Mẫn Nhạn Hi suy nghĩ, ba tuổi đã phải rời khỏi vòng tay mẹ, đó cũng xem như là một dạng rèn luyện sao?
Vậy thì, cô bé cũng nên như vậy chăng?
Nhạn Hi quay đầu, nhỏ giọng hỏi:
“Vậy nếu em nhớ anh A Thần thì phải làm sao?”
Tư Thần giơ tay làm động tác nghe điện thoại bên tai, cười nói:
“Gọi điện cho anh nhé. Nhưng mà không được khóc trước mặt mẹ đâu, biết không? Mẹ dỗ em sẽ đau lòng, cũng sẽ rất mệt.”
“Em biết rồi mà, điều luật đầu tiên của Nhạn Hi: tuyệt đối không được làm mẹ giận!”
Tư Thần và Nhạn Hi ngoéo tay hứa hẹn với nhau.
Thực ra, bọn trẻ đều hiểu rằng, mẹ không còn cha mẹ, cũng chẳng còn ông bà, nhà họ Lâm đã trở thành nơi mẹ phải đơn độc chống chọi. Khi mang thai họ, mẹ đã vất vả thế nào, thường xuyên khóc, thính lực kém đi, mất mấy năm mới chữa trị được. Mẹ đã rất cực khổ.
Sao họ dám để mẹ phải lo lắng thêm dù chỉ một chút?
Còn về cha tài phiệt của họ thì lại khác, muốn nghịch phá thế nào cũng được.
Hai đứa bé đồng loạt nở nụ cười.
Cuộc trò chuyện giữa hai nhóc con, Lâm Yên đều nghe hết, nhưng cô không xuất hiện làm gián đoạn.
Lâm Yên quay sang trò chuyện với Viên Tả bên cạnh:
“A Thần nói chuyện như vậy, thật sự không giống một đứa trẻ ba tuổi nên có suy nghĩ như thế.”
Ngay từ khi sinh ra, bọn trẻ đã nắm trong tay ưu thế địa vị, được nuôi dưỡng trong môi trường gia tộc môn phiệt, vạch xuất phát đã khác xa người thường.
Chịu ảnh hưởng bởi thế giới tài phiệt từ nhỏ, hai nhóc con này đã sớm không còn đơn giản nghĩ đến chuyện hưởng thụ an nhàn.
Viên Tả khẽ cười:
“Thưa phu nhân, không giấu gì cô, tôi thấy trên đời này, điều đáng sợ nhất chính là những người sinh ra đã có tất cả, vậy mà họ vẫn không ngừng nỗ lực, phấn đấu để tự khẳng định giá trị bản thân. Đó mới thực sự là điều vừa đáng sợ, vừa đáng kính.”
Lâm Yên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Tư Thần, trong lòng xót xa vì cậu bé quá chín chắn, quá hiểu chuyện từ quá sớm, cũng đau lòng vì cậu bé luôn trầm lặng, chẳng bao giờ giành lấy sự cưng chiều.
Ở Mẫn gia.
Bình yên cũng đã là tốt rồi, nhưng Tư Thần không chịu, cũng không nỡ tranh với Nhạn Hi.
Dù sao thì, quyền thừa kế cũng chỉ có thể dành cho một người, và cậu bé đã nhường lại.
Viên Tả nói:
“Những tư tưởng Thất gia truyền dạy cho bọn trẻ, đủ để ảnh hưởng đến cả cuộc đời chúng.”
Đã được Thất gia đào tạo, dĩ nhiên không thể tầm thường.
Lâm Yên thở dài:
“Không đứa nào giống tôi cả.”
Ngày Tư Thần đến nhà họ Tống, cậu bé không khóc cũng không quấy. Tống lão gia thương yêu, đích thân lựa chọn trường học cho cậu.
Mỗi sáng, khi ông luyện Thái Cực quyền, Tư Thần cũng đứng bên luyện theo, đến giờ thì đi mẫu giáo.
Thật ra đều là trường mẫu giáo, chẳng khác biệt gì mấy. Nói trắng ra, nhà họ Tống chỉ đơn thuần muốn giữ Tư Thần bên mình, đâu cần làm ra vẻ long trọng.
Sau này, điều Lâm Yên mong chờ – “Mẫn Tiểu Lâm” – cũng không đến. Chẳng duyên chẳng phận, cô cũng không còn mong đợi.
Trong lòng cô hiểu rõ, chỉ cần là điều Mẫn Hành Châu không muốn, thì chẳng có ai có thể lay chuyển được anh.
Năm đó, trụ trì chùa Đạo An viên tịch, một bức thư tưởng niệm được gửi đến biệt thự.
Lâm Yên mở ra, bên trong là một trang kinh văn cô không thể hiểu nổi.
Nhưng, bức thư này được để lại cho Mẫn Hành Châu.
Lâm Yên vô cùng thắc mắc: Tại sao trong vòng giao du của Mẫn Hành Châu lại có cả trụ trì chùa Đạo An?
Cô hỏi Viên Tả:
“Thất gia quen thân với người xuất gia ở chùa Đạo An sao? Sao lại gửi thư cho anh ấy, có nhầm không?”
Viên Tả lắc đầu, không nói gì, chỉ mở cửa xe, ung dung đưa Nhạn Hi đến trường.
Lâm Yên không tìm được câu trả lời, cũng không muốn bận tâm đến quá nhiều chuyện cũ, cô cẩn thận cất bức thư tưởng niệm rồi sai người mang đến tập đoàn PM.
Năm đó, T103 lại tiếp tục được nâng cấp, trở thành chip AI thế hệ thứ tư và chính thức đổi tên thành Y103.
Tại buổi họp báo ra mắt, các phóng viên vô cùng tò mò về việc đổi tên chip.
“Mẫn tiên sinh, suốt những năm qua con chip này đều mang tên T103, vì sao năm nay lại đột ngột thay đổi?”
“Chữ Y trong tên có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ?”
Mẫn Hành Châu đứng trước truyền thông, ánh mắt bình thản, ung dung trả lời:
“Chữ Y là viết tắt tên của vợ tôi. Cô ấy suốt ngày lải nhải bên tai tôi rằng AI nâng cấp rồi thì cũng nên đổi tên, cứ giữ mãi một cái tên chẳng chán sao.”
Phía dưới, đám đông phóng viên và các vị giám đốc thương hội đều im lặng rồi đồng loạt nở nụ cười, vỗ tay tán thưởng.
Mẫn Hành Châu bình tĩnh nói tiếp:
“Tính cô ấy như vậy đó, cái gì cũng thích khắc tên mình lên. Hết cách rồi, tôi đã đồng ý với cô ấy từ lâu.”
“Còn thế hệ thứ năm thì sao? PM Group sẽ tiếp tục kế thừa triết lý phát triển hiện tại chứ?”
“Mẫn tien sinh, phu nhân có mặt tại buổi họp báo hôm nay không?”
…
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Mẫn Hành Châu đặt bút ký xuống, không trả lời thêm câu nào.
Bởi vì vợ anh đang ở Hoành Thành, lại bị Vương Bân kéo đi đóng vai nữ phụ, đã đi được một tháng, vẫn chưa chịu về Cảng Thành.
Lâm Yên theo dõi toàn bộ buổi họp báo từ xa, cười khẽ đóng laptop lại, hỏi trợ lý:
“Tổng tài nhà chúng ta nổi giận rồi, máy bay về Cảng Thành tới chưa?”
Trợ lý cầm theo túi xách:
“Đã tới rồi ạ, đậu ở sân đỗ trên tầng khách sạn, mọi thứ tôi đã thu dọn xong, cô có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Đêm buông xuống.
Tại toà nhà trụ sở chính của PM Group cao cả trăm tầng, đèn sáng rực từ dưới lên trên, một chiếc flycam tình cờ bay qua, ghi lại cảnh một chiếc phi cơ tư nhân mang ký hiệu chữ M đang đậu trên sân bay tầng thượng.
Khi Lâm Yên tới trước cửa phòng họp, cô làm động tác “suỵt” với trợ lý Từ.
“Đừng thông báo với anh ấy.”
Trợ lý Từ lập tức thu tay về:
“Vâng, thưa phu nhân.”
Lâm Yên hỏi:
“Giờ này còn bận lắm sao?”
Trợ lý Từ báo cáo:
“Chi nhánh bên kia sắp niêm yết tại Sở Giao dịch Chứng khoán New York, nên bên trong đang rất bận.”
“Phu nhân, năm nay cô có được đề cử Nữ chính xuất sắc không?”
Lâm Yên mỉm cười:
“Lâu rồi tôi không nhận kịch bản nữ chính, sao có đề cử được?”
Trợ lý Từ thầm nghĩ cô chỉ khiêm tốn mà thôi:
“Phu nhân còn trẻ, cơ hội vẫn còn nhiều mà.”
Lâm Yên không tiếp tục chuyện trò, đẩy cửa bước vào phòng họp.
Vừa thấy cô, các quản lý cấp cao đều lần lượt gật đầu chào rồi thu dọn tài liệu rời đi.
Lâm Yên tiến đến sau chiếc ghế da tổng tài, vòng tay che mắt anh.
“Tổng tài giận rồi sao?”
Mẫn Hành Châu khẽ hừ lạnh một tiếng.
Cái kiểu kiêu ngạo này…
Lâm Yên ghé sát tai anh, cười nói nhỏ:
“Sao vậy nè, vừa nãy khi truyền thông hỏi tổng tài phu nhân có mặt không, anh lập tức bày ra vẻ mặt lạnh lùng rồi, kiềm chế cảm xúc chút đi, hình tượng Thái tử gia nhà họ Mẫn sắp sụp đổ mất.”
Mẫn Hành Châu bật cười, gỡ tay cô ra:
“Biết đường về rồi cơ đấy?”
Phải về chứ.
Tổng tài mà đã không hài lòng thì không dám chậm trễ.
Lâm Yên ngồi hẳn lên lòng anh, ngọt ngào nói:
“Mệnh lệnh của tổng tài là tuyệt đối.”
Mẫn Hành Châu vốn đã có chút bực, khó chịu vì cô lén lút ở Hoành Thành suốt một tháng không chịu về, ngoài mấy cuộc điện thoại ra thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Nếu không phải vì thấy cô thật sự yêu công việc, đừng nói là đạo diễn Vương, đến cả Hoành Thành anh cũng muốn quét sạch.
Nhưng chỉ cần cô mềm giọng như vậy, mọi bực dọc trong lòng anh đều tan biến sạch sẽ.
Anh vỗ vai cô:
“Lấy áo vest, chúng ta về nhà.”
“Dạ, tổng tài.”
Lâm Yên nhanh nhẹn lấy áo vest khoác lên người mình.
Áo rộng thùng thình, trông thật buồn cười.
Mẫn Hành Châu khẽ chạm vào trán cô.
Sao lại không gọi “chồng” nữa rồi?
Ngày nào cô cũng thay đổi cách gọi anh, chẳng ngày nào giống ngày nào.
Lúc Lâm Yên không ở nhà, Nhạn Hi đều đến tổ trạch ở cùng bà nội.
Hôm đó, sau khi đón Nhạn Hi từ tổ trạch, họ ra ngoài ăn tối rồi mới trở về nhà.
Dù ăn gì, Nhạn Hi cũng sẽ gọi thêm một phần, đặt lên bàn giữ lại cho anh A Thần.
Tuy nhiên, Nhạn Hi không lãng phí đồ ăn, cuối cùng cô bé sẽ ăn hết cả hai phần, hai má phồng lên như hai quả bánh bao nhỏ, vừa mềm vừa đáng yêu.
Ăn xong, cô bé lại đòi nước, đòi khăn giấy, khiến Viên Tả bận tối mắt.
Sợ cô bé ăn quá no, mỗi lần dẫn Nhạn Hi tới nhà hàng, Viên Tả đều phải dặn bếp trưởng giảm một nửa suất ăn trẻ em.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.