Bác sĩ Dương và mấy y tá nữ xách hộp thuốc vội vã lên lầu, rồi lại lặng lẽ xuống lầu.
Trong phòng khách, bác sĩ Dương hỏi trợ lý Từ:
“Rồi sao? Hai người là vợ chồng, chuyện như này rồi cũng ổn thôi, gọi tôi đến làm gì?”
Trợ lý Từ cúi đầu xem đồng hồ:
“Tôi làm sao mà biết.”
Vậy mà, Mẫn Hành Châu chỉ đặt người lên giường xong liền đi ra ngoài.
Bác sĩ Dương vô cùng sửng sốt, quay đầu đi lên lầu nhưng không vội vào phòng. Anh đứng cùng Mẫn Hành Châu ở hành lang, đưa cho anh ta một điếu thuốc, hai người cùng châm lửa.
Trong khoảnh khắc yên lặng, bác sĩ Dương cất tiếng hỏi:
“Còn gọi tôi đến, chẳng lẽ cậu không được?”
Mẫn Hành Châu khẽ cười khẩy, tựa người vào lan can hút thuốc.
Bác sĩ Dương bật cười ha hả, hiếm thấy Mẫn công tử lại ra vẻ cấm dục đến vậy.
“Vợ chồng mà, giờ còn giả bộ cái gì nữa, lãng phí tài nguyên y tế.”
Giọng Mẫn Hành Châu khàn đặc vì khói thuốc:
“Cô ấy chỉ muốn truyền nước biển.”
Giữa làn khói mờ, cảm xúc của Mẫn Hành Châu như ẩn như hiện.
Bác sĩ Dương không nhịn được bật cười. Ồ, với chuyện giữa Mẫn tiên sinh và Doãn Huyền thì ai mà chẳng có chút bóng ma trong lòng.
Bác sĩ Dương trêu chọc:
“Đúng rồi, cậu cứ làm tổn thương người ta, Doãn Huyền không cho về nhà thì cậu cũng không về. Đấy, giờ vợ cậu sống chết gồng lên cũng chẳng chịu tha thứ.”
Mẫn Hành Châu không lên tiếng, hút mạnh một hơi thuốc rồi vứt tàn, quay người vào phòng.
Người phụ nữ kia đang nằm trên giường truyền nước biển, co mình trong chăn, má đỏ ửng, mày cau lại đầy bất an.
Hai ánh mắt chạm nhau, nhưng không ai lên tiếng.
Cô gái này thật mạnh mẽ, chịu đựng lâu đến vậy, vẫn còn tỉnh táo đến mức khiến người ta xót xa.
Rõ ràng giữa họ không phải tình yêu, vậy mà cô vẫn lao mình vào như thiêu thân. Ngốc nghếch mà chân thành thể hiện tình cảm, ban đầu anh từng nghi ngờ Lâm Yên tiếp cận chỉ vì tiền quyền.
Nhưng sau khi tiếp xúc lâu ngày, anh mới hiểu, cô nghiêm túc.
Tần Đào từng nói, cô chưa từng yêu ai, cũng không biết tình yêu là gì. Người tốt với cô không thiếu, cậu lạnh lùng như thế, cô lại thấy mới lạ, có cảm giác thử thách.
Có lần Tần Đào uống đến không còn tỉnh táo, hét vào mặt anh:
“Đm cậu không yêu thì trả cô ấy lại cho chúng tôi! Tôi sẽ tìm cho cô ấy người tốt hơn. Cậu đồng ý cưới làm gì, rõ ràng có thể từ chối, lại còn cố tình rước về. Cậu muốn chọc tức Doãn Huyền thì tìm người khác không được à? Lâm Yên mắc nợ cậu chắc?”
Lần đầu tiên anh ra tay với Tần Đào là vì Doãn Huyền. Lần đó anh suýt nữa ra tay, nhưng nghĩ lại thấy không đáng. Tim anh chưa từng dành cho ai khác.
Mẫn Hành Châu nhìn chai dịch truyền glucose, lạnh nhạt nói:
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Chút này mà còn chịu không nổi, sau này nhà họ Lâm toàn sói dữ hổ đói, em nghĩ kỹ đi. Hết thời hạn hợp đồng, anh cũng có cuộc sống của riêng mình, sẽ không quay lại giúp em nữa.”
Quả là không có duyên, dù thế nào đi nữa, người cũ vẫn nằm trong lòng anh.
Giọng Lâm Yên nghèn nghẹn:
“Nghe rồi.”
Mẫn Hành Châu nhíu mày:
“Ghét anh à?”
Lâm Yên bật cười:
“Em đâu dám ghét.”
Nghe ra chẳng phải lời thật lòng, Mẫn Hành Châu đứng dậy bước ra ngoài.
Bác sĩ Dương bước vào, ra hiệu cho Lâm Yên đưa tay:
“Nào, để tôi lấy chút máu.”
Nhìn cây kim tiêm cực to, cô trợn tròn mắt—cái này không phải dùng để tiêm cho heo sao? Định rút máu cô bao nhiêu đây?
Lâm Yên hoảng hốt ngồi bật dậy:
“Đừng đừng đừng, em không lấy máu đâu!”
Bác sĩ Dương kiên nhẫn dỗ dành:
“Phu nhân đừng kích động, chỉ là xét nghiệm máu thôi.”
Lâm Yên bò lùi đến sát đầu giường, hoảng loạn, giọng mềm nhũn:
“Mẫn Hành Châu, em không lấy đâu, anh bảo anh ấy cất đi đi…”
Mẫn Hành Châu dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn, cúi đầu cười khẽ:
“Đừng dọa cô ấy nữa, truyền nước trước đã, theo dõi xem sao.”
Lâm Yên chắc bị dọa đến choáng, giơ hai tay lên:
“Muốn ôm… Em nóng quá…”
Mẫn Hành Châu không phản ứng gì, giọng lạnh lùng:
“Đang truyền, ôm vào là máu chảy ngược.”
Lâm Yên cũng đoán trước kết cục này, rụt lại vào chăn, buông tay trái xuống giường.
Làn da cô trắng như tuyết, cổ tay lộ rõ đường gân xanh dưới lớp da mỏng mềm, e rằng trẻ sơ sinh còn chưa mịn bằng.
Ánh mắt Mẫn Hành Châu liếc sang bác sĩ, bác sĩ lập tức thu dọn đồ nghề, cúi đầu rời khỏi phòng, nhịn cười rút lui, để lại không gian cho tổng tài.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.