Nhị Dương khu cục trưởng cũng không phải chưa từng gặp thiên tài. Thật ra, từ sau khi tốt nghiệp đại học rồi tiến vào Cục chấp pháp, một đường từ đại đội trưởng thăng lên làm cục trưởng, hắn cũng xem như một nhân vật thiên tài.
Mỗi cơ quan công chức tại các thành thị, cũng không phải chỉ cần có tư lịch là có thể thuận lợi thăng chức. Muốn thăng tiến, trước tiên phải nâng cao thực lực, mới có cơ hội.
Nếu không thì phải lập công, hơn nữa là đại công. Nhưng cho dù lập được đại công, về cơ bản cũng chỉ có đãi ngộ được đề thăng, cấp bậc được nâng lên, còn quyền hạn thì thường sẽ không được tăng thêm.
Dù sao thì, quyền hạn và địa vị tượng trưng cho trách nhiệm. Gặp lúc nguy hiểm, nhất định phải xông lên đầu tiên. Người không có thực lực, đức không xứng với vị, trong hoàn cảnh như thế thường là người đầu tiên bỏ mạng.
Cho nên, có thể đảm nhiệm chức đại đội trưởng hay cục trưởng, đều là những người từng trải từ tuyến đầu thăng tiến lên, trong tay có chút bản lĩnh, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Thế nhưng, từng là một vị cục trưởng được xem như thiên tài, giờ phút này khi nhìn thấy Hạ Thắng, hắn cũng sinh ra một loại cảm giác bất lực, cảm thấy bản thân chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường trong biển người.
“Ta miễn cưỡng cũng coi như nhân tài, thời còn học đại học cũng từng gặp qua thiên tài chân chính. Nhưng đem bọn họ so với ngươi, ha ha…” Ít nhất thì, hắn chưa từng thấy ai chưa đến hai mươi tuổi mà đã luyện quyền pháp đến cảnh giới Thông Thần.
Trong lịch sử, có người nào chưa đến hai mươi tuổi mà đã luyện quyền pháp đến trình độ này không?
Có!
Nhưng, đó là chuyện của lịch sử.
Còn hiện tại, phảng phất như nhân vật trong lịch sử bước ra từ trong sách, thậm chí có thể nói khoa trương hơn một chút là nhân vật trong truyền thuyết bước ra từ trong truyền thuyết, chân chân thật thật xuất hiện trước mắt ngươi. Cái cảm giác ấy căn bản không thể dùng lời mà diễn tả được.
“A, suýt nữa quên, cái gọi là Thông Thần, thật ra chính là một cách gọi khác của cảnh giới Nhập Thánh. Trước kia, hoặc là chúng ta – đám lão nhân – quen miệng gọi là Thông Thần.”
Ngừng một chút, ánh mắt cục trưởng sáng rực lên nói:
“Đi, đi với ta đến sân luyện công, hai ta tỉ thí một trận.”
Cục trưởng hoàn toàn không có tâm tư che giấu hay lo sợ mất mặt như vài ngày trước khi đóng cửa không gặp ai.
Quyền pháp Thông Thần a, khó khăn lắm mới gặp được, sao có thể không thử một lần?
Hắn cũng muốn xem thử, sau khi luyện đến Thông Thần cảnh giới thì quyền pháp sẽ có năng lực thông thiên thế nào.
“Cục trưởng, không cần nghiêm trọng như vậy chứ? Ta nghe nói, muốn trở thành thành chủ, một trong các điều kiện là phải đem một môn võ công tu luyện đến cảnh giới Nhập Thánh.”
“Không giống nhau. Đại bộ phận thành chủ là nhờ vào ngoại vật để lĩnh ngộ, từ đó khiến một môn võ học tấn thăng đến Thông Thần cảnh giới. Còn như ngươi, tự nhiên tu hành, khác biệt một trời một vực.”
Ngoại vật?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, cục trưởng cười ha hả giải thích:
“Đó là bí mật tuyệt mật của chính phủ Liên bang, cụ thể là thứ gì thì không rõ. Nhưng thứ kia có thể trợ giúp người tăng cao ngộ tính. Lời đồn thì khó giữ được thật. Ngươi yên tâm, không phải là bí mật gì quá lớn, về cơ bản thì ai cũng biết, kể cả đám tín đồ yêu ma hành động điên cuồng kia.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa dẫn Hạ Thắng đi đến sân luyện công.
“Ta sẽ áp chế thực lực của mình xuống trình độ võ giả cấp một. Đương nhiên, không thể áp chế hoàn toàn, chỉ là một mức tương đối. Thể chất của ta đặt ở đây, cũng không thể cố ý khiến bản thân bị thương, để thể phách suy yếu như một võ giả cấp một chính thức a?”
“Tiểu tử, ta không nói mấy lời vớ vẩn như ngươi phải đánh bại ta. Võ giả cấp một và nhị giai võ giả về tố chất thân thể, hoàn toàn là hai khái niệm. Chỉ cần ngươi có thể khiến ta lùi lại… ba bước, ta sẽ tặng ngươi một thứ mà chắc chắn ngươi rất mong muốn.”
Ta muốn?
Tạm thời không cần biết là gì, cứ thử một cái trước đã.
Tính khí ta vốn ham vui mà.
“Cục trưởng, ngài chắc chắn chứ?”
“Đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy.”
Cục trưởng ban đầu vốn định nói chỉ cần lùi lại một bước, nhưng thiên tài không thể dùng tiêu chuẩn thông thường để đánh giá. Vì vậy, lập tức đổi lại thành ba bước.
Hắn không tin, với tố chất thân thể của nhị giai võ giả như hắn, lại thêm kinh nghiệm lão luyện, không đối phó nổi một tên thiếu niên mới tấn thăng võ giả cấp một?
Cho dù đối phương tu luyện chính là loại khổ luyện công phu siêu nhất lưu, lại đem quyền pháp luyện đến Thông Thần cảnh giới. Nếu vượt cấp đối chiến mà dễ dàng như thế, thì người ta còn phân chia cấp bậc võ giả làm gì?
“Hảo.”
Hạ Thắng gật đầu, liếc mắt lấy ra 《Phạt Ác Sách》.
【Sách chủ: Hạ Thắng】
【Niên linh: Mười bảy tuổi】
【Khí huyết: Mười phẩy sáu bảy】
【Sở học:…《Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện》(Tinh thông)(Mười lăm phần trăm)】
Không biết có phải do ảnh hưởng của cảnh giới Siêu Phàm trong 《Cơ sở hô hấp pháp》 hay không, mà võ học khổ luyện bên trong 【Thái Bảo quy vị】, cũng chính là 《Thái Bảo hô hấp pháp》 đã bắt đầu tự động vận chuyển.
Mỗi ngày, đại khái tăng được không phẩy không một khí huyết. Muốn thăng cấp thành nhị giai võ giả, cần một ngàn ngày, chưa đến ba năm.
Chậm sao?
Thật sự không tính là chậm.
Nhìn xem Nhị Dương khu cục trưởng trước mắt, đã ngoài bốn mươi tuổi. Hơn hai mươi tuổi mới tốt nghiệp đại học, mà muốn tốt nghiệp thì nhất định phải là chính thức võ giả mới được cấp bằng.
Tính ra cũng đã hai mươi năm, người ta mới thành được nhị giai võ giả. So sánh với hắn, chưa đến ba năm đã có thể thành tựu nhị giai võ giả, có thể nói là cưỡi tên lửa mà bay vọt.
Về phần tiến độ mười lăm phần trăm kia, là hắn thông qua nhiệm vụ mà có. Dùng võ công để chém giết, chẳng lẽ không tính là một loại tu luyện?
Hơn nữa, tiến độ có được từ việc chém giết so với tu luyện bình thường thì nhanh hơn rất nhiều. Một lần làm nhiệm vụ, có thể thu được Thiện Công từ 《Phạt Ác Sách》, trợ cấp nhiệm vụ từ Hàn Điểu thành (tiền liên bang), cùng với công lao từ Bộ Hậu Cần. Hắn không thể trách bản thân phải xông vào nơi nguy hiểm để thu thập đám võ giả vi phạm lệnh cấm hay tín đồ yêu ma.
Mẹ kiếp, thưởng hậu như vậy, chỉ có thể để bọn chúng chịu khổ thay thôi.
《Thái Bảo Hàng Long》!
Hạ Thắng hít sâu một hơi, trực tiếp bạo bốn viên Hàng Long Đan (Huyết Khí Đan). Đây là cực hạn hắn có thể làm được, so với trước kia còn nhiều hơn một viên.
Không chỉ bạo đan, trên nắm tay hắn còn gia trì thêm 《Thái Bảo cương kình》. Hơn nữa, điều động hô hấp trong cơ thể, một luồng khí nóng rót vào cánh tay phải trong nháy mắt, ngưng tụ tại quyền đầu.
Lần đầu nổ đan, cục trưởng nhíu mày, có một loại cảm giác không ổn. Dù sao hắn là nhị giai võ giả, có thể cảm nhận được chút nguy hiểm và khí thế huyền diệu khó diễn tả.
Lần thứ hai gia trì 《Thái Bảo cương kình》, khí tức nguy hiểm lập tức tăng lên mấy phần, khiến hắn trừng to mắt, một mặt không thể tin nổi mà nhìn thiếu niên trung học đối diện.
Lần thứ ba điều động 《Thái Bảo hô hấp pháp》, cục trưởng liền tê rần cả người. Khá lắm, khí tức nguy hiểm tăng lần một, rồi lần hai, lần ba. Hắn chợt cảm thấy, lần này không cẩn thận là thật sự sẽ bị thương.
Nhưng đến đây vẫn chưa kết thúc!
Chỉ thấy thiếu niên trung học kia, toàn thân bốc lên một luồng khí tức hung hãn.
Bách thú chi vương!
Thế nào gọi là vương giả chi thế?
Chính là một luồng thế áp bức không gì địch nổi, nếu cưỡng ép chống đỡ, sẽ bị nghiền nát bởi khí thế kinh khủng kia.
“Ực.”
Cục trưởng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng gào thét: Không phải chứ, ngươi làm sao có thể lạch cạch mà chồng lên đống BUFF trên người như vậy?!
Nếu là chiến đấu thực sự, tuyệt đối không thể để cho đối phương tiếp tục như thế.
Chỉ là, hiện tại chẳng qua là luận bàn mà thôi.
Không còn cách nào, cục trưởng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, âm thầm đánh lén, cắt đứt một màn chồng BUFF không biết xấu hổ này, tránh cho mất mặt lan rộng.
Tiếp theo đó, “Sơn Lâm Chi Vương”, BUFF Ban Lan Mãnh Hổ được khoác lên người.
Ngay khoảnh khắc đó, cục trưởng triệt để đánh mất cảm giác quen thuộc. Khi Ban Lan Mãnh Hổ BUFF triển hiện, sân luyện công đột nhiên giống như không còn thuộc về Chấp pháp cục nữa, mà đã hoàn toàn biến thành lãnh địa của tiểu tử đối diện.
Lờ mờ cảm nhận được, dường như toàn bộ sân luyện công đang bài xích chính mình. Người đối diện mới là chủ nhân chân chính nơi đây. Nếu chỉ có thế thì thôi, mấu chốt là… không chỉ như vậy!
Toàn bộ sân luyện công trong khoảnh khắc đó dường như sống dậy, lập tức tạo nên áp chế với cục trưởng. Khiến thực lực của hắn thoáng như bị hạ thấp đi vài phần trăm.
“???”
Không đúng, ngươi mẹ nó rõ ràng là luyện quyền pháp Thông Thần, chẳng lẽ ngươi luyện là pháp thuật trong truyền thuyết à?!
Quyền pháp làm sao lại có hiệu quả thần dị đến thế?
“Cục trưởng, đây là lần cuối cùng.”
“A?”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Không phải, ngươi rốt cuộc là cái quái gì vậy?
Từng đợt từng đợt chồng BUFF mạnh mẽ như sóng vỗ, ta còn tưởng rằng ngươi sắp xong rồi.
Kết quả, vẫn còn tiếp?!
Bây giờ ta chịu thua còn kịp không?!
“Rống!”
Một tiếng Hổ Khiếu như tiếng sấm vang lên.
Tại Nhị Dương Khu Chấp pháp cục, ngoại trừ đại đội trưởng, trong nháy mắt toàn bộ đoàn diệt.
Đừng hiểu lầm, cái gọi là đoàn diệt, là toàn bộ rơi vào hôn mê.
Tại sân luyện công, cục trưởng có thể nói là chính diện ăn trọn vẹn một chiêu, là kiểu không né không tránh mà miễn cưỡng đỡ lấy một điểm công kích.
Tiếng Hổ Khiếu khiến đầu hắn ong lên, hoa mắt chóng mặt, tuy khôi phục rất nhanh…
Nhưng thân là một võ giả nhị giai, hắn hiểu rất rõ – nếu đối diện là địch nhân, mà lại là cùng cấp bậc, thì chỉ riêng một chiêu vừa rồi thôi, bản thân đã sớm vong mạng.
Trong trận chiến sinh tử, một chút sơ hở nhỏ cũng có thể mất mạng. Chớ nói chi đến vừa rồi bị choáng váng, hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
“Tê ——”
Sau khi ánh mắt khôi phục, hắn nhìn nam sinh trung học đối diện, không khỏi hít sâu một hơi.
Bởi vì giờ phút này, đứng trước mặt hắn không phải người, mà rõ ràng là một đầu Hổ Trắng Trán Bạc.
Không sai, một đầu lão hổ chân chính, hình thể còn to lớn khủng khiếp, giống như yêu ma hóa thân.
“Rống!!”
Chỉ thấy Ban Lan Mãnh Hổ khổng lồ nhảy vọt lên, lao thẳng tới trước mặt cục trưởng. Còn chưa kịp phản ứng, một đôi hổ trảo đã vồ lấy thân thể hắn.
“Oanh!”
Một tiếng nổ vang dội, cục trưởng chỉ cảm thấy xương ngực như bị đánh gãy, cả người như diều đứt dây, hung hăng đập vào vách tường.
“Oanh!”
Một làn bụi mù dữ dội cuốn lên, hoàn toàn che khuất tầm nhìn sân luyện công.
Chỉ một lát sau, bụi mù tan dần, lộ ra cục trưởng bị khảm vào vách tường.
Chỉ thấy khóe miệng chảy máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Ngoài ra, từ nơi hắn bị khảm vào, vết nứt như mạng nhện tràn ra dày đặc, lan ra diện tích cực lớn, gần như bao phủ toàn bộ bức tường.
Sân luyện công dưới lòng đất của Chấp pháp cục, diện tích chẳng hề nhỏ, về cơ bản là tỷ lệ một một với mặt đất phía trên. Có thể tưởng tượng được, lực đạo một quyền kia rốt cuộc lớn đến mức nào.
Huống chi, sân luyện công là nơi võ giả luyện tập, tuyệt đối không có chuyện bớt xén vật liệu. Bằng không, mỗi lần luyện võ lại phải sửa chữa, Hàn Điểu thành căn bản không có tài chính để gánh vác.
Chưa kể, sân luyện công còn tích hợp chức năng trú ẩn khẩn cấp, đủ để chống lại yêu ma. Trình độ kiên cố khỏi cần bàn cãi.
Kết quả, nơi như vậy suýt nữa bị Hạ Thắng một quyền đánh sập.
…
“Không, không đúng, là người… Thì ra đây chính là quyền pháp Thông Thần sao?”
Một quyền đi qua, cục trưởng vừa thấy Hổ trắng trán bạc đã biến mất, thay vào đó là nam sinh trung học đang duy trì tư thế ra quyền.
“Thật là… mạnh mẽ a.”
Vừa dứt lời, lại phun ra một ngụm máu.
Tiếng Hổ Khiếu vừa rồi, đúng là quá biến thái.
Không chỉ khiến hắn đầu váng mắt hoa, mà còn trực tiếp làm tản đi khí huyết ngưng tụ, cùng với nội tức đang vận hành trong hô hấp pháp. Nếu không phải có khí huyết và hô hấp pháp gia trì, hắn có lẽ không đến mức thụ thương, nhiều nhất chỉ là bị chấn động nội tức sau khi đập vào vách tường.
Nói đi cũng phải nói lại, dù là như vậy thì vẫn đủ khiến người ta khiếp sợ.
Với tố chất thân thể của một võ giả nhị giai như hắn, thế mà không chịu nổi một quyền nghiêm túc của một võ giả cấp một. Nếu quyền kia không đánh vào ngực mà đánh vào yết hầu, hạ bộ hoặc những điểm yếu chí mạng khác, thì chắc chắn là một chiêu trọng thương.
“Ngươi thắng rồi. Đợi một lát, ta sẽ đem đồ vật giao cho ngươi.” Trên người cục trưởng, khí huyết ngưng tụ, chấn vỡ cả vách tường phía sau. Hắn nhìn qua đám vết nứt như mạng nhện khắp tường, không khỏi đau lòng.
Sửa chữa thế này, tốn không ít tiền.
Quan trọng hơn, không có cách xin kinh phí từ cấp trên, chỉ có thể để Nhị Dương Khu Chấp pháp cục tự chi trả. Tệ nhất là… có khi còn phải bỏ tiền túi.
Nghĩ đến bao nhiêu năm tiền riêng có nguy cơ bị vét sạch, trong lòng cục trưởng như bị dao cắt.
Cục trưởng rời khỏi sân luyện công, bóng lưng tiêu điều, lộ ra một vẻ anh hùng cô đơn, đầy khí tức bi tráng.
Chỉ chốc lát sau, phía trên truyền đến một tiếng hét thê lương:
“Hạ Thắng!!!”
“???”
Người trong cuộc thì một mặt mộng bức: Ta có làm gì đâu? Sao lại gọi ta?!
Trên tầng, cục trưởng vừa lên khỏi sân luyện công đã thấy toàn bộ thuộc hạ nằm bất tỉnh, thiếu chút nữa che tim gọi xe cấp cứu.
Tin tốt: Mọi người đều sống.
Tin xấu: Chỉ còn mình hắn còn đứng được.
Mặc kệ nguyên nhân ngất xỉu là gì, thuộc hạ đã như vậy thì kiểm tra, nghỉ ngơi các kiểu đều không thể thiếu. Bằng không, sau này hắn đừng mong làm cục trưởng nữa.
Hắn đã có thể tưởng tượng ra mấy ngày tới, một mình mình phải vắt chân lên cổ mà chạy, làm việc còn thảm hơn cả chó.
“Không đúng! Trong cục còn có người sống!”
Hạ Thắng.
Gọi thêm hai người đến khiêng hắn, dù sao vẫn hơn để mình ta xoay xở.
Việc vặt trong Chấp pháp cục không ít, bọn họ phụ trách giữ gìn trị an cả khu vực, bao gồm cả các vụ tranh chấp giữa người thường. Chuyện lớn chuyện nhỏ, đủ loại khó lường.
Đương nhiên, mấy vụ dân sự thì không tới lượt võ giả xử lý. Nhưng lương bổng của đội hậu cần cũng chỉ thấp hơn chút ít so với tuyến đầu.
Chỉ là, cục trưởng cuối cùng vẫn đánh giá thấp độ vô sỉ của ai đó.
Sáng ngày hôm sau, khi một mình hắn bước vào khu ký túc xá của Nhị Dương Khu Chấp pháp cục, suýt nữa thì tê liệt tại chỗ.
Trên bàn có một tờ giấy ghi:
“Tám giờ sáng bắt đầu làm việc!!”
【Cục trưởng, bên Song Diệp khu có chút chuyện, ta về trước. Đúng rồi, xin hãy chăm sóc đội viên của ta giùm ta, cảm tạ.】
Cuối thư, còn vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười trêu ngươi.
“Ta mẹ nó muốn làm thịt ngươi!!”
…
Một bên khác, Hạ Thắng, người trong cuộc đang lái xe chống bạo động của Nhị Dương Khu, phóng nhanh trên đường đến Song Diệp khu.
Trên ghế phụ, lẳng lặng nằm một quyển bí tịch võ học.
《Phạt Ác Sách》 hiện lên một dòng thông tin mới:
【Sở học: 《Thiết Sa Chưởng》 (Nhị lưu võ học) (Nhập môn)】
“Hừ, cục trưởng đúng là người tốt a! Có đồ tốt, là thật sự cho luôn, một chút cũng không giữ lại.”
Cục trưởng: “Ngươi mẹ nó…”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.