Nồi Đen nghi hoặc nhìn hắn: “Uông?”
“Đúng, không làm Chân Vương nữa.”
Trần Thực cởi bỏ cẩm bào trên người, ném sang một bên, cười nói: “Người người đều nói làm hoàng đế thì tốt, nhưng ta thấy chẳng có gì thú vị, so với khoái hoạt ở Hoàng Pha thôn thì kém xa. Việc nguy hiểm như vậy, ai thích làm thì cứ làm, ta thì không làm nữa!”
Nồi Đen hưng phấn kêu lên: “Gâu gâu!”
“Đúng! Chúng ta đều không làm nữa! Ta thấy cái danh Cẩu Vương ngươi mang cũng chẳng có ý nghĩa gì, cái danh Chân Vương của ta cũng chán ngắt. Chúng ta đều không làm nữa!”
Trần Thực đếm trên đầu ngón tay, “Trên thuyền chỉ có thể chở tám người, ngươi và mẹ ngươi, cha mẹ ta, gia gia của ta và tạo vật Tiểu Ngũ. Huynh đệ Lý Thiên Thanh của ta phải mang theo, còn có Dương Bật cũng cần lên thuyền. Tây Ngưu Tân Châu đạo pháp truyền thừa, phải trông cậy vào hai người bọn họ. Còn có Tiểu Đoạn, không thể để chết tại Tây Ngưu Tân Châu, còn có Sa bà bà, Thanh Dương thúc, Hồ thúc thúc, A Chuyết thúc thúc, Đỗ bá bá…”
Hắn càng nói, giọng càng nhỏ, mười ngón tay đã đếm xong từ lâu mà vẫn chưa hết người cần tính.
Trần Thực siết chặt nắm đấm, Hậu Thổ nương nương từng nói, chiếc thuyền này chỉ có thể đưa tám người tiến vào Địa Tiên giới. Nương nương đã mở miệng, nói tám người thì nhất định là tám người, tuyệt đối không thể nhiều hơn.
“Vì sao chỉ có thể có tám người?”
Trần Thực có chút khổ sở, cúi đầu nói: “Ta còn muốn để Huyền Sơn cũng lên thuyền, còn có Trang bà bà, còn có Gia Cát Kiếm, Ngọc Thiên Thành, còn có Hồ Phỉ Phỉ, Chu tú tài…”
Hắn ôm đầu, uống vào một ngụm rượu đầy sầu muộn.
Nồi Đen cụng ly với hắn, một người một chó ngửa đầu, uống cạn chén rượu nóng bỏng.
“Người này cũng không thể bỏ, người kia cũng không thể bỏ!”
Trần Thực có chút say, cười hắc hắc nói: “Nếu có thể mang theo toàn bộ người Tây Ngưu Tân Châu, vậy thì tốt biết bao.”
Hắn ngửa mặt nằm xuống, hai tay gối sau đầu, ngắm nhìn minh nguyệt trên bầu trời.
Hiện giờ minh nguyệt không giống thuở xưa, ánh trăng sáng tỏ, sau đầu thiên ngoại Chân Thần còn có tám tầng hào quang, quang mang chiếu rọi xuống bên dưới, có thể lờ mờ thấy rõ dung mạo thiên ngoại Chân Thần.
“Người này không thể bỏ, người kia không thể bỏ, kết quả chỉ là toàn quân bị diệt. Ta không phải chúa cứu thế, đối mặt với đối thủ không thể chiến thắng, chỉ có thể đào tẩu.”
Hắn thấp giọng nói: “Nồi Đen, sau khi ngươi quay về, hãy đưa lệnh đường theo cùng.”
Nồi Đen thần sắc khẽ động, nhẹ nhàng gật đầu.
Một người một chó uống đến say mèm, lúc này mới chia tay.
Sau khi tỉnh rượu, Trần Thực khôi phục như thường, một mình đi đến bến tàu Đức Giang, nơi đây là cửa sông, từ khi Hậu Thổ nương nương thiết lập phong cấm ven bờ, ven biển bình an, yêu ma không dám bén mảng, nên có rất nhiều ngư dân đánh cá gần biển, cũng có thuyền buôn hải thương đến đây, dần dà hình thành quy mô.
Dân sinh vốn là như vậy, có thông lộ thì mới có sinh kế.
Trần Thực lấy ra chiếc thuyền giấy Hậu Thổ nương nương tặng, thuyền giấy được gấp bằng giấy vàng, rất tinh xảo.
Hắn đặt thuyền giấy lên mặt nước, chỉ thấy thuyền giấy đón gió liền phóng lớn, rất nhanh hóa thành một chiếc kim thuyền dài chừng hơn hai trượng.
Trần Thực buộc kim thuyền vào bến, sai người đi mời Trần Dần Đô, Trần Đường cùng đám người. Không bao lâu sau, Trần Đường, Trần Dần Đô và tạo vật Tiểu Ngũ đến bến, Vu Khinh Dư cười nói: “Bệ hạ không lo triều chính, tới bờ sông làm gì?”
Nồi Đen và mẫu thân nó là Họa Đấu cũng tới, Họa Đấu thân hình cực kỳ to lớn, nhưng vừa bước vào đạo tràng của Trần Thực thì liền hóa thành một con hắc cẩu bình thường.
Trần Thực cười nói: “Hôm nay chính là đầu xuân, là thời điểm ngắm cảnh. Sau khi nương nương phong cấm ven biển, chúng ta luôn tất bật, nay hiếm có dịp nhàn rỗi một ngày. Chi bằng nhân dịp này, du thuyền một phen.”
Trần Đường mặt không đổi sắc nói: “Bệ hạ chớ làm hôn quân.”
Vu Khinh Dư dùng đầu ngón tay chọc chọc eo hắn, ra hiệu hắn nếu không biết nói chuyện thì đừng nói bừa.
“Các ngươi mấy ngày nay vất vả lao tâm, đích xác nên nghỉ ngơi thư giãn một chút.”
Vu Khinh Dư là người đầu tiên nhảy lên thuyền, quay đầu lườm Trần Đường một cái: “Còn không lên thuyền?”
Trần Đường theo sau lên thuyền.
Trần Thực cười nói: “Thiên Thanh, ngươi cũng lên thuyền đi.”
Lý Thiên Thanh đưa tay, cười nói: “Bệ hạ mời trước.”
Trần Thực lắc đầu nói: “Chúng ta ngang hàng. Dương ái khanh, ngươi cùng Thiên Thanh lên thuyền đi.”
Lý Thiên Thanh bước lên thuyền, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Bật đang đánh giá chiếc kim thuyền, chưa chịu lên, liền cười nói: “Dương huynh, còn chần chừ gì nữa?”
Dương Bật hoàn hồn, nhảy lên thuyền, nói: “Chiếc thuyền này toàn thân do hoàng kim đúc thành, lại vào nước không chìm, quả là kỳ lạ.”
“Hơn phân nửa là pháp bảo do Chân Vương luyện chế. Chỉ là có chút quá xa xỉ.” Lý Thiên Thanh đoán.
Dương Bật suy nghĩ, quả thật có khả năng đó, thầm nghĩ: “Trần Thực làm Chân Vương, khó tránh khỏi xa hoa dâm dật, nên mới luyện chế kim thuyền. Ta chỉ cần tấu trình rõ việc này lên thái thượng hoàng, mời người khuyên can hắn.”
Lý Thiên Thanh nói: “Dương huynh có nghiên cứu Đại Hoang Minh Đạo Tập về Tiên Ma đồng tu không? Ta gặp phải mấy chỗ khó hiểu.”
Dương Bật tinh thần phấn chấn, nói: “Ta cũng gặp vài nan đề. Chúng ta cùng nhau trao đổi!”
Vu Khinh Dư khẽ giật Trần Đường, ghé đầu tới, mỉm cười nói: “Lúc chúng ta lĩnh hội cũng gặp phải vài chỗ khó hiểu, mong hai vị đại nhân chỉ giáo cho.”
Lý Thiên Thanh và Dương Bật vội vàng đáp: “Không dám.”
Bốn người họ tụm đầu bàn luận, toàn tâm nghiên cứu Đại Hoang Minh Đạo Tập, không để tâm đến ngoại vật.
Trần Thực quay sang nói với Nồi Đen: “Nồi Đen, ngươi cùng lệnh đường cũng lên thuyền đi.”
Nồi Đen do dự quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh thuyền còn có Tiểu Đoạn tiên tử, Trần Dần Đô, tạo vật Tiểu Ngũ cùng với Sa Thu Đồng, Thanh Dương, Đỗ Di Nhiên, Thiên Hồ mấy người. Nó lộ vẻ hoang mang, trong lòng thầm nghĩ: “Trên thuyền chẳng phải chỉ có thể ngồi tám người sao? Những người còn lại thì tính sao đây?”
Trần Thực thúc giục một tiếng, Nồi Đen cùng Họa Đấu leo lên kim thuyền.
Ánh mắt Trần Thực không ngừng di chuyển giữa Trần Dần Đô, tạo vật Tiểu Ngũ, A Chuyết, Sa Thu Đồng cùng những người khác, khó mà đưa ra lựa chọn.
Tiếng Vu Khinh Dư vang lên: “Tiểu Thập, còn chưa xong à? Tiểu Đoạn, ngươi lên đây, giúp mẫu thân nghĩ thử nơi này nên tu luyện như thế nào.”
Tiểu Đoạn tiên tử đáp lời, bước lên kim thuyền, đi đến bên cạnh Vu Khinh Dư.
Trần Thực đưa tay ra như muốn ngăn nàng lại, nhưng lại rụt về.
Trần Dần Đô kinh ngạc nhìn hắn rụt tay lại, rồi lại nhìn chiếc kim thuyền kia.
Trần Thực dường như đã đưa ra quyết định nào đó, bất chợt khuôn mặt giãn ra, cười nói: “Chiếc thuyền này chỉ có thể ngồi tám người, thêm một người nữa là chìm. Gia gia, người lên thuyền trước đi. Ta cùng Ngũ bá, Sa bà bà bọn họ sẽ ngồi thuyền khác.”
Trần Dần Đô bước đến cạnh thuyền, vừa định leo lên thì lại dừng bước, quay đầu nhìn đám người trên bến tàu, hé môi định nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra lời nào.
Ông trầm mặc một lúc, rồi nói: “Tiểu Ngũ, ngươi lên thuyền đi, ta cùng Tiểu Thập sẽ ngồi một chiếc thuyền.”
Trái tim Trần Thực đập mạnh hai nhịp, giọng có chút khàn khàn: “Gia gia…”
Trần Dần Đô dường như cũng đã hạ quyết tâm, cười nói: “Để tiểu tử ngốc này lên chiếc thuyền này đi. Tiểu Thập, lâu rồi ngươi và ta chưa có lúc nào được trò chuyện cùng nhau, giờ ngồi chung một chiếc thuyền cũng tốt để hàn huyên một chút.”
Trần Thực trầm mặc, nhẹ gật đầu.
Tạo vật Tiểu Ngũ uể oải bước lên kim thuyền, miệng nở nụ cười như không cười: “Lão cha, vì sao lại là ta?”
Trần Dần Đô sắc mặt vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại có chút ảm đạm: “Ta thiếu nợ ngươi.”
Tạo vật Tiểu Ngũ sững người, lặng lẽ leo lên kim thuyền. Hắn giống như một đứa trẻ hiếu động, đứng ngồi không yên trên thuyền, bỗng nhiên “vút” một tiếng nhảy xuống thuyền, nói: “Ta cũng ngồi thuyền tiếp theo.”
Trần Dần Đô liếc hắn một cái, hạ giọng quát: “Ngươi lên thuyền!”
Tạo vật Tiểu Ngũ cười hắc hắc: “Cha, ta chỉ là ngươi tạo ra, nếu không có ta, thì ngươi còn có thể tạo ra một cái nữa mà…”
Trần Dần Đô siết chặt nắm tay, rồi chậm rãi buông ra, nói: “A Chuyết, ngươi lên thuyền!”
Kiều Chuyết đáp lời, bước lên kim thuyền.
Lúc này, Nồi Đen từ trên kim thuyền nhảy xuống, hướng về Họa Đấu trên thuyền kêu một tiếng, rồi đi đến bên cạnh Trần Thực.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Trần Thực nhẹ lắc đầu, nhưng Nồi Đen vẫn không động đậy.
Trần Thực đưa mắt nhìn về phía Trần Dần Đô.
Trần Dần Đô hiểu được ý của hắn, ánh mắt chuyển từ Đỗ Di Nhiên sang Sa Thu Đồng, rồi Thanh Dương, lại đến Hồ Tiểu Lượng, không ngừng đảo qua đảo lại…
Lúc này hắn mới thực sự cảm nhận được, lựa chọn ai là người thân có thể sống sót, là chuyện gian nan đến mức nào.
“Thanh Dương…”
Trên mặt hắn gắng gượng nặn ra một nụ cười, nói: “Ngươi… ngươi lên thuyền đi. Ta sẽ cùng bọn họ ngồi thuyền sau.”
Thanh Dương sững người, thầm nhủ: “Xuống là một con chó, lên lại là một con dê…”
Trần Dần Đô vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Trước kia ta nợ ngươi một mạng, về sau đừng xúc động nữa, đừng cứ chút là liều mạng.”
Thanh Dương nhảy lên thuyền, cười lớn: “Ta mới không xúc động! Lần sau nhìn các ngươi bị người đánh chết!”
Trần Thực tâm niệm vừa động, kim thuyền liền chậm rãi rời bến Đức Giang.
Trần Thực và đám người leo lên một chiếc thuyền chở khách khác, thuyền chầm chậm đuổi theo kim thuyền, thuận theo dòng nước Đức Giang, hướng về phía Hắc Ám Chi Hải. Trên mặt biển lác đác những chiếc thuyền buôn, giương buồm lớn, người lái thuyền hô gọi gió mạnh, căng buồm cho đầy, dọc theo ven biển mà xuôi đến các thành thị xa xôi khác.
Trần Thực điều khiển kim thuyền, chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ kia tốc độ ngày càng tăng, lao thẳng về phía Hắc Ám Chi Hải.
Trên kim thuyền, mọi người đều bị âm thanh giảng giải Đại Hoang Minh Đạo Tập của Dương và Lý hấp dẫn đến mức nhập tâm, quên cả trời đất. Đến khi họ tỉnh lại thì kim thuyền đã tiến vào Hắc Ám Chi Hải!
Họa Đấu là người đầu tiên tỉnh dậy, vội vã đánh thức mọi người. Cả đám giật mình nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh là một vùng tối tăm mênh mông, bóng dáng chiếc thuyền khác đã chẳng thấy đâu.
Khắp bốn phía tối đen như mực, mênh mang vô định, đừng nói là Tân Hương đế đô, ngay cả Tây Ngưu Tân Châu ở đâu cũng không thể nhận ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Đường nghi hoặc hỏi.
Lý Thiên Thanh lập tức lấy ra Thiên Đình lệnh, lông mày liền nhíu chặt, chỉ thấy sau khi tế Thiên Đình lệnh lên, hiện ra một cánh cửa, nhưng phía sau không có Tiểu Chư Thiên.
Dương Bật vô cùng lo lắng, định nhảy khỏi kim thuyền, bị mọi người vội vàng ngăn lại. Lý Thiên Thanh lắc đầu nói: “Giờ không ai biết đâu mới là Tây Ngưu Tân Châu, Dương huynh chớ nên hoảng loạn!”
Dương Bật tức giận nói: “Vợ con ta vẫn còn ở Thiên Tự huyện!”
Vu Khinh Dư lẩm bẩm nói: “Tiểu Thập sao lại không theo đến? A Đường, Tiểu Thập đưa chúng ta lên thuyền này là có ý gì? Chiếc thuyền này rốt cuộc đang đi đến đâu?”
Kim thuyền trong Hắc Ám Hải vẫn phi tốc tiến về phía trước, càng lúc càng nhanh, như phù quang lược ảnh, vô số yêu ma trong biển lướt qua trong chớp mắt.
Bỗng nhiên, Thanh Dương phát hiện điều gì đó, hét lên: “Một chiếc thuyền! Trong biển có một chiếc thuyền!”
Mọi người theo hướng ngón tay hắn nhìn lại, quả nhiên thấy một chiếc thuyền gỗ đang chống chọi với sóng gió, trên thuyền có người cầm sào gắng sức chiến đấu với cự quái trong biển.
Chỉ là kim thuyền quá nhanh, “vút” một tiếng liền lướt qua bên cạnh chiếc thuyền gỗ kia.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thì đã không thấy bóng dáng chiếc thuyền gỗ nữa.
Trần Đường kinh ngạc không thôi, lẩm bẩm: “Hắn vẫn còn sống sao?”
“Hình như là Thanh Viên đạo nhân.”
Thanh Viên đạo nhân cũng đã chú ý tới kim thuyền, trong lòng chấn động.
Thiên Đạo thành, Thiên Tôn giết chết Phong Nhược Đồng cùng những người khác, hắn thừa lúc hỗn loạn đào tẩu, lập tức điều khiển thuyền gỗ lẩn vào biển sâu.
Hắn từng có nhiều kinh nghiệm vượt qua Hắc Ám Hải, lần này không bị trói vào cột buồm lưu vong, nên thong dong hơn rất nhiều, chỉ là không ngờ vẫn có thuyền có thể đuổi kịp mình.
“Trên thuyền hình như có mấy người, còn mang theo cả dê với chó…” Hắn lẩm bẩm, nghi ngờ mình nhìn lầm.
Kim thuyền vẫn tiếp tục phóng nhanh trong Hắc Ám Hải, thời gian từng chút trôi qua, không hay biết rằng tốc độ thuyền đang dần chậm lại. Thuyền này vốn được Hậu Thổ nương nương ban cho một sợi thần lực gia trì, nhưng sau hành trình dài đằng đẵng, thần lực tiêu hao gần hết, đã không còn như trước.
Chỉ là, tuy tốc độ đã giảm sút nhiều, nhưng vẫn đủ nhanh. Nghĩ đến thần lực còn sót lại trên kim thuyền, hẳn vẫn có thể chạy đến nơi cần đến.
Thời gian lặng lẽ trôi qua—một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày, một tháng, hai tháng…
Kim thuyền vẫn tiếp tục chạy, nhưng tốc độ đã không còn như trước kia.
Đến một ngày, trên mặt Hắc Ám Hải, một bóng đen khổng lồ dần hiện ra trong tầm mắt của họ.
Bóng đen mỗi lúc một gần, cuối cùng lộ rõ ra là một chiếc lâu thuyền cổ xưa.
“Là Đại Minh bảo thuyền!” Thanh Dương kích động vô cùng thốt lên.
Trên Đại Minh bảo thuyền, từng bộ thi thể sừng sững trên boong, thần sắc trang nghiêm, giáp trụ chỉnh tề, binh khí sáng loáng, bảo vệ quanh một tôn đế vương.
Chân Vương.
Chiếc Đại Minh bảo thuyền này, gánh vác thi thể của Chân Vương cùng bá quan văn võ thời đại ấy, vẫn cứ như thế đi giữa Hắc Ám Chi Hải, cố chấp tiến về quê hương phương xa.
Chiếc bảo thuyền này, đã chạy suốt chín năm.
“Chúng ta không cùng hướng với chiếc thuyền đó!” Trần Đường có phát hiện, liền nhắc nhở mọi người.
Kim thuyền và Đại Minh bảo thuyền giao hội giữa biển, rồi tách nhau mà đi.
“Chiếc bảo thuyền ấy, là do chấp niệm của Chân Vương thúc đẩy, trên đường trở về tổ địa Hoa Hạ Thần Châu.”
Lý Thiên Thanh đã từng cùng Trần Thực trải qua sự kiện Đại Minh bảo thuyền, đối với việc này cũng có chút hiểu biết, nói: “Bọn họ muốn lá rụng về cội.”
Dương Bật bỗng nhiên hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Lý Thiên Thanh lắc đầu.
Vu Khinh Dư đột nhiên nói: “Tổ địa cùng Tây Ngưu Tân Châu đã đoạn liên hơn sáu nghìn năm, lấy thế lực tổ địa, lẽ nào không thể bình định Thiên Tôn sao?”
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt sáng rỡ, rồi không hẹn mà cùng đằng không bay lên, bỏ lại kim thuyền, lần lượt rơi xuống Đại Minh bảo thuyền.
Những tướng sĩ trấn thủ trên bảo thuyền đối với sự xuất hiện của họ không hề để ý, vẫn chăm chú trấn giữ bốn phía. Hễ có yêu ma trong biển muốn trèo lên bảo thuyền, liền lập tức bị bọn họ chém giết không chút lưu tình.
“Bọn họ nếu trở về cố thổ, chấp niệm e rằng cũng sẽ tan biến.” Trần Đường quan sát một hồi, thấp giọng nói.
Tiểu Đoạn tiên tử có chút do dự, nói: “Ta không thể trở về tổ địa… ta là tội dân…”
Vu Khinh Dư đặt tay lên vai nàng, lớn tiếng khuyên: “Đại Chu đã diệt vong không biết bao nhiêu năm rồi, còn cái gì mà tội dân nữa? Đã sớm không còn tồn tại! Chúng ta bao lâu mới có thể quay về tổ địa một lần?”
Lý Thiên Thanh nói: “Năm đó Tam Bảo thái giám tìm đường đến Tây Ngưu Tân Châu, mất hết mười bảy năm, nhưng sau đó mở ra hải lộ, thì chỉ mất khoảng tám, chín năm.”
“Nói vậy, tổ địa cũng sắp tới rồi?”
Cả đám người vô cùng kích động.
Trở lại Hoa Hạ Thần Châu, bọn họ có thể cầu thỉnh thần chỉ hoặc tiên nhân của Hoa Hạ Thần Châu xuất thủ, đối phó Thiên Tôn!
Đại Minh bảo thuyền tiếp tục chạy thêm nửa tháng nữa, phía trước bỗng hiện ra một vùng sáng, ánh sáng mỗi lúc một mạnh, dần dần hiện ra một thế giới mỹ lệ trước mắt họ.
Trong lòng mọi người đều chấn động—Hoa Hạ Thần Châu, cuối cùng đã đến!
Từ ven biển, một đạo thần quang mãnh liệt chiếu rọi đến, chỉ nghe một thanh âm uy nghiêm quát vang: “Kẻ tới là ai?”
Trần Đường đè lại kích động trong lòng, cất cao giọng nói: “Tây Ngưu Tân Châu đặc sứ Trần Đường, phụng mệnh Chân Vương, trở về cố thổ, cầu kiến Đại Minh Hoàng Đế, Thái Thượng Đại La Thiên Tiên Tổng Chưởng Ngũ Lôi đại chân nhân Huyền Đô cảnh Vạn Thọ Đế Quân!”
“Đại Minh gì chứ?”
Một vị đại tướng quân sừng sững trên cổng thành đối diện, ánh mắt sắc bén quét tới, lạnh lùng nói: “Đại Minh đã sớm diệt vong, Vạn Thọ Đế Quân cũng đã thân tử đạo tiêu! Để ta nói cho ngươi biết, hiện tại là Đại Thuận triều!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!