Lần thứ bảy mươi tư vạn tám ngàn bảy trăm bảy mươi sáu, Hạ Thắng một lần nữa tiến vào phó bản.
“Ai, lại phải bắt đầu lại từ đầu.”
Hiện tại, mục tiêu chủ yếu chính là Nguyện Lực. Tam đại Nguyện Thuật quả thực năng lực nghịch thiên, không giống như Địa Sát Thuật yếu kém hơn, mà lại còn có thể tiếp tục thăng cấp.
“Chủ yếu là, nội khố khó cướp quá đi.”
Nam tử trung niên khoác kim bào kia, tuyệt đối là trong số ít những tồn tại không phải nhân loại trong phó bản, thuộc loại cường giả đỉnh tiêm cấp độ bug.
“Nếu có thể dẫn tổ sư gia ra khỏi Hồng Vân Động, chưa chắc không thể liều mạng với hắn một phen.” Suốt bao đời Hồng Vân Động truyền thừa, cũng chỉ có một kiện Bảo khí, có thể thấy giá trị hàm chứa kinh người đến cỡ nào.
“Ai!”
Lại là một tiếng thở dài. Biết rõ có bảo sơn trước mặt mà không thể xông vào, thật sự khiến lòng người khó chịu vô cùng.
“Khoan đã… Ta cướp không được nội khố, chẳng lẽ còn cướp không được Thành Hoàng sao?”
Lúc mơ hồ nhớ lại, Thành Hoàng từng nhắc qua, mỗi ngày đều có người từ nội vụ phủ đến miếu vận chuyển Nguyện Lực. Đáng tiếc, lúc đó hắn chỉ một lòng đặt tâm trí lên nội khố, căn bản chẳng để ý gì đến những kẻ vận chuyển Nguyện Lực kia.
“Hình như có nói, miếu Thành Hoàng mỗi ngày nuốt vào phun ra lượng lớn Nguyện Lực, một ngày có thể bù đắp bằng một năm hắn thu được. Mà đầu Hồng Vân Động một năm cũng chỉ được khoảng bảy ngàn ba trăm điểm Nguyện Lực.
Hiện giờ, hắn mới hơn bảy vạn lần tiến vào phó bản, còn dư hơn bốn mươi vạn lần nữa. Nếu mỗi lần đều thuận lợi, tính sơ qua cũng có thể gom được hơn ba mươi ức Nguyện Lực!”
Chỉ cần kiên trì, tam đại Nguyện Thuật lên Lv10, chỉ là chuyện trong tầm tay.
“Mẹ nó, làm thôi.”
Ngay cả nội khố mà hắn còn dám xông vào, dù không thành công còn bị người ta cách tuyến thời gian miểu sát. Nhưng hắn không tin, cái tên kim bào trung niên đó mỗi ngày đều phải đích thân xử lý chuyện vụn vặt như vận chuyển Nguyện Lực.
“Hắc hắc.”
Mục tiêu: Vân Đô.
Dưới tốc độ thuần túy của Bán Thần, chưa đến nửa ngày đã đến nơi.
Dọc đường xuyên sơn vượt suối, như đi trên mặt đất bằng, hoàn toàn không gặp phải bất kỳ chướng ngại nào đáng kể.
Nói đúng ra, tất cả đều nhờ vào Địa Sát Thuật 《Thổ Hành》 giúp hắn xuyên thẳng qua núi sông, nếu không thì chỉ có thể dựa vào nhục thân cường hãn và lực phá hoại như mãnh thú, một đường húc nát mọi vật cản.
“Nội vụ phủ…”
Trang phục bên trong không hề nổi bật, chỉ có điều sắc đỏ và lam phối hợp, bên trên có thêu họa tiết hoa đoàn cẩm tú. Y phục của Vân triều có quy định nghiêm ngặt về đồ án, ở nơi khác có thể không chú trọng, nhưng tại Vân Đô thì nghiêm khắc cực độ.
Trời về đêm, miếu Thành Hoàng vốn hương hỏa thịnh vượng cũng dần yên tĩnh lại. Ngoại trừ vài khu vực đặc biệt, đa phần nơi trong Vân Đô đều thực hiện chính sách cấm đi lại ban đêm. Tất nhiên, cấm cũng chỉ áp dụng với người thường, còn vương công quý tộc nếu ra đường đêm thì ai dám lên tiếng hỏi?
Chẳng bao lâu sau, một đoàn người hơn trăm kẻ từ trong miếu đi ra. Trong đó, một cỗ kiệu màu vàng đặc biệt bắt mắt. Những người hộ tống quanh cỗ kiệu khí tức mạnh mẽ, hoàn toàn vượt xa đám huynh đệ hoàng gia từng gặp trong phó bản trước kia.
Trong mắt người ngoài, cùng lắm chỉ là một vị quý nhân trong hoàng cung đến dâng hương, giờ chỉ đơn giản là quay về cung.
Trong đoàn người, ngoài cỗ kiệu ra thì không có phương tiện nào khác. Rõ ràng, cỗ kiệu này chỉ là ngụy trang, thực chất dùng để vận chuyển Nguyện Lực. Nếu không, làm gì cần đến cả trăm người theo hộ tống?
“Lên!”
Trong chớp mắt, hắn đưa ra quyết định, thình lình tập kích về phía đội ngũ.
“Có thích khách!”
Đám thị vệ trong đoàn lập tức có phản ứng.
Một giây sau, thiên địa đảo ngược.
Một bàn tay khổng lồ che trời đè xuống. Cùng lúc đó, năm cột trụ khắc phù văn vàng rực xuất hiện trước mắt, chính là 《Chưởng Trung Thần Quốc》 cấp ba!
Lv2 còn không thể vây khốn quá nhiều người, nhưng Lv3 đã đủ sức trong một chiêu nhốt trọn cả đoàn!
“Hắc hắc.”
Hạ Thắng nhìn thấy mình đắc thủ, lập tức lao tới trước cỗ kiệu, hai tay chạm vào, định thần không chút do dự đem cả kiệu thu vào không gian trữ vật.
“Sưu ——”
Cỗ kiệu biến mất, vừa đắc thủ xong hắn liền không nói hai lời, kích phát 《Thổ Hành》 bỏ chạy. Chạy đến nỗi toàn thân như bị rút khô, hoàn toàn là liều mạng.
Ngay khoảnh khắc cỗ kiệu biến mất, một vệt kim quang rơi xuống đất. Trong quầng sáng, một bóng người bước ra.
“Ừm?”
Sau khi cẩn thận tra xét xung quanh, bóng người thở dài.
“Đúng là có thủ đoạn, vô thanh vô tức trốn ra ngoài ngàn dặm.”
“Phải trở về báo lại, điều chỉnh kế hoạch.”
Lời vừa dứt, bóng người liền hóa thành vệt kim quang, bay về phía hoàng cung.
Một bên khác, người vừa mới đắc thủ đang nằm bẹp trên vùng núi hoang ngoài ngàn dặm.
Kiệt sức!
Để đảm bảo không có chút sơ hở nào, hắn gần như đẩy bản thân đến bờ vực cái chết.
Chớp mắt, chạy xa ngàn dặm.
Cái giá phải trả là, lúc này đến một ngón tay hắn cũng không nhúc nhích nổi.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới thở hổn hển lấy cỗ kiệu từ không gian trữ vật ra, rồi xoa xoa hai tay, giống hệt tân lang lần đầu động phòng, run run xốc rèm kiệu.
“Oanh ——”
Đen, đen như mực.
Xốc rèm kiệu lên, tựa như khởi động cơ quan nào đó, hắn chỉ thấy một khối cầu đen như mực, không ngừng tỏa ra khí tức màu đen. Những luồng khí ấy hóa thành dây trói, lập tức quấn chặt lấy tứ chi và cổ hắn.
Đáng sợ hơn là, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, đầu óc dần chìm vào mê man, giống như sắp rơi vào trạng thái ngủ say. Những dây trói kia tiếp tục kéo hắn về phía khối cầu đen.
Tựa hồ muốn kéo cả người hắn vào trong.
Má nó, bị hố rồi!
Thứ này đâu phải vật vận chuyển Nguyện Lực gì, rõ ràng là bẫy rập!
“Oạch ——”
Cuối cùng, thân thể suy yếu đến cực điểm của hắn không thể kháng cự. Trước khi ngất lịm, toàn thân bị khối cầu đen hút vào trong.
“Lạch cạch!”
Khối cầu đen to cỡ nắm tay rơi xuống đất, không còn chút dị thường nào.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Thắng cuối cùng tỉnh lại từ trong mê man.
Chỉ thấy bản thân đang bị giam giữ trong một không gian đen kịt, không cảm giác được bất kỳ vật thể nào xung quanh.
“……”
Má nó, đội ngũ này tuyệt đối là bẫy, chuyên môn dùng để dụ bắt những cao thủ muốn cướp đoạt Nguyện Lực.
Nhưng mà, tại sao Thành Hoàng lại không nhắc đến?
Hoặc là đối phương cố ý giăng bẫy, dụ hắn ra tay rồi bắt về tra tấn, ép khai toàn bộ thông tin, sau đó chờ Đại Vân Vương Triều tới cứu. Hoặc là, ngay cả Thành Hoàng cũng không biết đây là bẫy.
Cá nhân hắn nghiêng về vế sau nhiều hơn—Thành Hoàng hoàn toàn không hay biết gì, nội vụ phủ đội xe chính là cái bẫy.
Kế sách cao minh, muốn lừa được kẻ ngoài, đầu tiên phải qua mặt chính mình.
Dù gì thì đối phương cũng không biết hết mọi chuyện trong Hồng Vân Động. Còn Đại Vân Vương Triều, đừng nói là có năng lực vượt qua Hồng Vân Động hay không, dù có làm được, vì một lão đầu mà tổn binh hao tướng, có đáng không?
Không đáng chút nào!
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Người ở trên cao, luôn tính toán lợi hại rõ ràng. Vì giữ lại mười lượng hoàng kim mà tiêu tốn trăm lượng, ngàn lượng, rõ ràng là không đáng để làm giao dịch bồi thường kiểu ấy.
“Ra ngoài thôi!”
Kế hoạch thất bại, dứt khoát rời đi.
Tại cửa không gian Thùy Hoa, hắn lại một lần nữa bước vào phó bản.
Lần vào thứ bảy mươi tư vạn tám ngàn bảy trăm bảy mươi bảy.
Lần này, Hạ Thắng không còn ảo tưởng gì nữa. Rõ ràng nội vụ phủ đội xe là cái bẫy. Như vậy, hắn ngược lại muốn xem xem Đại Vân rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, dùng Nguyện Lực để dụ dỗ cao thủ.
Vân Đô, đêm.
Đội xe trăm người từ trong miếu Thành Hoàng rời đi, Hạ Thắng lại một lần nữa xông tới. Bất đồng với lần trước, lần này hắn không sử dụng 《Chưởng Trung Thần Quốc》, mà chỉ dựa vào thuần túy nhục lực, trực tiếp đánh bay đám hộ vệ.
Sau đó, một tay hắn vén màn kiệu lên.
“Oanh ——”
Khối cầu đen như mực giống hệt lần trước hiện ra, khiến đầu óc hắn choáng váng, mắt hoa lên, từng sợi dây đen từ đó tràn ra khiến toàn thân vô lực. Mặc dù lúc này hắn đang ở thời kỳ đỉnh phong, vẫn như cũ bị trúng kế.
“Lạch cạch!”
Khối cầu đen rơi xuống, đám hộ vệ bị hắn đánh bay lúc này cười lạnh bước tới.
“Lại một kẻ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.”
“Tháng này đã là lần thứ ba rồi, ta thật không hiểu. Bao nhiêu cao thủ những năm gần đây, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hết lần này tới lần khác đều chứng minh rằng đội xe không dễ cướp. Vậy mà bọn chúng vẫn cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa.”
“Này, ta nói cho các ngươi nghe, đừng truyền ra ngoài. Nghe đám đồng liêu bên Khánh Phong ti bảo, một khi dùng Nguyện Lực, sẽ vô tình nhiễm phải độc. Nếu trong một thời gian không hấp thu Nguyện Lực, sẽ phải chịu đựng giày vò khôn tưởng.”
“Cho nên, bọn chúng không phải ngu xuẩn. Mà là bị ép đến đường cùng, buộc phải liều mạng tập kích đội xe. Nếu không thì cái gọi là ‘Nguyện Lực độc’ sẽ khiến chúng sống không bằng chết, thà mạo hiểm còn hơn.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa đem khối cầu đen đặt trở lại trong kiệu, sau đó áp giải về nội vụ phủ trong hoàng cung.
…
Đợi đến khi Hạ Thắng tỉnh lại, phát hiện bản thân đang đứng trong… ngục giam?
Không sai, chính là ngục giam.
Một căn phòng nhỏ trống rỗng, chẳng có thứ gì bên trong.
Chuyện đi vệ sinh?
Tu luyện tới cảnh giới của hắn, chuyện đó sớm đã nội thể tự giải quyết, chẳng cần đến nhà xí.
Đúng rồi, cửa ngục có một ô cửa sổ nhỏ to chừng bàn tay, để tiện cho bên ngoài quan sát.
“Đông đông đông—”
Hắn gõ thử vách tường, phát ra tiếng vang thanh thúy như kim thiết.
“Sát vách, đừng gõ nữa, vô ích thôi. Chúng ta bị giam ở đây, đều là phòng được đúc từ Thạch Chi Tinh—loại đá quý hiếm nhất thiên hạ. Bất kỳ phương pháp nào cũng không thể lưu lại dù chỉ một dấu vết.
Muốn ra khỏi đây, trừ khi có ngục tốt dùng chìa khóa tương ứng mở cửa. Còn nếu không, ngươi phải mạnh đến mức có thể đánh nát được Thạch Chi Tinh.”
Một giọng nói hữu khí vô lực từ phòng giam sát vách truyền đến.
“Tiền bối, bọn họ bắt chúng ta làm gì?”
“Ha ha, làm gì à? Không rõ ràng. Ta cũng chỉ mới bị bắt vào đây tháng này thôi. Cùng bị bắt còn có hai tên xui xẻo nữa, đều bị tóm trước ta vài ngày.
Một trong số đó đã biến mất được bảy ngày rồi, không có bất kỳ tin tức nào. Theo lời tiền bối từng bị bắt trước đây kể lại, nghe nói bọn chúng bị bắt đi luyện đan.
Cũng có người nói là để làm thí nghiệm. Còn thí nghiệm cái gì thì… không ai biết. Dù sao thì, chưa từng có ai đi rồi mà quay lại.
Điều bực mình hơn là, ở nơi khác ngồi tù ít nhất còn được ăn no. Còn chúng ta ở đây? Một miếng cũng không có. Ta đã đói suốt mười bốn ngày. Trong thời gian ngắn thì không chết đói được, nhưng thực lực chỉ còn phát huy được khoảng bảy, tám phần.”
Cao thủ dù có là thần tiên, cũng đâu phải không ăn cơm. Chỉ là kháng đói tốt hơn người thường mà thôi. Không có cung ứng năng lượng, thì lấy đâu ra lực lượng mà thi triển công pháp?
“Đúng rồi, Thạch Chi Tinh còn có tác dụng ngăn cách thiên địa chi khí. Ngươi đừng nói tu luyện, ngay cả hấp thu thực khí cũng không làm được. Dù ngươi là cao thủ Ngự Khí, luyện tạng, luyện tủy cũng vô dụng thôi.
Còn mấy hạng như ngũ giác, định niệm, thần phách cao nhân, tại đây cũng không thể dùng được tinh thần lực. Ở nơi này, chúng ta chẳng khác gì người thường, chỉ có kháng đòn và kháng đói mạnh hơn đôi chút.”
“Két két!!”
“Các ngươi muốn làm gì? Ta không ra! Ta không đi!”
Từ ngục giam sát vách truyền đến tiếng quát giận dữ của một nam nhân. Đáng tiếc, thanh âm yếu ớt vô lực, chắc là tên bị bắt vào thứ hai, bị đói còn lâu hơn.
Chỉ một lúc sau, tiếng động biến mất, sau đó là tiếng cửa đá đóng sầm, rồi tất cả trở lại tĩnh lặng.
“Bảy ngày một lần, xem ra bảy ngày sau ta cũng được ‘giải thoát’ rồi.” Giọng người ở sát vách vang lên, trong đó mang theo cả sự nhẹ nhõm lẫn bất lực.
“Tiền bối, ngài biết về nội vụ phủ đội xe vận chuyển Nguyện Lực như thế nào?” Hạ Thắng lên tiếng hỏi, hắn cần rõ ràng chuyện này, nếu không, biết rõ là bẫy cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết.
“Chợ đen thôi!” Người bên kia trả lời, rồi tiếp tục kể: “Mẹ nó, ta vừa bị bắt là đã hiểu ra hết. Tạp niệm mà chợ đen bán chính là do Đại Vân cố ý phát tán. Tin tức về đội xe vận chuyển Nguyện Lực cũng vậy, là do chúng cố tình tung ra.”
“Thật là không ra gì. Một mặt bán tạp niệm cho ta kiếm tiền, một mặt bán tin đội xe dụ ta đến cướp, rồi quay lại bắt ta. Một mũi tên ba con nhạn.
Ta thề, ta nguyền rủa hoàng đế! Không đúng, ta muốn nguyền rủa tận tổ tông của Đại Vân Thái tổ, cả đám nữ nhân nhà hắn. Hoàng hậu, công chúa, Hoàng thái hậu…”
Sau đó là một tràng chửi mắng như súng máy nổ liên hồi.
Hơn nửa ngày sau, dường như đối phương mắng đến kiệt sức, mới chịu dừng lại.
“Tiền bối, có thể nói rõ hơn được không?”
“Chờ chút, để ta thở đã.”
Lại thêm một lúc, cuối cùng đối phương cũng chậm rãi nói tiếp:
“Ta là từ chợ đen mua được tạp niệm. Tạp niệm chính là những tàn hương sót lại ở các miếu Thành Hoàng tại các quận. Những thứ đó không cần xử lý gì cả, chỉ cần hấp thu là được.
Hấp thu xong, bất kể cảnh giới hay công pháp đều tăng trưởng cực lớn. Ta từng tu luyện một môn 《Chặt Đầu Đao》, sau khi hấp thu mười lượng tạp niệm liền lột xác thành 《Thiên Đao Vạn Quả Quyết》, uy lực tăng gấp bội.
Cũng nhờ đao quyết này mà ta đích thân giết chết kẻ thù năm xưa. Nhưng mà… Những tạp niệm đó ngoài độc ra thì không có gì khác.”
“Nói đến tàn hương là ta lại nổi điên. Một lượng tàn hương giá mười lượng hoàng kim. Đại Vân không những gài bẫy ta, lại còn đòi tiền! Đòi tiền chưa đủ, lại còn tàn nhẫn như lũ cướp.”
“Đúng rồi, tiểu tử ngươi hấp thu bao nhiêu tạp niệm rồi? Ta tổng cộng dùng hết một trăm lượng tàn hương, tốn đúng một ngàn lượng hoàng kim, tan hết cả gia tài.”
“???”
Nghe xong, Hạ Thắng càng cảm thấy Đại Vân đúng là tàn độc đến tận xương tủy.
“Không ít, chắc cũng gần gần ngần ấy.”
“Ai… Sau khi hấp thu một trăm lượng, ta mỗi tháng đều phát điên một lần. Những tạp niệm đó cứ vo ve bên tai, khiến ta chỉ muốn chặt đầu mình.
Sau đó, ta không chịu nổi nữa, bỏ thêm một trăm lượng hoàng kim hỏi đường, mới biết muốn thanh lọc tạp niệm thì cần phải dùng Nguyện Lực tinh khiết phụ trợ.
Kết quả, đám cầm thú kia lại thu thêm năm trăm lượng vàng, rồi mới cho ta biết: mỗi ngày tại miếu Thành Hoàng ở Vân Đô, nội vụ phủ đều cử đội xe vận chuyển Nguyện Lực tinh khiết.
Kết quả là gì? Một cái bẫy! Một cái chuyên dùng để nhắm vào bọn ta—những kẻ đầy oán hận! Chúng không chỉ móc sạch tiền tài, mà còn muốn cả cái mạng, lại còn lợi dụng tàn hương để thúc đẩy võ học.
Ta thao Đại Vân hoàng……”
Đến đây, trong đầu Hạ Thắng chỉ còn bốn chữ:
“Bóc lột đến tận xương tuỷ!!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.