“Đi cũng được, nhưng nếu là việc có nguy hiểm, ngươi không thể tự mình hành động!”
“…”
“Ngươi có biết chuyện tối qua ngươi giả làm quỷ dọa người đã lan khắp Ký Châu thành? Hôm nay bọn họ không chỉ mời người Thánh Cung tới trừ tà, mà còn rước về không ít đạo sĩ đuổi quỷ. Tối nay đề phòng càng thêm nghiêm ngặt, không dễ như vậy mà vào được.”
“Nhưng ta nhất định phải đi. Nếu hắn không uống đan dược này, chỉ e khó giữ được tính mạng.”
“Hắn đối với ngươi… thật sự quan trọng đến vậy sao?”
“… Là.” Dĩ nhiên là quan trọng. Hắn là thân nhân duy nhất của nàng!
Lời hồi đáp của Vân Nguyệt khiến lòng Xích Diễm khẽ thắt lại. Hắn thề, đây nhất định là lần cuối cùng trong đời này – kể cả kiếp sau, vĩnh viễn về sau – hắn để tâm đến việc nàng chú ý đến nam nhân khác.
“Đưa đây.” Xích Diễm đưa tay dài, vươn về phía nàng.
“Muốn làm gì?”
“Ta thay ngươi đưa. Ngươi không có võ công, một mình đi rất nguy hiểm.”
“Không được. Ta muốn đích thân gặp hắn, ta còn có chuyện cần nói.”
“Ngươi thật là…”
“Ta đã đồng ý để ngươi giám sát, nhưng ngươi cũng đã hứa sẽ không can thiệp vào chuyện ta muốn làm. Hôm nay, ta nhất định phải đến Lăng phủ!” Dứt lời, Vân Nguyệt chẳng buồn nói thêm, lập tức bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại môn được mấy bước, eo nàng bỗng căng lại, cả người rơi vào một cái ôm mạnh mẽ mà ấm áp. Ngay sau đó, thân thể liền ly khỏi mặt đất.
Dù trước kia từng tu luyện nội lực, có chút khinh công, nhưng kiểu “đạp không mà đi” hoàn toàn như thế này, nàng chưa từng làm được.
Vân Nguyệt nắm chặt áo bào của Xích Diễm, sợ chỉ sơ suất một chút sẽ rơi xuống.
Một mùi hương thanh nhã như hoa anh đào thoang thoảng truyền tới, nàng chợt nhớ lại mùi hương mình ngửi thấy khi hôn mê hôm trước.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Mùi hương ấy rất dễ chịu, khiến nàng có cảm giác an tâm không rõ nguyên do.
Suốt chặng đường, sắc mặt Xích Diễm đen kịt, không nói một lời.
Khi tới gần Lăng phủ, quả nhiên nơi này đã tăng cường phòng vệ gấp mười lần. Gần như mọi ngóc ngách trong phủ đều bị canh giữ. Không phải gia đinh hộ viện, mà đều là vệ binh của nha môn Tri Châu phủ.
Để phòng ngừa “lệ quỷ” xâm nhập lần nữa, Lăng Trọng Khanh còn đặc biệt mời mấy vị đạo sĩ tới lập đàn trấn trạch ngay trước cửa chính, thay phiên làm phép suốt mười hai canh giờ, không một giây nghỉ ngơi.
Thế nhưng, điều khiến Vân Nguyệt kinh ngạc chính là – Xích Diễm cứ như vậy mang nàng nghênh ngang bay qua không trung Lăng phủ. Theo lý mà nói, đám người kia phải thấy chứ? Nàng còn trông thấy có người ngẩng đầu, vậy mà lại như không thấy gì, thản nhiên quay đi.
“Vì sao bọn họ không thấy được chúng ta?” Nàng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
…
Vẫn là một mảnh trầm mặc đáp lại nàng.
Vân Nguyệt tức đến nghẹn lời. Nàng đâu cầu hắn đồng hành! Nàng thực không hiểu, nam nhân này rốt cuộc đang giận cái gì!
Xích Diễm rất chuẩn xác tìm đến gian phòng chủ ốc của Lăng Tích Nghiệp, trực tiếp xuyên tường mà vào.
Vân Nguyệt mắt trừng lớn, đứng tại chỗ thật lâu, ngẩng đầu nhìn mái nhà phía trên vẫn hoàn hảo không chút hư hại.
“Ngươi nếu có lời thì mau nói, đừng lãng phí thời gian.” Thấy nàng cứ ngơ ngác nhìn trần nhà, Xích Diễm lạnh mặt nhắc nhở.
Vân Nguyệt liếc nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự hâm mộ pha chút ghen tị.
Yêu nghiệt này quả thật quá mức nghịch thiên. Chỉ trong thời gian ngắn, nàng đã tận mắt chứng kiến những thuật pháp mà nàng từng ao ước không thành – phi thiên thuật, ẩn thân thuật, cùng với xuyên tường thuật!
Những thuật pháp này đều có ghi trong 《Càn Khôn Bí Lục》, chỉ là để đạt được, cần tu luyện đến tầng thứ chín của nội công tâm pháp…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.