vậy. Trong mắt nàng, chỉ có một mình ta…”
“Đừng nói nữa!”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Cung Vãn Tình gầm lên, tát mạnh vào mặt Trần Dần Đô, một bên mặt hắn lập tức máu thịt be bét.
Tiểu Đoạn tiên tử và Ôn Vô Ngu cùng chấn động, lúc này mới nhận ra — Trần Dần Đô tứ chi đã bị Tỏa Long Tiên khóa lại!
Tỏa Long Tiên là loại roi đầy móc câu sắc bén, một khi tế lên có thể khóa chặt cả Giao Long hung ác tàn bạo, những móc câu kia sẽ đâm sâu vào trong thể nội, khiến kẻ bị trói không thể nhúc nhích!
Mà Trần Dần Đô lúc này, tứ chi bị bốn sợi Tỏa Long Tiên móc vào da thịt, xiết chặt lên giường ngọc, sâu đến tận gân cốt, khóa lại toàn bộ biến hóa trong thân, khiến hắn không cách nào phản kháng!
Dù vậy, giọng hắn vẫn ôn hòa:
“Khi ta ở bên nàng, trong mắt ta vẫn chỉ có nàng ấy. Dù cùng nàng thảo luận đạo pháp, trong lòng ta nghĩ đến vẫn là nàng ấy. Chỉ cần nàng ấy cười với ta một cái, ta đã mãn nguyện…”
“Tiện nhân!”
Cung Vãn Tình giận dữ, giẫm mạnh lên ngực hắn, quát lớn:
“Ta bảo ngươi đừng nói nữa!”
Trần Dần Đô bị nàng giẫm đến mức thổ huyết, nhưng vẫn mỉm cười, nói:
“Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy, đạo pháp ta truy cầu cả đời, không còn quan trọng như ta vẫn tưởng. Chân tướng ta khổ công tìm kiếm từ thời Chân Vương, cũng không còn quan trọng như thế. Lần đầu tiên, ta cảm thấy có thể buông xuống hết thảy — cùng nàng ấy bên nhau, làm một người bình thường, cũng tốt rồi…”
Cung Vãn Tình giận dữ đến cực điểm, nhấc chân đạp lên mặt hắn, không để hắn nói tiếp:
“Ngươi đang sỉ nhục ta! Dùng một tiện tỳ để sỉ nhục ta!”
Trần Dần Đô nghiêng đầu, dù máu me đầy miệng, vẫn cười:
“Nàng không phải tiện tỳ. Nàng là người ta yêu nhất. Nàng còn mang cốt nhục của ta… Khi đó còn định cùng ta trốn khỏi Tuyệt Vọng pha…”
Cung Vãn Tình gần như phát cuồng, gót chân dẫm chặt đầu hắn, thét lên:
“Nàng hơn ta chỗ nào? Vì sao ngươi chọn một tiện tỳ, mà không chọn ta?”
Trần Dần Đô phun ra mấy chiếc răng gãy, vẫn cười, nói:
“Nàng không xinh đẹp bằng ngươi, cũng không thông minh bằng ngươi. Tư chất, ngộ tính đều kém hơn. Ngươi có thể làm đạo hữu của ta — nàng không thể. Nàng chỉ biết yên tĩnh nghe ta giảng, không cách nào xen vào. Nhưng ta chính là thích nàng, không vì lý do gì cả.”
Rồi hắn dịu giọng nói:
“Vãn Tình, kỳ thực vợ chồng ta vẫn luôn cảm kích nàng. Ngày đó chúng ta trốn đi, là nhờ nàng xuất thủ, ngăn cản Tiết Tiên Nhân.”
Cung Vãn Tình đang trong cơn thịnh nộ, nghe vậy đột nhiên lặng lại, nét mặt dần hiện ý cười, càng lúc càng tươi, sau cùng cười khanh khách như điên.
Nàng rút chân lại, cười đến ngây ngất:
“Trần Dần Đô, ngươi thật cho rằng mình buông xuống rồi sao?”
Trần Dần Đô trầm mặc rất lâu, rồi phun ra một hơi dài:
“Ta đã buông xuống. Khi chúng ta thoát khỏi tay Tiết Tiên Nhân, A Đường bị trọng thương, sau khi sinh hài tử thì qua đời. Ta đặt tên đứa nhỏ là Trần Đường, ôm lấy hài tử ấy, cõng thi thể nàng, một mạch từ Thiên Đạo thành đến Hoàng Pha thôn, đem nàng mai táng cạnh mộ tổ Trần gia. Chính tại lúc đó… ta để xuống.”
Sắc mặt hắn ảm đạm.
Từ đó về sau, hắn không còn muốn thấy Trần Đường, bởi mỗi lần nhìn thấy hắn, chính là mỗi lần gợi lại ký ức về người mà hắn yêu thương nhất.
Hắn giao Trần Đường cho Ngũ Trúc lão thái thái, lại đưa một khoản tiền lớn, nhờ bà nuôi dưỡng. Những dịp lễ tết, hắn mới trở về thăm, ngồi bên mộ phần nàng, đốt chút vàng mã, kể lại nỗi tưởng niệm trong lòng.
Nhiều năm trôi qua, hắn thật sự đã buông xuống, không còn nghĩ đến chuyện phong lưu nữa.
Ái dục của hắn, đã chết cùng với nàng.
Cung Vãn Tình cười lớn, tiếng cười dường như có chút thoát khỏi kiểm soát, nói:
“Vậy nên… ngươi vẫn luôn mang lòng cảm kích ta, phải không?”
Trần Dần Đô giọng trầm thấp:
“Vợ chồng ta vẫn luôn cảm tạ Vãn Tình nàng. Trước khi nàng ấy mất, còn nắm tay ta, nói… chúng ta có lỗi với nàng.”
Cung Vãn Tình bỗng cười rộ lên, giọng nói cực kỳ vui vẻ, gần như hả hê:
“Trần lang, ngươi có từng nghĩ… vì sao lộ tuyến trốn chạy ngươi tính ra lại bị Tiết Tiên Nhân phát hiện? Vì sao mỗi lần các ngươi rời đi, hắn đều đuổi kịp? Lại vì sao…”
Đôi mắt nàng sáng rực, lấp lánh ánh sáng của kẻ báo thù:
“Vì sao Tiết Tiên Nhân luôn có thể khắc chế đạo pháp thần thông của ngươi? Ngươi lợi hại như vậy, vì sao dù kết hợp với tạo vật Tiểu Ngũ, luyện ra nhiều Phù Thần Thiên Cơ như thế, vẫn không địch lại hắn? Ngươi nghĩ là vì sao?”
Nàng cưỡi trên lưng Trần Dần Đô, ngón tay ngọc mảnh dẻ vuốt ve ngực hắn, mỉm cười như hoa nở lạnh lẽo:
“Là ta! Chính ta nói cho Tiết Tiên Nhân lộ tuyến của ngươi, chính ta nói cho hắn đạo pháp thần thông của ngươi, cũng chính ta âm thầm trợ giúp hắn — để tru sát các ngươi, đôi gian phu dâm phụ! Đừng quên, chúng ta là đạo hữu. Ngươi hiểu về tạo hóa chi thuật, còn chưa bằng ta!”
“Vết thương trí mạng trên người tiện tỳ kia,” Cung Vãn Tình cười lạnh, “là do ta đánh. Ta hận nàng vì đã mang thai con của ngươi. Không ngờ nàng tình nguyện chết cũng phải sinh hạ đứa bé đó. Chậc chậc… tiện nhân sinh tiện chủng, gọi là Trần Đường đúng không? Cả ngươi cũng là tiện, vẫn mãi không quên được nàng!”
Giọng nàng càng lúc càng độc địa, ngón tay miết nhẹ trên thân thể Trần Dần Đô, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt điên loạn.
“Ban đầu ta định giết sạch các ngươi, để một mối ân đoạn nghĩa tuyệt.” Nàng khẽ cười một tiếng, “Nhưng sau lại thấy ngươi liều mạng chém giết với Tiết Tiên Nhân, thậm chí còn làm hắn trọng thương, trong lòng ta đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ tuyệt diệu.”
Nàng nói đến đây, hô hấp càng thêm dồn dập, sắc mặt ửng đỏ phơn phớt, tay bắt đầu kéo đai lưng Trần Dần Đô, ngữ khí đầy phấn khích:
“Khi ấy ta còn là Thiên Đạo hành giả, muốn trở thành Thiên Đạo Tiên Nhân, nhưng Tuyệt Vọng pha chỉ có mười tám vị Tiên Nhân — một hố chỉ một củ cải, không có ai chết thì ta không thể thăng cấp. Cho nên, chỉ cần Tiết Tiên Nhân chết đi, ta, Cung Vãn Tình, sẽ có thể trở thành Cung tiên tử!”
Nàng dứt khoát bắt đầu cởi bỏ xiêm y, toàn thân phát ra khí tức điên loạn lẫn dục vọng, bước tới định ngồi lên thân Trần Dần Đô, vừa cười lớn nói:
“Ta giết Tiết Tiên Nhân, lại giết gian phu dâm phụ, tròn vẹn đôi bề…”
Chữ “bề” còn chưa thoát khỏi miệng — một cỗ sát cơ lăng lệ tuyệt luân từ phía sau ập đến, trong khoảnh khắc đã đâm thẳng vào hậu tâm nàng!
“Ai!?”
Cung Vãn Tình quát lên, thân hình bắn lên cao, muốn tránh đi thế công, nhưng vẫn bị một đạo thần thông sắc bén của Tiểu Đoạn tiên tử quét trúng cánh tay. Một luồng Phượng Hoàng dị hỏa theo vết thương tràn vào cơ thể, nhanh chóng hướng trái tim nàng mà lan tới!
Trong lòng Cung Vãn Tình đại chấn, vội vận công áp chế dị hỏa, nhưng đúng lúc ấy — Trần Dần Đô nổi giận gầm lên một tiếng, từ giường ngọc nhảy dựng dậy!
Bốn đầu Tỏa Long Tiên khóa chặt tay chân hắn lập tức bị xé rách, da thịt đầm đìa, máu tươi tung tóe, tứ chi của hắn cơ hồ tróc hết da thịt, máu thịt lẫn lộn, chỉ còn gân cốt lộ ra.
Hai mắt Trần Dần Đô đỏ như máu, sát ý sôi trào, hai chưởng như sấm sét ập tới, đồng thời đánh thẳng vào hai tai của Cung Vãn Tình!
“Bành!”
Một tiếng trầm vang kinh thiên, hai con ngươi của Cung Vãn Tình lập tức ngốc trệ, mạch máu vỡ tung, huyết dịch trào ra ướt đẫm nhãn cầu, đôi mắt lập tức bị nhuộm đỏ bởi máu tươi!
Trần Dần Đô, hai tay đã gần như chỉ còn là xương trắng lộ ra dưới lớp thịt nát, xoẹt một tiếng, đâm thẳng xuyên qua lồng ngực nàng — tay móc ra trái tim đang đập phập phồng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!