Chương 103: 【Thông Quan!】

Bộ truyện: Tôi Là Người Chơi Duy Nhất

Tác giả: Hồng Nhan Tam Thiên

Chỉ trong chốc lát, cảm xúc của Hạ Thắng dần dần bình ổn lại. Hắn bắt đầu thử nghiệm nhanh nhẹn, sức mạnh, phòng ngự… phát hiện các loại thuộc tính khi biến thành hổ cũng không khác biệt bao nhiêu so với hình người.

“Gào gào gào ngao ngao (Vậy nên… ta hóa thành mãnh hổ có ý nghĩa gì?)”

Khoan đã, dựa theo logic của bảng giao diện số liệu, nếu tiếp tục thăng cấp 《Hổ Sát Thông Thần Thuật》 hẳn sẽ thu được thêm năng lực gì đó.

“Gào gào gào ngao ngao (Điểm kinh nghiệm thông dụng còn đủ, ta nên ưu tiên tăng cấp 《Tượng Tị Công》 đã.)”

Không biết có phải vì gầm rú quá nhiều, cổ họng hắn bắt đầu thấy khó chịu.

“Khụ khụ…”

Sau đó, hắn tận mắt chứng kiến từ trong cổ họng mình phun ra từng làn mây trắng dày đặc. Lúc đầu còn không đáng chú ý, nhưng chỉ trong vài hơi thở, làn mây đã nhanh chóng lan rộng, bao phủ toàn bộ không gian Thùy Hoa Môn.

Cả không gian như chìm trong một màn sương mù trắng xóa, ngay cả cánh cửa khổng lồ của Thùy Hoa Môn cũng chỉ còn thấp thoáng như ẩn như hiện giữa mây mù, phảng phất có vài phần khí tượng Tiên Cung.

“Gào (Ủa?)”

Thật kỳ lạ.

Vì khi sương mù bao trùm toàn bộ không gian Thùy Hoa Môn, hắn phát hiện ngũ giác của mình trở nên trì độn, không còn sắc bén như trước. Phải biết rằng, hắn hiện tại đã là thân thể thoát thai hoán cốt.

Sương mù kia giống như che đậy cảm giác, cản trở đủ loại tín hiệu từ bên ngoài truyền vào.

“Gào gào gào (Không thể nào chứ?)”

“Gào gào gào gào gào gào (Rõ ràng là ta tự phun sương mù, mà đến ta cũng không tha?)”

Ngay khi hắn gầm lên, cảm giác trì độn kia liền tiêu tán. Đồng thời, hắn có thể rõ ràng định vị được vị trí của Thùy Hoa Môn, dù không thể thấy được bằng mắt thường.

“Gào gào gào ngao ngao (Giảm mạnh ngũ giác của kẻ khác trong phạm vi lớn, đồng thời bản thân có thể định vị mục tiêu trong sương mù… đúng là năng lực tuyệt vời.)”

Bất kể dùng để trốn chạy hay phục kích, hóa thân thành mãnh hổ rồi thả sương mù đều là kỹ năng thiết yếu trong nghề giết người cướp của.

Một trăm vạn điểm kinh nghiệm thông dụng — không uổng phí!

“Gào (Ồ?)”

Hắn thử di chuyển trong sương mù, phát hiện tốc độ của mình tăng lên một thành. Tăng mười phần trăm không phải là ít, huống hồ đây là kỹ năng có thể tiếp tục tăng cấp.

“Ngao ngao (Ngầu ghê!)”

Có vẻ như người tạo ra 《Hổ Sát Thông Thần Thuật》 cũng không ngờ trên đời này lại có kẻ cày tới mức vô tiền khoáng hậu như hắn.

“Gào gào gào gào ngao ngao (Sau này gặp ai, ta không chỉ có thể dùng thân phận đồ tể, mà còn có thể dùng thân phận mãnh hổ. Hắc hắc… hổ yêu giết người thì liên quan gì đến ta, Hạ mỗ?)”

Không thể không nói, đúng là Hạ Thắng, lúc nào cũng liên tưởng được đến việc… giết người.

“Gào gào gào gào gào (Nói đi cũng phải nói lại, biến lại thành người như thế nào?)”

Một giây sau, thân hổ sáng chói của hắn bắt đầu vặn vẹo — rồi biến trở lại thành một đại hán cao ba trượng rưỡi đang nằm sấp dưới đất.

Hắn đứng dậy, vỗ vỗ thân thể, phát hiện cũng chẳng bám bụi tro gì.

“Hảo năng lực.”

“Đến lúc đi vật tay với Kim Cương quán chủ rồi.”

Phó bản thứ hai này, hắn đã kẹt quá lâu.

Dĩ nhiên, thời gian trong thế giới thực chưa qua bao nhiêu ngày, nhưng trong mỗi lần nhập phó bản, hắn đã trải qua hàng ngàn năm khổ luyện — nào là cực khổ cày kỹ năng trong 《Tiểu Trấn Đồ Tể》, nào là làm (liều) trong 《Hoàng gia đại trạch》 để đổi kinh nghiệm.

Cộng lại ít nhất cũng mấy nghìn năm!

“Kim Cương quán chủ — ta đến rồi.”

Hắn đưa tay đẩy cửa Thùy Hoa Môn, chậm rãi bước vào bóng tối vô tận.

【Nhiệm vụ bắt đầu. Chúc ngài chơi game vui vẻ.】

Bên tai lại truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng như của Mị Ma.

Hắn buông xuống các ải nhỏ, trực tiếp chọn vào cửa cuối.

Trong sân luyện công, Kim Cương quán chủ cao ba trượng rưỡi đã đứng sẵn ở đó.

Hạ Thắng chậm rãi đi tới, lớn BOSS hơi nhướng mày, nhưng cũng chưa ra tay trước, như thể muốn xem thử kẻ khiêu chiến này định giở trò gì.

“Dùng võ kết bạn, điểm đến là dừng.” Nói xong, hắn chắp tay trước ngực, cúi đầu một cái. Kim Cương quán chủ vô thức làm theo — cũng chắp tay đáp lễ.

Nhưng lúc hắn vừa đứng dậy…

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Tròng mắt Kim Cương quán chủ thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài!

Chỉ thấy Hạ Thắng, vô liêm sỉ cười một cái, hai tay đều đang cầm một quả hỏa cầu khổng lồ màu trắng xanh!

“???”

《Thiết Hổ Công》 cùng long khóa chi lực đồng thời mở ra.

“Oanh ——” x2

Không ngoài dự đoán, hai quả Đại Nhật khí huyết đập thẳng vào người Kim Cương quán chủ — hoàn toàn không đề phòng.

Tiếng nổ vang trời, sóng xung kích dữ dội lan tỏa, chính Hạ Thắng cũng bị đánh bay lên cao.

“Phanh!!”

Rơi xuống đất, hắn lập tức lấy ra một lọ sinh mệnh dược tề được giấu kỹ từ lâu.

【Sinh mệnh dược tề: Sau khi uống, khôi phục 10% HP trong vòng 10 giây】

Không có thời gian mở nắp, hắn cắn luôn cả bình, nhai răng rắc nuốt xuống. Với thể chất hiện tại, chút mảnh vỡ thủy tinh chẳng là gì cả.

Chất lỏng đỏ tươi chảy xuống cổ họng, cảm giác kiệt sức sau khi tiêu hao toàn bộ khí huyết lập tức được đẩy lùi.

Một luồng sinh lực mãnh liệt rót vào cơ thể.

Mười giây — 10% HP khôi phục hoàn tất!

Xác nhận mình còn sống, hắn lập tức nhìn về phía Kim Cương quán chủ.

Chỉ thấy khu vực đó bị hỏa diễm và bụi mù che lấp hoàn toàn.

Khe nứt lan khắp sân luyện công từ chỗ phát nổ, những vách đá xung quanh — toàn bộ vỡ vụn!

Xung kích còn lan đến cả kiến trúc trong Quyền Quán, khiến vô số phòng ốc sụp đổ thành đống đổ nát.

Không thể không nói, khí huyết hắn đã tu luyện đến mức vượt qua cả nhân loại và yêu quái — hai quả Đại Nhật nổ tung, thật sự không phải chuyện đùa.

Lại còn là do một kẻ không làm người như họ Hạ ném ra, dùng mấy trăm vạn điểm kinh nghiệm để tích tụ sức mạnh.

Không phải một, mà là hai quả Đại Nhật cùng lúc!!

Ngay cả chân chính Kim Cương đại tinh tinh đến đây, cũng phải uống thuốc hồi sinh chứ đừng nói chi Kim Cương quán chủ.

Chờ đến khi bụi mù tan hết, khí huyết chi diễm tắt đi — hình dạng của Kim Cương quán chủ lộ rõ.

Phải nói sao nhỉ — giống một khúc than hơn là người.

Một cục than cao ba trượng rưỡi, ngươi hình dung được không?

“Rắc ——”

Khét lẹt, làn da bên ngoài bắt đầu nứt ra. Theo từng mảnh than rơi xuống, bên trong lộ ra… nội tạng cháy đen như củi khô.

Chết?

Chưa hẳn.

Hắn vẫn còn hơi thở — dù rất yếu, nhưng còn sống. Thanh máu đỏ tươi trên đầu hắn vẫn còn nhấp nháy.

“Ha ha.”

《Xả thân va chạm》!

Hạ Thắng gầm nhẹ, bụng căng phồng như xe tăng lao thẳng về phía Kim Cương quán chủ. Trong lúc xung phong, toàn thân hắn duy trì trạng thái Bá Thể, miễn nhiễm mọi sát thương.

“Oanh ——”

Không kịp phòng bị, Kim Cương quán chủ bị đâm bay lên không, rồi đập mạnh xuống đất.

“Phanh!!”

Khoảnh khắc tiếp theo, một luồng hào quang chói mắt bùng phát, chiếu sáng toàn bộ sân luyện công.

Sau đó, vô số ánh sáng đủ màu nổ tung, từng món đồ vật rơi xuống từ khúc than cháy đen của Kim Cương quán chủ — Rơi đồ!!

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top