Bên ngoài quận Phong An, Lý Thiên Vương bỗng nhiên rùng mình một cái, thân thể của Cát Thiên Sư cũng khẽ run lên, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi.
Lý Thiên Vương lập tức quay người bỏ đi, cười nói:
“Ha ha, Cát đạo hữu, ta bỗng nhớ ra bên Tây Thiên Đãng còn chút chuyện cần xử lý, phải trở về một chuyến. Cáo từ…”
Cát Thiên Sư lập tức nắm lấy tay áo hắn, một tay khác áp chế Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, cười nói:
“Đạo huynh khoan đã đi. Muốn đi cũng được, nhưng phải để lại bảo tháp! Cái hố này là ngươi đào, sao có thể chỉ chôn một mình ta!”
Lý Thiên Vương cười ha ha nói:
“Ở đâu có cái gì hung hiểm? Ta đâu có thấy? Đạo hữu chớ có nói bừa. Mau buông tay, chờ ta quay lại Thiên Đình, sẽ thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt Đại Thiên Tôn, giúp ngươi chuyển khỏi Lôi Đình Huyền Tỉnh.”
“Nước xa không cứu được lửa gần, chẳng dập được lửa cháy trước mặt!”
Cát Thiên Sư sống chết không buông tay, mặt vẫn nở nụ cười, nói:
“Ta là Tiên Nhân, sống tại Lôi Đình Huyền Tỉnh đã bị xa lánh từ lâu, lần này vụ làm ăn đứt đầu lại rơi vào đầu ta, há lại còn thiên lý gì nữa!”
Lý Thiên Vương thấy không thoát được, đành phải ở lại, thở dài nói:
“Ngươi ta cùng chung thời gian.”
Cát Thiên Sư vẫn không dám buông Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, đáp:
“Cùng chung thời gian!”
Hai người đồng loạt nhìn về phía miếu Thổ Địa nhỏ bé kia, sắc mặt trầm trọng bất định. Cát Thiên Sư thấp giọng hỏi:
“Là Hậu Nương Nương thần lực sao?”
Lý Thiên Vương nhẹ gật đầu:
“Đích xác là Hậu Nương Nương thần lực. Thế gian tất cả Địa Chỉ đều do Nương Nương quản lý, Thổ Địa Công là Địa Chỉ, cho dù phá nát tan tành, chỉ cần thần lực còn tồn tại, hương hỏa chưa dứt, Nương Nương vẫn có thể khiến nó sống lại.”
Cát Thiên Sư mặt mày tái nhợt, nói:
“Người có thể điều động thần lực của Nương Nương, sao lại là đại ma? Thiên Vương, có phải ngươi tra sai hướng rồi không?”
Lý Thiên Vương khẽ rên một tiếng đau đớn.
Sở dĩ hắn phái Hỏa Tự Doanh đến Lôi Đình Huyền Tỉnh điều tra vụ đại đạo ô nhiễm, chính là vì một lời của Thiên Quan Đại Đế. Tất nhiên, Trần Thực đúng là rất đặc biệt, một kẻ cảnh giới Thiên Tiên lại luyện hóa đại đạo dị thường, Thiên Quan Đại Đế hoài nghi cũng không phải không có lý.
Nhưng nếu Trần Thực là người của Hậu Thổ Nương Nương, thì bất luận hắn có biểu hiện ra sao cũng không đáng để nghi ngờ!
Ít nhất, hắn không dám nghi ngờ.
“Hậu Thổ Hoàng Địa Chỉ trước mặt hồng nhân a.”
Cát Thiên Sư ủ rũ nói:
“Ngàn vạn lần không thể chết tại chỗ của ta! Cái nồi này, ta không vác nổi.”
Lý Thiên Vương lại rên lên một tiếng đau đớn. Hậu Thổ Hoàng Địa Chỉ là một trong Tứ Ngự, cái nồi này hắn cũng vác không nổi. Hối hận nói:
“Ta đúng là không nên nghe lời Thiên Quan Đại Đế! Trần Thực ngoài việc có Hậu Thổ Nương Nương làm chỗ dựa, trong cung còn có một chỗ dựa lớn! Ta vốn nên nghĩ đến, người được vị kia trong cung coi trọng, làm sao có thể là đại ma.”
Cát Thiên Sư sắc mặt đại biến, thất thanh hỏi:
“Phía sau Trần Thực còn có thế lực trong cung? Là Đông Cung hay Tây Cung?”
“Không biết là xuất thân từ Đông Cung hay Tây Cung, nhưng khi hắn phạm tội bị đánh vào Thiên Lao chờ chết, chính là có người trong cung lên tiếng, mới cứu hắn ra.”
Cát Thiên Sư nghe vậy, sắc mặt trầm ngâm bất định, bỗng nhiên xoay người bỏ đi, miệng nói:
“Ta vốn không nên dính vào vũng nước đục lần này, lúc đầu đang bế quan… Đúng vậy, ta chính là đang bế quan!”
Lý Thiên Vương vội vàng kéo hắn lại, hạ thấp giọng:
“Tiên Ông dừng bước! Lúc trước không phải đã nói rồi sao? Cùng chung thời gian! Ngươi sao có thể lật lọng?”
“Ta cứ lật lọng đấy!”
“Tiên Ông, ba đứa con trai của ta đều rất lợi hại, đặc biệt là tam nhi, ghét kẻ phản bội như thù sâu, chuyên xử lý những kẻ thất tín.”
Cát Thiên Sư miễn cưỡng dừng bước, nói:
“Việc này không phải hoàn toàn không có chuyển cơ. Chỉ cần Trần Thực không chết, lập được đại công, thì chúng ta chẳng những vô tội, ngược lại còn có thể lập công. Hậu Thổ Nương Nương được thể diện, vị kia trong cung cũng vui vẻ, biết chúng ta thức thời.”
Lý Thiên Vương liên tục gật đầu, dò hỏi:
“Vậy… chúng ta bây giờ liền nhúng tay?”
Cát Thiên Sư lắc đầu nói:
“Bây giờ nhúng tay là lộ dấu vết. Việc này do Trần Thực chủ đạo, chúng ta chỉ hỗ trợ âm thầm. Trần Thực vui, chúng ta mới có công.”
Hai người bàn bạc xong, mỗi người đều nghiêm túc quan sát tình hình, so với lúc trước cẩn trọng hơn rất nhiều.
Trong miếu Thổ Địa, Thổ Địa Công quận Phong An còn mơ mơ màng màng, nhìn quanh bốn phía.
Trần Thực thi lễ nói:
“Đạo huynh, hữu lễ. Xin hỏi đạo huynh sau khi khởi tử hoàn sinh, có cảm xúc gì?”
Thổ Địa Công Phong An bị thanh âm này đánh thức, vội vàng đi ra khỏi miếu nhỏ, nhưng vì gió bên ngoài quá mạnh, suýt nữa khiến thân thể hắn tan biến, đành dừng lại, đáp lễ nói:
“Tiểu lão nhân bái kiến.”
Hắn nhìn thấy thùng nước hương hỏa trước miếu, lại nhìn thân thể của mình, lập tức hiểu ra là Trần Thực cứu mạng mình, vội vàng cúi đầu thi lễ:
“Phong An Thổ Địa, đa tạ ân công cứu mạng! Đại ân đại đức, suốt đời không quên!”
“Đứng lên mà nói.”
Trần Thực trầm giọng:
“Ta cũng chỉ là mượn thần lực của mẹ nuôi, đưa ngươi phục sinh, bản thân ta không có năng lực này. Để ngươi rõ ràng, mẹ nuôi ta chính là Hậu Đức Quang Đại cung, Hậu Thổ Hoàng Địa Chỉ, Hậu Thổ Nương Nương.”
Thổ Địa Công Phong An tâm thần chấn động, lại một lần nữa cúi đầu thật sâu:
“Hóa ra là điện hạ! Tiểu lão nhân có tài đức gì mà khiến điện hạ nhọc lòng xuất thủ?”
Trần Thực ngăn lại, hỏi:
“Đạo huynh, ngươi vì sao mà chết? Là do tham ô trái pháp luật, hay bị người trả thù?”
Thổ Địa Công Phong An có chút xấu hổ bất an, luôn cảm thấy không trả lời rõ ràng sẽ bị Trần Thực cho hai chưởng.
“Hồi điện hạ, tiểu lão nhân cai quản Thổ Địa quận Phong An, phân thân vô số, chỉ lo làm một ít sự vụ, một chút thần quyền cũng không có, làm gì có cơ hội tham ô?”
Thổ Địa Công nói:
“Ngày thường có thầy phong thủy nhờ ta chế phong thủy trận, cũng chỉ dâng một rổ trái cây hai cây nhang; giúp dân tìm con mất tích cũng thế. Trong thôn ai thiếu kim chỉ, xẻng sắt, cuốc sắt, dù không cúng hương ta vẫn giúp. Ta có thù oán gì với ai đâu? Sao lại bị người đánh chết vô cớ?”
Trần Thực trong lòng khẽ động:
“Vậy, ngươi chết dưới tay ai?”
Thổ Địa Công nói:
“Tiểu lão nhân là vì phạm thiên điều, bị người đánh chết.”
Trần Thực nhíu mày:
“Phạm thiên điều?”
“Thần có thần quyền, vượt quyền thì phạm thiên điều, là tội chết. Ta cai quản Phong An quận, người trong quận có chỗ cầu, ta đều tận lực giúp. Nhưng từ sau khi Tây Thiên Bồ Tát đến, phú thương địa chủ trong quận hiến đất cho Ma Ha Na Bát Tự ngày càng nhiều, quyền lực ta quản ngày càng ít.”
Thổ Địa Công nói tiếp:
“Một hôm, có một phụ nhân cầu xin ta, nói con gái nàng bị tăng nhân ép mua vào chùa làm Minh Phi, nhờ ta giúp cứu con. Ta liền đến Ma Ha Na Bát Tự, muốn trộm đưa con gái nàng trở về. Vừa vào chùa, liền bị bắt, nói ta phạm thiên điều, xâm nhập Tây Thiên lãnh địa.”
Sắc mặt hắn ảm đạm:
“Rồi bị các tăng nhân đánh chết.”
Một bên, Nồi Đen nghi hoặc phát ra vài tiếng “uông”.
Trần Thực nhẹ gật đầu, tỏ ý đồng tình, hỏi:
“Như vậy, vị Minh Phi kia thật sự bị ép vào chùa?”
Thổ Địa Công lắc đầu:
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Phụ nhân kia và Minh Phi đều đến, nói con gái nàng tự nguyện nhập Ma Ha Na Bát Tự, không hề bị ép. Nói ta thấy sắc nổi lòng tham, mới đến cướp người.”
Nồi Đen không nhịn được kêu lên mấy tiếng liên tiếp.
Trần Thực nói:
“Nồi Đen nói, có thể phụ nhân kia và Minh Phi đều là bẫy của Ma Ha Na Bát Tự, cố tình khiến ngươi vượt quyền trái thiên điều, nhân cơ hội diệt trừ ngươi? Nếu không vì sao ngươi vừa vào chùa đã bị bắt?”
Phong An Thổ Địa Công trầm mặc một lát, rồi nói:
“Phụ nhân kia khóc đến chân thành cảm động, không giống làm giả.”
Trần Thực đáp:
“Bọn họ dẫn dụ ngươi vượt quyền, lúc ngươi vừa vượt quyền liền lập tức bắt được ngươi, nhân chứng vật chứng đầy đủ. Sau khi ngươi chết, cả quận Phong An liền không còn bao nhiêu Thần Linh có thể tranh giành hương hỏa với bọn họ. Toàn bộ Phong An quận, trở thành nơi độc tôn hương hỏa của bọn họ.”
Phong An Thổ Địa Công lắc đầu nói:
“Đây chỉ là suy đoán của ngươi, không có chứng cứ xác thực.”
Trần Thực sững người, rồi cười:
“Quả thực không có chứng cứ rõ ràng. Có lẽ, cả đời ta tu hành cũng không thể tìm ra chứng cứ xác thực cho suy đoán này.”
Sắc mặt Phong An Thổ Địa Công ảm đạm, nói:
“Ta hành xử thần quyền tại địa bàn của người khác, chính là ta phạm thiên điều. Đó là lãnh địa Tây Thiên, bị bọn họ đánh chết cũng là đương nhiên.”
Trần Thực nhẹ gật đầu.
Thiên điều chính là thiên điều, phạm thiên điều ắt phải xử tử.
“Thế nhưng, đến cùng là ai đang hành vân bố vũ?” Trong lòng hắn vẫn còn một chút nghi hoặc chưa thông suốt.
Phong An Thổ Địa Công thở dài, ngồi xuống bậc cửa miếu Thổ Địa, mặt mày u sầu:
“Ta dù có sống lại, vẫn là người từng phạm thiên điều.”
Trần Thực mỉm cười nói:
“Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi gặp lại đồ đệ của ngươi – Sở Hương Tú.”
Phong An Thổ Địa Công lập tức phấn chấn tinh thần, vui vẻ hỏi:
“Hương Tú trở về rồi?”
Trần Thực cười đáp:
“Ngươi phạm thiên điều, đệ tử ngươi còn phạm vào thiên điều lớn hơn. Hắn so với ngươi còn biết gây chuyện hơn nhiều.”
Phong An Thổ Địa Công trong lòng chấn động, lập tức theo sau Trần Thực.
Đại Thế Chí Nê Bồ Tát nhìn thấy Trần Thực dẫn theo Thổ Địa Công đi tới, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Không ngờ vị Thiên Binh này thật sự khiến cho Thổ Địa Công quận Phong An sống lại!
Đây thật là việc mà một Thiên Binh có thể làm được sao?
Trần Thực hướng Nê Bồ Tát hành lễ, kể lại rõ ràng đầu đuôi sự việc, nói:
“Bồ Tát, tăng nhân Ma Ha Na Bát Tự của các ngươi đánh chết Thổ Địa Công quận Phong An, khiến Sở Hương Tú báo thù, dâng hương cho ngươi, từ đó sinh ra vụ án đại đạo ô nhiễm. Nay chứng cứ đã vô cùng xác thực. Bồ Tát, tăng nhân quý tự lạm dụng hình phạt, xử tử Chính Thần của Thiên Đình, nên chịu tội gì?”
Nê Bồ Tát nói:
“Lại có chuyện như vậy? Ta không rõ tình hình. Tuy nhiên, lãnh địa Ma Ha Na Bát Tự thuộc về Tây Thiên, hắn xâm nhập Tây Thiên, ý đồ bắt Minh Phi, xúc phạm thiên điều, đáng xử tử. Tăng nhân bản tự không có làm sai.”
Trần Thực mỉm cười:
“Tăng nhân quý tự cố ý thiết kế, dẫn dụ Thổ Địa Công phạm thiên điều, mượn cơ hội xử tử hắn. Mưu hại Chính Thần Thiên Đình, cũng là phạm thiên điều, nên bị xử tử. Việc này, chẳng hay có phải là do Bồ Tát ngầm chỉ thị?”
Nê Bồ Tát chậm rãi lắc đầu:
“Đó là hành động của những tăng nhân kia, ta không rõ đầu đuôi. Nếu như biết rõ, nhất định ta đã mở một mặt lưới, đặc xá cho Thổ Địa quận Phong An.”
Lời hắn vừa chuyển, liền thản nhiên nói:
“Trần Thiên Binh, ngươi nói đây là âm mưu của tăng nhân chùa ta, vậy có chứng cứ xác thực không? Nếu không, tốt nhất đừng nói bừa.”
Trần Thực mặt mỉm cười:
“Còn có Sở Hương Tú, phạm vào thiên điều, ta muốn áp giải lên Thiên Đình thụ thẩm. Xin Bồ Tát giao người.”
Nê Bồ Tát lắc đầu:
“Sở Hương Tú gây ra vô số tội ác, hại chết biết bao người, lại đại khai sát giới giết tăng nhân Ma Ha Na Bát Tự, nên do Tây Thiên xét xử.”
Ánh mắt Trần Thực lộ ra sát ý, Nồi Đen từ sau bước ra, một trái một phải cùng vây lấy Nê Bồ Tát.
Trong lòng Nê Bồ Tát cảnh giác, hắn từng chịu thiệt thòi dưới tay Trần Thực và Nồi Đen.
Trần Thực tế lên Tử Thiên Hồ Lô, hai đạo kiếm khí phóng ra, sắc bén hơn trước, thản nhiên nói:
“Xin mời Bồ Tát nể mặt.”
Nê Bồ Tát do dự một lát, đột nhiên đưa tay thu lại Thập Bát Chính Niệm Châu. Sở Hương Tú bị luyện trong Cực Lạc Tịnh Thổ của phật châu đến ngơ ngẩn si ngốc, lảo đảo sắp ngã. Phong An Thổ Địa Công vội vàng bước lên, đỡ lấy hắn.
Lúc này, Trương Nhàn và Trọng Lân suất lĩnh Hỏa Tự Doanh tướng sĩ đuổi tới. Trần Thực phất tay ra hiệu đám người bắt giữ Sở Hương Tú.
Đám người đồng loạt tiến lên, tế ra Khốn Tiên Thăng và Khốn Tiên Tỏa, trói chặt Sở Hương Tú.
“Phong An Thổ Địa Công cũng bắt theo!” Trần Thực hạ lệnh.
Đám người lập tức trói chặt Thổ Địa Công không cho cử động.
Nồi Đen phun một ngụm nước lên mặt Sở Hương Tú, hắn mới dần tỉnh táo, nhìn thấy Thổ Địa Công, mừng rỡ lẫn kinh ngạc:
“Sư phụ, người còn sống!”
Thổ Địa Công nói:
“Hương Tú, ngươi thi triển đại đạo ô nhiễm, khiến mọi người biến thành tượng đất? Những người này đều là hương thân, không thù không oán, hãy buông tha cho bọn họ đi.”
Sở Hương Tú rơi lệ nghẹn ngào, khẽ đáp lời, thu lại đạo pháp của mình.
Nê Bồ Tát cầm Thập Bát Chính Niệm Châu, một mặt đề phòng Trần Thực, một mặt cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai tay mình đang nhanh chóng khôi phục, Kim Thân trở lại, liền nhẹ nhàng thở ra.
Hắn khôi phục Kim Thân, thực lực đại tăng, đã không còn e ngại Trần Thực và Nồi Đen liên thủ.
Chỉ là không hiểu sao, hắn lại không ra tay.
Loại biến hóa này lan ra khắp nơi, những nơi đi qua, từng tượng đất khôi phục huyết nhục thân thể, các loại bùn hóa thành gia súc gia cầm, phi cầm tẩu thú, cũng lần lượt khôi phục như cũ.
Tuy nhiên, một số tượng đất tay chân không toàn vẹn, khi khôi phục huyết nhục liền bộc phát thương thế, bỏ mạng tại chỗ. Cũng có người không bị thương, chỉ là dung mạo, tay chân bị biến hình, khôi phục lại với dáng vẻ quái dị, kỳ lạ.
Trương Nhàn ngừng thôi động Khu Tà Phiên, lá cờ kia phát ra tiếng hô, hóa thành ngàn vạn mảnh vải rách, pháp lực tiêu tán hoàn toàn.
Sở Hương Tú thu lại ngoại đạo, thân thể dần dần khôi phục huyết nhục thân thể.
Hắn là một thanh niên cao gầy, lưng hơi cong, mang vài phần ngượng ngùng.
Đại Thế Chí Bồ Tát Kim Thân khôi phục, nhìn Trần Thực chăm chú, trầm giọng nói:
“Trần thí chủ, ngươi thực sự có chút bản lĩnh, là ta thua. Hương hỏa quận Phong An, ta không lấy một phần. Ta sẽ rời khỏi Ma Ha Na Bát Tự, từ nay về sau không còn đạo tràng Tây Thiên tại Lôi Đình Huyền Tỉnh nữa.”
Trần Thực ngạc nhiên nhìn hắn, nói:
“Bồ Tát, ta chỉ phụng mệnh phá án, không hề có ý đuổi Bồ Tát đi. Vì sao Bồ Tát nhất định phải rời đi?”
Đại Thế Chí Bồ Tát ngước nhìn trời cao, nói:
“Thua thì là thua, lưu lại nơi này cũng chẳng có ý nghĩa. Ngươi cũng chưa điều tra ra, rốt cuộc là ai thi pháp mưa xuống, đúng không?”
Trần Thực gật đầu.
Đại Thế Chí Bồ Tát ánh mắt chớp động, nhìn trời nói:
“Ta cũng chưa điều tra ra. Nhưng ta suy đoán, có người muốn mượn cơ hội này khiến ta và Lôi Bộ đại chiến, dẫn phát mâu thuẫn giữa Tây Thiên và Thiên Đình, vì vậy không tiếc giết chết mấy chục vạn người. Ta đến truyền đạo, là vì hương hỏa, cũng là vì truyền thừa Phật môn, không phải đến gây hấn với Lôi Bộ, càng không muốn trở thành đao trong tay kẻ khác.”
Trần Thực ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thâm trầm, thầm nghĩ:
“Là cách làm của một vị Tiên Nhân. Vị Tiên Nhân này, muốn châm ngòi chiến tranh giữa Tây Thiên và Thiên Đình, suy yếu thực lực cả hai bên. Mà hắn, vẫn còn đang ở trong quận Phong An…”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Cảm ơn Anh Cường đạo hữu đã donate cho team 50k!