Hai người ngồi chờ gần nửa ngày, rốt cuộc cũng trông thấy một thân ảnh từ trong bụi cỏ rậm rạp chui ra. Kẻ đó cao chừng ba trượng rưỡi, thân thể mập mạp, làn da xanh lét, nanh vàng lộ rõ, dáng vẻ hết sức dữ tợn.
Nói đến thì, thực vật nơi Ma Quốc quả thật dị thường tươi tốt, xem như là một đại đặc điểm nơi đây. Cỏ dại cao đến hai ba trượng cũng chỉ xem như thấp lùn. Tính từ lúc hai người rời khỏi Thái Nhạc thành đến giờ, ven đường bụi cỏ bình quân cao ít nhất là năm trượng trở lên.
Còn cây cối?
Trên đoạn đường chưa đến trăm dặm này, cây thấp nhất mà họ nhìn thấy cũng cao hơn mười trượng, sinh cơ cực kỳ thịnh vượng, tán cây che phủ tựa như chiếc dù lớn. Ngoài ra, còn có không ít côn trùng kỳ dị, dù không mang nguy hiểm rõ ràng, thân thể của chúng cũng lớn cỡ như cánh tay người trưởng thành.
“Năm viên xương đầu, là ngũ giai võ quan.” Sử Tư nhìn thấy cổ kẻ mập mạp kia mang năm khối xương đầu, khẽ trầm giọng nói.
Mặc dù cá nhân hắn không e ngại ngũ giai võ quan, không dám nói có thể trong thời gian ngắn giết chết đối phương, nhưng ít nhất có thể cản lại chắc chắn. Tuy nhiên, nói thế nào đi nữa, nam thanh niên vừa mới nhập ngũ đứng cạnh hắn lại không có khả năng một mình chống nổi hơn bốn trăm tên binh sĩ Yêu Ma đã qua huấn luyện chính quy.
Huống hồ, dưới trướng một tên ngũ giai võ quan ít nhất cũng phải có hai vị phó võ quan phụ trách quản lý quân đội. Mà thực lực của phó võ quan cũng chỉ thấp hơn võ quan một bậc, tương đương với tứ giai Yêu Ma!
Hai vị phó võ quan ấy, mỗi người lại mang theo hai tên tam giai Yêu Ma phó quan.
Như vậy, tổng cộng là: một tên ngũ giai Yêu Ma, hai tên tứ giai Yêu Ma, bốn tên tam giai Yêu Ma, cùng hơn bốn trăm tên binh sĩ Yêu Ma nhất giai và nhị giai chính quy. Không tính binh sĩ hay võ quan, chỉ riêng bốn tên tam giai Yêu Ma thôi đã đủ khiến nam thanh niên kia phải khóc không ra nước mắt.
Phải biết rằng, có thể trở thành binh sĩ Yêu Ma, tất cả đều là Yêu Ma thực thụ, tuyệt không phải những thứ biến dị, thất bại, dự khuyết yếu kém ngoài kia.
“Năm viên xương đầu trên cổ hắn, là dấu hiệu thân phận sao?”
“Đúng vậy, thông thường trong quân đội Yêu Ma, những kẻ tam giai trở lên đều rất thích dùng những thứ này làm trang trí, nhằm thể hiện thân phận và địa vị của mình. Dù sao thì, Yêu Ma đa phần đều xúc động và dễ nổi giận. Khi thấy đồng loại có địa vị cao hơn, thực lực mạnh hơn, chúng sẽ mau chóng tỉnh táo lại.
Tuy chức quan và thực lực có thể không tương xứng, có thể bị thổi phồng, nhưng tuyệt không ai dám giả mạo trang trí xương đầu để ngụy tạo thân phận hay thực lực.”
Dừng lại chốc lát, hắn nói tiếp:
“Ta có chút không hiểu, vì sao bọn chúng không phá vây mà lại cố tình quanh quẩn trong khu vực cách Thái Nhạc thành chưa đến trăm dặm. Không những không ẩn nấp, mà còn tỏ ra thoải mái như thế.”
“À, chỉ có hai khả năng. Một là bọn chúng dùng mình làm mồi nhử, để người có địa vị cao hơn nhân cơ hội chạy thoát.” Hạ Thắng nói, “Hai là, phạm vi ngoài một trăm dặm quanh Thái Nhạc thành có khi còn nguy hiểm hơn nữa.”
Người có chút đầu óc sẽ không dễ gì liều lĩnh đi xa săn giết Yêu Ma nếu không có đủ thực lực. Những ai dám mạo hiểm, thì chắc chắn cũng không yếu.
Thành ra, chưa biết chừng, khu vực nằm giữa năm mươi đến một trăm dặm tính từ Thái Nhạc thành, ngược lại càng an toàn hơn.
“Nghe cũng có lý.” Sử Tư gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi chuẩn bị rút lui.
“Ngươi làm gì vậy?”
Nam thanh niên kéo lấy vạt áo hắn, vẻ mặt nghi hoặc.
“Chúng ta gặm không nổi a, đại ca! Ta dù có thể cản được ngũ giai Yêu Ma võ quan, đồng thời kiềm chế hai tên tứ giai phó võ quan, thì ngươi có khả năng nào vượt qua bốn tên tam giai cùng hơn bốn trăm tên binh sĩ Yêu Ma nhất giai, nhị giai hay không?”
“Thử một lần thôi. Không đánh được thì chạy. Ta không tin bọn chúng dám liều mạng đuổi theo. Mà có đuổi, thì cũng chẳng sợ, cùng lắm thì ném trúc hỏa, gọi đội tuần tra tiếp viện.”
Yêu Ma binh sĩ chưa đến năm trăm tên, nếu thật sự gan liều chết, thì lúc này đã sớm tấn công tới Thái Nhạc thành rồi, làm một trận đánh lén tự sát.
Chứ không phải còn điều động trinh sát, tuần tra bốn phía như hiện tại.
“Cũng có lý.” Sử Tư lại gật đầu, trong lòng hơi suy nghĩ chút ít.
“Được rồi, dù sao thì hai ta cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.”
Vì sao không nguy hiểm, cả hai đều hiểu rõ trong lòng, khẽ cười thầm.
“Đao cho ta, ta mở màn trước.”
“Mau cầm đi.”
Sử Tư rút ra một thanh hợp kim đao, đưa cho Hạ Thắng.
“Lúc gặp ngươi, ta còn là người của danh môn vọng tộc, là quan chức liên bang. Giờ thì hay rồi, biến thành kẻ hầu người hạ.” Vừa nói, hắn thuận tay rút thanh trường kiếm bên hông ra.
“Thanh Thủy a Thanh Thủy, lại muốn uống máu rồi.”
Hắn khẽ vuốt ve thanh kiếm, có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình hưng phấn đang tỏa ra từ thân kiếm.
Rõ ràng, Hạ Thắng cũng phát giác khí tức hưng phấn tỏa ra từ thanh kiếm.
“Không phải đâu, thần binh của gia tộc đâu dễ mang ra ngoài. Vạn nhất phát sinh biến cố, cả gia tộc đều mang tội. Đừng nói là ta, ngay cả phụ thân ta là gia chủ cũng không dám mang ra.
Chỉ là, thanh Thanh Thủy kiếm này, xem như nửa món thần binh. Chỉ cần uống đủ máu Yêu Ma, lại thêm chút kỳ ngộ, rất có khả năng trở thành thần binh thứ hai của Lão Sử Gia.”
“Là Trương tướng quân hỗ trợ sao?”
Sử Tư trợn trắng mắt đáp lại: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nếu nhà ta mà có năng lực chế tạo thần binh, sớm đã có cả mấy chục thanh trong tay rồi.”
Đừng nói đến có người chống lưng, bản thân hắn đã đủ mạnh.
Tuy đãi ngộ của hắn Hạ không tệ, nhưng Sử Tư cũng chẳng kém chút nào. Nhìn xem gần đây hắn vừa lấy ra hai món bảo vật, một giúp tu luyện hàn khí, một là bán thần binh.
“Ngươi định đối phó bọn chúng thế nào?”
Sử Tư nhìn Hạ Thắng đang cầm hợp kim đao, không khỏi nghi hoặc. Nếu không có nắm chắc, hai người bọn họ tuyệt đối không thể giữ được bình tĩnh như vậy.
“Ngươi chẳng phải từng nói, lão sư ta có thể đánh ngang cơ với lão cô phụ ngươi sao?”
“Ngươi đùa à? Không thể nào!”
Loại đao pháp kia sao có thể tùy tiện học được. Cho dù có thể học, nhưng chỉ mới mấy ngày, tiểu tử ngươi đã có thể ứng dụng vào thực chiến rồi?
Tuy rằng đủ loại kỳ tích trước đó khiến người khác không thể không tin, nhưng lần này thì quá mức rồi. Đã vượt qua giới hạn mà người thường có thể tin tưởng.
“Trợn mắt mà xem đi!”
Dứt lời, Hạ Thắng vận khởi { Ác Hổ Đao Pháp }.
Hổ Phách!
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí lực kỳ dị từ hư không tràn vào hợp kim đao.
Điều khiến hai người không thể ngờ chính là, thanh đao hợp kim bắt đầu phát sinh dị biến. Ánh sáng vàng óng như màu hổ phách từ thân đao tuôn trào mãnh liệt.
Thân đao từ chỗ kim loại bắt đầu mọc ra rất nhiều… cành cây?
Không, đó không phải cành cây — mà là… từng cây xương sườn!
Người trong cuộc cũng không khỏi kinh ngạc: “{ Ác Hổ Đao Pháp } ta từng dùng qua, trước kia nhiều lắm chỉ có hiệu ứng mãnh hổ gầm gừ, hôm nay sao lại khiến cả đao cũng biến dị thế này?”
Ngoài ra, cây đao này… có chút hung hãn.
Hạ Thắng giết người vô số, từng thấy không ít hung binh, nhưng chưa từng thấy món nào khiến hắn sinh ra cảm giác áp bức như vậy.
“Thật là một thanh hung đao.” Sử Tư chỉ liếc nhìn cũng cảm thấy lạnh sống lưng, tựa như một giây sau sẽ bị thanh đao kia nuốt sống cả xương lẫn thịt.
Vị Yêu Ma võ quan vừa ngồi xuống chưa lâu, lập tức cảm nhận được khí tức làm hắn tim đập thình thịch, nhíu mày đứng dậy, cảnh giác nhìn quanh.
“Không xong, tên võ quan kia phát hiện rồi.”
“Động thủ trước!”
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!
Hạ Thắng cầm Hổ Phách đao, vụt một tiếng lao ra khỏi bụi cỏ.
Chiêu này cần có Hổ Phách đao mới thi triển được, nếu không thì không thể kéo dài khí thế như sóng thần, uy lực như địa chấn cấp mười một. Mặc dù vừa nãy còn hoang mang, nhưng hắn đã nhanh chóng phản ứng lại.
{ Ác Hổ Đao Pháp }, chỉ sợ có liên hệ với món Linh binh mà lão sư từng nhắc đến. Thanh đao này có xương sống bị bao phủ bởi hổ phách, phát ra luồng khí sát phạt mãnh liệt cực kỳ, trùng khớp với nhiều thông tin về Linh binh mà hắn từng biết.
Hổ Phách, Hổ Phách… ngươi nói nó không phải Hổ Phách, ít nhiều cũng có chút xem thường người khác rồi.
“Chọn chủ? Ánh mắt ngươi ngược lại cũng không tệ!”
Họa chủ sao?
Ha ha…
Ngươi cũng không nhìn xem, nó muốn họa là ai cơ chứ.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Luận về số nhân mạng bị giết trong lúc động thủ, cho dù Hổ Phách đao hung hãn cỡ nào, cũng khó mà sánh nổi hắn Hạ mỗ!
Đùa sao, ngay cả chính hắn hiện tại cũng không rõ bản thân trong những phó bản kia đã giết bao nhiêu người. Ước chừng tính toán sơ qua thôi, chỉ sợ cũng vượt quá mấy trăm vạn.
Chớ nói chi, hắn còn kinh lịch qua không biết bao nhiêu phó bản nữa. Không đến một nghìn vạn, cũng phải có tám trăm vạn. Hắn và Hổ Phách đao ở cùng một chỗ, còn không biết ai họa ai!
Lúc này, Yêu Ma võ quan vẫn còn quay đầu, vừa mới ngoảnh mặt lại thì đã thấy một nhân loại lao ra từ trong bụi cỏ, giơ cao trường đao, chém thẳng về phía đại địa!
Ban đầu, vị Yêu Ma mặt xanh nanh vàng kia còn hơi mơ hồ.
Khoảng cách đôi bên không tính là gần, đao của ngươi có thể trong nháy mắt vọt lên mấy trăm trượng, một đao giết chết ta sao?
Thế là, hắn rơi vào tình cảnh khó xử.
Chẳng vì lý do nào khác — Hổ Phách đao chém xuống đất, cả vùng đất phảng phất như bị thiên thạch nện trúng, tiếng “oanh” vang lên rung chuyển càn khôn. Dù ở xa đến mấy trăm trượng, các binh sĩ Yêu Ma cũng không đứng vững, hơn nửa ngã nhào xuống đất.
Một đạo đao khí sắc bén rít gào lao thẳng về phía Yêu Ma võ quan!
Nơi đao khí đi qua, địa long cuộn mình!
Mặt đất cuộn trào tựa sóng lớn, từng mảng đất lớn bị nhấc lên, đùn về hai bên, chất thành tầng tầng lớp lớp. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, mặt đất liền bốc lên cao đến năm sáu mươi trượng.
“A… A…?”
Sử Tư lúc này đã câm lặng không nói được lời nào.
“Oanh!”
Chớ nói gì đến phòng ngự hay né tránh.
Một giây sau, đao quang nuốt trọn Yêu Ma võ quan, trong quang mang phát ra một tiếng kêu thảm thiết đến run lòng người.
“Oanh!!”
Từ năm, sáu mươi trượng cao, thổ lãng ầm ầm đổ sập xuống đất, gây ra chấn động càng dữ dội hơn.
Từng đạo khe nứt từ chỗ đao rơi lan rộng ra khắp phương viên vài dặm!
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Toàn bộ đại địa vẫn còn không ngừng rung động, như có vật gì sắp trồi lên từ dưới lòng đất.
Không, nói như vậy chưa đủ chính xác — càng giống như có núi lửa đang chuẩn bị bạo phát!
Những vết nứt trên mặt đất không ngừng toác ra, chỉ trong thời gian ngắn đã rộng tới cỡ bàn tay người trưởng thành.
Một vài tên Yêu Ma tận mắt chứng kiến thấy trong khe nứt tràn ra một đạo quang mang đỏ rực!
Bị thứ hồng quang đó chiếu đến, làn da chúng nó liền giống như bị Thiên Đao Vạn Quả lóc ra từng mảng!
Nhưng càng khiến Yêu Ma sợ hãi hơn là — nỗi đau ấy không hề dừng lại!
Một luồng khí tức không cách nào hình dung, không cách nào miêu tả, từ khe nứt rót thẳng vào cơ thể chúng nó.
Bên trong thân thể, không phải đang lưu chuyển yêu huyết, mà là đao khí muốn đoạt mạng Yêu Ma!
Kinh mạch, xương cốt, huyết nhục — đao khí thẩm thấu vào từng chỗ, tạo thành vô số lỗ thủng, giống như bị lăng trì vậy. Đau đến mức đám Yêu Ma đó căn bản không phát ra nổi một tiếng kêu!
Đau tận xương tủy?
So với tình cảnh hiện tại, chẳng qua chỉ là gãi ngứa mà thôi!
Đến khi vết nứt mở rộng đến mức một người có thể rơi xuống, núi lửa thật sự… bạo phát!
Từng đạo đao mang thô lớn từ trong khe nứt bắn vọt lên không trung!
Những Yêu Ma có thực lực không tệ, còn miễn cưỡng sống sót được đến lúc này, lập tức bị bổ thành hai nửa! Thể trạng lớn thì còn thấy rõ hai đoạn thân thể, nhỏ một chút thì trực tiếp tan thành tro bụi trong ánh đao mang!
Kỳ thực, không chỉ Yêu Ma bị diệt sạch.
Trong phạm vi vài dặm, hễ chỗ nào có khe nứt [Diệt Địa], đều bị đả kích mang tính hủy diệt. Ngay cả Yêu Ma còn không thể chịu nổi đao mang này, thì động thực vật nơi Ma Quốc đương nhiên càng không chịu nổi.
“Oanh!” “Oanh!” “Oanh!”
Hổ Phách đao mang vẫn tiếp tục bạo phát!
Cuối cùng, cả mảng đại địa rung chuyển, tất cả đao mang ngưng tụ thành một thể. Nhìn từ xa, có thể thấy rõ một đạo đao mang cao mấy dặm phóng lên trời!
Nơi này, cách Thái Nhạc thành chưa đến một trăm dặm!
Dọa đến mức người phụ trách thủ thành phải lập tức hạ lệnh giới nghiêm!
Cái gì gọi là đại Yêu Ma, đây rõ ràng là có người mang đao sát trận tới tận cửa Thái Nhạc thành!
Mãi đến nửa ngày sau, Hổ Phách đao mang mới dần lặng xuống.
Cách đó không xa, Sử Tư há hốc mồm, nước miếng chảy ròng ròng, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta định làm gì?
Bộ đội Yêu Ma đâu rồi? Đám Yêu Ma đông nghịt kia đâu mất rồi?
“Ca! Thắng ca! Ta đã biết rồi! Đi theo ngài làm đại sự, tuyệt đối không sai được!”
“Lão cô phụ của ta là cái gì chứ? Cùng lắm thì trung niên phát tích, nhưng ngài nha — một người một đao, toàn thân khí thế đều không ai sánh được!”
Trong lòng Sử Tư lúc này như gương sáng, rất rõ ràng.
Nếu đổi lại là lão cô phụ Trương tướng quân của hắn — lúc còn là tam giai võ giả — muốn một mình xông vào giữa trận doanh Yêu Ma có ngũ giai võ quan lãnh đạo?
Chết thì chưa chắc chết, nhưng nhất định sẽ bị đuổi đánh như chó nhà có tang, chật vật trốn chạy.
Còn hiện tại?
Chỉ một đao, sạch sẽ gọn gàng, không tha một con!
Chớ nói Yêu Ma võ quan, cả vùng địa vực phương viên mấy dặm đều bị đao mang chém thành vực sâu đen ngòm, sâu không thấy đáy! Đất đâu? Đều bị san thành bình địa rồi!
Những tên Yêu Ma kia, khỏi cần nghĩ cũng biết — chắc chắn là tan xác, ngay cả tro cốt cũng không thể lưu lại!
“Ai… Thắng ca, ngươi nói một câu đi chứ…”
Sử Tư vừa đi vừa gọi, nhưng nhìn bóng lưng Hạ Thắng, luôn cảm thấy có gì đó là lạ.
Mãi đến khi đi đến gần mới phát hiện —
“Sao mà… Thắng ca nhỏ lại rồi?”
Không sai, y phục trên người hắn rõ ràng rộng ra một vòng, không phải co rút thì là gì?
“Thắng ca, đang giả bộ cao thủ sao? Không nói lời nào?”
Đi vòng qua phía trước, hắn thấy mặt Hạ Thắng trắng bệch.
“Má nó?! Thắng ca! Ngươi đừng có hù ta!”
Trơ mắt nhìn đại ca tương lai của mình đổ rạp xuống đất, Sử Tư hét lên một tiếng rồi lao đến, ôm lấy thân thể đối phương, gào khóc gọi:
“Không phải đâu, Thắng ca! Ngươi đừng có đùa! Ta còn chờ ngày ngươi luyện thành thần công, một cước đá bay lão cô phụ ta khỏi tám trụ cột, dẫn ta cùng ngạo thị liên bang, muốn làm gì thì làm!”
Trong bóng tối, đám người được phân công bảo vệ hai người nhìn nhau, không biết có nên ra ngoài hay không.
Sử Tư đứa nhỏ này… đúng là cái miệng không giữ được!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.