Nghe xong lời của Dương phu nhân, Ngư ma ma liền phịch một tiếng quỳ xuống:
“Phu nhân bớt giận! Cô nương nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, tính tình mềm yếu, đối với hạ nhân quá đỗi khoan dung, mới khiến nha đầu này vượt quá khuôn phép. Mong phu nhân giơ cao đánh khẽ, đợi khi hồi phủ, cô nương nhất định sẽ nghiêm phạt con bé!”
Dương phu nhân chau mày nhìn Ngư ma ma:
“Lại là người của Lục cô nương nhà họ Thu?”
“Nô tì là giáo dưỡng ma ma của cô nương…”
“Giáo dưỡng ma ma? Hừ.” Khóe môi Dương phu nhân nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Thu Hằng nhẹ giọng lên tiếng:
“Ngư ma ma, vị phu nhân đây đã nói, nha hoàn của ta là thể diện của ta. Mà ngươi là giáo dưỡng ma ma của ta, cũng là thể diện của ta vậy. Phu nhân đây còn chẳng muốn đôi co với một tiểu cô nương như ta, lại muốn cho người đến bẩm với tổ mẫu. Việc ngươi quỳ gối cầu xin e là chẳng cần thiết.”
“Lục cô nương—” Sự điềm tĩnh của Thu Hằng khiến Ngư ma ma không khỏi bối rối.
Phương Châu đích thực đã thất lễ trước, mà đắc tội lại là đại phu nhân phủ Tể tướng. Nếu chuyện này truyền đến tai lão phu nhân, thì Lục cô nương e rằng không tránh khỏi trách phạt nghiêm khắc.
Giờ chỉ cần mềm mỏng nhận sai, lẳng lặng cho qua, mới là phương án tốt nhất cho Lục cô nương.
Ngư ma ma không hiểu được tâm tư của Thu Hằng, nhưng thấy nàng đã nói thế, cũng chỉ đành im lặng đứng dậy.
Thu Hằng nhìn sang Dương phu nhân:
“Phu nhân vừa nói muốn phái người đến phủ ta thương lượng, chẳng hay đã định ai sẽ cùng ta quay về?”
Dương phu nhân chăm chú nhìn cô thiếu nữ vẻ mặt bình thản kia, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Một tiểu cô nương dám buông lỏng quản thúc hạ nhân để rồi ra tay đánh người, lại có thể bình tĩnh đến mức ấy, gan lớn đến từ đâu vậy?
Bà ta ghét nhất loại tiểu thư xuất thân tầm thường mà lại không biết trời cao đất dày như thế này.
“Mẫu thân.” Phương Duệ khẽ gọi.
Dương phu nhân quay sang con gái.
“Mẫu thân chưa biết, Thu Lục cô nương miệng lưỡi lanh lợi, rất biết biện luận. Nếu để Tô ma ma đi phủ Vĩnh Thanh Bá, e rằng chỉ vài câu là bị nàng xoay vòng thôi.”
Tô ma ma – chính là người bị Phương Châu đánh – nghe vậy, hung hăng trừng mắt lườm Thu Hằng một cái.
Dương phu nhân hiểu rõ ẩn ý trong lời của Phương Duệ, trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Vậy cũng tiện đường, chi bằng trực tiếp đến phủ Vĩnh Thanh Bá một chuyến.”
Khi nói những lời này, ánh mắt bà ta dán chặt lên Thu Hằng, như muốn tìm lấy sự hoảng hốt trong đôi mắt ấy. Nhưng thứ bà ta nhìn thấy chỉ là một đôi mắt trong trẻo, tĩnh lặng như mặt hồ thu.
Trên đường đến phủ Vĩnh Thanh Bá, lòng Ngư ma ma trĩu nặng, không nhịn được mà trách mắng Phương Châu:
“Phương Châu à, sao ngươi lại nông nổi như vậy? Dù bà ấy có kiêu ngạo đến đâu, cũng không đến mức phải động thủ ngay đâu…”
Chỉ một chuyến đưa Lục cô nương ra ngoài, mà rước lấy tai họa thế này, bà ta – một giáo dưỡng ma ma – còn mặt mũi nào nữa?
Phương Châu dựa vào vách xe, không nói một lời.
“Ngư ma ma, ai mà chẳng có lúc xúc động nhất thời, để nàng ấy yên tĩnh một lát đi.”
Thu Hằng biết rõ sự khác thường của Phương Châu, nhưng lúc này không phải thời cơ để truy hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Thu Hằng, mắt Phương Châu rưng rưng lệ, khẽ thì thầm:
“Cô nương… nô tì có lỗi…”
“Không sao.” Thu Hằng nhẹ vỗ lên cánh tay Phương Châu, “Thật sự không sao.”
Chẳng phải đang phiền não không có cớ để kết giao với nhà họ Phương hay sao, giờ cơ hội đã đưa đến tận cửa.
Dù là mối quan hệ chẳng tốt đẹp gì, cũng còn hơn là hoàn toàn xa lạ.
Ngư ma ma nhìn dáng vẻ ôn hòa, dịu dàng an ủi Phương Châu của Thu Hằng mà âm thầm thở dài.
Lục cô nương lòng dạ rộng rãi, chẳng trách nha đầu Phương Châu mới bộc lộ tính khí như vậy.
Nhưng làm hạ nhân, ai mà chẳng mong gặp được chủ tử như Lục cô nương chứ?
Chỉ là bà ta – một giáo dưỡng ma ma – e rằng không thể tiếp tục ở lại nữa rồi. Bà ta không dám tưởng tượng nổi khi lão phu nhân biết được Phương Châu đánh người quản sự bên cạnh đại phu nhân phủ Tể tướng thì sẽ phản ứng ra sao.
Con đường khiến Ngư ma ma khổ sở vô cùng ấy, chẳng mấy chốc đã đến hồi kết.
Lúc này, lão phu nhân đang dạo bước trong sân, một nha hoàn truyền tin vội vàng chạy đến:
“Lão phu nhân, Lục cô nương đã trở về rồi!”
Lão phu nhân thấy nha hoàn truyền tin dáng vẻ vội vã, mí mắt giật giật, không vui nói:
“Lục cô nương trở về thì trở về, ngươi hoảng cái gì?”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Vốn dính tới chuyện của con bé Lục là bà đã không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, giờ thế này chẳng phải hù dọa bà sao?
Nha hoàn cúi đầu, nhưng giọng không hề nhỏ:
“Lão phu nhân, cùng Lục cô nương trở về… còn có cả đại phu nhân phủ Tể tướng!”
Đại phu nhân phủ Tể tướng?
Trong đầu lão phu nhân lập tức hiện lên hình ảnh của một phụ nhân.
Những năm gần đây, Vĩnh Thanh Bá một mực lấy lòng phủ Tể tướng, lão phu nhân đối với người trong phủ ấy cũng có chút hiểu biết. Vị đại phu nhân này họ Dương, là người tự cho mình cao quý, ít khi cười nói, rất mực nghiêm khắc.
Một người như vậy sao lại đích thân đến phủ Vĩnh Thanh Bá? Lại còn cùng trở về với Lục nha đầu?
Lòng dạ lão phu nhân bắt đầu rối bời, bèn lập tức tới chính sảnh, quả nhiên thấy Dương phu nhân sắc mặt nghiêm nghị.
“Dương phu nhân đại giá quang lâm hàn xá, lão thân không kịp nghênh đón, thật thất lễ.”
Trước lời chào đón của lão phu nhân, Dương phu nhân chỉ nhếch môi nhàn nhạt:
“Hôm nay đường đột đến cửa, là vì Lục cô nương quý phủ.”
Lòng lão phu nhân thình một cái, nhưng nét mặt vẫn cố giữ vẻ khách khí:
“Chẳng hay tiểu tôn nữ có điều chi khiến Dương phu nhân phật ý?”
Dương phu nhân liếc nhìn về phía quản sự ma ma bên cạnh.
Lão phu nhân theo ánh mắt đó nhìn sang, chỉ thấy vị phụ nhân ăn mặc thể diện, tóc tai rối tung, trên mặt lại là vài vết xước đỏ tấy như bị mèo cào, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Trời cao có đức hiếu sinh, đừng nói với bà là do Lục nha đầu cào chứ!
“Tô ma ma, ngươi nói rõ với lão phu nhân đi.”
Quản sự ma ma khom người hành lễ với lão phu nhân, giọng trầm đục đầy ấm ức:
“Khi ấy phu nhân nhà nô tì đang thắp hương trong điện, nô tì thấy Thu Lục cô nương định tiến vào, liền cung kính mời cô nương đợi một lát, nào ngờ—”
Ma ma kia giơ tay chỉ thẳng về phía Phương Châu đang theo sau Thu Hằng, căm giận nói:
“Nào ngờ nha hoàn của Thu Lục cô nương chẳng nói chẳng rằng, xông lên ra tay đánh nô tì thành ra bộ dạng này!”
Lão phu nhân kinh hãi nhìn Phương Châu:
“Phương Châu, thật là ngươi động thủ sao?”
Phương Châu lập tức quỳ xuống:
“Là nô tì nhất thời xúc động, không liên quan đến cô nương!”
“Ngươi… ngươi là một con tiện tì to gan trời không sợ, dám đánh người hả!” Lão phu nhân tức đến đập mạnh bàn, sau đó vội quay sang Dương phu nhân xin lỗi:
“Con tiện tì này xuất thân từ quê mùa, chưa được dạy dỗ quy củ. Chọc giận Dương phu nhân đều là lỗi của nó, nếu Dương phu nhân muốn đánh muốn phạt, lão thân tuyệt không ngăn cản.”
Dương phu nhân nhàn nhạt cười:
“Một con nha hoàn mà thôi, đánh hay phạt là việc trong quý phủ. Nhưng Tô ma ma là người bên cạnh ta đã nhiều năm, trong phủ ai ai cũng nể trọng. Nào ngờ lại bị nha hoàn của lệnh tôn nữ đánh đến thế này. Lão phu nhân nếu không cho ta một lời giải thích, ta cũng khó lòng yên tâm.”
Lão phu nhân hung hăng lườm Thu Hằng một cái, đành phải cúi đầu cười xòa:
“Con bé này lưu lạc bên ngoài nhiều năm, khó lòng so bì với những khuê tú được dạy dỗ từ nhỏ. Mong Dương phu nhân đừng để bụng, ta sẽ phạt nó quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm!”
Dương phu nhân hơi nhướng mày:
“Lão phu nhân đừng đẩy ta lên cao quá. Đi Linh Vi Quan thắp hương vốn là để tĩnh tâm cầu an, gặp phải việc này, ai mà chẳng phiền lòng?”
Nàng ta đi cầu phúc cho nhi tử, nay lại gặp chuyện chẳng lành, chẳng khác nào báo điềm gở, làm sao nuốt trôi được?
“Phải phải, đích thực là tôn nữ của ta không quản tốt hạ nhân.” Lão phu nhân cao giọng nói, “Xuân Thảo, đi lấy giới thước tới đây.”
Chẳng bao lâu, Xuân Thảo mang giới thước tới.
Lão phu nhân cầm giới thước, liếc mắt nhìn Thu Hằng, rồi đột nhiên nhét nó vào tay Dương phu nhân:
“Dương phu nhân cứ việc đánh, cho con nha đầu chết tiệt này một bài học nhớ đời!”
Vẻ mặt Dương phu nhân thoáng vặn vẹo, lập tức trả giới thước lại:
“Lão phu nhân thật biết nói đùa. Ngay cả con cái nhà mình ta còn chưa từng đánh, sao lại có thể động thủ với người khác?”
Lòng lão phu nhân trầm xuống.
Quỳ từ đường không được, đánh một trận cũng không được, vậy rốt cuộc vị Dương phu nhân này muốn gì mới thấy vừa lòng?
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Trong lúc đợi ra bộ này bạn có thể edit bộ Phùng Xuân của tác giả này luôn không, bộ đó cũng hay á
truyện này có bao nhiêu chương vậy?
truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn nhé, nếu thấy hấp dẫn xin tiếp tục theo dõi. thanks
truyen hay qua, cam on cac ban editor
Bộ truyện Kinh sơn nguyệt rất hay, rừng truyện có thể đăng tiếp các chương sau cho trọn bộ được không? Nếu được mình cảm ơn nhiều nhé.
Truyện vẫn đang ra hàng ngày bạn ạ, mong bạn tiếp tục theo dõi truyện.
Bạn ơi bạn có thể dịch bộ truyện Kim Tuế Vô Ưu không?
Để team cho vào list xét duyệt bạn nhé!