Kim Cương quán chủ đối với đám người đồng loạt tỏ thái độ rất hài lòng, lại vừa thu được một đệ tử thiên sinh Đồng Bì Thiết Cốt, tâm tình không tệ, liền một hơi uống hơn mười hũ liệt tửu.
Chẳng bao lâu sau, toàn thân lộ vẻ say mông lung, cuối cùng được lão bộc dìu đi. Để lại một mình Hạ Thắng, đối mặt với đám nhân vật có mặt mũi của Thanh Hà trấn mời rượu.
Đối với chuyện này, ai tới mời cũng không cự tuyệt.
Dù là rượu mạnh, với người luyện võ có thể phách cường hãn như hắn, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.
Mã quán chủ cố tình sắp xếp như vậy, đơn giản là muốn để đám người trong trấn cùng vị đệ tử mới thu này kết nối cảm tình. Trong lúc nâng ly cạn chén, nhìn những nhân vật mà ngày trước từng cao không thể với tới nay lại vui vẻ mời rượu mình, thân là một đứa con nông hộ xuất thân thấp kém, lòng hắn không khỏi có chút xúc động.
Điều này khiến cái tâm tính thường ngày luôn cảnh giác như chó săn của hắn, bất giác phát sinh chút thay đổi.
Có lẽ, đến lúc nên kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo một chút cũng tốt?
Nếu cứ mãi ẩn giấu, chẳng phải thật có lỗi với bao nhiêu năm khổ cực phó bản liều mạng hay sao?
Hắn ở trong phó bản chịu bao nhiêu đau khổ, chẳng phải chỉ vì muốn trở thành nhân thượng nhân, sống thoải mái tự tại, không cần mỗi ngày lo sợ bị đại nhân vật đè đầu cưỡi cổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử?
Lần này yến hội vì thu đồ kéo dài trọn một ngày.
Tối đến, đám khách lần lượt cáo từ, để lại một mảnh hỗn loạn.
Các đệ tử Quyền Quán tự giác bắt đầu dọn dẹp, quét tước.
“Đại sư huynh!”
“Lưu sư huynh!”
Ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi của một nhóm đệ tử nội viện.
“?”
Lưu Húc sao.
Tên này không đơn giản. Hắn tu luyện 《Thiết Hổ Công》 và 《Hổ Khiếu Công》, hiển nhiên không phải cùng một hệ với 《Kim Cương Quyền》. Đừng hỏi vì sao biết, luyện mấy trăm năm 《La Hán Quyền》, 《Đồng Tượng Quyền》, 《Kim Cương Quyền》 ba môn quyền pháp, còn không nhận ra?
“Két két…”
Cửa bị đẩy ra, tiến vào là một nam tử cao chừng một trượng chín, gương mặt có phần cứng nhắc, thật thà.
Thế giới hiện thực đại sư huynh này, tướng mạo gần như không khác gì thủ quan giả phó bản cửa thứ tư, chỉ là phiên bản hiện thực ít phần hung ác.
“Ha ha ha, hôm nay ta từ trên núi xuống, liền nghe sư phụ thu được một vị đệ tử thiên phú dị bẩm. Vừa gặp sư đệ, quả nhiên bất phàm. Về sau Kim Cương Quyền Quán, e là phải xem sư đệ rồi.”
Nói thật, lúc Lưu Húc mở miệng, nếu trên thân không lấp lóe hồng quang thì càng đáng tin hơn. Thiên phú 《Cảnh giới》 đang phát huy tác dụng, Hạ Thắng nhìn rõ nam nhân trước mặt ôm ác ý rõ ràng.
Phải nói, đồ mà Thùy Hoa Môn cho… thật sự xài rất tốt.
Đặc biệt là đồ cho không!
“Sư huynh nói rất đúng.”
“???”
Lưu Húc nghe vậy, mặt đầy bối rối.
Hắn vốn chỉ khách sáo một câu tán dương, sao đối phương lại mặt dày thản nhiên tiếp nhận?
Không phải chỉ là nói quá lên một chút sao, có cần không biết ngượng như vậy không?
“……”
Trầm mặc một hồi, cuối cùng Lưu Húc thốt ra một câu:
“Sư đệ, tính tình coi như thẳng thắn, ta thích.”
“Không, không phải thẳng thắn, chỉ là nói thật mà thôi.”
Không biết xấu hổ!!
Cuối cùng, Lưu Húc mặt đen như đáy nồi rời đi, vẻ mặt như ăn phải ruồi.
Nhìn theo bóng lưng đối phương, Hạ Thắng mỉm cười.
Không cần biết hôm nay có đắc tội đại sư huynh hay không, đối phương vốn đã ôm đầy ác ý, sớm muộn gì cũng có tranh đấu. Đã vậy thì cứ chủ động ác tâm một lần, đỡ phải giả bộ.
Huống chi, Lưu Húc không thể trở mặt ngay. Nếu không, chuyện truyền ra ngoài, người khác đầu tiên sẽ nói “Không phải” là hắn.
Làm gì có chuyện sư phụ vừa mới thu đệ tử, đại sư huynh đã lập tức gây xung đột? Như vậy quá hẹp hòi, không có dung nhân chi lượng.
Sau đêm đó, mọi chuyện tạm thời yên ổn.
…
Sáng hôm sau, Mã quán chủ sai người gọi nhị đệ tử tới gặp.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Hôm qua, lúc Lý Hưởng dìu ta về, nói ngươi đã luyện được 《Thác Tháp La Hán Thung》. Có thể giết ba con Sơn Tiêu mà không chút thương tích, chứng tỏ Tôi Cốt Quan của ngươi vô cùng hoàn mỹ.
Ta không hỏi ngươi tu luyện tới mấy đẳng, nhưng nghĩ chắc cũng đã đạt tới Hùng Cốt trở lên. Hôm nay, ta muốn truyền cho ngươi bí pháp Hoán Huyết của Kim Cương Quyền Quán – 《Tượng Tị Công》.”
Lý Hưởng?
Tên thật của lão bộc à…
“Hoán Huyết nhất quan, chia làm hai loại: Phàm huyết và Thú huyết. Cái gọi là phàm huyết, tức là tu luyện pháp môn Hoán Huyết, còn gọi là hô hấp pháp. Dựa vào hô hấp dẫn dắt năng lượng trong thân thể, luyện hóa tạp chất trong huyết dịch, khiến máu huyết ngày càng thuần túy.
Còn thú huyết lại khác. Dựa vào tâm huyết của yêu thú làm dẫn, phối hợp với tinh luyện pháp, từ đó khiến máu người dần chuyển hóa thành huyết thú. Khi đại thành, thân thể như mang lực lượng của mãnh thú, uy năng không thể tưởng tượng.”
Dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Phàm huyết, thắng ở chỗ an toàn, đáng tin. Truyền thừa đã ngàn năm, chưa từng có biến cố.
Còn thú huyết mới được sáng lập gần một trăm năm gần đây, trong đó người tu luyện thất bại, tẩu hỏa nhập ma, chỗ nào cũng có.”
“?”
Nghe tới đây, Hạ Thắng lập tức nghĩ tới quyển sách mà Lý bá từng nhắc, nơi có tiền bối của sư môn nghiên cứu Hoán Huyết pháp.
“Sư phụ, luyện sai thì sẽ thành dạng gì?”
Mã Lũng cười ha hả:
“Người không ra người, thú không ra thú. Tính tình đại biến, tàn bạo bất nhân. Lúc mới lưu hành thú huyết pháp, nhiều người tu luyện thất bại, thần trí mơ hồ, rồi phát cuồng chém giết.
Giết sạch cả nhà mình thì còn nhẹ. Có kẻ thậm chí tàn sát cả thôn, cả trấn, không tha một con chó con gà. Khủng bố hơn là—bọn họ thỉnh thoảng lại hồi phục thần trí, tỉnh táo được một thời gian.”
“Tê ——”
Chỉ nghĩ tới cảnh giết sạch người thân rồi sau đó mới tỉnh ra, cảm giác tội lỗi và thống khổ này, e rằng người bình thường cả đời cũng không thể chịu nổi.
“Kẻ hữu tâm thì tự sát. Kẻ vô tâm thì ẩn mình rừng sâu, né tránh truy bắt. Mãi tới năm mươi năm trước, mới có người nghĩ ra cách duy trì thần trí.”
“Là cách gì?”
Đối diện với câu hỏi của nhị đệ tử, Mã quán chủ lắc đầu thở dài.
“Ăn thịt người.”
“Ăn thịt người?!”
Mã Lũng gật đầu, ra hiệu không phải nghe lầm.
“Ăn tim người, nuốt óc người, có thể bảo trì thần trí thanh minh. Bởi vậy, thế nhân gọi những kẻ đó là vô tâm giả. Trước khi thần trí hoàn toàn tan rã, không ai có thể phân biệt họ là người bình thường hay không.
Hãy nhớ kỹ, nếu có tranh đấu với người mà thân mang thú hình—như mọc Lân Giáp, móng vuốt thú, răng nanh vv…—thì lập tức chạy. Đó là đặc điểm lớn nhất của vô tâm giả.
Một khi thú hình hiện ra, thực lực tăng vọt, vượt xa phàm huyết võ giả. Nói khó nghe chút: mười phàm huyết cùng lên cũng chưa chắc địch lại một vô tâm giả lộ thú hình.”
“Sư phụ, ngài là phàm huyết? Hay thú huyết?”
Nghe xong mà nhiệt huyết sôi trào, người khác sợ thần trí mơ hồ, nhưng hắn thì không lo!
Thùy Hoa Môn không gian hiểu chưa?
Chỉ cần vào lại phó bản một lần, trạng thái gì cũng làm mới sạch sẽ.
“Phàm huyết!”
“Á…”
Mã quán chủ thấy đệ tử ra vẻ thất vọng, không khỏi bật cười:
“Ngươi nghĩ Đại Vân vương triều sẽ để mặc phương pháp ẩn chứa đại họa như vậy tồn tại sao? Phàm là người tu luyện thú huyết pháp, chỉ cần bị phát hiện, ai thấy cũng có quyền tru sát.
Nếu còn đem thi thể giao nộp nha môn, sẽ được ban thưởng phong phú. Vài năm trước, còn vì thế mà giết đến đỏ cả trời. Đám tu thú huyết pháp đều trốn vào rừng sâu núi thẳm, không dám ra mặt.”
Vậy ngài nói làm gì?
“Chỉ là để ngươi biết, bọn chúng vẫn có thể xuất hiện. Lỡ đâu vận khí không tốt mà gặp phải, ít nhất cũng có nhận thức.
Được rồi, nói vậy là đủ. Công pháp ta muốn truyền cho ngươi—《Tượng Tị Công》—chính là mô phỏng hô hấp của Thượng Cổ Long Tượng, nghe nói nếu luyện đến đại thành, có thể đạt tới uy năng khó lường.”
“……”
Cái gì gọi là khó lường?
Trước đó chẳng phải ngài mới nói, luyện sai thì xám xịt trốn vào rừng sâu núi thẳm chờ chết đó sao…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.