Nhuận Sinh nói: “Ta đi mua cơm, các ngươi muốn ăn gì?”
Lương Diễm đáp: “Tùy tiện.”
Lương Lệ nói: “Cái gì cũng được.”
Nhuận Sinh đưa mắt nhìn về phía Từ Minh trên giường bệnh. Từ Minh ngẩng đầu liếc nhìn chai dịch glu-cô đang treo bên cạnh mình, rồi khẽ lắc đầu.
Sau đó, Nhuận Sinh lại cúi người, liếc nhìn phía dưới giường bệnh, nơi một con mãng xà cuộn mình.
Mãng xà lè lưỡi về phía Nhuận Sinh, thế lực tương đương, hiện tại nó vẫn chưa hề tỏ ra e ngại Nhuận Sinh.
Nhuận Sinh hơi tiếc nuối đứng thẳng người, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi khu nội trú, hắn đã thấy Ngô Hâm đang đi về hướng này.
Ngô Hâm ăn mặc rất có phong thái văn nghệ, chỉ là lúc trước hình tượng hơi dầu mỡ, hiện tại trông nhẹ nhàng khoan khoái hẳn, tất cả đều nhờ vào hương liệu mà Nhuận Sinh đã đưa.
Thấy Nhuận Sinh, Ngô Hâm vội vàng ôm bụng chạy tới:
“Ta đang tìm các ngươi đây.”
“Chúng ta cũng đang tìm ngươi.”
“Ta vừa đi kiểm tra xong, ba người kia đã tỉnh lại, tên tuổi và nhân dạng rốt cuộc cũng khớp với nhau, tảng đá lớn trong lòng ta xem như rơi xuống. Ta đã sắp xếp để bọn họ ở lại viện thêm một thời gian, củng cố hồi phục, cầu mong mọi việc ổn thỏa.”
“Ừm.”
“Vị kia đâu?”
“Đi rồi.”
“Vậy còn ngươi, ta đưa ngươi về nhà khách nhé?”
“Không cần.”
“Tiếp theo là sắp xếp công việc… Các ngươi có muốn đến công trường xem không?”
“Để tính.”
“Ta phải nghỉ ngơi hai ngày, hôm nay cái mùi kia nặng quá mức, ngươi làm sao chịu nổi?”
“Quen rồi.”
“Qua mấy hôm nữa ta sẽ liên lạc với ngươi, tiết mục ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”
“Được.”
“Chỗ vùng sông nước phong cảnh tuy đẹp, nhưng nhân khẩu ít, chỗ vui chơi chủ yếu đều ở thành thị.
Ai, cũng chỉ vì vị kia tuổi còn nhỏ, bằng không đã trực tiếp kéo lên thành thị, tiết mục phong phú hơn nhiều.
Đúng rồi, hắn là hắn, các ngươi là các ngươi, ngươi muốn chơi gì thì cứ nói, ta sẽ sắp xếp cho ngươi, đảm bảo để ngươi vui vẻ, chuyến này không uổng công.”
“Muốn xem gấu trúc.”
“À… Vậy để ta mua vé cho các ngươi?”
“Ừm.”
“Tiếp theo công việc cũng không gấp, các ngươi cứ tùy ý, lúc nào muốn đi thì báo trước cho ta một tiếng, ta sẽ ký duyệt thực tập, hết thảy an tâm.”
“Đa tạ.”
“Phải là ta cám ơn các ngươi mới đúng.” Ngô Hâm vô thức sờ tay vào túi áo tìm hộp thuốc lá, móc ra lại cứng đờ.
Nhuận Sinh tưởng hắn hết thuốc, liền nhắc nhở: “Quầy tạp hóa ở bên kia.”
Ngô Hâm móc hộp thuốc ra, rồi tiện tay đặt cả hộp thuốc và bật lửa lên bậc thềm: “Không hút nữa, dự định bỏ thuốc.”
Nhuận Sinh nhặt bật lửa lên, thấy hoa văn tinh xảo, tạo hình khéo léo, bèn cất vào túi mình, thuốc lá thì không cầm.
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Sau khi Ngô Hâm rời đi, Nhuận Sinh chuẩn bị tiếp tục đi mua cơm.
Trong bệnh viện có nhà ăn, nhưng dù mặt trời đã ngả về tây, vẫn còn cách bữa tối một đoạn thời gian.
Đưa mắt tìm quanh, Nhuận Sinh thấy một người lái xe xích lô vào bệnh viện, trên xe chất đầy các khay lớn, bán màn thầu.
Nhuận Sinh chặn người nọ lại.
Chỉ một lúc sau, người lái xe đã cưỡi xe rời khỏi bệnh viện, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.
Trong phòng bệnh.
Lương Diễm và Lương Lệ nhìn thấy Nhuận Sinh đi mua cơm về, trên tay xách hai túi lớn đầy màn thầu.
Lương Diễm hỏi: “Chỉ có cái này thôi sao?”
Nhuận Sinh đáp: “Nhà ăn còn chưa mở cửa, trong bệnh viện hiện giờ chỉ có thể mua được thứ này.”
Lương Lệ nói: “Bên ngoài bệnh viện chẳng phải có quán cơm sao?”
Nhuận Sinh đáp: “Tiểu Viễn bọn họ đang nói chuyện ở ngoài, không nên quấy rầy.”
Sau khi chia màn thầu cho hai tỷ muội, Nhuận Sinh ngồi xuống đất.
Trong phòng còn ghế trống, nhưng Nhuận Sinh lại thích ngồi dưới giường, vừa ăn màn thầu vừa nhìn mãng xà ăn, cảm giác màn thầu trong miệng cũng như có thêm vị thịt.
Lương Diễm hỏi: “Nói cho chúng ta nghe một chút về chuyện của các ngươi đi?”
Lương Lệ nói: “Dù sao vị kia cũng có quan hệ rất tốt với các ngươi.”
Nhuận Sinh không trả lời, chỉ chuyên chú gặm màn thầu.
Lương Diễm nói: “Tùy tiện nói chút là được mà, có cần phải giữ bí mật như vậy không? Dù gì sau này cũng phải hợp tác.”
“Hắn ra rồi.” Lương Lệ giơ tay che mắt phải mình, tiếp tục nói, “Đang đi về phía chúng ta.”
Dù hai tỷ muội chưa rời khỏi phòng bệnh này, nhưng nhất cử nhất động của tiểu đạo sĩ đều không thoát khỏi tầm kiểm soát của các nàng.
Lương Lệ chủ động đi mở cửa, tiểu đạo sĩ vừa vặn đi ngang qua cửa, theo thói quen liếc nhìn vào trong, vừa thấy bên cạnh Nhuận Sinh đầy túi màn thầu, hơi sững sờ.
Sau đó hắn mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, xuống cầu thang.
Lương Lệ không cùng đi ra ngoài, chỉ nghiêng người tựa vào tường, tiếp tục che mắt phải, duy trì giám thị.
Lương Diễm hỏi: “Hắn đi đâu?”
Lương Lệ đáp: “Ra khỏi khu nội trú, nhưng xem ra không có ý rời khỏi bệnh viện.”
Lương Diễm nói: “Tiếp tục theo dõi.”
Lương Lệ cười lạnh: “Ngươi nói thật nhiều.”
Một lát sau, Lương Lệ mở miệng: “Hắn trở lại, ở trên lầu.”
Lương Diễm hỏi: “Hắn làm gì vậy?”
Lương Lệ đáp: “Không nhìn rõ, tựa như đang tìm kiếm thứ gì, nhưng không tìm được.”
Tiểu đạo sĩ lên đến tầng này, Lương Lệ mới hạ tay đang che mắt phải xuống.
“Xin hỏi… có thể bán cho ta mấy cái màn thầu không?”
Tiểu đạo sĩ đứng tại cửa, trên nét mặt vừa hào phóng vừa mang theo chút ngượng ngùng.
Điều này khiến Nhuận Sinh có cảm giác rất quen thuộc, từng có lúc Tiểu Viễn đối mặt với người ngoài cũng hay mang vẻ mặt như vậy.
“Ông ngoại bà ngoại ta thích ăn màn thầu nhà người kia, mỗi ngày giờ này đều có mặt tại bệnh viện bán hàng. Vừa rồi ta xuống tìm, nhưng không gặp. Hỏi thăm mới biết hôm nay ông ấy vừa tới thì đã bị người ta mua hết rồi.”
Nhuận Sinh hỏi: “Muốn mấy cái?”
Tiểu đạo sĩ đáp: “Bốn cái, ba cái cũng được.”
Nhuận Sinh chỉ tay vào túi trước mặt, ra hiệu cứ tự lấy.
“Đa tạ.”
Tiểu đạo sĩ bước tới, từ trong túi lấy ra ba cái màn thầu, sau đó lấy ra mấy đồng tiền xu siết chặt trong tay ướt đẫm mồ hôi đưa cho Nhuận Sinh.
Nhuận Sinh đẩy tiền trở lại, còn tiện tay nhét thêm hai cái màn thầu vào tay hắn.
“Không lấy tiền.”
“Như vậy sao được!”
“Nơi ta ở có tập tục, cho vân lương khô thì không tính tiền.”
Đi ra bên ngoài, tập tục đều có thể linh hoạt tuỳ theo tình hình, chỉ cần quê quán của ngươi không quá nổi danh.
“Đa tạ, quê nhà ngài là…”
“Nam Thông.”
“À…” Tiểu đạo sĩ lộ vẻ lúng túng, rồi cười gượng, nói tiếp: “Địa linh nhân kiệt.”
Nhuận Sinh khoát tay áo.
Tiểu đạo sĩ cầm màn thầu rời đi.
Lương Diễm hỏi: “Nam Thông?”
Lương Lệ nói: “Lần trước a ma trong nhà có nhắc, nàng thả thuyền giấy trôi xuôi dòng, đến địa phận Nam Thông thì bị chìm, không thể vượt qua.”
Lương Diễm hỏi: “Nơi các ngươi có xảy ra chuyện gì không?”
Nhuận Sinh đáp: “Không có gì.”
Lương Lệ nói: “Không thể nào, a ma sau đó làm thêm mấy cái thuyền giấy nữa, bên hướng biển thì có thể trôi qua, còn hướng về Nam Thông thì chắc chắn sẽ chìm.”
Nhuận Sinh hỏi: “Các ngươi a ma là tà ma sao?”
Hai tỷ muội nghe vậy, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, hiển nhiên cảm thấy bị mạo phạm.
Các nàng theo bản năng muốn lớn tiếng quát lại, nhưng nghĩ đến từ chỗ Triệu Nghị đã biết thân thế thiếu niên này không đơn giản, đành nhịn xuống, đổi giọng.
Lương Diễm nói: “A ma là tổ linh.”
Lương Lệ tiếp lời: “Là hoá thân công đức, che chở một phương mưa thuận gió hoà.”
Nhuận Sinh đáp nhàn nhạt: “À, là chết rồi.”
Nhuận Sinh không hiểu gì về a ma hay tổ linh, hắn chỉ biết rằng, nơi rừng đào đó còn tồn tại, tà ma tuyệt đối không vào được địa giới Nam Thông.
Hai tỷ muội tức giận vô cùng, nhưng cũng hiểu rõ tình thế hiện giờ không cho phép phát tác.
Lương Lệ lại đưa tay che mắt phải: “Hắn lại ra rồi, hướng về phía này, trên tay mang theo đồ vật.”
Tiểu đạo sĩ lần nữa xuất hiện tại cửa: “Chào các ngươi, đây là bà ngoại ta nhờ ta mang tới đồ chua, mời các ngươi nếm thử, đồ chua bà ngoại ta làm rất ngon.”
Nhuận Sinh nhận lấy cái túi, nhặt một miếng bỏ vào miệng, giòn giòn, sảng khoái, phối với màn thầu vô cùng thích hợp.
Tiểu đạo sĩ rời đi.
Lương Diễm cũng nếm một miếng, hỏi: “Ngươi cố ý mua hết màn thầu từ sớm sao?”
Lương Lệ nói: “Để kết giao với hắn?”
Nhuận Sinh đáp: “Ta không có cái đầu óc đó.”
Hai tỷ muội không rõ, người trước mắt này là thật hay đang châm chọc.
Thực ra, Nhuận Sinh mua hết màn thầu là bởi vì hắn thật sự có thể ăn hết, hơn nữa màn thầu lại rẻ.
Trời dần dần tối sầm lại.
Nhuận Sinh ăn sạch hết màn thầu, dựa lưng vào tường, lười biếng ngồi đó. Tuy bây giờ điều kiện sinh hoạt đã khá hơn nhiều, nhưng hắn vẫn rất thích cảm giác cái bụng được ăn no căng tràn đầy an toàn ấy.
Một con chim nhỏ từ cửa sổ bay vào, đậu trên vai Lương Diễm, liên tục mổ nhẹ bên tai nàng.
Lương Diễm đứng dậy, nói với Nhuận Sinh: “Tôn Yến đã tìm được đạo quan của vị đạo sĩ kia, đầu nhi bảo chúng ta lập tức xuất phát, đi thôi.”
Nhuận Sinh vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Tít tít… tít tít…”
Máy nhắn tin bên hông vang lên, Nhuận Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua.
Âm Manh đẩy xe lăn, xuất hiện tại cửa.
Ngồi trên xe lăn, Đàm Văn Bân mở miệng: “Giao ca trực.”
Nhuận Sinh gật đầu, đứng dậy.
Hai tỷ muội tò mò nhìn chằm chằm Đàm Văn Bân.
Lương Diễm hỏi: “Ngươi thế mà còn là người sống?”
Lương Lệ cũng hỏi: “Không thấy đau đớn sao?”
Đàm Văn Bân đáp: “Chờ đợi đợt này kết thúc, chúng ta có thể thành lập đội xây dựng, đến lúc đó lại từ từ trò chuyện.”
Lương Diễm và Lương Lệ ra khỏi phòng bệnh, Nhuận Sinh cũng đi cùng bọn họ.
Đàm Văn Bân ra hiệu cho Âm Manh đẩy hắn đến bên giường bệnh, dưới giường, con mãng xà lại thò đầu ra.
“Ngoan, chơi ở một bên đi.”
Mãng xà quấn quanh xe lăn một vòng, sau đó lại chui về dưới gầm giường.
Đàm Văn Bân nhìn sang Từ Minh, hỏi: “Có thể nói chuyện chứ?”
Từ Minh đáp: “Có thể.”
Đàm Văn Bân nói: “Vậy hãy kể lại chuyện hôm nay cho ta nghe, càng chi tiết càng tốt, ta cần dùng tới.”
Trong lúc Từ Minh kể lại, Âm Manh ngồi xổm dưới đất, chăm chú nhìn con mãng xà dưới gầm giường.
Nàng thầm tính toán, da rắn kia lấy ra làm roi da thì không gì thích hợp hơn, phần thịt xương còn lại có thể để Nhuận Sinh nấu ăn.
Đàm Văn Bân nghe xong Từ Minh thuật lại, nghiêng đầu, thấy Âm Manh vẫn đang chăm chăm nhìn con rắn, bèn nói: “Này này, đây là minh hữu đó, Manh Manh, ngươi thu liễm chút đi.”
Âm Manh đáp: “Minh hữu cũng không phải không thể va chạm đôi chút.”
Đàm Văn Bân nói: “Không cần gây ra chuyện nhỏ làm lỡ việc lớn. Nhưng mà nói thật, tam nhãn tử chỉnh quân năng lực chuẩn bị tác chiến quả thật mạnh.”
Tại Lệ Giang, lúc Triệu Nghị cùng đoàn đội gần như toàn bộ bị trọng thương, bản thân Triệu Nghị cũng vậy, nhưng hắn vẫn có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành tái kiến thiết và nâng cao thực lực.
Không so sánh với đội ngũ nhà mình, đơn thuần xét riêng trong dòng nước chảy hỗn độn, thì Triệu Nghị quả thực đã chen lên hàng cao nhất.
“Khụ khụ…”
Từ Minh ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở rằng mình vẫn còn ở đây.
“Manh Manh, thả con trùng nhà ngươi ra đi.”
“Được.”
Âm Manh búng tay, một con cổ trùng bay ra, hướng về phòng bệnh tiểu đạo sĩ để tiến hành giám sát.
Đàm Văn Bân rụt người vào trong xe lăn, ngáp một cái thật khẽ.
“Bất tỉnh ý rồi, Manh Manh, ngươi trông giúp, ta chợp mắt một lát.”
Đàm Văn Bân nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm vào mê man.
Khi Âm Manh đẩy hắn ra ngoài, ý thức của hắn lướt qua một khắc mơ hồ.
Âm Manh nói: “Hắn đi nhà vệ sinh.”
Đàm Văn Bân gật đầu: “Đẩy ta qua đó sớm đi.”
Tiểu đạo sĩ sau khi đi vệ sinh trở về, thấy giữa hành lang dừng một chiếc xe lăn, tò mò bước lại, nhìn thấy ngồi trên xe là một đại ca ca mang sắc mặt bệnh tật.
Đại ca ca sắc mặt cực kỳ khó coi, giống như người bệnh nặng chỉ còn thoi thóp.
Đàm Văn Bân chậm rãi mở mắt, ánh mắt giao với tiểu đạo sĩ.
“Đại ca ca, ngươi ở phòng bệnh nào vậy? Ta đẩy ngươi trở về nhé.”
Đàm Văn Bân đáp: “Ta không muốn về phòng bệnh, nơi đó bí bức quá, ta muốn lên sân thượng hít thở không khí.”
“Vậy để ta đẩy ngươi đi?”
“Tốt, làm phiền ngươi.”
“Không phiền không phiền.”
Tiểu đạo sĩ bước ra phía sau, đặt tay lên xe lăn.
“Tê…”
Xe lăn lạnh buốt như băng, tựa như đang chạm vào một khối nước đá.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Tiểu đạo sĩ cố nén cảm giác đau nhức lòng bàn tay, đẩy Đàm Văn Bân lên sân thượng tầng này.
“Ngay chỗ này đi.”
“Được.”
Tiểu đạo sĩ buông tay, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, đã hơi chuyển tím, bóp bóp cũng không cảm giác rõ ràng.
“Hô…”
Thổi hơi, xoa tay.
Tiểu đạo sĩ xoa xoa hai tay một hồi lâu mới dần dần hồi phục.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Đại ca ca, vậy ta đi trước đây.”
“Ừ, được.”
Tiểu đạo sĩ quay trở lại, rẽ ngoặt, dừng chân, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Đàm Văn Bân ngồi trên xe lăn đã tới sát mép sân thượng. Bốn phía sân thượng đều có lan can, nhưng chỉ có hai thanh ngang, người trưởng thành có thể dễ dàng co người lách qua.
Lúc này, người trên xe lăn đang chậm rãi nghiêng người, đầu suýt nữa rơi khỏi xe.
Tiểu đạo sĩ lập tức quay đầu, lao tới, một tay nắm lấy cổ áo Đàm Văn Bân, tay kia kéo lấy bánh xe, dùng lực lôi chiếc xe lăn về phía sau.
Lần nữa đẩy về giữa sân thượng, tiểu đạo sĩ trước tiên thở phào một hơi, sau đó lại điên cuồng hít lạnh, hai tay đã đông cứng đau nhức hơn, nhất là cánh tay vừa rồi nắm lấy áo Đàm Văn Bân.
Đột nhiên, tiểu đạo sĩ như nghĩ đến điều gì, hắn trừng to mắt, nhìn chằm chằm Đàm Văn Bân.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi có phải hay không… Có phải đã…”
“Ta chưa chết.”
“Chưa chết?” Tiểu đạo sĩ đưa tay sờ túi, sờ soạng một hồi, nhưng không tìm thấy gì. Đạo bào bên ngoài của hắn đã thất lạc trong thuỷ động, lá bùa cũng bị mất ở đó.
Đàm Văn Bân hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ta vừa rồi định làm gì?”
Tiểu đạo sĩ đáp: “Ngươi muốn tự sát?”
Đàm Văn Bân: “Chết rồi thì làm sao còn tự sát được.”
Tiểu đạo sĩ gật gù: “Đúng, đúng vậy. Nhưng tại sao trên người ngươi lại lạnh như thế?”
Đàm Văn Bân: “Chứng tiệm đông.”
Tiểu đạo sĩ: “À? Hình như… hình như trước kia nghe người ta quảng bá qua.”
Đàm Văn Bân hỏi: “Ngươi tên gì?”
Tiểu đạo sĩ đáp: “Trần Tĩnh.”
Đàm Văn Bân nói: “Có thể ở lại trò chuyện với ta mấy ngày không?”
Trần Tĩnh lộ vẻ khó xử.
Đàm Văn Bân liếc mắt nhìn về phía lan can, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, tựa như đã mất hết sinh khí.
“Để ta đi nói với ông ngoại bà ngoại một tiếng đã. Ta ra ngoài đi nhà xí lâu quá không về, bọn họ sẽ lo lắng. Nói một tiếng rồi ta sẽ quay lại ngay.”
“Được, ta chờ ngươi.”
Trần Tĩnh chạy đi.
Một lát sau, hắn quay lại, tay cầm một chén nước nóng.
“Cho, uống chút nước nóng cho ấm người.”
“Được.”
Trần Tĩnh ngồi xuống bên cạnh.
Đàm Văn Bân nhấp một ngụm nước, hỏi: “Ngươi và ông bà ngoại rất thân thiết sao?”
“Ừm, từ nhỏ đã được bọn họ nuôi lớn.”
“Phụ thân ngươi đâu?”
“Phụ thân ta là đạo sĩ, cũng là sư phụ ta. Ông không cho ta gọi là phụ thân, chỉ cho phép gọi là sư phụ.”
Trần Tĩnh không hề có tâm phòng bị, cộng thêm cuộc sống trong đạo quán quá đơn điệu và khép kín, nên hắn rất muốn tâm sự.
Đàm Văn Bân không cần cố ý dẫn dắt, Trần Tĩnh đã tự nhiên như nước chảy, kể hết những gì có thể kể, từ nhỏ tới lớn, người và việc, đều không giấu giếm.
Bất quá, liên quan tới trận pháp tông môn và chuyện tu hành, hắn chỉ nói sơ qua. Không phải vì cố ý giấu, mà hắn cảm thấy những việc này không nên nói với Đàm Văn Bân, sợ gây phiền phức.
Càng nói, hắn càng hào hứng, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ.
Đàm Văn Bân chỉ tại những điểm mấu chốt nhẹ nhàng phụ họa, làm cho hắn càng thêm hứng khởi.
Cuối cùng, Trần Tĩnh kết thúc câu chuyện, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong mắt ánh lên tia mong mỏi: “Ước gì ông ngoại bệnh tình có thể chuyển biến tốt.”
Đàm Văn Bân nói: “Bất kể kết quả cuối cùng thế nào, ít nhất ngươi và ông ngoại ngươi đều không có tiếc nuối, phải không?”
“Đúng vậy, cảm ơn ngươi, đại ca ca. À, còn chưa hỏi ngươi xưng hô thế nào.”
“Đàm Văn Bân.”
“Đàm đại ca?”
“Gọi Bân ca đi.”
“Được, Bân Bân ca.”
Nghe tiếng gọi ấy, Đàm Văn Bân không nhịn được mà mỉm cười.
Ngày thường, chỉ có Tiểu Viễn ca mới gọi hắn “Bân Bân ca.”
Kỳ thực, ngay từ lần đầu tiếp xúc, Đàm Văn Bân đã nhận ra, tiểu đạo sĩ này rất giống Tiểu Viễn ca, đặc biệt là nụ cười ấy.
Nhớ một thời gian trước, Tiểu Viễn ca cũng hay mang theo nụ cười như thế.
Chỉ có điều, nụ cười của Tiểu Viễn ca là do diễn, còn thiếu niên trước mặt này lại phát ra từ nội tâm, hoàn toàn tự nhiên, chân thành.
Dù sao, không phải thiếu niên nào cũng có thể gọi “Tiểu Viễn ca.”
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Tiểu Viễn ca để mình tiếp xúc nhiệm vụ này.
Tiểu Viễn ca vốn không thích tiểu hài tử, nhất là những đứa quá giống mình.
Hiện tại, nhiệm vụ tiếp xúc của Đàm Văn Bân xem như đã hoàn thành, mục tiêu xác nhận cũng đã rõ ràng.
Thứ nhất, thực lực của tiểu đạo sĩ: hắn chỉ mới nhập môn, biết một ít đạo pháp cơ bản, nhưng chưa từng trải qua thực chiến. Nếu không, với tình trạng hiện giờ của mình, cũng không dễ dàng để hắn tùy tiện lừa gạt.
Thứ hai, mối quan hệ giữa tiểu đạo sĩ và vị đạo trưởng kia: trước mắt mà nói, tuy hai người là phụ tử, nhưng mối quan hệ không sâu sắc.
Đàm Văn Bân có cảm giác, gần đây giữa hai cha con họ đã xảy ra vết rạn tương đối lớn.
Bởi vì mỗi lần Trần Tĩnh nhắc tới sư phụ mình, ban đầu đều rất hào hứng, nhưng càng nói thì ngữ khí càng sa sút, như vết thương chưa lành đang âm ỉ đau.
Thứ ba, chính là phẩm tính của tiểu đạo sĩ, điểm này cực kỳ then chốt.
Thân phận của tiểu đạo sĩ chắc chắn sẽ bị nhóm người mình tận dụng. Nếu phẩm tính không tốt, dùng xong liền vứt, không sinh chút cảm giác tội lỗi nào; còn nếu phẩm tính tốt, vậy thì phải suy xét kỹ càng, để hắn giữ vai trò trung gian trong trận phong ba này.
Trần Tĩnh nói: “A, không cẩn thận đã trễ thế này rồi. Bân Bân ca, ta đẩy ngươi trở về nhé?”
“Được.”
Đàm Văn Bân lấy ra một tấm Phong Cấm Phù, dán lên xe lăn, rồi dùng thảm che lại.
Trần Tĩnh cuốn ống tay áo quanh lòng bàn tay, lại lần nữa đẩy xe lăn. Một lớp vải mỏng vốn dĩ không đáng kể, nhưng lần này Trần Tĩnh kinh ngạc phát hiện, không còn lạnh buốt như trước.
“Bân Bân ca, bệnh tình của ngươi chuyển biến tốt rồi!”
“Công lao của ngươi cả đấy. Trò chuyện với ngươi, khiến tâm tình ta vui vẻ.”
“Vậy ta phải nói chuyện nhiều với ông ngoại ta thôi, bất quá ông phần lớn thời gian đều hôn mê, tỉnh táo chỉ có rất ít lúc.”
“Hắn có thể cảm nhận được ngươi ở bên cạnh.”
Khi đẩy tới cửa phòng bệnh, Trần Tĩnh hơi kinh ngạc nói: “Phòng bệnh này ta từng tới. Trước đó có một vị đại ca ca rất cao mua rất nhiều màn thầu, còn cho ta mấy cái.”
“Hắn là bằng hữu của ta, họ La.”
“Họ La à?”
“Được rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải bận rộn chăm sóc bệnh nhân.”
“Bân Bân ca, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi nhé. Nếu muốn nói chuyện hoặc đi sân thượng, cứ gọi ta.”
“Được, nhất định.”
Sau khi Trần Tĩnh rời đi, Âm Manh tiến vào, đóng cửa phòng bệnh lại.
Âm Manh nói: “Quả nhiên, trên đời này không có ai là ngươi không xử lý được, dù cho chính mình cũng đã gần thành quỷ.”
Đàm Văn Bân đáp: “Không tệ, đứa nhỏ này, giống như khi mới gặp Tiểu Viễn ca.”
Âm Manh khẽ rùng mình: “Nghe… có chút dọa người.”
Đàm Văn Bân cười: “Lúc mới bắt đầu, Tiểu Viễn ca rất ấm áp. Khi cha ta dùng dây lưng quất ta, hắn còn tranh thủ giúp ta làm bài tập.”
Âm Manh: “Dù sao thì quyết định vẫn là ở các ngươi.”
Đàm Văn Bân lắc đầu: “Sai rồi. Ta chỉ đưa ra đề nghị, quyết định là ở Tiểu Viễn ca. Nhưng ta cảm thấy, đứa nhỏ này đáng để bảo vệ.”
Trần Tĩnh sau khi trở về phòng bệnh, trước tiên đắp chăn cho bà ngoại đang ngủ trên giường phụ, sau đó lấy khăn mặt, nhẹ nhàng lau sạch nước dãi ở khóe miệng ông ngoại.
Sau khi xác nhận mọi thứ ổn thỏa, hắn ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm, lúc thì ngắm ông ngoại, lúc thì nhìn bà ngoại, trong lòng tràn đầy những hồi ức đẹp đẽ từng có.
Tuy từ nhỏ không có mẫu thân, nhưng hắn vẫn có một tuổi thơ hạnh phúc.
…
“Bọn họ tìm nhà này à? Người ta đi bệnh viện rồi, trong nhà giờ không còn ai cả. Chậc, kỳ lạ thật, trước kia chưa từng thấy nhà bọn họ có khách, thế mà vào bệnh viện lại có khách ra vào nườm nượp.”
Hàng xóm vừa nói vừa đi tới nhà vệ sinh bên cạnh, vừa kéo quần vừa đi tiểu.
Lý Truy Viễn và Triệu Nghị đứng ở cổng, tọa độ nơi này chính là do Tôn Yến thông qua động vật truyền về, xác định đạo sĩ kia sau khi rời bệnh viện đã đến đây, sau đó mới lên núi Thanh Thành.
Triệu Nghị nói: “Chỗ này chắc là nhà ông ngoại bà ngoại của tiểu đạo sĩ.”
Lý Truy Viễn gật đầu: “Ừm.”
Triệu Nghị đề nghị: “Vào xem một chút? Biết đâu có manh mối liên quan đến đạo quan.”
Lý Truy Viễn chỉ tay về hướng nhà vệ sinh: “Nhìn gã kia trước đã.”
Triệu Nghị nhanh chóng rời đi. Hàng xóm vừa vén xong quần còn đang bận chỉnh lại, chợt một bàn tay xuất hiện trước mặt hắn, đầu ngón tay mang theo mê hương, còn chưa kịp nhận ra thì đã bị mê hôn, ngã xuống bất tỉnh.
Lý Truy Viễn tiến lại, ra hiệu cho Triệu Nghị đặt hắn nằm thẳng trên mặt đất.
Thiếu niên nhẹ nhàng đặt tay lên trán gã hàng xóm, nhắm mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống.
Đã có kinh nghiệm từ trước, lần này Lý Truy Viễn không đọc hết toàn bộ ký ức, chỉ nhanh chóng dò xét những dấu vết bị sửa đổi.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra. Trong ký ức như ống thép liền mạch ấy, có một khu vực bị hàn lại, dấu vết cực kỳ rõ ràng.
Lý Truy Viễn bắt đầu đọc giải đoạn ký ức đó. May mắn, ký ức nguyên gốc chưa bị xóa hoàn toàn, chỉ bị nghiền nát.
Có thể vì đoạn này xảy ra từ lâu, lúc đó “vị kia” còn chưa thuần thục như bây giờ, nên để lại nhiều dấu vết.
Mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể ghép nối, tuy hơi rối loạn giống tranh liên hoàn sai trang, nhưng vẫn đủ để hiểu đại khái sự việc.
Đoạn ký ức bắt đầu vào một đêm.
Đêm đó không khác gì đêm nay, gã hàng xóm đi nhà vệ sinh.
Hắn vốn có bệnh tiểu đêm, nên một đêm dậy nhiều lần.
Khi vừa đi vệ sinh xong chuẩn bị trở về phòng ngủ, dường như nghe được tiếng động kỳ lạ phát ra từ nhà sát vách.
Gã hàng xóm vốn có chấp niệm với cô gái bên cạnh. Từ nhỏ lớn lên cùng một sân, thanh mai trúc mã, hắn từng mơ ước một ngày sẽ thành đôi với nàng.
Ai ngờ, cô gái ấy lại không chồng mà có thai.
Ở trong thôn thời ấy, chuyện đó là đại sỉ nhục, hơn nữa, người đàn ông kia chưa từng chính thức xuất hiện.
“Gần sinh rồi sao?”
Mang theo tâm tình nửa vì luyến tiếc, nửa vì lương thiện, gã quyết định trèo tường vào viện bên kia, rón rén tới gần cửa sổ, nhìn qua khe hở.
Cảnh tượng trước mắt khiến tâm trí hắn chấn động mạnh.
Qua khe hẹp, hắn chỉ thấy mơ hồ cảnh tượng một người phụ nữ mang thai bị trói chặt trên kệ, tay chân đều bị khoá chặt, miệng bị bịt kín, cùng hai lão nhân cũng bị trói.
Một nam tử mặc đạo bào, khuôn mặt lạnh lùng, đang thao tác.
Nam tử này so với hiện tại trẻ trung hơn rất nhiều, chính là sư phụ của tiểu đạo sĩ.
Trong tay đạo sĩ cầm một cái hồ lô lớn màu đen, dùng những cây lau dài cắm vào, một đầu đâm vào hồ lô, đầu kia đâm vào cơ thể người phụ nữ.
Từ cổ tay người phụ nữ, máu tươi chảy ra, từng dòng rơi vào hồ lô màu trắng bên dưới.
Một bên đưa máu yêu vào, một bên để máu người chảy ra. Khi trong cơ thể người phụ nữ không còn lại bao nhiêu huyết dịch bình thường, lại tiến hành đổi một lần nữa.
Trong hồ lô ban đầu, vốn không phải là huyết dịch của người thường, mà là yêu huyết. Phương thức thô bạo thay máu như vậy, chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố tử hình đối với người phụ nữ mang thai.
Người phụ nữ thống khổ giãy dụa, hai lão nhân bên cạnh cũng không bị đánh ngất, tận mắt chứng kiến tất cả, không ngừng khóc lóc “ô ô” gào thét.
Cuối cùng, trong bức tranh ký ức, đạo trưởng kia ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với “Lý Truy Viễn” — đúng lúc đó, vị hàng xóm lén nhìn bị phát hiện.
Ký ức của hắn cũng bị sửa đổi.
Kỳ thực, giết người dễ dàng hơn nhiều, nhưng đạo trưởng kia không dừng lại ở đó. Sau đó hắn còn sửa đổi ký ức của ông bà ngoại tiểu đạo sĩ, muốn để cho tiểu đạo sĩ lớn lên trong một hoàn cảnh gia đình “bình thường.”
Đây cũng chính là nguyên nhân hôm nay tại bệnh viện, hắn không dùng vũ lực ép tiểu đạo sĩ rời đi.
Loại cố chấp này, tất nhiên ẩn chứa một tầng mục đích sâu xa.
Trong thực tế, Lý Truy Viễn mở mắt ra, đem toàn bộ cảnh tượng ký ức vừa thấy thuật lại cho Triệu Nghị nghe.
Triệu Nghị nghe xong, gật đầu nói: “Tiểu đạo sĩ kia, là bị cố ý bồi dưỡng ra. Đối phương không chỉ muốn lấy thân thể tốt, còn muốn tinh thần mạnh mẽ.”
Lý Truy Viễn: “Bây giờ có thể vào trong nhà xem thử.”
Triệu Nghị nói: “Chờ chút, ta trước đưa lão ca này vào trong phòng, đừng để ngủ ngoài trời rồi bệnh nặng hơn.”
Chờ Triệu Nghị đưa người vào nhà xong, quay lại thì thấy thiếu niên đã leo qua tường, đứng sát bên cổng nhà bên cạnh.
Triệu Nghị lập tức lấy đà, nhảy vọt lên, hạ xuống bên cạnh thiếu niên.
Hắn cố tình khoe thân thủ, mong muốn sửa lại trong lòng thiếu niên hình tượng vốn có phần cứng nhắc.
Lý Truy Viễn vươn tay phải, nắm lấy ổ khóa, một làn huyết vụ mỏng manh tràn ra, len lỏi vào bên trong. Một tiếng “răng rắc” vang lên, khóa bật mở.
Bên trong là một căn nhà thôn quê bình thường. Đã lâu không có người ở, có chút phủ bụi, nhưng đồ vật vẫn bày biện ngay ngắn.
Phòng ngủ chỉ có một gian, một chiếc giường lớn, một chiếc giường nhỏ, trên giường nhỏ còn có không ít đồ chơi.
Có thể thấy, dù tiểu đạo sĩ đã theo sư phụ vào đạo quán, hai ông bà vẫn giữ lại nguyên vẹn giường và sinh hoạt dấu tích của hắn, như để nhìn vật nhớ người.
Triệu Nghị hít hít mũi, nói: “Ngươi có ngửi thấy không, có mùi bụi đất.”
Lý Truy Viễn hỏi: “Bụi đất?”
Triệu Nghị đáp: “Mùi bùn và bụi bay trong không khí, không liên quan đến trận pháp. Trước kia ta từng mắc bệnh thích sạch sẽ, cực kỳ ghét mùi này.”
Lý Truy Viễn hỏi: “Ở đâu?”
Triệu Nghị cúi người nhìn xuống gầm giường nhỏ: “Dưới này. Có một chỗ bị động qua. Chờ một chút, ta nạy ra xem.”
Triệu Nghị dỡ từng viên gạch, tường dưới nền bắt đầu lỏng ra, lộ ra một lớp da thuộc cách nước. Hắn kéo mạnh một cái, bên trong hiện ra một bộ thi thể khô quắt, mọc đầy lông xanh.
Trên thân thể khô héo đó, dán rất nhiều đạo phù, trong đó có cả phù cũ lẫn phù mới, rõ ràng là đạo sĩ kia thường xuyên đến đây, mở tường ra để thay mới phù chú.
Triệu Nghị nói: “Cho nên, mụ mụ của tiểu đạo sĩ, lúc sinh đã chết.”
Lý Truy Viễn gật đầu: “Ừm.”
Triệu Nghị tiếp: “Hắn giết người xong, còn đem thi thể phong tỏa ở đây, để nàng mỗi đêm đều có thể nhìn con mình ngủ. Có khi hắn còn cho rằng mình làm vậy là thiện lương.”
Hai lão nhân kia nhất định vào ngày lễ ngày tết đều dẫn ngoại tôn đi tế bái con gái. Nhưng phần mộ kia chỉ là ngôi mộ trống, còn thi thể thực sự thì bị giữ ngay trong phòng, ngày ngày cùng sống dưới một mái nhà.
Lý Truy Viễn lạnh nhạt nói: “Yêu khí nhập thể, chết vì sinh nở, lại còn bị trấn áp, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.”
Triệu Nghị gằn giọng: “Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng để yêu quái bay thẳng đến cửa nhà mình mà đánh, làm gì thì làm, còn hơn là…”
“Loại ký ức bị sửa đổi như vậy, để ngươi coi cừu nhân sinh tử như thân nhân, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn.”
Lý Truy Viễn đưa tay, từ trên thây khô rút ra một túm lông xanh, đưa tới trước mặt Triệu Nghị: “Ngươi ngửi thử xem?”
Triệu Nghị trừng mắt: “Ngươi coi ta là Hạo Thiên Khuyển chắc?”
Lý Truy Viễn cười nhạt: “Dù sao cũng từng làm Nhị Lang Thần.”
Triệu Nghị nhận lấy đám lông xanh, cất vào túi: “Để Tôn Yến phân biệt, nàng chắc chắn nhận ra.”
“Phong kín lại, chú ý đừng để sót chi tiết.”
Triệu Nghị lầu bầu: “Biết thế này đã chẳng cùng ngươi ra ngoài, cái gì cũng bắt ta làm.”
Lý Truy Viễn đáp: “Hồi Sinh Tử Môn, trán ngươi còn bớt làm biếng đấy.”
Triệu Nghị phong kín lại thây khô, phủi tay, cùng thiếu niên đi ra khỏi phòng.
Một con chim lớn bay lượn hai vòng trên không, sau đó đáp xuống vai Triệu Nghị.
Triệu Nghị cười nói: “Nhìn quen không? Chính là con bị các ngươi bóp chết đấy. Ta dùng không ít tài liệu tốt để luyện nó thành khôi lỗi.”
Con chim lớn đứng trên tay Triệu Nghị, cổ cứng đờ vặn vẹo, miệng run rẩy phát ra âm thanh kỳ dị.
Triệu Nghị cười: “Được rồi, Lương Diễm bọn họ đã dẫn một đội nhân thủ tới đạo quán. Hiện tại đang tiến công.”
“Dạng này, có thể câu kéo thời gian, khiến đạo nhân kia đêm nay không thể trở về bệnh viện, cũng tiện mượn tay người khác thăm dò thực lực chân chính của hắn.”
“Chỉ là… có hơi bất nhân, xin lỗi bọn họ thôi.”
Lý Truy Viễn thản nhiên: “Có gì mà bất nhân?”
“Người ta là đi giành ‘Thiệp mời Phong Ma Đại Hội’, ta lại chỉ đường vòng vo.”
“Kia thiệp mời tám chín phần mười là đạo nhân kia phát ra, tìm phát thiệp mời người đương nhiên phải tìm tới hắn.”
Nghe vậy, Triệu Nghị bật cười:
“Đúng, ta quả thật lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp
ra nhanh xíu được hông sốp, hôm qua ko ra rồi, hóng quá đi mất
sốp cũng phải xếp hàng chờ tác giả thôi khách ơi @@
Chương 240 bị thiếu một đoạn á team ơi
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình bổ sung rồi nhé!
Chương này đọc ko hiểu gì hết có lỗi test ko thớt
Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!