Trên màn hình lớn, là buổi triển lãm công nghệ của tập đoàn PM — nhờ vào màn hình trong suốt sử dụng chip quang tử, hình ảnh 3D được hiển thị nổi bật trên không gian, đạt được hiệu quả “toàn bộ trong suốt, độ phân giải cực cao”.
Quả không hổ là tập đoàn công nghệ khổng lồ, 10 tỷ đô la đầu tư đúng là không phí.
Mẫn Hành Châu đứng trước bục phát biểu đen tuyền, sắc mặt điềm tĩnh, ánh mắt thâm trầm, không nhanh không chậm trả lời các câu hỏi của giáo sư công nghệ chip và phân tích các chỉ số kỹ thuật từ giới truyền thông.
Bộ vest xám Monet trên người anh — Mẫn Hành Châu rất ít khi mặc màu xám, nhưng khoác lên anh lại lộ ra khí chất cao quý và nổi bật hiếm có. Ánh sáng xanh từ màn hình phía sau mờ ảo phản chiếu trên thân anh, tạo nên một cảm giác cổ điển trầm mặc.
Sức hút từ người đàn ông trưởng thành kết hợp với sự ổn trọng của quyền thế giới tài phiệt — chỉ cần đứng đó thôi cũng đã trở thành tâm điểm của toàn bộ hội trường.
Thứ khí chất này, tuyệt đối không thể mua được bằng tiền, cũng không thể luyện ra bằng thời gian.
Rõ ràng, đó là sự hòa quyện giữa bản chất bẩm sinh và địa vị thân phận, chỉ cần liếc mắt một cái, đã đủ nắm giữ được mạch cảm xúc của người khác, khiến người ta muốn không rời mắt khỏi anh.
Anh rốt cuộc là kiểu người như thế nào? Là vị thiếu gia hào hoa đa tình mang danh “Mẫn công tử”, hay là vị “Thất gia” nắm quyền sinh sát trong tay? Hay là Mẫn tiên sinh điềm đạm cao quý trước mắt đây?
Có lẽ, đều là anh.
Cũng có thể, chẳng phải ai trong số đó.
Mà là Mẫn Hành Châu — người đàn ông bạc tình và thực tế đến tận xương tủy.
Lâm Yên chăm chú nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh ấy đẹp trai thật.”
Quả thực là một viên “xuân dược” biết đi, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ gây nghiện.
Trợ lý Từ cười nhẹ, lấy tay chạm mũi, đồng tình: “Tổng giám đốc khi làm việc là lúc có sức hút đàn ông nhất.”
Lâm Yên chạm nhẹ lên cằm, suy nghĩ: “Đợi tôi thất nghiệp, tôi cũng sẽ xin vào PM Group làm việc. Ngày ngày được ngắm tổng giám đốc vừa quyến rũ vừa nhiều tiền như vậy, chắc chắn làm việc cũng đầy động lực.”
“Bao giờ cô nộp hồ sơ, cứ nói với tôi.” Trợ lý Từ vừa nghĩ tới phong bao lì xì dày cộp trong túi, liền hồ hởi nịnh nọt, “Tôi nhất định giúp cô đi cửa sau.”
Lâm Yên làm ra vẻ thở dài: “Tiểu Từ à, sao anh lại mong tôi thất nghiệp thế.”
Trợ lý Từ ngơ ngác chau mày: “?”.
Bỗng dưng, tiếng phỏng vấn của phóng viên vang lên.
“Xin hỏi Mẫn tiên sinh, mục đích ban đầu của ngài khi phát triển dòng chip T103 là gì?”
Mẫn Hành Châu từ tốn lấy tay ra khỏi túi quần tây, đầu ngón tay dài miết nhẹ qua màn hình nhận dạng vân tay khổng lồ, kích hoạt đoạn trình diễn công nghệ lõi của chip.
Sắc mặt anh điềm nhiên như nước: “Để dỗ dành vợ tôi.”
Vợ tôi?
Cả hội trường sững sờ trong giây lát.
Phóng viên cũng kinh ngạc không thôi, nhất thời quên mất cần hỏi gì tiếp, chỉ thầm vui mừng vì cuối cùng nhân vật này đã chịu chủ động nhắc tới chuyện tình cảm cá nhân. Đây cũng là lần đầu tiên anh trực diện nói ra, không né tránh giới truyền thông.
Trước đây, đời sống tình cảm của Mẫn tiên sinh luôn là bí ẩn tuyệt đối, càng không hé lộ, lại càng khiến người ta tò mò. Nhưng trên mạng xã hội, tìm kiếm ba chữ “Mẫn Hành Châu” cũng chẳng ra kết quả nào — hoàn toàn là một mảng trống.
“Xin hỏi Mẫn tiên sinh, có thể chia sẻ thêm một chút được không? Chúng tôi rất muốn biết vì sao ngài phải dỗ dành vợ, có thể tiết lộ một chút chứ?”
Mẫn Hành Châu giữ vẻ bình tĩnh: “Có lần, vợ tôi đang lái xe, bị hệ thống AI không nghe lời trêu chọc.”
Vừa nói, ánh mắt anh như vô tình lại hữu ý liếc về phía Lâm Yên.
“Cô ấy, đã giận dỗi rất lâu, khó mà dỗ dành được.”
Lâm Yên không nhịn được khẽ bật cười. Nghĩ lại, AI kia cũng đâu nói sai — địa điểm anh hay lui tới toàn là khách sạn với câu lạc bộ, chẳng trách cô lúc đó nổi trận lôi đình.
Nâng cấp chip thị giác, chẳng lẽ… để sau này dễ giấu diếm cô hơn sao?
Phóng viên hỏi tiếp: “Vậy nên ngài quyết định phát triển thế hệ chip AI thị giác mới đúng không?”
Mẫn Hành Châu, bản chất đúng là một nhà tư bản, lạnh nhạt trả lời: “Lớn hơn vẫn là để áp dụng công nghệ vào các lĩnh vực như tủ bán lẻ thông minh không người phục vụ và hệ thống lái xe tự động.”
Phóng viên vẫn chưa chịu buông tha, dò hỏi tiếp: “Vậy còn lý do cá nhân thì sao? Có người suy đoán rằng, ngài bận rộn như vậy, nên muốn sử dụng công nghệ AI thị giác để quét nhận diện cảm xúc vợ mình, lưu trữ vào cơ sở dữ liệu, sau đó để hệ thống tự động mô phỏng não người dỗ dành cô ấy, có đúng vậy không?”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Mẫn Hành Châu thản nhiên đáp:
“Không, AI không thể thay thế được tôi. Dữ liệu mà AI thu thập từ thế giới này quá phiến diện, nó chỉ là một thuật toán mà thôi. Thỉnh thoảng tôi bận rộn, không thể ở cạnh vợ tôi. Mỗi khi không ở bên cô ấy, cô sẽ giận dỗi. Nói dối, cô cũng giận. Nói thật, cô lại không tin. Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể cảm nhận được — để dù có khi tôi lừa dối cô ấy, thì T103 cũng là thật, chứ không phải chỉ là một thuật toán số liệu lạnh lùng.”
Anh buông cây bút cảm ứng trong tay xuống, bất chợt nở một nụ cười.
Không tự chủ, Lâm Yên nhìn anh cũng khẽ mỉm cười theo, bàn tay nhỏ chậm rãi che lên môi.
—— Dù tôi lừa dối em, AI cũng là thật.
Trên màn hình lớn trình chiếu phần công nghệ lõi của chip T103 — không cần nhận diện khuôn mặt cũng có thể thực hiện truy đuổi mục tiêu, còn có khả năng dự đoán số lượng người trên xe thông qua trọng lượng tải, phân tích và xác định đối tượng trong cơ sở dữ liệu. Hệ thống cảm biến thông qua thay đổi nhiệt độ trong khoang xe để thực hiện thuật toán đa khung hình, rất giống cách người mù cảm nhận thế giới.
Các phóng viên đều hiểu ý tứ ẩn chứa trong lời anh nói, sau một thoáng im lặng, cả hội trường đồng loạt vỗ tay.
Một phóng viên lên tiếng: “Mẫn tiên sinh, ngài thật sự rất chiều chuộng vợ mình.”
Lại có người hỏi: “Vậy, Mẫn phu nhân có mặt tại hiện trường hôm nay không?”
Có người chỉ: “Ở góc sau cùng.”
Lâm Yên đang ngồi dưới khán đài, khoác trên người một chiếc khăn choàng rộng màu trắng ngà, đôi chân thon dài vắt chéo, tay khẽ đỡ cằm. Ống kính máy quay từ từ lia đến cô.
Cô bình thản đối diện ống kính, im lặng không nói gì.
Một phóng viên mang theo máy ghi âm tiến tới hỏi:
“Mẫn phu nhân, xin hỏi có thể trả lời được không ạ? Đây có phải là món quà năm mới mà Mẫn tiên sinh dành tặng cho cô không?”
Lâm Yên chỉ mỉm cười, từ chối tất cả câu hỏi, từ chối tất cả phát ngôn.
Mẫn phu nhân cái gì chứ, cô đâu phải!
Cô tự nhủ trong lòng phải cẩn thận, đừng mở miệng bừa bãi, dù sao đây là buổi họp báo công bố chip T103, đâu phải họp báo công bố “Mẫn phu nhân”.
Nắm trong tay công nghệ lõi dẫn đầu của tập đoàn PM, vươn tới đỉnh cao của vận hành tư bản, vậy mà các phóng viên lại cứ thích bẻ lái thành chuyện tặng quà cho vợ — thật là biết “vẽ chuyện”.
Các phóng viên thân mến, xin đừng ngày nào cũng đẩy Mẫn Hành Châu vào vai nam chính của truyện ngôn tình.
Nói anh làm vì tiền, vì tập đoàn, mới là hợp lý!
Trợ lý Từ lịch sự đáp lời:
“Phu nhân đang bị cảm, cổ họng rất đau, hôm nay không tiện trả lời phỏng vấn. Mong quý vị đừng hỏi thêm, xin hãy tập trung vào công nghệ T103.”
Các phóng viên hiểu ngầm ý từ chối, đành phải tiếp tục dồn sự chú ý về phía sân khấu, nơi đội ngũ kỹ thuật đang tiếp tục trình bày về các ứng dụng của T103.
Không khí hội trường tĩnh lặng một lúc.
Giữa đám đông, có một khoảng trống được nhường ra.
Hình bóng cao quý kia — chỉ có thể là Mẫn Hành Châu — chậm rãi bước về phía cô.
Lâm Yên lặng lẽ nhìn anh, chiếc áo vest vắt trên khuỷu tay, từng bước từng bước đi tới. Dáng đi trầm ổn, khí thế áp đảo, lạnh lùng mà cao quý. Anh thậm chí không cần nhìn cô, nhưng cô lại cảm nhận rất rõ ràng, anh chính là đang bước đến chỗ mình.
Mẫn Hành Châu tao nhã ngồi xuống bên cạnh cô, ống kính gần đó lập tức được nhân viên an ninh gỡ bỏ.
Trong tay Lâm Yên là một hộp cherry, do trợ lý Từ chuẩn bị cho cô ăn vặt. Cô cúi đầu, ngón tay kẹp nhẹ một quả cherry, nhỏ giọng hỏi:
“Trí tuệ nhân tạo dễ phản bội Thất gia quá đúng không? Thất gia giận rồi nên mới muốn dùng công nghệ không nhận diện khuôn mặt để truy đuổi mục tiêu?”
Bàn tay vốn chỉ đặt nhẹ sau lưng cô, đột nhiên chui vào dưới lớp khăn choàng, tinh quái cọ cọ vào vùng thắt lưng nhạy cảm.
Cả người cô cứng đờ, quả cherry trong tay cũng quên mất, ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh ấm ức:
“Em còn đau lưng đấy.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.