Chỉ khi đạt đến tầng thứ nhất của thần công tu tiên, mới có thể học được các loại thuật pháp.
Mà nàng, hiện giờ mới chỉ vừa bước vào tầng thứ năm của tâm pháp nội công…
Không phải nàng ngu dốt – nàng có thể khẳng định rằng suốt ba nghìn năm qua, bốn mươi đời thủ hộ giả của Vân gia không có một ai vượt qua tầng thứ tư nội công. Tựa như nàng, vốn đã là thiên tài mấy đời có một của Vân gia.
Nhưng nàng vẫn chỉ biết thở dài âm thầm – bởi vì giữa thiên tài và yêu nghiệt, vẫn luôn tồn tại một khoảng cách rất lớn.
Vì đêm trước đã hứa với Lăng Tích Nghiệp sẽ tới đưa thuốc trong đêm nay, nên hắn vốn không thể ngủ được. Tối qua, khi Lăng Thanh Nguyệt bị phát hiện, để thoát thân, vết thương trên mặt lại nứt toác. Hắn lo lắng không yên, chỉ sợ nàng gặp chuyện chẳng lành.
Vừa nghe thấy tiếng động của Xích Diễm, Lăng Tích Nghiệp lập tức bật dậy khỏi giường, chạy ra ngoài phòng. Vừa hay đối diện với Vân Nguyệt đang bước vào.
“Nguyệt Nhi!”
Thấy muội muội đến, Lăng Tích Nghiệp vui mừng khôn xiết, ôm nàng thật chặt vào lòng.
“Nguyệt Nhi, ngươi không sao là tốt rồi. Đêm qua thật sự dọa chết ta. Mặt của ngươi làm sao vậy? Chảy nhiều máu như vậy, còn đau không?” Vừa nói, hắn vừa đưa tay gỡ mạng che mặt trên mặt nàng xuống.
Ngay khi tấm mạng được gỡ ra, hắn thoáng chốc sững người.
Ban đầu hắn nghĩ mình sẽ nhìn thấy khuôn mặt càng thêm dữ tợn, không ngờ khuôn mặt tối qua vốn đáng sợ đến khó nhìn, hôm nay đã bắt đầu khôi phục. Vết thương lộ cả máu thịt hôm nào, giờ đã dần khép lại. Tuy còn có vẻ ghê rợn, nhưng ít ra đã tiêu sưng hoàn toàn.
Lăng Tích Nghiệp mừng rỡ khôn cùng.
“Nguyệt Nhi, mặt của ngươi…”
“Ta đã nói rồi, ngươi đừng lo. Yên tâm đi, chẳng mấy chốc mặt ta sẽ hoàn toàn hồi phục.” Vân Nguyệt hơi đắc ý mỉm cười trấn an.
Nhìn muội muội – nữ hài từng sống dè dặt dưới cánh chim chở che của hắn – nay sau khi trải qua một hồi sinh tử nghiệt ngã, đã như phượng hoàng từ tro tàn sống lại.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Tuy gương mặt nàng vẫn chưa lành hẳn, nhưng trong mắt hắn, nàng lại càng trở nên xinh đẹp.
Huynh muội hai người mỉm cười nhìn nhau, cảnh tượng ấy khiến Xích Diễm ở một bên cảm thấy nghẹn họng tới cực điểm.
Với kinh nghiệm của hắn, bất kể đi tới nơi đâu, hắn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người – là hạc giữa bầy gà, là đối tượng được tôn sùng. Vậy mà bây giờ…
Từ lúc bước vào căn phòng này, hai người bọn họ hoàn toàn xem hắn như không khí. Nhất là tên tiểu tình lang chết tiệt kia, thấy người trong lòng mình dẫn theo nam nhân tới, chí ít cũng nên hỏi một câu cho phải phép chứ.
Thế mà hắn lại bị hai kẻ ngọt ngào ấy triệt để lờ đi.
“Cho dù mặt nàng có thể hồi phục thì sao? Ngươi đến mạng cũng khó giữ nổi, còn có tâm tư nghĩ tới tương lai của hai người sao?”
Xích Diễm đột nhiên cất tiếng chua lè chua loét, khiến Lăng Tích Nghiệp rốt cuộc cũng chú ý tới sự tồn tại của hắn.
“Ngươi là…”
“Không cần biết ta là ai, dù sao chúng ta cũng chẳng có gì liên quan.” Nói xong, Xích Diễm dứt khoát kéo Vân Nguyệt ra khỏi vòng tay của Lăng Tích Nghiệp, dùng thân thể mình chắn giữa hai người.
“Lăng công tử, không phải ta xem thường ngươi. Là một nam nhân, chí ít cũng phải có khả năng bảo vệ nữ nhân của mình.
Nàng bị người nhà ngươi phá tướng, suýt nữa bị sát hại, vậy mà ngươi – thân là nam nhân – không chỉ không bảo vệ được nàng, ngay cả bản thân cũng không giữ nổi. Lại còn để nàng phải lo lắng ngược lại. Ngươi nghĩ, cảm tình như thế, liệu có thể đi đến kết quả sao?”
Lăng Tích Nghiệp: “…”
Đúng vậy… Hắn không chỉ không thể bảo vệ tốt muội muội…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.