“Xin chú ý, 001 đã thành công giải cứu một vị công dân, xin chú ý, thành công giải cứu một vị công dân.”
Người cầm đầu vừa dứt lời, lập tức cúi đầu, quay sang Hạ Thắng mở miệng hỏi:
“Hài tử, trong lầu còn có người sống không?”
Đối với câu hỏi này, Hạ Thắng lập tức lắc đầu.
Từ lúc lao thẳng xuống từ tầng sáu, khoé mắt hắn đã liếc qua thấy tất cả các cửa phòng đều đã rách nát.
Đừng nói chi đến đám người đã trúng chiêu, trong trạng thái hôn mê sao có thể phản kháng? Dù có thanh tỉnh đi chăng nữa, cũng không thể nào làm ra bất kỳ động tác giãy dụa nào, chỉ có thể chịu chết càng thêm thống khổ.
“Hết thảy có bao nhiêu cái hành… Quái vật?” Tựa như sợ hắn nghe không hiểu, nhân viên chấp pháp vội vàng đổi giọng hỏi.
“Một cái!”
Nhận được đáp án xác thực, đối phương lập tức khởi động hệ thống liên lạc nội bộ.
“002, 003, thủ pháo đối với hành thi hiệu quả thế nào?”
“001, cái đồ chơi đó ít nhất đã ăn hơn năm mươi người. Vũ khí của chúng ta chỉ có thể cầm cự, không cách nào tiêu diệt. Mau chóng rút lui, đạn dược không còn nhiều.”
“Hai người các ngươi mang hài tử đi trước, ta sẽ đoạn hậu.”
Ngay sau đó, hai nhân viên chấp pháp rút lui, một trái một phải kẹp lấy Hạ Thắng, quả quyết rút lui.
“Oanh!” “Oanh!”
Trước khi 001 bắn hết đạn, đối phương tuyệt đối không có cách nào tiến tới.
Thông qua cánh cửa hành lang đã sập, có thể thấy bên ngoài có hai chiếc xe cảnh sát, còn có ba vị nhân viên chấp pháp vũ trang đầy đủ, đang chờ ở trận địa cửa, sẵn sàng nghênh chiến.
Khi ba người từ hành lang lao ra, lập tức có hai người khác vọt vào.
Tiếp đó, tiếng súng vang lên theo nhịp.
“Người phụ trách khu Song Diệp, một trong những người của Cổn Thạch Quyền – Giang Hãn, đang trên đường tới, cần phải ngăn chặn hành thi trong ba phút.”
Từ trên người ba vị mặc trang phục phòng ngừa bạo loạn, truyền ra chỉ thị.
“Rõ!”
Sau đó, hai người mới vừa rút lui lập tức đi tới phía sau xe cảnh sát, mở cốp xe, bắt đầu lên đạn.
“002, 003, dự tính mười giây sau thay phiên với chúng ta.”
“Rõ!”
Mười giây sau, từ trong tòa nhà lại có hai người lao ra.
Cứ như vậy, trong ba phút…
Một chiếc xe nhìn có vẻ bình thường đậu cạnh hai chiếc xe cảnh sát. Từ trong xe bước xuống một người, dáng vẻ cực kỳ hung hãn. Đối phương khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu cạo ngắn, trên mặt có một vết sẹo thật dài.
“Mấy cấp hành thi?”
“Báo cáo đội trưởng, căn cứ vào phòng ngự của đối phương, có thể là hành thi cấp năm.”
“Cấp năm?”
Nam tử mặt thẹo nghe vậy trừng lớn mắt, bày ra biểu cảm bất mãn với ngành chấp pháp.
“Lúc chúng ta đến nơi, đối phương ít nhất đã ăn hơn năm mươi người.”
“???”
Không phải chứ, bị ăn thịt lại không có kêu gào giãy dụa? Chẳng lẽ hàng xóm của bọn họ đều là người điếc, không nghe thấy? Nếu không, làm sao có thể một hơi ăn tới năm mươi người mà đến lúc này các ngươi mới phát hiện?
“Đi thôi, ta đã biết.”
Tiếng nói vừa rơi xuống, nam tử mặt thẹo nắm chặt song quyền, đấm mạnh vào nhau một cái.
“Bang”
Khi nắm đấm va chạm, vậy mà phát ra tiếng vang như sắt thép va vào nhau.
Vị võ giả tên Giang Hãn, tiến vào hành lang, tám giây sau.
“Oanh”
Phần ban công tầng hai tòa nhà vỡ nát, từ trong đổ nát, một bóng đen bay ra.
“Phanh!!”
Bóng đen rơi xuống đất, không hề có ý định giãy dụa.
“Chỉ một quyền mà thôi, các ngươi vì sao không sớm xin cấp trên cấp cho trang bị tốt hơn?”
Giang Hãn đứng giữa đống tường vụn, hướng về phía các nhân viên chấp pháp phía dưới chất vấn.
Đối mặt với câu hỏi ấy, nhân viên chấp pháp lựa chọn trầm mặc.
Ngươi cho rằng là bọn ta không muốn sao?
Mấu chốt là, bọn ta không có tư cách sử dụng a.
Uy lực càng lớn của vũ khí, yêu cầu cấp bậc võ giả dự khuyết càng cao. Muốn trở thành nhân viên chấp pháp, vì sao nhất định phải là tam cấp dự khuyết võ giả? Bởi vì tại Hàn Điểu thành, muốn sử dụng vũ khí cấp thấp nhất, điều kiện tiên quyết là tam cấp dự khuyết võ giả mới có thể vận dụng.
Vừa rồi, đừng nhìn bọn họ thay phiên nổ súng vào hành thi cấp năm có vẻ uy phong. Thực tế, đêm nay về nhà ít nhất phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cả một hồi. Đây cũng là lý do vì sao một tổ chấp pháp cần sáu người.
Sáu người có thể thay phiên hỗ trợ lẫn nhau. Bằng không, chỉ có một người liều mạng suốt quá trình, ba ngày cũng đừng hòng làm việc nặng, chỉ có thể nằm trên giường, ăn cơm còn phải cần người đút.
Tam cấp vũ khí lực giật quá mạnh!
Nếu đổi thành nhị cấp dự khuyết võ giả sử dụng, ngươi tin không, có thể trực tiếp bị chấn bay ra ngoài?
“Ân?”
Hạ Thắng bỗng cảm giác sau lưng như có vật gì đó được nhét vào, kẹp ngay trên lưng quần. Chỉ là sắc mặt hắn nhanh chóng khôi phục bình thường, tiếp tục giả bộ bộ dáng hoảng sợ.
“Hài tử, đi thôi, theo chúng ta trở về cục làm ghi chép.”
Vị nhân viên chấp pháp đã cứu hắn, số hiệu 001, ôm lấy bờ vai hắn, dẫn hắn chui vào xe cảnh sát.
“Đừng lo lắng, sau này sẽ có người chuyên môn đến thu thập tàn cục. Về phần nhà ngươi, yên tâm, ngành cứu trợ tai nạn sẽ phái người đến khôi phục y như trước.”
001 an ủi nói. Trên đường tới đây, sáu người bọn họ đã tra xét tư liệu người báo cảnh sát, biết Hạ Thắng là cô nhi, trong thẻ ngân hàng hiện không có lấy một đồng tiết kiệm.
Tại Chấp pháp cục, trong phòng họp, mười lăm phút sau đã hoàn tất ghi chép.
“Hôm nay ngươi tạm thời ở lại ký túc xá đơn nhân của ta đi. Dù sao tối nay tổ chúng ta trực ban, cũng chẳng ngủ được.”
001 dẫn hắn đến nhận một bộ chăn đệm mới, đặt vào ký túc xá cá nhân, rồi vội vã quay trở lại.
“Đội trưởng! Ngài mau nhìn… Nhìn ảnh chụp của đám hậu cần vừa mang về.”
001 tiếp nhận máy tính bảng, vừa nhìn liền trừng lớn mắt.
“Khá lắm, thực sự quá lợi hại.”
Hắn lật từng tấm hình, mỗi một lần đều nhịn không được bật thốt kinh hô.
“Nhân tài! Không, thiên tài!”
Thật không ngờ, một đứa cô nhi lại có thể đem cửa chống trộm cùng cửa phòng ngủ nhà mình cải tạo thành cánh cửa kim khố.
Dù hiện trường chỉ còn hai cánh cửa phòng nát bét, cũng không cản trở hắn tưởng tượng ra cánh cửa hoàn chỉnh dày bao nhiêu.
“Không phải, hắn mỗi ngày làm sao mở cửa vậy?”
Đối mặt với nghi hoặc của đội trưởng, số hiệu 002 bật cười ha ha.
“Ngài tuyệt đối nghĩ không ra, tiểu tử đó tự mình chế tạo một bộ bánh răng cũ kỹ gắn tại cửa ra vào. Tuyệt vời nhất là, hắn mỗi ngày chỉ ra vào đúng một lần.
Ngày lễ thì không ra khỏi cửa, tiết kiệm bao nhiêu khí lực! Căn cứ vào tính toán của bộ phận hậu cần, mỗi lần hắn ra vào phải tốn ít nhất năm phút, dùng cơ cấu bánh răng để hé cửa ra một khe hẹp đủ cho một người đi qua.
Cửa phòng ngủ cũng có cơ cấu tương tự, chỉ là tương đối mới hơn một chút. Thường ngày chắc chắn hắn không đóng kín cửa phòng ngủ, chỉ khi nào đi ngủ mới khóa lại.
Theo tư liệu thu thập từ ngành tình báo, hắn từ khi biết phụ mẫu mình chết trong tay yêu ma, đã bắt đầu nhặt nhạnh phế liệu, bới rác, từng chút tích lũy.
Tám năm kiên trì như một, củng cố từng chút một, mới có thể biến ngôi nhà thành cây cỏ cứu mạng như bây giờ. Tầm nhìn xa, quá mức kinh người. Người bộ phận hậu cần và tình báo đều không nhịn được chửi bậy, rằng tiểu tử này sợ chết.
Ta nói, cái này gọi là sợ chết sao? Rõ ràng là cẩn thận! Chính nhờ sự cẩn thận ấy, trong tòa nhà năm mươi chín người, chỉ có một mình hắn sống sót.”
002 từ tận đáy lòng cảm khái, hài tử này quá có cảm giác nguy cơ!
“Đội trưởng, bộ phận hậu cần đã kiểm tra nước máy trong tòa nhà, phát hiện hàm lượng cao thuốc mê. Chẳng trách hành thi có thể ăn nhiều người như vậy mà không bị phát hiện dị thường.”
Mặt khác, khi ngành tình báo điều tra tài liệu, phát hiện tiểu tử kia suốt tám năm thế mà không hề sử dụng nước máy! Bình thường, toàn bộ nước sinh hoạt đều do hắn mang từ trường học về, thực sự là… tiết kiệm tới cực hạn a.”
003 cầm lấy máy tính bảng, nhìn tư liệu do ngành tình báo gửi tới, không khỏi từ nội tâm cảm thán.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Một đám người, toàn bộ đều bị thao tác của Hạ Thắng làm cho choáng váng.
Khó trách ngươi còn có thể sống sót, cũng xứng đáng cho ngươi sống sót!
Nếu không, đúng là trái với ý trời rồi.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
001 vừa mở cửa ký túc xá, liền thấy hài tử mà hôm qua cứu được, đang đâu ra đấy luyện tập 《Cơ sở quyền pháp》.
Lập tức, hắn sinh ra một chút hứng thú.
Nhớ năm đó, khi hắn còn học tiểu học, lão sư thể dục cũng giảng dạy 《Cơ sở quyền pháp》.
Mà hắn có thể trở thành tam cấp dự khuyết võ giả, phần lớn cũng nhờ nền tảng vững chắc từ 《Cơ sở quyền pháp》.
Nhưng… Ân?!
CMN.
001 trợn tròn mắt, cảm thấy vô cùng kỳ quái.
《Cơ sở quyền pháp》 viên mãn?
Theo lời của lão sư tiểu học năm đó, 《Cơ sở quyền pháp》 tổng cộng chia thành sáu giai đoạn, hoặc nói là bất kỳ quyền pháp, thối pháp, binh khí chi thuật nào, đều có sáu cấp bậc.
Sáu giai đoạn ấy lần lượt là: nhập môn, thông thạo, tinh thông, tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Thế nhưng, hắn lập tức tỉnh ngộ.
Đối phương đã tám năm như một ngày kiên trì luyện tập, thời gian tám năm đem 《Cơ sở quyền pháp》 tu luyện tới viên mãn cấp độ, kỳ thực cũng không có gì quá kỳ quái. Đó là kết tinh của cố gắng cùng mồ hôi, có gì đáng để kinh ngạc?
“Ba ba ba!!”
Đợi đến khi Hạ Thắng chậm rãi thu quyền, 001 không tự chủ được mà vỗ tay. Một bộ quyền pháp đẹp đẽ, xuất thần nhập hóa. Thậm chí, hắn còn có thể từ trong quyền pháp của đối phương lĩnh ngộ ra một chút thu hoạch.
Điều này đã đủ khiến người ta kinh hãi!
Bởi vì 001 cũng đã đạt tới viên mãn cấp độ trong 《Cơ sở quyền pháp》. Ngẫu nhiên lúc nhàn rỗi, hắn cũng sẽ luyện tập một phen.
Chuyện cũ kể rằng, quyền không rời tay, đó là đạo lý.
“Hảo tiểu tử, ngươi luyện 《Cơ sở quyền pháp》 còn mạnh hơn ta.”
Trên trán hài tử hơi rịn mồ hôi, nhưng trong quyền pháp lại ẩn chứa một thứ gì đó. Không, không chỉ là một chút gì đó đơn giản. Đối phương trong quyền pháp, đã có Đạo thuộc về riêng mình.
Trước kia, hắn từng không hiểu khi lão sư giảng rằng, mỗi người đều là một cá thể độc lập. Quyền pháp không thể cứng nhắc, phải dung nhập lý giải của chính mình, mới có thể bước ra con đường riêng. Nếu không, dù luyện suốt đời cũng chỉ là cửu cấp dự khuyết võ giả.
Lúc ấy còn u mê ngây thơ. Cho đến hôm nay, sau khi quan sát bộ quyền pháp của tiểu hài tử này, hắn mới trong nháy mắt hiểu ra.
Trên viên mãn cấp độ, chính là cái gọi là —— Đạo.
Đương nhiên, đừng đem chữ 【Đạo】 tưởng tượng quá mức cao thâm. Kỳ thực, đó chỉ là con đường duy nhất thuộc về bản thân mà thôi.
“Tiểu hài ca, có hứng thú làm một chút kiêm chức không?”
001 vốn là người thiện tâm. Nếu như hôm qua đổi lại là những nhân viên chấp pháp khác, rất có thể đã tùy tiện an bài cho hắn một cái khách sạn nhỏ phụ cận, mở phòng đơn để tạm thời trú ngụ.
Hết lần này tới lần khác, hắn lại đưa Hạ Thắng về ở ký túc xá đơn nhân của mình. Cũng là vì để yên tâm, trấn an đối phương vì tao ngộ yêu ma mà kinh sợ tâm thần.
Dù sao, toàn bộ Hàn Điểu thành, có mấy nơi an toàn bằng ký túc xá chấp pháp cục?
Chỉ cần hét lên một tiếng, liền có thể điều động mười bảy tám vị tam cấp dự khuyết võ giả xuất hiện.
Tiểu hài ca?
Cái quỷ gì?
“Ha ha, tiểu hài ca là cách xưng hô do đội viên của ta ngày hôm qua dành cho ngươi, để tỏ lòng kính phục sự cẩn thận và kiên trì của ngươi.”
“……”
“Trước tiên nói chính sự đã.”
001 ngồi lên ghế, bắt đầu giải thích về chuyện kiêm chức.
“Kiêm chức này, là làm công nhân thời vụ trực thuộc bộ môn hậu cần. Bình thường, khi người dân chịu yêu ma tập kích, hoặc khi chúng ta truy bắt, tiêu diệt yêu ma, sẽ lưu lại một số… vật tàn dư.
Tỷ như đêm qua, hành thi tàn phá trong tiểu khu các ngươi, phá hỏng cửa chống trộm, ban công, vách tường còn lưu lại máu. Sau đó, cần phải thu thập những thi thể vỡ nát của chúng.
Ngoài ra, cũng có thể là… thi thể của nhân viên chấp pháp. Trong chiến đấu, thương vong là khó tránh khỏi. Thực lực không đủ, tâm lý không vững, hoặc gặp tình huống ngoài ý muốn, đều có thể chết.
Nhưng, bởi vì liên quan đến yêu ma, thêm vào đó nhân viên chính thức ít ỏi, chỉ có thể chiêu mộ công nhân thời vụ. Do đó, rất ít người nguyện ý đảm nhiệm.”
Đề cập tới yêu ma cùng công nhân thời vụ, chỉ cần bỏ bớt bất kỳ một yếu tố nào, đã rất nhiều người tranh đoạt. Vậy mà hai yếu tố cùng tồn tại, số lượng người nguyện ý làm liền thưa thớt.
Ai biết hiện trường có nguy hiểm hay không? Trong quá khứ, cũng từng có không ít tai nạn, thậm chí toàn đội ngũ gặp nạn.
Kết quả, loại công việc nguy hiểm như vậy, lại không cấp chính thức biên chế, chỉ chiêu thời vụ. Thật là xem mạng người như cỏ rác!
“Tiểu hài ca, yên tâm. Những năm gần đây, hậu cần bộ môn của Hàn Điểu thành gần như không có người chết. Song Diệp khu chúng ta lại lập nên kỷ lục mười năm không có ghi chép tử vong.”
Nếu không tuyệt đối an toàn, 001 cũng sẽ không mở miệng chiêu mộ.
“Một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Không tính theo tháng mà tính theo giờ. Thu thập, chỉnh lý mỗi giờ được năm trăm khối, dưới một giờ cũng tính tròn một giờ, trong lúc đó bao ăn. Mấu chốt, còn có bổ tề.”
“Hậu cần bộ môn không chỉ đơn thuần là nhặt xác, mà còn phân phát bổ tề với giá ưu đãi…”
Nói đến đây, 001 không nhiều lời nữa, chỉ dựng thẳng một ngón tay.
“Giảm giá chín mươi phần trăm?” Hạ Thắng hai mắt sáng rỡ.
Đối phương khinh thường lật mắt.
“Nửa giá.”
A!
Vậy cũng rất lời.
Nhìn ra được ý nghĩ trong lòng hắn, 001 bổ sung:
“Bổ tề không cho phép bán ra ngoài. Nếu làm trái, sẽ phạt mười lần tiền, kèm theo ba năm giam giữ. Đây là đãi ngộ đặc thù dành cho công nhân thời vụ hậu cần bộ môn, hiểu chưa?”
Hiểu!
Một giờ năm trăm khối, chỉ cần mỗi tháng làm mười tiếng, đã kiếm năm ngàn nguyên. Một bình bổ tề giá bên ngoài ba vạn nguyên, ở đây chỉ tốn một vạn năm ngàn.
Chẳng phải là… dùng tiền để lượm đồ quý hay sao?
“001, bổ tề rốt cuộc giá bao nhiêu một bình?”
“……”
Trầm mặc nửa ngày, 001 mới mở miệng:
“Nhân viên chấp pháp mỗi tháng được lĩnh miễn phí ba bình bổ tề, ngoài ra còn có thể mua thêm ba bình với giá năm ngàn một bình. Hơn nữa còn có hạn ngạch mua bổ tề cao cấp hơn.”
Phải!
Chẳng trách chức nghiệp chấp pháp tuy nguy hiểm, nhưng lại có vô số người chen chúc báo danh khảo thí.
Ẩn tàng phúc lợi nhiều vô số kể!
“Ta cân nhắc, cân nhắc.”
“Đi đi, trong vòng một tuần cho ta câu trả lời. Đúng rồi, hậu cần bộ môn phúc lợi còn không chỉ như vậy, chờ ngươi chính thức gia nhập, tự nhiên sẽ biết. Ta không nói trước, để dành bất ngờ.”
Đến giữa trưa, có người thông báo Hạ Thắng có thể trở về nhà.
Trở về tiểu khu, hắn phát hiện ban công tầng hai đã được tu bổ hoàn hảo. Trong tòa nhà, cửa chống trộm của từng hộ gia đình cũng đã được thay mới bằng mẫu cửa hiện đại nhất. Khi đi trong khu dân cư, còn nghe nói Hàn Điểu thành có công ty nội thất đột nhiên giảm giá ba mươi phần trăm cho cửa chống trộm kiểu mới.
Trong nhà, hai cánh cửa mới tinh sáng bóng.
Hạ Thắng trước tiên cẩn thận kiểm tra khắp nơi, xác nhận trong nhà không có thiết bị nghe lén, mới đóng chặt cửa phòng ngủ, lấy từ bên hông ra vật giấu kín.
Ở ký túc xá chấp pháp cục, hắn chưa từng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cẩn thận một chút, tuyệt đối không sai!
“Ân???”
Khi nhìn rõ vật trên tay, cùng dòng chữ ghi trên đó, hắn không khỏi trợn to hai mắt, vẻ mặt như gặp quỷ.
【《Phạt Ác Sách》】
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.