Đệ Nhị phó bản!
Không sai, lấy Thanh Hà trấn, Kim Cương quyền quán làm nguyên mẫu cho phó bản. Cuối cùng, BOSS Mã Lũng thi triển thối pháp, lại có đến chín phần chín độ tương tự với chiêu thứ năm của 《Bá Thối》. Một cước tung ra như vạn mã cuồng thăng, khí thế áp đảo khiến địch nhân vạn kiếp bất phục.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hai bên, e rằng chính là vị Kình Thiên Chi Trụ kia, khi đoạt được bản gốc cũng chỉ là một bản thiếu, phải hao phí không ít tâm huyết để bổ túc, bởi thế mới sinh ra chút yếu nhược sai biệt.
“Chẳng lẽ, Vạn Thành Chi Quốc nguyên hình, kỳ thực là Đại Vân trong tương lai?”
Hai bên thật sự quá giống nhau. Trong phó bản, các Yêu Ma bị ăn mòn khí tức mà biến dị; ngoài hiện thực, ở hai quận chi địa, Yêu Ma hoành hành khắp nơi. Cảnh tượng… quả thực không khác biệt mấy.
Lại nói thêm, Kim Cương quyền quán chủ thi triển thối pháp, cùng với tuyệt học 《Bá Thối》 do Trương tướng quân bổ túc, thật sự khiến Hạ Thắng không thể không hoài nghi giữa hai người có mối liên hệ nào đó.
Tính toán làm gì cho nhức đầu, thông quan rồi tính sau. Cho dù tương lai Đại Vân có biến thành tình cảnh hiện giờ, thì thế nào? Tóm lại, tất cả đều là hoàng đế của bọn họ tạo thành.
Tôn trọng vận mệnh quốc gia khác, mới là căn cơ của một người có đại trí.
Ba ngày trước còn vừa múa vừa ca, ba ngày sau đã như nhà có tang, những ví dụ như thế… chẳng phải đầy rẫy đó sao?
…
“Mô phỏng Tuyết Hương sẽ không có Yêu Ma tứ giai đấy chứ?” Tam giai Yêu Ma còn trong phạm vi khống chế, chứ nếu thật sự có tứ giai xuất hiện, thì dù là ngũ giai võ giả muốn giải quyết, cũng phải tốn sức không nhỏ. Khi đó, toàn bộ thí sinh e là gặp đại họa.
Cuộc săn bắt, mở màn!
Thời gian chuyển dời, chỉ trong một buổi sáng, tất cả thí sinh đều đã tiến vào sào huyệt.
May mắn là không ai ngay từ đầu liền đụng phải Tuyết Quái nhị giai như Hạ Thắng.
Thực tế, Yêu Ma trong mô phỏng Tuyết Hương phần lớn là cấp thấp, chỉ cần dự khuyết võ giả là có thể đối phó. Trong đợt khảo thí lần này của Tuyết Ưng thành, số thí sinh đạt đến cấp chính thức võ giả… không vượt quá mười người.
Phần đông thực lực thí sinh dao động quanh dự khuyết cấp bảy hoặc tám. Nếu ném vào quá nhiều Yêu Ma chính thức, chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác?
Ngoài ra, các Yêu Ma biến dạng thất bại sẽ dựa theo cấp độ tương ứng mà cho điểm. Ví dụ: một con Yêu Ma cấp một sau khi bị tiêu diệt sẽ tự động nhận được 0.1 điểm.
Chỉ có Yêu Ma chính thức mới tính bằng số nguyên.
Dĩ nhiên, thủ lĩnh trong sào huyệt mô phỏng sẽ có giá trị khác biệt — tổng điểm là một trăm. Mới đây, Hạ Thắng vừa giết chết tam giai Yêu Ma Xích Đồng Hùng, ngay lập tức điểm số của hắn trong hệ thống hậu trường tăng vọt thêm một trăm.
Ban đầu, chẳng ai tin có người có thể xử lý được tam giai Yêu Ma. Vượt cấp chiến đấu không phải không có, nhưng thường là giao thủ vài chiêu rồi hoặc bỏ chạy, hoặc được giám khảo cứu viện rồi tuyên bố đào thải.
Không một ai nghĩ đến chuyện có thí sinh thực sự giết sạch BOSS trong sào huyệt.
Thế mà, chuyện tưởng như không thể ấy lại thật sự xảy ra. Khiến toàn bộ đại biểu các đại học đều… ngây người há mồm — mở to hai mắt mà nhìn.
…
Trong phòng giám sát, mọi người trông thấy trên màn hình lớn, số hiệu 001 quét ngang như cơn lốc, cảm giác như bọn họ không đưa một thí sinh vào thi, mà là đưa luôn một BOSS thực thụ vào mô phỏng Tuyết Hương!
“Có phải… mạnh quá rồi không?”
“Ngay cả Xích Đồng Hùng cũng bị hắn ăn sống, thì mô phỏng Tuyết Hương còn có Yêu Ma nào đỡ được nữa? Mạnh thì sao? 001 không phải thí sinh chắc?”
Không còn ai lên tiếng thắc mắc.
…
Ba ngày sau, tổng số thí sinh tham gia lần này… chỉ còn một trăm mười lăm.
Dưới cái lạnh băng thiên tuyết địa, thân thể yếu hơn một chút thôi cũng không trụ nổi nửa ngày. Thêm vào đó, không được mang theo gì, mỗi ngày ăn lông ở lỗ, tâm lý nhiều người bắt đầu sụp đổ.
Lại còn những kẻ xui xẻo, vừa gặp Yêu Ma mạnh đã phải buông bỏ, hoặc bị giám khảo cứu ra rồi tuyên bố đào thải.
Trên màn hình lớn:
【Thí sinh còn lại: 115】
“Cơ bản có thể xác định rồi, số hiệu 001 và 002 sẽ là đệ nhất và đệ nhị lần này. Còn vị trí thứ ba… tám người giằng co dữ lắm, chưa đến khắc cuối, khó phân thắng bại.”
“Nhìn kìa, 001 lại hành động. Tên này thật là hung ác, hầu như đem toàn bộ Yêu Ma chính thức trong mô phỏng Tuyết Hương, giết sạch ăn sống. Trên đường đi, hễ gặp thí sinh là vô tình đào thải. Ta tính sơ sơ, chỉ riêng hắn đã loại hơn năm trăm người.”
Lần này tổng thí sinh khoảng hơn mười ngàn người. Một mình hắn loại bỏ một phần hai mươi — đúng là chấn động.
Gì?
Trước kia từng có người tiêu diệt toàn bộ thí sinh?
Đó là… chuyện bao nhiêu năm về trước rồi.
Huống chi, lúc đó số lượng thí sinh không bằng bây giờ một phần mười, trình độ cũng không bằng. Hiện tại, bình quân thực lực đã tăng lên rất nhiều.
…
“Khoan đã, sao hắn… chặn cửa vậy?”
Tuyết Ưng đại học đại biểu lập tức cảm thấy bất an mãnh liệt.
Đại ca! Ngươi điểm số đã rất cao, rất cao rồi! Không cần thiết phải chắn cửa, vừa đào thải đối thủ tiềm năng, vừa nâng điểm bản thân.
“Khá lắm, cuồng dã thật!”
“Hơn một trăm người còn lại, cũng chẳng phải kẻ yếu. Mà… cũng không đúng. Nếu như do An Kiệt dẫn đầu, dẫn theo vài võ giả cấp một, có khi còn chút cơ hội.”
Một đại biểu vừa nhớ lại thực lực Hạ Thắng, lại nhớ đến cảnh tượng ba ngày trước ăn sống Xích Đồng Hùng, liền lắc đầu. Võ giả nhị giai thông thường chưa chắc đã chống nổi một trăm thí sinh hợp lực.
Chỉ có điều — số hiệu 001 không phải người bình thường.
…
【Đếm ngược】
【2:55:46】
Khoảng thời gian còn lại của kỳ khảo thí, chưa tới ba giờ.
“Có người đã đến gần lối ra mô phỏng Tuyết Hương, nhưng vừa thấy 001 chắn cửa liền không dám hành động. Gọi hỏi trấn thủ xem có nên can thiệp không?”
Chốc lát sau, trong một căn phòng kín, một nam nhân toàn thân bao phủ trong bóng tối bắt máy. Trước câu hỏi của đại biểu Tuyết Ưng đại học, hắn chỉ trả lời:
“Chỉ cần không có nhân mạng, cứ thuận theo tự nhiên.”
Sau khi cúp máy, hắn quay đầu nhìn về phía vị trấn thủ thật sự đang… bất tỉnh nhân sự.
Đem đi.
Không thể để người khác phát hiện bọn họ hành động. Nếu lộ ra, trấn thủ lần này e phải về phục vụ dưới tay Tướng quân đại nhân.
…
【Đếm ngược】
【1:05:35】
Chỉ còn hơn một giờ nữa, hầu hết thí sinh đã tụ tập tại gần cửa ra mô phỏng Tuyết Hương. Nhưng… không ai dám làm chim đầu đàn.
“An thiếu, cái này…”
Trong tiểu đoàn đội của An Kiệt, có người mở lời.
Bọn họ gặp An Kiệt trên đường, vì thực lực và thân phận, lại thêm chính đối phương chủ động chiêu mộ, liền nhập hội. Không thể phủ nhận, dưới sự dẫn dắt của thiên tài An gia, lại cộng thêm kiến thức về Yêu Ma, tốc độ săn giết của nhóm họ vượt xa hành động đơn lẻ.
Lần này, thành tích của cả đội… chắc chắn không tệ.
“Hắn chính là 001.”
An Kiệt nhíu mày, là người thứ hai tiến vào, hắn đương nhiên biết rõ, ba ngày trước đối phương đã đối mặt với loại Yêu Ma gì.
Chết tiệt… Tam giai Yêu Ma Xích Đồng Hùng… thế mà không khiến 001 bị loại?!
Điều đó chẳng phải nói rằng…
“Không, không đúng… Có khi chỉ là trốn thoát, chưa chắc đã giết được Yêu Ma.”
“An thiếu, ngài vừa nói gì vậy?”
Năm người đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía An gia thiên tài — An Kiệt.
Bọn họ không nghe rõ lời hắn thì không sao, nhưng thái độ ấy… rất đáng để nghi ngờ.
Hít sâu một hơi, An Kiệt khoát tay ra hiệu.
“Đi, chúng ta lại gần xem hắn định làm gì.”
Tuy trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra số hiệu 001 muốn làm gì, nhưng nhìn vào hơn một trăm thí sinh quanh mình, hắn lại dâng lên một loại cảm giác “chúng ta đông, hắn chịu nổi chắc?”
…
Chẳng lẽ tên kia định mạo hiểm phạm phải đại kỵ, một mình đấu lại cả trăm người?
…
Từng nhóm nhỏ từ từ tiến về phía cửa ra của mô phỏng Tuyết Hương. Những người vẫn đang do dự, trông thấy vậy cũng không nhịn được mà đi theo sau.
Không thể không nói, nhân loại đúng là một giống loài kỳ quái — hơn một trăm người, từng bước từng bước, trùng trùng điệp điệp mà tiến lên.
Nhưng càng đi, sắc mặt An Kiệt càng trở nên… quái dị.
Không vì gì khác — hắn thấy Hạ Thắng đang ngồi xổm trên một tấm da thú.
Toàn thân trắng như tuyết, không một sợi tạp mao, đôi hốc mắt rỗng tuếch, thêm vào ký hiệu đặc trưng đầu gấu — không cần nghĩ cũng biết đó là da của Xích Đồng Hùng!
“Ực ——”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
An Kiệt nuốt khan một ngụm, nhưng phía sau vẫn có đám đông bước lên, khiến hắn không thể dừng lại, đành nhắm mắt đi tiếp. Càng đi, càng thêm kinh hãi.
Tuyết Hồ, Sói Xám, Tuyết Quái… đủ loại Yêu Ma chính thức, da lông chồng chất thành từng đống. Nhất là đống lông sói xám — xếp cao như núi!
Sói xám là loại sinh vật bầy đàn, một tộc đàn thường có hơn ba mươi con. Dù là Xích Đồng Hùng gặp cũng phải cúi đầu rút lui.
Chưa kể, nếu hình thành được tộc đàn, tất yếu sẽ sản sinh ra một cá thể đứng đầu — Lang Vương. Có Lang Vương dẫn dắt, cả đàn sẽ tăng mạnh về chiến lực, đủ sức sánh ngang với tam giai Yêu Ma!
“Ực ——”
Đống da sói kia… nhìn sơ cũng phải hơn năm mươi con.
Cam thật!
Tộc đàn như thế có thể ăn sống cả Xích Đồng Hùng chứ chẳng chơi.
…
“Đồng học…”
Tiến tới gần, An Kiệt cố gắng lấy giọng bình tĩnh bắt chuyện. Nhưng lời còn chưa dứt, Hạ Thắng phủi mông đứng dậy từ trên tuyết.
“Đều tới rồi à?”
“À? Ơ… À!”
Không hẳn là tất cả, nhưng dù sao chỉ còn chưa tới một giờ, ai không rời đi trước khi thời gian kết thúc sẽ bị loại và trừ đi một nửa điểm số.
“Rất tốt, tiết kiệm cho ta khỏi phải đi tìm từng người.”
“???”
Đám thí sinh đầy mặt dấu hỏi, nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Hạ Thắng ho khan hai tiếng, chỉnh lại giọng.
“Xin hỏi — có ai tự nguyện giao nộp một phần ba số điểm không?”
“Cái gì!!”
Đám người choáng váng tại chỗ.
Tự nguyện giao nộp?
Ngươi rõ ràng là cướp trắng giữa ban ngày!
“Các vị đồng học nên hiểu rõ, một phần ba… còn tốt hơn một nửa rất nhiều, đúng không?”
Một câu nói, thành công chọc giận toàn bộ hiện trường.
…
Đám thí sinh còn trụ lại đến giờ phút này, kẻ nào không phải hậu nhân danh môn vọng tộc, hoặc bình dân thiên tài xuất chúng?
Giờ bị đối phương xem như dê béo chờ bị thịt, sao không tức?
“Giết hắn!”
“Cùng lên! Hơn trăm người, đè chết hắn cũng không cần quyền cước!”
“An thiếu! Ngài là nhị giai võ giả duy nhất trong chúng ta đó! Ngài lên trước đi, đừng làm tụi tôi mất mặt!”
…
An Kiệt cả người tê rần: Đệt mợ chúng mày!
Yên ổn không muốn, lại bắt ta xung trận?
Nếu không phải có quá nhiều người ở đây, thật ra hắn muốn giao nộp 1⁄3 điểm, đổi lấy bình an rời đi.
Nhưng mà — thân là thiên tài thiếu niên, xuất thân vọng tộc, lại đang bị bao người nhìn chăm chú, sao hắn có thể cúi đầu?
Thà bị đánh bầm dập rồi đào thải, còn hơn cúi đầu cầu xin!
…
“Rất tốt. Ta hiểu rồi. Các ngươi muốn đơn đấu, hay quần chiến?”
An Kiệt ngơ ra, vẻ mặt hoang mang: “Đơn đấu? Quần chiến? Là sao?”
“Đơn đấu là ta một người đánh một đám các ngươi.
Quần chiến là ta một người quần sát toàn bộ các ngươi.”
Hạ Thắng cười nhạt, thái độ đương nhiên khiến lửa giận toàn trường dâng lên ba phần.
Một đám thí sinh xắn tay áo, chuẩn bị quần ẩu long trời lở đất.
…
“Trấn thủ còn không quản sao? Cái gì mà ‘thuận theo tự nhiên’? Hai bên mà có chuyện, chúng ta… À không đúng, ta đã báo cáo rồi, trấn thủ không nghe, hậu quả không liên quan đến ta đâu.”
A… thế thì yên tâm rồi.
Trong phòng giám sát, đại biểu các trường lập tức im lặng như tờ.
Ngồi xem! Ngồi xem!!
…
“Chờ chút đã, cho ta chuẩn bị cái đã.”
Một câu nói khiến đám người đang hừng hực khí thế lập tức dừng lại. Cả An Kiệt cũng chững chân, dừng giữa đường.
Các đại biểu đại học lập tức… đau đầu!
“Trời ạ, bọn nhỏ này sao ngây thơ thế chứ? Địch nhân nói chuẩn bị, các ngươi lại thật sự chờ?”
“Đám trẻ trong tháp ngà mà, có thể lý giải được thôi…”
“Thôi thì, để 001 cho bọn nó học một bài vậy. Dù sao để người dạy còn hơn Yêu Ma lên lớp.”
…
Trong khi đó, người trong cuộc đang… hít khí, hít khí, tiếp tục hít khí!
“Không xong! Bị lừa rồi! Mau ngăn hắn lại!”
An Kiệt thấy Hạ Thắng nâng ngực, tụ khí, lập tức biết không ổn. Vô thức lao lên muốn ngăn cản.
Một người một địch trăm?
Chỉ nghĩ thôi đã lạnh cả sống lưng!
Nhưng… đã muộn!
…
“Rống!!”
Hổ Khiếu Sơn Xuyên, Bách Thú Chấn Hoàng!
Tuyệt học 《Hổ Hình Quyền》 — chiêu Hổ Khiếu như núi lửa bộc phát, vang dội như thiên lôi, khiến đầu óc cả đám người ù ù, mắt mờ tai điếc!
Trong mắt bọn họ, người bên cạnh như hóa thành ba tầng bóng chồng.
…
Đây gọi là Bách Thú Chi Vương.
Đây gọi là Vương Giả Chi Uy.
Đây gọi là Khí thế không thể đỡ!
…
Hơn một trăm thí sinh, kể cả người có thực lực mạnh nhất là An Kiệt, cũng không thể trụ nổi.
An Kiệt thân thể loạng choạng như uống rượu, tốc độ chậm lại, vừa tới cách Hạ Thắng ba mươi mét thì “bịch” một tiếng, đổ gục tại chỗ với ánh mắt mông lung.
Quét mắt nhìn quanh…
Không còn ai đứng vững.
…
“Người trẻ ngủ chất lượng thật tốt nhỉ. Ngã một cái là ngủ ngay.”
“……”
Toàn bộ đại biểu các đại học, nhìn vào màn hình video phát ra câu nói kia, đồng loạt co giật khóe miệng.
Châm chọc người khác… quả nhiên là ngươi giỏi nhất!
Huống chi, thực lực đã mạnh đến nghịch thiên, mà còn chơi binh bất yếm trá — đúng là hèn hạ… đến vô địch!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.