Chỉ thấy thứ tử của Tần lão tướng quân – Tần Tố – sải bước đi vào:
“Cách cổng thành Nam mười dặm, phát hiện một đội người ngựa của Nghiêm gia rời phủ. Ban đầu chúng ta tưởng là Nghiêm Cừ mang theo hai đứa trẻ của Nghiêm Lương, ai ngờ sau khi chặn lại kiểm tra thì bị lừa!
“Nghiêm Cừ quả là có trong xe, nhưng hai đứa trẻ đó hoàn toàn không phải là con cái của Nghiêm Lương mà chúng ta từng thấy!”
Thật ra với tình thế hiện tại, Nghiêm gia mà đã vội lo đến đường lui thì còn hơi sớm, nhưng sự tình dị thường thì không thể không cảnh giác.
Công tử, tiểu thư nhà Nghiêm gia, vốn không phải người ngoài dễ dàng nhìn thấy, bởi thế Thẩm Khinh Chu mới đặc biệt mời người nhà họ Tần xuất mã, đề phòng Nghiêm gia giở trò.
Quả nhiên, vẫn là một ván cờ trá ngụy!
“Ba cửa thành còn lại thì sao?” Thẩm Khinh Chu thu kiếm lại.
Đã phái ra mấy cỗ xe ngựa cùng lúc, nhất định trong đó sẽ có một đường cất giấu mưu đồ.
“Hoàng tiểu tướng quân tới rồi!”
Tần Tố còn chưa kịp trả lời, thì hộ vệ đã dẫn trưởng tử của cô mẫu hắn – Hoàng Uyên – vào.
Hoàng Uyên vừa bước vào đã đưa ngay một ống trúc:
“Ta trấn giữ mặt Nam, giả làm quan phủ đi bắt tặc, lục soát người của bọn chúng thì tìm thấy ống trúc này!”
Thẩm Khinh Chu đón lấy xem, chỉ thấy một đoạn trúc dài ba tấc, hai đầu có mắt, thoạt nhìn chẳng khác gì một khúc trúc bình thường.
Lúc này lại có hai người nữa bước vào:
“Khinh Chu! Có phải chúng ta bị tên tiểu tử Nghiêm Lương đó xoay như chong chóng không? Cả cổng Đông lẫn Tây đều không bắt được gì, chỉ lục được một vật này từ đám hạ nhân Nghiêm gia!”
Tần Khiêm – ca ca của Tần Tố – và Hoàng Tiềm – đệ đệ của Hoàng Uyên – đồng loạt tiến vào. Sắc mặt Hoàng Tiềm đầy u ám, vừa gặp đã đưa ra một khúc trúc tương tự!
“Đừng nhìn nữa, của ta cũng y như vậy!” – Tần Khiêm cũng rút ra một đoạn trúc y chang.
Tần Tố nghe đến đây lập tức sực nhớ:
“Lúc chúng ta lục soát hai đứa trẻ kia, hình như cũng phát hiện có thứ này!”
Mọi người đồng loạt chấn động:
“Khúc trúc đó đâu rồi?”
Tần Tố đã quay gót chạy ra.
Chỉ chốc lát sau liền trở lại với đoạn trúc cầm trên tay:
“Chính là nó!”
Bốn khúc trúc được đặt cùng nhau, nhìn qua vẫn bình thường không có gì lạ.
Thẩm Khinh Chu cầm một đoạn lên xem kỹ, rồi dùng lực bóp mạnh, hai đầu có mắt của khúc trúc lập tức vỡ ra, lộ ra một mảnh giấy giấu bên trong!
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lại!
Lại là… một bài thơ vè!
“Hắn quả thật đang đùa cợt chúng ta.” – Lục Gia ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng.
“Mấy đoạn kia cũng vậy!”
Phát hiện trong trúc có ẩn tình, mọi người đồng loạt bóp nát ba đoạn còn lại.
Quả nhiên, bên trong đều là… thơ vè!
“Xem ra, đây hoàn toàn là một màn hư chiêu.” – Lục Gia nói, “Đêm nay, người hắn thật sự muốn đưa ra khỏi thành là kẻ khác!”
“Lục tỷ tỷ!”
Tiếng gọi khàn khàn của Thẩm Truy từ ngoài truyền vào, vừa thấy ca ca mình đứng đó, nhưng vẫn gọi to: “Lục tỷ tỷ, ‘Dư thúc’ bên cạnh phụ thân trở về rồi!”
“Dư thúc” là một trong những cận thần trung thành nhất bên Thẩm Thái úy, trước đó đã phái một người trở lại, nay lại thêm một vị nữa trở về, quả thật là đáng kinh ngạc.
Lục Gia hỏi:
“Có phải phụ thân đã hồi kinh?”
Dư thúc bước vào nối lời:
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Thiếu phu nhân, Thái úy đại nhân đã lên đường đến Tây Bắc, đang hội họp cùng chư tướng, không bao lâu nữa sẽ về tới kinh thành.
“Thuộc hạ là từ Hàng Châu trở về. Vừa tới dịch trạm ngoài thành thì gặp hai người, thân thủ cực kỳ cao cường, cưỡi ngựa Mông Cổ phóng nhanh như bay.
“Lúc đầu còn tưởng là sứ giả thông thường, nhưng sau đó đi thêm một đoạn thì phát hiện xe ngựa của Nghiêm gia đang bị binh mã của Tần tướng quân chặn lại, hai người kia lại chính là từ lối tắt gần đó lặng lẽ tách ra.
“Chúng ta lập tức đuổi theo. Giữa đường chặn được bọn họ, và lấy được vật này!”
Người kia lấy ra một bọc giấy niêm sáp, đặt lên bàn đá giữa mọi người. Từ xa, Phất Hiểu lập tức sai người cầm đèn lồng đi tới.
Gói giấy ấy giống như một phong thư hơi dày, bên trong có một tấm bản đồ mỏng gấp lại, và một tờ lộ dẫn.
“Cái tên trên lộ dẫn này trùng khớp với một trong những cái tên mà Lương Mật đưa cho ta! Xem ra đích thực là người của Nghiêm gia rồi!” – Lục Gia nói, rồi đưa mắt nhìn về tấm bản đồ:
“Đây là bản đồ bốn mặt hoàng thành! Trước đó chúng ta từng phát hiện người của Nghiêm Lương mang theo bản đồ Kinh Kỳ, giờ lại có bản đồ hoàng thành muốn đưa ra ngoài?”
“Cái tên họ Nghiêm này rốt cuộc muốn làm gì?” – Hoàng Uyên tiến lên một bước, “Hắn muốn giao bản đồ này cho ai?”
Thẩm Khinh Chu ngẩng đầu:
“Người đâu rồi?”
“Sau khi bị bắt, hắn đã uống độc tự tử!”
“Quyết liệt như vậy? Vậy thì nhất định là có mưu đồ lớn!” – Hoàng Tiềm nghiến răng, “Thì ra những trò lừa đảo của Nghiêm Lương là để che giấu mục đích đưa bản đồ này ra ngoài!”
“Không chừng là để giao cho Hồ Ngọc Thành?” – Tần Tố chau mày suy đoán, “Ngươi xem, bản đồ tuy không thể gọi là tuyệt mật, nhưng mấy cổng lớn của hoàng thành được đánh dấu cực kỳ rõ ràng, đến cả các điểm gác hỗ trợ phòng vệ cũng ghi chú, còn có cả vị trí của Ngũ thành binh mã ty và các cổng thành. Nếu không phải để phục vụ chiến sự thì đánh dấu kỹ như thế để làm gì?
“Có khi nào hắn định cấu kết với Hồ Ngọc Thành tạo phản?”
“Nhưng Hồ Ngọc Thành đã ra biển rồi, Thái úy đại nhân đích thân trấn giữ tới lúc hắn lên thuyền đối chiến rồi mới rút, tuyệt đối không thể có sai sót!” – Tần Khiêm nói chắc như đinh đóng cột.
Hiển nhiên mọi người đều nghĩ vậy, nên nhất thời không tìm ra đầu mối nào khác.
“Tạo phản?” – Lục Gia chợt động tâm, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, “Nếu Nghiêm gia thật sự có dã tâm mưu nghịch, thì chưa chắc phải là Hồ Ngọc Thành!
“Các ngươi quên mất ở Hồ Bắc còn có một vị Ninh Vương sao?”
Câu nói ấy như một nhát gõ mạnh khiến cả bọn bừng tỉnh.
Thẩm Khinh Chu gật đầu:
“Hoàng thượng hiện tại chỉ còn hai vị hoàng tử còn sống là Thái tử và Ninh Vương. Vì Thái tử là trưởng tử nên triều đình khi xưa thuận theo trưởng ấu mà lập ngài ấy làm Đông cung. Thế nhưng hoàng thượng lại từng trái ý quần thần, muốn lập Ninh Vương làm Thái tử, khi ấy chỉ kém một bước là vào Đông cung.”
“Chuyện ấy đến nay e đã trở thành một cái gai cắm trong lòng Ninh Vương!”
“Nếu có cơ hội bước lên ngôi cao, hắn sao có thể không động tâm?”
“Lời này chí lý!” – Hoàng Uyên tiếp lời, “Hiện tại Nghiêm Tụng vẫn là Thủ phụ Nội các, dù trong lòng hoàng thượng có còn trọng dụng hay không thì quyền lực ông ta vẫn cầm.”
“Nếu vào lúc này, Nghiêm Lương thêm dầu vào lửa, không chừng sẽ khiến Ninh Vương dao động thật!”
Câu nói chưa hết, mọi người đã tự nối ra được đầu đuôi.
Hoàng Tiềm cũng nhanh chóng phụ họa:
“Hoàng thượng gần đây lại càng thêm dè chừng với Thái tử, Nghiêm gia vẫn còn nhiều đảng viên ẩn mình trong triều. Nếu lúc này khiến long vị thay đổi, thì bọn chúng vẫn có thể đường đường chính chính tiếp tục làm Thủ phụ, phụ tá tân quân.”
“Quả là hiểm chiêu, nhưng lại cực kỳ có lợi!”
“Thì ra Nghiêm gia lại gan to đến thế, dám mưu đồ như vậy?!” – Một người khác cảm thán.
“Người lâm vào đường cùng, chẳng tránh được ‘chó cùng rứt giậu’.” – Thẩm Khinh Chu nhìn hắn một cái, “Dù sao, nếu đôi bên thật sự có cấu kết, thì tấm bản đồ này đúng là thứ Ninh Vương cần!”
Thẩm Truy thì vẫn không hiểu:
“Nhưng trong phủ Ninh Vương nào có bao nhiêu binh mã? Dựa vào mấy tên thư sinh thì làm nên việc gì?”
“Thư sinh không có binh mã,” – Thẩm Khinh Chu đáp, “nhưng có… chủ ý.”
“Nếu như ngai vàng kia, thật sự… chỉ có thể để Ninh Vương ngồi vào thì sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Thiếu chương 403 và 413 rồi
Up nhầm truyện, đã sửa rồi. tks bạn nhé!