Thanh âm trong trẻo của Ngũ Quan Vân vang lên, truyền vào tai mọi người khiến ai nấy đều ngây người như tượng.
Ngay cả Trần Thực cũng sửng sốt.
Công tử?
Chuyện này bắt đầu từ đâu?
Vị công tử trước kia, chẳng phải đã bị hắn đánh chết rồi sao?
Lần này là lần đầu tiên hắn tiến vào Địa Tiên giới, thân phận địa vị thấp kém, chỉ là một Thiên Binh nho nhỏ, làm sao có thể xứng với hai chữ “công tử” này?
“Chẳng lẽ hắn là người của Hậu Thổ nương nương? Nhưng rõ ràng hắn phản kháng thần chỉ Tiên Nhân, cùng Hậu Thổ nương nương thế bất lưỡng lập, dù biết mẹ nuôi ta là Hậu Thổ nương nương, chỉ sợ cũng sẽ không gọi ta là công tử, mà là phỉ nhổ ta một tiếng chó săn.”
Trần Thực chớp mắt mấy cái, lập tức nghĩ đến một khả năng khác: “Chẳng lẽ là Đại Hoang Minh Đạo Tập?”
Nồi Đen và Trọng Lân cũng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Trọng Lân nhìn về phía Nồi Đen, lộ ra vẻ dò hỏi. Nồi Đen một tay chống Trượng Thiên Thiết Xích, một tay gãi đầu, còn mờ mịt hơn hắn.
Vừa rồi Ngũ Quan Vân đối xử với bọn họ còn là một bộ trảm thảo trừ căn, giờ lại quỳ rạp trên đất, miệng xưng công tử, chuyển biến nhanh chóng khiến người ta khó mà tưởng tượng.
Trọng Lân trong lòng thầm nghĩ: “Trần đạo hữu chẳng phải bị Thiên Cơ Sách phán định là không phải người lương thiện Kim Tiên sao? Thiên Cơ Sách phán định là xuất từ Thiên Đạo, tuyệt không thể sai. Nhưng vì sao hắn lại trở thành công tử trong miệng Ngũ Quan Vân?”
Nồi Đen vốn hiểu rõ Trần Thực, giờ phút này lần đầu tiên cảm thấy kẻ từng cùng mình trộm gà bắt chó, nay lại trở nên xa lạ.
Trần Thực, thế mà giấu nó, vụng trộm trở thành công tử.
Ánh mắt Trần Thực rơi vào thân thể Ngũ Quan Vân đang nửa quỳ trên mặt đất, trong lòng lặng lẽ nói: “Ngũ Quan Vân nhận ra thần thông Tiểu Chu Thiên Kiếp Trận trong Đại Hoang Minh Đạo Tập! Hắn tưởng ta là đệ tử của chủ nhân Đại Hoang Minh Đạo Tập!”
Chủ nhân Đại Hoang Minh Đạo Tập, nhất định là nhân vật đại năng trong Địa Tiên giới, môn công pháp này cho dù đến nay, hắn cũng chưa từng tìm ra nửa điểm sơ hở.
Vừa rồi hắn vận chuyển môn công này đối phó Thanh Long Tiên Nhân, dù bị hai người liên thủ vây công, vẫn suýt nữa một chiêu giết chết đối phương!
Môn công pháp càng mạnh, càng chứng minh chủ nhân của nó cường đại đến nhường nào, địa vị cao đến bậc nào!
Ngũ Quan Vân quỳ một chân trên đất, cúi đầu lẳng lặng chờ đợi.
Mồ hôi lạnh dần toát ra trên trán hắn, bởi vì Trần Thực vẫn trầm mặc không nói.
Loại áp lực này khiến hắn lòng dạ bất an, lúc thì muốn liều lĩnh ra tay xử lý Trần Thực, lúc lại sợ sệt thực lực của vị tồn tại kia, không dám vọng động.
Vị tồn tại kia cao cao tại thượng, là một trong những lãnh tụ chuẩn bị tranh bá Tiên Thần. Hắn tại Địa Tiên giới danh vọng cực cao, địa vị phi phàm, Ngũ Quan Vân tuy là đô đốc dưới trướng Lý Thiên Vương, nhưng căn bản không có tư cách diện kiến người kia.
Ngũ Quan Vân nhận ra Trần Thực thi triển công pháp là xuất từ nhất mạch người kia, bởi hắn từng thấy đệ tử người kia thi triển thần thông tương tự.
Hắn biết rõ đắc tội đệ tử vị tồn tại đó là hiểm họa thế nào, bởi vậy lúc trước từng có sát tâm diệt khẩu. —— nếu không thể đạt được thông cảm của Trần Thực, hắn thà mạo hiểm giết người diệt khẩu, cũng không dám trực diện gánh lấy sự trả thù của vị tồn tại kia.
Trần Thực thở ra một hơi trọc khí, thanh âm lạnh nhạt: “Ngũ đô đốc, đứng lên đi. Ngươi phải nhớ kỹ, nơi này không có cái gì công tử cả.”
Ngũ Quan Vân trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng dậy, nói: “Quan Vân đã hiểu. Thần Tự sở Hỏa Tự Doanh, chỉ có Trần Thực, không có công tử Trần Thực.”
Trần Thực nhẹ gật đầu: “Hôm nay Ngũ đô đốc chưa từng đến qua nơi này, cũng chưa từng gặp qua chúng ta. Ta, Trần Thực, chỉ là một Thiên Binh mới phi thăng, từng phạm lỗi bị nhốt vào thiên lao. Trong mắt Ngũ đô đốc, ta chỉ là một kẻ không phục quản giáo, khiến người đau đầu mà thôi.”
Ngũ Quan Vân trầm giọng nói: “Quan Vân minh bạch. Tân tấn Tiên Nhân Trần Thực, đánh chết tổng binh Ân Phượng Lâu, là một kẻ có bối cảnh khiến người đau đầu.”
Trần Thực khẽ mỉm cười.
Ngũ Quan Vân thấy khóe miệng hắn mang theo ý cười, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, quay đầu liếc nhìn đám Tiên Nhân Hỏa Tự Doanh, chần chừ một chút, nói: “Công tử, những người này có phải nên…”
Trần Thực liếc nhìn hắn một cái, nói: “Đây đều là nghĩa sĩ phản kháng Thiên Đình, vừa rồi Ngũ đô đốc dõng dạc chỉ trích tội ác Thiên Đình, bọn họ cảm động không thôi, liều mình đi theo. Hiện giờ há có thể vì thân phận của ta mà giết người diệt khẩu, làm vậy chính là kẻ bội bạc, sư tôn ta sẽ không trọng dụng.”
Ngũ Quan Vân vẻ mặt nghiêm nghị, khom người nói: “Công tử dạy phải.”
Trần Thực hơi cau mày: “Lại gọi ta công tử!”
Ngũ Quan Vân vội vàng sửa lời: “Trần đạo hữu dạy phải. Vậy… vị tú sĩ Thiên Cơ này, nên xử trí thế nào?”
Ánh mắt Trần Thực rơi lên người Trọng Lân, thản nhiên nói: “Hắn, ta tự có an bài, không cần ngươi hỏi đến.”
Ngũ Quan Vân vâng dạ.
Trần Thực thu hồi đạo cảnh, đạo lực đến từ Tây Thiên Đãng và Tây Ngưu Tân Châu đồng thời lui về, cảm giác nắm giữ thiên địa chi lực cũng lập tức biến mất.
Tu sĩ sau khi hợp đạo, hướng tu luyện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Lúc Luyện Khí và Trúc Cơ, chủ yếu tu luyện nguyên khí. Từ Kim Đan đến Luyện Thần, là tu luyện thần hồn. Tiến vào Hoàn Hư cảnh thì chủ tu đạo tràng.
Còn tu sĩ hợp đạo thành tiên, thì lấy đạo cảnh làm chủ.
Đạo cảnh, chính là đạo lực thiên địa, lực lượng đại đạo.
Chính vì vận dụng lực lượng đạo cảnh, Trần Thực mới có thể trong thời gian ngắn khiến tu vi tăng vọt.
Cũng vì vậy, tu sĩ đạo cảnh nếu không cần thiết thì nên ẩn tàng đạo cảnh, tránh bị người phát hiện, phá hoại, gây tổn hại đến tu vi. Như Trần Thực, trước mắt bao người hợp đạo tại Tây Thiên Đãng, thực sự hiếm thấy.
Tất nhiên, hợp đạo tại Thiên Đình có rất nhiều lợi ích, trước tiên là đạo lực thiên địa mạnh mẽ vượt trội, giúp tu vi tăng trưởng lớn lao.
“Kỳ quái, Tây Thiên Đãng đạo lực còn không nói, luồng đạo lực kia từ đâu mà đến? Thậm chí mạnh hơn cả Tây Thiên Đãng?”
Trần Thực trong lòng khẽ động: “Chẳng lẽ… Tây Ngưu Tân Châu cũng là đạo tràng của ta?”
Hắn có chút không dám khẳng định, bởi đạo cảnh là nơi hợp đạo, là tiểu thế giới của Tiên Nhân, một vị hợp đạo chỉ có thể có một đạo địa, đây là nhận thức chung của giới tu tiên. Nếu Tây Ngưu Tân Châu cũng là đạo địa của hắn, chẳng phải là nói, hắn có hai đạo cảnh?
“Nhưng nếu không phải Tây Ngưu Tân Châu, vậy đạo lực kia từ đâu mà đến? Xem ra, đạo cảnh thứ hai của ta, đúng thật là Tây Ngưu Tân Châu!”
Ánh mắt Trần Thực lóe sáng, rất muốn trở về Tây Ngưu Tân Châu, xem thử nơi đó hiện tại có thay đổi gì.
Trọng Lân tiến lên trước, khom người nói: “Trọng Lân đa tạ đạo hữu không giết.”
Trần Thực mỉm cười: “Trọng đạo hữu không cần khách khí, ngươi ta liên thủ đối phó nan đề trước mắt, ngươi vì ta đoạn hậu, ném ta cây đu đủ, ta tự nhiên phải báo đáp bằng quỳnh dao.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Trọng Lân sắc mặt âm tình bất định, nội tâm giằng xé, không biết có nên báo cáo chuyện Trần Thực là Kim Tiên hay không.
“Hắn có ân cứu mạng với ta, nhưng ta sao có thể làm việc thiên tư? Chẳng phải là phụ lòng Thiên Đạo bồi dưỡng? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trần đạo hữu hình như không phải Kim Tiên hoàn chỉnh, hắn chỉ có cảnh giới Kim Tiên, lại không có Kim Tiên pháp lực.”
Trọng Lân thầm nghĩ: “Hơn nữa trên người hắn còn có nhiều điểm cổ quái, tỷ như Thiên Đạo khí tức càng lúc càng nồng, thi triển Hỗn Nguyên Kiếm Kinh, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo lĩnh ngộ Thiên Đạo… Ta phải tiếp tục quan sát hắn một thời gian, đợi khi giải khai được bí ẩn trên thân hắn, rồi quyết định sau!”
Hắn hạ quyết tâm, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Nồi Đen tiến lên phía trước, vỗ vỗ lên vai Trọng Lân. Trọng Lân nhìn lại ánh mắt của Nồi Đen, lần này không còn ngăn cản ý thức của y nữa.
Sau một lúc lâu, Trọng Lân lại chủ động che chắn không cho Nồi Đen dò xét, thầm nghĩ: “Nó quá nhiều lời.”
Sau khi Ngũ Quan Vân hóa giải “hiểu lầm” với Trần Thực, lập tức chỉnh đốn lại Hỏa Tự Doanh, trị liệu thương binh, nghiêm khắc dặn dò thuộc hạ không được đem chuyện ngày hôm nay tiết lộ ra ngoài.
Hắn còn dặn đi dặn lại, đối đãi với Trần Thực thì phải như bình thường, tuyệt đối không được để lộ thân phận của hắn, lại bắt bọn họ phát xuống lời thề kiếp vận.
Loại thề độc này là thề với kiếp vận, nếu vi phạm, khi khai kiếp tất sẽ bị thiên kiếp giáng xuống, phần lớn là khó thoát khỏi cảnh vẫn lạc.
Chúng tiên trong Hỏa Tự Doanh ai nấy đều vẻ mặt nghiêm nghị, tự mình phát ra thề độc.
Ngay khi lời thề vừa xong, liền thấy từ bên ngoài xuất hiện mấy người kỳ dị. Những người này toàn thân vận y phục đen tuyền, giày đen, đai lưng đen, băng tua đen, diện mạo bị che dưới khăn trùm đầu màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt đen nhánh như mực.
Mỗi người đều mang theo một cái hòm gỗ, lặng lẽ đi qua bên người đám người, tiến đến bên những lô đỉnh ba chân to lớn.
Trần Thực nhìn qua, liền thấy những người áo đen này mở nắp hòm ra, từ trong đó nhảy ra từng đám tiểu nhân đầu to thân nhỏ, mặc áo vàng giống hệt nhau, đầu tóc rối bời, miệng lẩm bẩm những lời ngôn ngữ không ai hiểu nổi, tay cầm các loại dụng cụ như thước gấp, đo đạc quanh lô đỉnh ba chân.
Số lượng của bọn họ cực kỳ đông đảo, không ngừng tuôn ra từ trong hòm, rất nhanh liền phủ kín mặt ngoài lô đỉnh. Có kẻ còn leo lên xiềng xích để đo vẽ, lập bản đồ kích thước.
Có vài tên không sợ chết, lấy ra đại chuỳ sắt, dùng sức gõ lên lô đỉnh khiến đạo văn ẩn tàng bên trong chấn động mà hiện ra. Chấn động quá mạnh khiến vô số tiểu nhân đầu to bị chấn bay tán loạn, không ít bị đánh chết tại chỗ. Đồng bọn liền lập tức chạy đến quỳ bên thi thể khóc lóc, có kẻ khác nhanh chóng mang quan tài đến, lau khô vết máu, chỉnh lý dung mạo, nhập liệm cho kẻ sắp chết.
Lại có những tiểu nhân khiêng quan tài nhảy vào hòm gỗ, hẳn là để đem đi an táng.
Trong khi đó, những tiểu nhân khác thừa cơ sao chép đạo văn trên lô đỉnh ba chân.
Trần Thực cùng mọi người nhìn đến ngây ngốc, chỉ thấy hàng vạn tiểu nhân đầu to lôi thôi lếch thếch từ các rương gỗ tràn ra, khắp nơi náo nhiệt, bận rộn, rất nhanh đã đo vẽ hoàn tất kích thước, tỷ lệ, đạo văn mặt ngoài của Luyện Ma Đỉnh.
Đám tiểu nhân này lại xếp hàng chỉnh tề, từng tốp từng tốp nhảy trở lại vào hòm gỗ, biến mất không thấy bóng dáng.
Sau đó, từ trong hòm gỗ vang lên âm thanh đinh đinh đang đang như tiếng rèn sắt, cùng tiếng ống bễ phành phạch không ngừng.
Trần Thực càng thêm hiếu kỳ với hòm gỗ, lặng lẽ tiến lên, vươn cổ thăm dò bên trong.
Mấy Tiên Nhân áo đen kia lập tức trong mắt lóe hàn quang, sát ý lan tỏa. Ngũ Quan Vân vội vã tiến lên, kéo Trần Thực lui lại, nhỏ giọng nói: “Công tử… Trần đạo hữu, những người này không cùng đường với chúng ta, là do cấp trên phái đến để ‘giải quyết tốt hậu quả’ của Tiên Nhân. Nếu như điều tra bí mật của bọn họ, ngay cả chúng ta cũng sẽ trở thành hậu quả cần được xử lý.”
Trần Thực bị sát ý của đám Tiên Nhân áo đen làm dựng đứng cả lông tóc, trong lòng hiểu rõ những người này tu vi thực lực không thể khinh thường, bản thân tuyệt không phải đối thủ, đành phải thu lại hiếu kỳ.
Chỉ vừa mới thoáng nhìn qua, hắn đã thấy trong chiếc rương không lớn kia lại có cả nhật nguyệt càn khôn, núi lửa phun trào, tựa như một thế giới hoàn chỉnh.
Hàng vạn hàng nghìn tiểu nhân đầu to đang dựng lò luyện cạnh những ngọn núi lửa đó, luyện hóa khoáng vật. Có tiểu nhân điều khiển xe mỏ vận chuyển quặng, có kẻ khuấy động đại ống bễ, lại có kẻ nâng chùy lớn ra sức rèn đúc.
“Thế giới trong hòm này, hẳn chính là đạo cảnh của những vị Tiên Nhân chuyên trách giải quyết hậu quả!”
Trần Thực kinh hãi, thầm nghĩ: “Những tiểu nhân đầu to này, chính là sinh linh do giải quyết hậu quả Tiên Nhân nuôi dưỡng, giỏi về thanh lý, đo vẽ bản đồ, rèn đúc đủ loại công việc. Việc xử lý hậu quả của Tiên Nhân đều do bọn họ hoàn thành: thanh lý thi thể, quét sạch vết tích.”
Một cái rương chính là một tiểu thế giới, toàn bộ sinh linh trong đó đều phục vụ cho công tác “giải quyết hậu quả”, hiệu suất kinh người khiến kẻ khác mở rộng tầm mắt.
Trần Thực đang cảm thán, bỗng thấy từ trong rương thò ra đầu dây xích, tiếp đó vô số tiểu nhân áo vàng từ trong hòm bò ra, dùng sức kéo dây xích, lôi ra một chuỗi xiềng xích dài.
Từ chiếc rương khác cũng có xiềng xích được kéo ra.
Chưa bao lâu, lại có một tôn lô đỉnh ba chân bay ra từ trong rương, keng một tiếng rơi xuống đất, kiểu dáng gần như giống hệt những lô đỉnh trong Tam Thanh Luyện Ma Tỉnh!
“Đang đang đang!”
Từng tôn lô đỉnh ba chân lần lượt bay ra từ rương gỗ. Đám tiểu nhân áo vàng cũng leo ra, cắt đứt xiềng xích của Tam Thanh Luyện Ma Tỉnh, thay bằng xiềng xích do chính mình luyện chế, khóa chặt lên những lô đỉnh mới luyện ra.
Chúng nâng những lô đỉnh trấn áp đại ma lên, từng cái từng cái thu vào hòm gỗ, lưu lại lô đỉnh và xiềng xích của mình luyện chế.
Lại có hàng ngàn hàng vạn tiểu nhân áo vàng quét dọn vết tích chiến đấu trên bốn vách tường của Luyện Ma Tỉnh, bố trí loạn thạch, khiến nơi này nhìn qua giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Xử lý xong, chúng lần lượt nhảy về rương, kẻ sau cùng khẽ đưa tay, “đát” một tiếng đóng lại nắp rương.
Những Tiên Nhân áo đen bịt mặt kia vẫn im lặng như cũ, từng người một nâng hòm gỗ, xoay người rời đi.
Từ lúc bọn họ tiến vào Tam Thanh Luyện Ma Tỉnh đến khi rời đi, trước sau chưa đầy nửa canh giờ.
Vậy mà bọn họ đã đem tất cả thanh lý sạch sẽ, khiến nơi đây thoạt nhìn như chưa từng có trận chiến nào xảy ra. Ngay cả vết tích khi Trần Thực cùng Ngũ Quan Vân cắt đứt xiềng xích cũng bị thay thế, biến thành dấu vết pháp thuật khác.
Lô đỉnh bọn họ mô phỏng ra giống y như thật, nếu không mở ra kiểm tra, tuyệt đối không nhìn ra nửa điểm sơ hở.
Trần Thực đưa mắt nhìn theo những “giải quyết hậu quả Tiên Nhân” rời đi, trong lòng âm thầm nói: “Bọn họ lấy đi những Luyện Ma Đỉnh từng dùng để trấn áp đại ma, chỉ sợ là có ý đồ khác. Nếu như bọn họ thả những đại ma trong đỉnh ra ngay tại Thiên Đình…”
Hắn không khỏi rùng mình một cái. Một đại ma đã có thể đánh vào Thiên Đình, phá tan Thiên Đạo pháp bảo như Thiên Cơ Sách. Nếu hàng trăm đại ma cùng lúc được phóng thích, đó sẽ là cảnh tượng khủng khiếp đến nhường nào?
Tổ chức thần bí đứng sau Ngũ Quan Vân, quy mô khổng lồ, năng lực cường đại khiến người ta sợ hãi.
Mà Thiên Tôn sư phụ — chủ nhân của Đại Hoang Minh Đạo Tập — chính là thủ lĩnh của tổ chức này.
Bọn họ ẩn thân trong bóng tối, nắm giữ lực lượng khổng lồ, có thể vào bất cứ lúc nào lật đổ Hạo Thiên Thiên Đình đương thời!
“Trần đạo hữu, chúng ta nên trở về Thiên Đình phục mệnh.”
Ngũ Quan Vân đánh gãy dòng suy nghĩ đang bay xa của hắn, đưa tay mời, mỉm cười nói: “Mời đi bên này.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!