Chương 266

Bộ truyện: Vớt Thi Nhân

Tác giả: Thuần Khiết Đích Tiểu Long

“Tiểu tặc…”

Triệu Nghị dập máy.

Hắn không ngờ họ Lý lại ở cùng chỗ với vị lão thái thái kia, nhưng giờ biết rồi, lại thấy cũng là chuyện hợp lẽ.

Nhà lão thái thái nay nhân khẩu thưa thớt, mà họ Lý lại có thiên phú dọa người, đem hắn ra làm cháu trai ruột để yêu thương cũng chẳng có gì lạ thường.

Nếu hắn là trưởng bối họ Lý, e rằng cũng sẽ hiếm có mà không thương tiếc đứa nhỏ thông minh như vậy.

Chỉ là, Đàm Văn Bân lúc này lại gấp gáp tự đào hố cho mình, hơn nữa còn đào sâu ba thước, khiến Triệu Nghị không thể không một lần nữa suy xét lại thái độ của mình đối với Đàm Văn Bân.

Dù sao, quan văn thời xưa ngoài việc đối đầu với bọn hoạn quan, thì còn có một con đường khác — đó là giao hảo với hoạn quan, kết thành Yêm đảng.

Sau lưng Triệu Nghị, Lương Diễm và Lương Lệ, mỗi người vác một cái bao to, hai tay lại còn riêng phần mình xách theo một túi hành lý lớn.

Hai tỷ muội ăn mặc thời thượng, dung mạo xinh đẹp, nhưng lại mang theo nhiều hành lý như vậy, khiến người ta cảm thấy có phần không ăn khớp, khách qua đường ai nấy đều quay lại nhìn.

Mọi người trước tiên đều liếc nhìn hai tỷ muội xinh đẹp mang vác nặng nề, rồi lại nhìn về phía Triệu Nghị tay không đút túi, thật là tương phản rõ rệt.

Điền lão đầu ngồi trên xe lăn, gối phủ kín tấm thảm, trong tay đang vấn một điếu thuốc lá.

Từ sau khi bị thương liệt giường, thần kinh cảm giác đau không ngừng hành hạ lão, thành ra lão quen thỉnh thoảng tự cho mình hít một ít thuốc gây tê.

Chỉ có điều, thường ngày ở nhà thì không đáng kể, nhưng ở ngoài đường mà hút, thì mỗi điếu đều phải phun khói vào trong bình hồ lô, bằng không rất dễ gây ra ảnh hưởng tới người xung quanh.

Triệu Nghị nhắc nhở hai tỷ muội: “Một lát nữa có người đến đón, khi chờ chỗ ngồi, hai người các ngươi nhớ ngoan ngoãn một chút, nét mặt cũng phải thu liễm lại.”

Lương Diễm nói: “Chúng ta có thể không nhìn người.”

Lương Lệ phụ họa: “Cũng có thể không mở miệng nói.”

Triệu Nghị mỉm cười, từ trong túi rút ra một xấp giấy, đặt trước mặt các nàng:

“Nếu các ngươi không muốn bị nhà họ Cố sống giày chết giày, thì có thể tha hồ ra mặt, giấy từ hôn ta cũng đã viết xong, mang theo rồi, lúc nào cũng có thể lấy ra cắt đứt.”

Lương Diễm cười nhạt: “Nam nhân vô dụng.”

Lương Lệ tiếp lời: “Gả cho ngươi có thấy chút nào an toàn đâu?”

Triệu Nghị: “Bảo vệ được các ngươi hay không, điều kiện tiên quyết là các ngươi phải biết suy nghĩ. Nếu không có đầu óc cũng được, nhưng ít ra phải biết nghe lời.”

Điền lão đầu chen vào: “Thiếu gia, chuyện nghiêm trọng vậy sao?”

Triệu Nghị đáp: “Họ Lý đang ở cùng lão thái thái.”

Điếu thuốc trong tay Điền lão đầu khẽ run, rơi luôn xuống đất.

Triệu Nghị tiếp lời: “Họ Lý đi bái sông mà vẫn dám ở cạnh lão thái thái, chẳng ngại dính líu đến nhân quả, nói không chừng bên lão thái thái cũng đang cải trang vi hành, trải qua những ngày tháng như người bình thường.

Giả làm người thường cũng chỉ là một màn diễn, mình tuyệt đối không thể coi là thật.

Giờ là lúc kiêng kỵ nhất cái thứ ngoại nhân đui mù, được đằng chân lân tới đằng đầu.”

Lương Diễm: “Chúng ta hiểu rồi.”

Lương Lệ: “Sẽ ngoan ngoãn.”

Triệu Nghị gật đầu, bước về phía trước tiệm sách, tiện tay lật một quyển « Vấn đề của Giương tử ».

Sắp đến kỳ thi đại học và thi chuyển cấp, hiệu sách nào cũng bày đủ loại tài liệu ôn tập ngay ngoài cửa.

Triệu Nghị tiện tay rút một tờ báo, khóe mắt lướt qua một quyển sách nằm ở phía dưới.

Không, phải nói là rất nhiều bản, đặt ở vị trí nổi bật nhất của quầy sách, thẻ bài lòe loẹt, ánh mắt nhân vật bìa nhìn tới nhìn lui như có thần.

« Bí tịch thành công của Trạng Nguyên tỉnh Cao Thi! »

« Cầu thang dẫn đến thi đại học thành công! »

« Bản đặc biệt cất giữ trong cung, tên sách mang vận may! »

Văn án mỗi quyển khác nhau, nhưng bảng hiệu lại giống hệt – « Mật quyển của Truy Viễn ».

“Họ Lý tên là gì ấy nhỉ?” – Triệu Nghị lẩm bẩm.

Phản ứng đầu tiên là trùng tên, nhưng khi mở trang đầu của một quyển, liền thấy ngay ảnh chụp của họ Lý.

Không phải ảnh chụp chuyên nghiệp, mà là ảnh tập thể lúc còn học trung học, rõ ràng không sắc nét lắm, nhưng đủ để nhận ra thân phận.

“Ngươi sống thật an nhàn tự tại nhỉ?”

Tiếp tục xem nội dung bên trong, toàn là kể theo ngôi thứ nhất về một học sinh kém, sau khi theo học cùng Lý Truy Viễn thì lĩnh hội được phương pháp học, nhờ đó tiến bộ thần tốc, cuối cùng đỗ vào trường đại học mơ ước.

Lời tựa ký tên – Đàm Văn Bân.

Triệu Nghị cười khẽ, họ Lý chắc chắn chẳng rảnh hơi mà làm chuyện này, việc kiếm tiền thế này, ắt là từ nội phủ mà ra.

Hắn mua một quyển, trả tiền xong liền xé bọc, mở ra, từ trong túi lấy ra một lá bùa, nhét vào giữa trang sách.

Trước kia họ Lý còn tự tay vẽ bùa nhét vào sách, nhưng nay lượng tiêu thụ quá lớn, lá bùa cũng chuyển sang in sẵn.

Một chiếc xe bì tạp chạy tới, Đàm Văn Bân hạ kính xe xuống, ngoắc tay gọi:

“Triệu thiếu gia, lên xe!”

“Không thấy ta mang theo bao nhiêu lễ vật à? Không biết xuống phụ khuân một tay hả?”

“Ngươi mang lễ đến, chẳng qua vì chúng ta bên này có thứ Triệu gia các ngươi còn cần hơn, ai chủ động thì chứng tỏ ai thiệt thòi.”

Triệu Nghị liếc mắt ra hiệu, tỷ muội nhà họ Lương liền đem hành lý ném lên xe bì tạp, ngay cả Điền lão đầu ngồi xe lăn cũng bị đẩy lên theo, sau đó hai nàng cũng ngồi vào ghế sau.

Triệu Nghị mở cửa ghế phụ, một mình ngồi vào.

Đàm Văn Bân vừa lái xe vừa lẩm bẩm: “Sao lại chọn chỗ gặp mặt ở nơi này, chỗ này xem như nơi đông đúc nhất Nam Thông rồi đó.”

Triệu Nghị: “Không ngờ các ngươi lại ở chốn xa xôi thế này.”

Đàm Văn Bân: “Tổ trạch nhà Triệu gia các ngươi lẽ nào lại xây ngay trong thành phố?”

Triệu Nghị: “Ngươi đoán đúng rồi đấy.”

Đàm Văn Bân: “Đại ẩn thì ẩn trong phố thị?”

Triệu Nghị lắc đầu: “Năm xưa tổ tông ban chỉ xây phủ, đâu ngờ rằng nơi chim không thèm ị ấy lại đón đầu được phát triển, sau không còn cách nào, tổ trạch bị chia cắt, thiết lập cấm chế và trận pháp, giấu trong thành thị, còn dòng chính trong nhà thì mới xây trang viên ngoài thành.”

Đàm Văn Bân: “Vậy bảo khố cũng nằm trong thành?”

Triệu Nghị: “Nếu cấm chế và trận pháp nơi đó bị phá, rất dễ gây họa lây sang người vô tội.”

Đàm Văn Bân: “Các ngươi nhà Triệu thật là gieo tai họa, nếu có ngày bị trộm dẫn phát tai biến, tất cả đều là do các ngươi sơ suất phòng vệ.”

Triệu Nghị: “Giữ thể diện chút đi.”

Đàm Văn Bân: “Tên Trần Tĩnh đâu?”

Triệu Nghị: “Ở nhà tắm máu kích phát huyết mạch. Tôn Yến với Từ Minh đang trông hắn. Các ngươi chẳng phải định ra tay với Lư gia à? Ta đã mang đủ tỷ muội nhà họ Lương tới rồi.”

Đàm Văn Bân gật đầu, thực lực của tỷ muội Lương gia hắn đã từng chứng kiến.

Diệt môn thôi mà, có lực đẩy thì là xong, dẫu có cá lọt lưới… thì Trần gia bị ức hiếp bao năm, cũng có lý do mà điều tra giết sạch.

Triệu Nghị: “Nam Thông có gì vui không? Ta lần đầu đến đây, ngươi làm hướng dẫn đi.”

Đàm Văn Bân: “Ở Nam Thông làm hướng dẫn, còn thua mở bãi tắm ở Sahara.”

Triệu Nghị: “Đặc sản chắc phải có chứ?”

Đàm Văn Bân: “Có, có thể mang vài bộ tài liệu ôn thi về, tặng cho đám hậu bối không có thiên phú tu hành trong nhà ngươi.”

Triệu Nghị: “Ngươi sao lại sinh ra ở cái nơi nhàm chán này vậy?”

Đàm Văn Bân: “Nói như thể chuyện đầu thai là ta có thể chọn vậy.”

Triệu Nghị: “Chỉ cần thủ đoạn đủ cao, lại chịu trả cái giá tương xứng, thật sự là có thể lựa chọn.”

Đàm Văn Bân: “Vậy thì cũng chẳng liên quan gì tới ta.”

Triệu Nghị: “Thật ra, ta không mang Trần Tĩnh theo, còn có lý do khác — sợ hắn không vào được.”

Đàm Văn Bân: “Không đến mức đó chứ, chỉ cần chào hỏi trước thôi mà.”

Triệu Nghị: “Quy củ địa giới Nam Thông này, chẳng phải do lão thái thái đặt ra à?”

Đàm Văn Bân: “Không phải.”

Triệu Nghị: “Giới thiệu ta biết một chút đi?”

Đàm Văn Bân: “Nhất định rồi.”

Triệu Nghị: “Cái hố đó sâu không?”

Đàm Văn Bân: “Nói thật với ngươi, vị kia chỉ có thể trò chuyện với Tiểu Viễn ca thôi.”

Triệu Nghị: “Ta cũng đâu kém cỡ nào.”

Đàm Văn Bân: “Không giống, chuyện này còn khó hơn cả đầu thai.”

Xe lái vào trấn Thạch Nam, tốc độ dần giảm.

Triệu Nghị đưa tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, ra hiệu cho thuộc hạ thu liễm.

Xe rẽ vào đường thôn, rồi chuyển sang đường nhỏ, phía trước chính là nhà của Lý Tam Giang.

Triệu Nghị nói: “Dừng xe ở đây được rồi.”

Lái xe lên đập lớn quá kích thích, thiếu gia Triệu muốn thong thả một chút.

Đàm Văn Bân tỏ vẻ hiểu rõ, dừng xe lại.

Mọi người xuống xe, bắt đầu khuân hành lý.

Điền lão đầu ngồi trên xe lăn đi trên con đường nhỏ, xoay nhẹ bánh xe, khẽ nói một câu:

“Nói nhảm!”

“Thật sự là nông thôn sao?”

Chỗ hắn đang ở — vườn thuốc — so với nơi này còn xem như tiên khí lượn lờ.

Tỷ muội Lương gia xách theo hành lý, liếc nhìn về phía Triệu Nghị.

Triệu Nghị đang chuyên tâm hít sâu.

Ngay lúc hắn điều hòa xong hơi thở, chuẩn bị cất bước tiến lên, trong ruộng phía đối diện bỗng hiện lên bóng dáng của Tần thúc.

Tần thúc vác cuốc, đứng tại chỗ, đang uống nước.

Triệu Nghị nhìn về phía Tần thúc, thần sắc thoáng khựng lại.

Trong mắt hắn hiện lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh sợ hãi liền tản đi, hóa thành cảm kích.

Năm đó ba đao sáu động, tràng cảnh ấy vẫn còn như in trong trí nhớ, nhưng Triệu Nghị biết rõ, nếu không phải người này đã tha cho mình một con đường sống… thì hắn, Triệu Nghị, sớm đã chết rồi.

Lăn lộn nơi âm hà lâu ngày, kinh qua trọng thương cùng tử vong đã đủ nhiều, hắn lại càng hiểu rõ — chỉ cần còn sống, những thứ khác đều không đáng nhắc đến.

Triệu Nghị cung kính khom người hành lễ với Tần thúc.

Tần thúc giơ ấm trà lớn trong tay hướng về phía trước khẽ nâng, xem như hồi lễ.

Điền lão đầu ngồi trên xe lăn, cúi đầu, theo lễ tiết đối ngoại của Triệu gia mà bày tỏ.

Tỷ muội Lương gia cũng đặt hành lý xuống, nhưng ngay khi các nàng chuẩn bị hành lễ thì Tần thúc đã xoay người, tiếp tục làm cỏ trong ruộng.

Triệu Nghị lựa ra phần lễ vật thích hợp, tự mình gói ghém lại rồi xách lên, mở miệng nói: “Các ngươi ở lại đây, ta một mình vào trong.”

Ý tứ của Tần thúc đã quá rõ — là người giang hồ tới bái phỏng, thì chính chủ tự vào là đủ, hộ vệ và tùy tùng tự nhiên phải lưu lại bên ngoài.

Đàm Văn Bân đi trước dẫn đường, Triệu Nghị bước theo sau.

Khi đến gần đập đá, đã thấy một phụ nhân ăn mặc mộc mạc đang ngồi nghiêng bên lan can, vừa nhàn nhã đập hạt dưa.

Phụ nhân mặt mày tươi cười, đưa mắt đánh giá “vị thiếu niên xa lạ” đang tới gần.

Triệu Nghị đặt lễ vật xuống, một lần nữa hành lễ.

Tuy chưa từng gặp, nhưng hắn có thể đoán ra được thân phận đối phương.

Tần – Liễu hai nhà tuy suy sụp, nhưng cũng không phải tuyệt hậu. Suốt một thời gian dài, chính là nhờ vào vị lão thái thái này tự tay nuôi lớn hai đứa trẻ, chống đỡ lấy Long Vương môn đình vốn chỉ còn lớp vỏ.

Hai người kia rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ, nhưng mỗi lần lộ diện đều gây chấn động không nhỏ.

Lần này hành lễ, khóe miệng Triệu Nghị khẽ run.

Hắn hiểu rõ, nếu đêm đó ở yến tiệc tạ tội tới không phải là Tần thúc, mà là vị trước mắt này, thì hắn sớm đã không còn đường sống.

Lưu di hỏi: “Ăn hạt dưa không?”

Triệu Nghị lắc đầu, áy náy nói: “Dạo gần đây phát hỏa, miệng toàn mọc mụn.”

Lưu di ngáp một cái, ánh mắt dời đi, chẳng thèm liếc hắn thêm lần nào.

Triệu Nghị theo Đàm Văn Bân bước lên đập đá.

Trong sảnh, Âm Manh đang sơn lại quan tài, còn Trần Lâm vừa hay ôm một bình sơn thuốc mới điều chế từ phòng tạp vật bước ra. Nàng tiến vào tiền phòng, vừa nhìn thấy Triệu Nghị bước vào…

Sắc mặt Trần Lâm lập tức cứng lại, thân thể run rẩy, hai tay buông lỏng khiến bình sơn rơi xuống đất, thuốc màu văng tung tóe.

Nhưng giờ phút này, Trần Lâm cũng không còn tâm trí để lo chuyện đó, chỉ mấp máy đôi môi đang run lên từng hồi: “Triệu… Triệu…”

Triệu Nghị nhìn nữ tử trước mặt, trên gương mặt hiện ra vẻ trầm ngâm. Hắn không nhớ rõ bản thân từng gặp nàng ở đâu.

Đàm Văn Bân đưa cùi chỏ chọc nhẹ hắn một cái, cười trêu: “Sao nào, ngươi từng bắt nạt người ta à? Cẩn thận bị đánh đấy.”

Lâm Thư Hữu vốn là kẻ đơn thuần trong chuyện tình cảm, dù Trần Lâm có biểu hiện quan tâm và chủ động tiếp cận đến đâu, hắn vẫn cứ do dự lưỡng lự, không biết đáp lại thế nào.

Nhưng nếu Triệu Nghị thật sự từng ức hiếp Trần Lâm… thì với cảm nhận của Lâm Thư Hữu về Triệu Nghị, chỉ cần có cái cớ, e rằng hắn mừng như mở cờ trong bụng mà lao tới tẩn cho một trận.

Triệu Nghị: “Bộ dạng trước kia của ta, chẳng phải các ngươi đều biết sao? Lúc đó cùng ngươi ngồi xe lăn chẳng khác là mấy, trong trạng thái ấy, ta còn có tinh thần đi bắt nạt tiểu cô nương chắc?”

Đàm Văn Bân: “Bắt nạt có muôn kiểu, không có năng lực bình thường, ngược lại càng dễ biến thái.”

Triệu Nghị: “Vẫn là lão Đàm bạn ngươi hiểu ta.”

Trần Lâm hít sâu một hơi, chủ động bước tới, khẽ khom người hành lễ, giọng run run: “Gặp qua Triệu thiếu gia.”

Triệu Nghị: “Ngươi họ Trần?”

Trần Lâm gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Triệu Nghị: “À, ta nhớ ra rồi. Trước kia ta vì muốn tìm cách giải quyết khe hở Sinh Tử Môn trên trán, Điền lão đầu đã cõng ta đi rất nhiều nơi cầu phương pháp, hình như cũng từng đến tìm Âm Dương sư.”

Lúc trước đám người Lý Truy Viễn lần đầu gặp Triệu Nghị, là vì Triệu gia Cửu Giang nghe nói có phân nhánh nghĩ ra một loại chú thuật mới, có thể tránh được phản phệ nhân quả. Triệu Nghị liền đến tận nơi xem thử, kết quả phát hiện chỉ là biện pháp chuyển di tàn tật, lại còn phát hiện phân nhánh Thạch Trác Triệu có dấu hiệu nguy cơ, bèn dứt khoát rời đi.

Chủ yếu là đến mấy phân gia như Thạch Trác Triệu thì không cần lo bị bất lợi, nên hôm ấy chỉ dẫn theo một mình Điền lão đầu. Còn đến các nhà khác để “thỉnh giáo”, trận thế tất nhiên sẽ lớn hơn nhiều.

Dù sao thì, trong mắt Long Vương chính tông, Cửu Giang Triệu chẳng đáng kể gì, thậm chí có chút giống phú hộ mới nổi nực cười. Nhưng đặt trong toàn bộ giang hồ, Cửu Giang Triệu vẫn là một thế lực khổng lồ.

Trần Lâm hôm đó từng gặp Triệu Nghị, vị này bước vào liền đòi xem công pháp, khí thế bức người. Cha nàng cùng đám trưởng bối lúc ấy đều nghẹn lời, không dám phản kháng.

Sau khi người trẻ tuổi ấy xem qua công pháp, chỉ lắc đầu thở dài, biểu lộ rõ ràng sự thất vọng.

Khi hắn rời đi, tất cả trưởng bối trong nhà đều đưa tiễn ra đến tận cửa, mãi đến khi không còn bóng dáng hắn mới dám thở phào.

Trần Lâm vẫn nhớ, ca ca nàng lúc ấy nắm chặt nắm đấm, trong mắt không phải là phẫn nộ vì bị nhục, mà là một thứ khát vọng rất sâu:

“Muội muội, đó chính là Long Vương gia đấy.”

Có thể nói, ngọn lửa quyết tâm hành tẩu giang hồ của ca ca nàng chính là vì vị Triệu thiếu gia kia mà nhóm lên.

Hiện tại, Trần Lâm không ngờ rằng, mình lại có thể gặp lại vị Triệu thiếu gia ấy ở nơi này.

Triệu thiếu gia không còn là dáng vẻ ốm yếu bệnh tật nữa, dường như vấn đề khe Sinh Tử Môn đã được giải quyết, bên cạnh cũng chẳng có hộ vệ tùy tùng, chỉ một thân một mình.

Mà lại… hắn còn mang theo lễ vật đầy tay.

Dù Trần Lâm từng tưởng tượng khung cảnh này phi thực đến mấy, nhưng thực tế lại chứng minh, trí tưởng tượng của nàng vẫn còn quá nghèo nàn.

“Lâm Lâm, sơn đâu rồi? A, đều đổ ra hết à?”

Âm Manh xắn tay áo, tay cầm bàn chải bước ra.

Triệu Nghị: “Manh Manh, ta tới rồi này.”

“Triệu thiếu gia, ngươi tới rồi à.” Vừa nói, ánh mắt Âm Manh đã rơi xuống chiếc túi trên tay hắn, hỏi thẳng, “Có phần của ta không?”

Triệu Nghị: “Có chứ, ai ta cũng có thể quên, chứ ngươi thì không dám quên đâu.”

Lúc đầu Âm Manh là người tầm thường nhất trong đội họ Lý, ai ngờ chính nàng lại cùng Đàm Văn Bân đào cho hắn một cái hố sâu nhất.

Hắn biết rõ mình đã chủ động nhảy vào cái hố đó, nhưng không ngờ hố lại sâu đến mức này.

Cũng bởi thế, trong đám người họ Lý, hắn cảm thấy chỉ có Lâm Thư Hữu là người tốt.

Âm Manh phát hiện Trần Lâm có vẻ e ngại, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, ngươi cũng biết hắn à?”

Trần Lâm gật đầu: “Là Triệu thiếu gia.”

Âm Manh nửa cười nửa không: “Ngươi từng bắt nạt nàng à?”

“Chỉ gặp một lần thôi.” Rồi Triệu Nghị nhíu mày, “Ê, ngươi coi trọng nàng à?”

Hắn liếc nhìn Đàm Văn Bân đầu tiên, người này có thanh mai trúc mã, không thể nào là hắn. Nếu là Nhuận Sinh, Âm Manh đã không có biểu cảm thế kia.

Còn họ Lý thì càng không thể, chớ nói hắn còn nhỏ tuổi, dù bên lão thái thái có để mắt tới, cũng không thể để hắn lúc này đã thu thị nữ.

Loại trừ từng người một, đáp án cuối cùng chỉ còn lại một.

Triệu Nghị lập tức nở nụ cười hiền lành, nhìn về phía Trần Lâm: “A, là đệ muội à?”

Trần Lâm bị cách đổi giọng bất ngờ kia của hắn làm cho run lên.

Đàm Văn Bân: “Sao ngươi lại điều tra chuyện riêng trong đội rõ ràng thế?”

Triệu Nghị: “Ngươi quên rồi sao? Ngoài việc nhìn mặt mà nói chuyện, ta còn có thể nhìn lòng người.”

Thật ra, những chuyện riêng tư này đều là Lâm Thư Hữu tự kể cho hắn nghe.

Khi ấy ở Lệ Giang, hoặc là hắn bị Lâm Thư Hữu cõng, hoặc là hai người chen chúc chung một túi ngủ.

Lộ trình đường dài quá mức nhàm chán, lại khiến người ta muốn nghe đôi chút chuyện bát quái, đặc biệt là về tình cảm.

Lâm Thư Hữu vốn là người có nguyên tắc, chẳng bao giờ nói chuyện riêng tư của người khác, nhưng cũng không chịu nổi chiêu “Ngươi chẳng lẽ muốn để sự tình kia bị người ta biết sao?” của hắn mà phải nhượng bộ.

Âm Manh ôm lấy vai Trần Lâm, lay lay an ủi: “Không sao, ở đây hắn không dám làm càn.”

Triệu Nghị khẽ hừ một tiếng: “A.”

Trần Lâm ở đây mấy ngày, dù chưa lay chuyển được Lâm Thư Hữu, nhưng lại không cưỡng nổi Âm Manh.

Ai mà chẳng muốn bên cạnh mình có một người tri kỷ biết điều, chẳng những có thể giúp đỡ, còn có thể không ngừng cung cấp giá trị cảm xúc… thậm chí nấu được một tay món cay Tứ Xuyên cực ngon.

Liễu Ngọc Mai đã sớm để ý đến cây cỏ này, trong lòng không khỏi cảm khái Âm gia đúng là đã sa sút, mới có thể sinh ra một nha đầu cùn như vậy. Đem nàng đặt vào trong môn đại trạch, sợ là chẳng biết mình bị người ta chơi chết thế nào.

Người ta chỉ cần tốn chút tâm tư, đã nắm được nàng đến mức ngoan ngoãn phục tùng.

Chỉ là Nhuận Sinh khẩu vị hơi nặng, may mà nha đầu này thích chính là Lâm Thư Hữu, bằng không Âm Manh e rằng thực sự sẽ trở thành người bị tu hú chiếm tổ, còn nhiệt tình giúp người ta chuẩn bị hồi môn.

Đúng lúc này, Nhuận Sinh và Lâm Thư Hữu trở về sau chuyến giao hàng, mỗi người đều kéo theo một chiếc xe ba gác, vừa vặn gặp tỷ muội Lương gia và Điền lão đầu đang chờ bên ngoài.

“Hạt giống mang đến rồi à?” Nhuận Sinh hỏi Điền lão đầu.

Điền lão đầu cười nói: “Mang theo rất nhiều, đến lúc đó cũng cần phiền ngươi giúp một tay cùng gieo, giống như ngươi thấy đấy, hiện tại ta thực sự có hơi bất tiện.”

Nhuận Sinh: “Triệu Nghị từng nói, ngươi ở trong tộc cũng là người phụ trách trồng trọt kiêm chế dược.”

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Điền lão đầu cười xấu hổ: “A… ha ha…”

Nhuận Sinh: “Không phải là nhìn không vừa mắt nơi này chứ?”

Một câu ấy làm Điền lão đầu suýt nữa khiến bánh xe phụ dưới ghế bật lên.

“Ý ta là có ngươi giúp đỡ, ta có thể gieo nhanh hơn, cũng có thể thu hoạch sớm hơn, ý ta là như vậy.”

Nhuận Sinh gật đầu, tiếp tục kéo xe ba gác đi tới.

Lâm Thư Hữu đã chạy đến phía trước, lúc này đã lên đập đá, hô to:

“Ba con mắt!”

Triệu Nghị không quay đầu, mà rút từ trong bọc ra một chiếc vòng tay bằng bạch ngọc, đưa cho Trần Lâm, nói:

“A Hữu là người rất xứng đáng, nếu hai người có thể cùng nhau tiến tới, ta thật lòng vui mừng. Nếu đã tình đầu ý hợp, thì ánh mắt nên nhìn xa một chút, nhìn nhiều hơn về sau, còn những chuyện thị phi trong quá khứ, những năm ngông cuồng bốc đồng kia, cũng chẳng cần nhắc lại, càng không cần vương vấn.”

Nói xong, Triệu Nghị mới quay đầu liếc nhìn Lâm Thư Hữu.

Lâm Thư Hữu bị lời này làm cho nghẹn lời, khó chịu đến mức chỉ biết trừng mắt nhìn hắn.

Trần Lâm thấy vậy, dù vẫn còn e dè thân phận của Triệu Nghị, cũng không dám nhận lễ vật, vội vàng đưa vòng tay trả lại.

Triệu Nghị không tức giận, ngược lại quay sang cười với Lâm Thư Hữu: “Người ta là nữ hài tốt, biết để ý cảm nhận của ngươi, là loại người mềm lòng và đáng quý. Nếu ngươi cứ mãi lưỡng lự do dự, phụ lòng người ta, đến ta cũng không tha cho ngươi.”

Lâm Thư Hữu: “Ngươi…”

Triệu Nghị xoay người, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nơi sân thượng có hai chiếc ghế mây, nhưng lúc này trống không.

Hắn lại liếc nhìn gian đông phòng, cửa đóng kín.

Do dự chốc lát, hắn quyết định nên bái tiểu nhân trước, rồi mới bái trưởng bối.

“Chỗ kia, có thể lên lầu không?”

Đàm Văn Bân đáp: “Bình thường chúng ta không có chuyện thì sẽ không lên.”

Triệu Nghị vẫn nhìn chằm chằm sân thượng lầu hai, trong lòng thầm nghĩ: Họ Lý ngươi tốt xấu gì cũng cho ta chút thể diện đi.

Đúng lúc này, Lý Truy Viễn bước ra khỏi phòng, đi lên sân thượng.

Hắn không phải cố tình ở lì trong phòng, mà là vừa rồi đang bận suy diễn trong « Tà thư », một bộ công pháp dưỡng sinh tưởng như vô dụng, thật ra là không muốn để cuốn sách ấy trở nên quá nhàn rỗi.

“Lên đây đi.”

Triệu Nghị giao lễ vật cho Lâm Thư Hữu giúp cầm, sau đó đi vào nhà, lên lầu.

Vừa vào đến sân thượng, thấy Lý Truy Viễn đang ngồi trên một chiếc ghế mây, bên cạnh còn trống một ghế, hắn bèn định ngồi vào đó.

Nhưng ngay khi bước tới, trong phòng liền phóng ra một đạo ánh mắt thanh lãnh, đầy lạnh lẽo.

Triệu Nghị nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt ấy — thiếu nữ đứng trước bàn sách trong phòng, đang nhìn chằm chằm ra ngoài.

Lần đầu tiên hắn gặp Tần Ly.

Trước đây, thiếu nữ này suýt nữa trở thành hôn phối của hắn, mà hắn cũng suýt vì cái tên này mà mất mạng.

Lần đầu đối diện, hắn chưa kịp đánh giá dung mạo của nàng, chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, trái tim hắn liền như ngừng đập.

Không phải vì mỹ mạo thanh tú của nàng khiến hắn kinh diễm, mà là vì khe hở Sinh Tử Môn của hắn, khi đối mặt với nàng, đã nhìn thấy vô số oán niệm khủng bố đang vờn quanh.

Triệu Nghị ôm ngực, ngồi thụp xuống, đồng thời vội vàng khép lại khe hở Sinh Tử Môn, trái tim suýt nữa thì ngừng đập.

Trên đời này, có một loại người không thể nhìn, càng không thể đo — Tần Ly chính là người như vậy.

“Người ta đến nhà làm khách, cũng không biết thu liễm tâm thần lại.”

“Ta cũng đâu có cố ý dòm ngó, chỉ là hiện tại nó cùng trái tim ta gắn liền, chẳng lẽ ta phải cắt tim trước rồi mới bước vào cửa?”

“Vậy giờ thế nào?”

“Đã bắt đầu thiếu máu lên não, choáng đầu rồi, ngươi mau đưa đồ cho ta ôm xuống dưới.”

“Không vội.”

Lý Truy Viễn đổi sang ngồi chiếc ghế mây của A Lê, sau đó ra hiệu cho Triệu Nghị ngồi vào ghế của hắn lúc nãy.

Triệu Nghị ngồi xuống.

Lý Truy Viễn: “Không sao nữa.”

Triệu Nghị gõ gõ ngực, cảm thấy nhịp tim từ từ khôi phục lại.

Lý Truy Viễn: “Năng lực của ngươi, dùng để giả chết thì không ai bì kịp.”

Triệu Nghị: “Điều kiện là không gặp phải các ngươi. Các ngươi giết người xong còn sờ soạng thi thể, rồi tưới hóa thi thủy.”

Lý Truy Viễn: “Có tin tức gì từ Ngu gia chưa?”

Triệu Nghị: “Có điều tra, nhưng chưa sâu được. Có một chuyện, gần đây trên mặt sông rất nhiều thế lực lớn cũng đang điều tra Ngu gia, đại khái chỉ có nhà ngươi là chưa ra tay.

Cho nên ta nghi ngờ, khi thật sự đối mặt với một đợt phản công từ Ngu gia, chúng ta chẳng qua là kíp nổ.

Hoặc cũng có thể lợi dụng thế lực khác đang rình mò Ngu gia, biến họ thành trợ lực, còn chúng ta chỉ cần chuẩn bị đục nước béo cò là được.”

Lý Truy Viễn: “Ừm, ngươi cứ tiếp tục theo dõi, tiện thể liệt kê một số điều lệ đi.”

Triệu Nghị: “Yên tâm, giao cho ta. Nhưng… có tính đưa hai vị trong nhà các ngươi nhập trận luôn không?”

Lý Truy Viễn: “Không tính.”

Triệu Nghị: “Nghe đi, đây mới là nội tình thực sự.”

Lý Truy Viễn: “Dù sao ta cũng đã đi rồi.”

Triệu Nghị: “Thảo nào ngươi được lão thái thái yêu thích đến thế.”

Lúc này, cửa phòng phía đông mở ra, Liễu Ngọc Mai bước ra.

Nguyên bản đang đánh bài, ai ngờ nhi tử nhà Vương Liên lại định vụng trộm uống thuốc trừ sâu tự sát, bị cha nó phát hiện kịp thời ngăn cản. Lưu Kim Hà và Hoa bà tử vội vàng theo Vương Liên về nhà khuyên can.

Loại chuyện này, Liễu Ngọc Mai lười tham gia. Đợi đến mai lại cùng nhau đánh bài, giờ nàng chỉ nghe các bà tán chuyện là được.

Sau khi ván bài tan, Liễu Ngọc Mai trở về phòng nghỉ ngơi một lát.

Đừng nói là Triệu Nghị, ngay cả gia chủ Cửu Giang Triệu hôm nay có đến theo quy củ cũ, cũng phải đứng ngoài phủ đợi nghe triệu kiến, nàng đương nhiên sẽ không vì gặp Triệu Nghị mà cố tình nán lại ở đó.

Giờ ra ngoài, chẳng qua là nghỉ ngơi xong, ra đập đá hít thở không khí.

Tuổi cao rồi, ban ngày không thể ngủ nhiều, bằng không đêm đến sẽ trằn trọc khó ngủ.

Triệu Nghị đứng bật dậy, dự định xuống lầu hành lễ.

Lý Truy Viễn: “Ngươi chờ chút, ta đi lấy đống sách kia đưa cho ngươi.”

Triệu Nghị quay đầu nhìn hắn, mặt mày khổ sở: “Ngươi định làm ta chết thật sao?”

Lý Truy Viễn: “Chuyện của ta, lão thái thái sẽ không trách gì đâu.”

Triệu Nghị: “Ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu ý nghĩa của loại sự tình này là như thế nào?”

Lý Truy Viễn: “Ngươi có muốn hay không đi?”

“Muốn chứ.”

Lý Truy Viễn vào phòng, ôm ra một chồng sách cao, đưa cho Triệu Nghị.

Triệu Nghị nhận lấy, xuống lầu. Vừa đến đập đá, đặt sách xuống đất liền lập tức chạy tới, đi đến trước mặt lão thái thái.

Lão thái thái đã ngồi yên, Đàm Văn Bân đang pha trà cho bà.

Triệu Nghị liếc nhìn Đàm Văn Bân, trong lòng thầm nghĩ: Ngươi thật đúng là bận rộn, như đang thay phiên hầu hạ giữa Càn Thanh cung và Từ Ninh cung vậy.

Liễu Ngọc Mai nâng chung trà, liếc Triệu Nghị một cái, hắn vội vàng chuẩn bị quỳ xuống hành lễ…

Luận về bối phận hay địa vị, Triệu Nghị quả thực nên hành lễ với hàng vãn bối, việc hắn cố ý không chọn cửa chính mà đi, cũng là có ý muốn giữ khoảng cách, không để quan hệ giữa hai bên trở nên thân cận quá mức.

Liễu Ngọc Mai nói: “Được rồi, khỏi phải dập đầu, lão thân cũng chẳng có gì quý giá mà ban thưởng cho ngươi.”

Nghe vậy, Triệu Nghị không làm liều, đứng dậy khom mình: “Được gặp lão phu nhân đã là đại cơ duyên, nếu lại vọng tưởng thêm điều gì, thì chính là tiểu tử ta không hiểu chuyện.”

Liễu Ngọc Mai nói tiếp: “Ngươi vừa mới nhận lợi lộc, chẳng lẽ còn ít sao?”

Phía sau, khi nhìn thấy Triệu Nghị suýt nữa quỳ xuống dập đầu, Trần Lâm chỉ cảm thấy tâm thần rung động kịch liệt.

Ca ca nàng từng nói qua về uy thế của Long Vương gia, nhưng vị lão thái thái kia, lại có thể khiến thiếu gia Long Vương gia cam tâm tình nguyện dập đầu hành lễ?

Trần Lâm choáng váng, thân thể nghiêng ngã ngã ra sau.

Âm Manh vội vươn tay đỡ, lại bị Nhuận Sinh giữ chặt.

Lâm Thư Hữu thoạt tiên nghi hoặc nhìn hai người đang tay nắm tay, sau đó mới giật mình phản ứng, kịp thời đưa tay đỡ lấy thân thể Trần Lâm.

Trần Lâm vô thức dựa sát vào ngực Lâm Thư Hữu, hai tay nắm chặt vạt áo hắn.

Không phải là cố tình thân mật, mà là bản năng do bị kinh hãi quá độ.

Chưa rõ vui mừng bao giờ mới đến, hiện tại nàng thực sự đang rơi vào vực sâu sợ hãi.

Lâm Thư Hữu cảm nhận được thiếu nữ trong lòng đang run rẩy.

Muốn an ủi nàng một chút, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, đưa tay định xoa đầu nàng, nhưng khi gần chạm vào lại thấy không ổn, đành đổi thành đặt tay lên trán.

Nếu không biết chuyện, e là còn tưởng nàng đang phát sốt.

Triệu Nghị nói: “Ngài không biết đấy thôi, cái chỗ lợi lộc kia cũng là ta ngoài kia làm trâu làm ngựa, nhọc nhằn mà đổi lấy.”

Liễu Ngọc Mai đáp: “Nhọc nhằn cũng không thể bù đắp được truyền thừa hoàn chỉnh. Nếu tin này truyền ra ngoài, e là người ta lại nghĩ Cửu Giang Triệu thị muốn nương nhờ vào Tần Liễu nhị tộc chúng ta.”

Triệu Nghị cười khổ: “Cái vất vả trước kia không đáng nhắc tới, chẳng phải vẫn còn tương lai sao? Từng chút từng chút mà trả, chung quy cũng có ngày trả hết.”

Liễu Ngọc Mai không nói gì thêm. Nàng hiểu, trong mắt người ngoài, một truyền thừa hoàn chỉnh quý giá biết bao, nhưng ở chỗ Tiểu Viễn lại chẳng đáng là gì. Lúc trước chẳng phải Tiểu Viễn cũng từng bắt tay giúp Quan Tướng Thủ chỉnh lý lại hay sao?

Tiểu Viễn đã muốn cho, vậy thì cho. Nàng chỉ cần gõ nhắc nhở một chút là được.

Liễu Ngọc Mai phất tay: “Các ngươi, người trẻ tuổi tự lo lấy.”

Chuyện liên quan đến việc đi sông, nàng không tiện nhắc tới; lại càng không thể dò hỏi chuyện trưởng bối bên nhà người ta, bởi vì Cửu Giang Triệu thị vẫn chưa xứng để kết thâm giao như vậy.

Triệu Nghị nói: “Ta mang theo một chút lễ mọn, tuy không phải báu vật, nhưng đều là chút lòng thành.”

Liễu Ngọc Mai nhắm mắt lại.

Triệu Nghị khẽ nói: “Là lỗi của ta, quấy rầy thanh tĩnh của ngài.”

Lễ vật mang theo suốt dọc đường vẫn chưa trao ra, là vì chưa được chủ nhân thực sự cho phép.

Đến cửa thăm hỏi, không thể vừa thấy mặt đã đưa lễ, như vậy là không hợp quy củ. Trước kia đưa Trần Lâm vòng ngọc, cũng là vì Triệu Nghị biết rõ nàng vẫn chưa được tính là người bên trong nơi này.

Khi nghe đến “phân lượng”, hắn đã hiểu, bình nước kia bên trong chẳng có bao nhiêu nước, bèn đưa tay cầm lấy bình, định đi thay bình mới.

Theo bản năng, hắn hướng về phía đông phòng, ánh mắt nhìn về Đàm Văn Bân, dò hỏi nơi đó có phải chỗ lấy nước không.

Đàm Văn Bân vừa định lắc đầu ra hiệu chỗ đó không thể vào.

Lão thái thái lại khẽ “Ừ” một tiếng, đôi mắt vẫn nhắm.

Triệu Nghị gần đây bị gài bẫy nhiều, trong lòng có bóng ma, nhưng nghĩ lại, nếu lão thái thái thực sự muốn hại mình, cũng chẳng cần phiền phức đào bẫy làm gì, liền dứt khoát bước vào đông phòng.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Nghị mang theo một bình nước mới bước ra.

Hắn đặt bình nước xuống đất, lùi lại một bước, quỳ xuống, dập đầu thật mạnh, trán đập xuống nền xi măng tạo thành một vết lõm nhỏ, trán hắn cũng máu chảy ròng ròng.

Vừa rồi, hắn nhìn thấy trong đông phòng bày linh vị, nhưng lại có cảm giác những linh vị ấy hoàn toàn không còn linh tính.

Tần Liễu hai nhà suy sụp vốn không phải điều gì bí mật trong giang hồ, nhưng có lẽ không ai ngờ rằng, họ lại sa sút đến mức ngay cả linh vị cũng chẳng có chút thần uy.

Lần trước họ Lý từng nửa đùa nửa thật hỏi hắn, Cửu Giang Triệu thị liệu có còn lão tổ nằm trong quan tài, câu trả lời là: có.

Mà hai toà Long Vương môn đình năm xưa, ngoài người đương đại, thật sự không còn tổ tiên nào che chở.

Lão thái thái một thân chống đỡ cả môn đình, tất nhiên vô cùng gian nan.

Cũng bởi vậy, càng có thể thấy được, vị lão tổ nhà họ Triệu năm xưa âm thầm đưa ra lời cầu hôn, đến tột cùng là quá mức vô lễ, khiến lão thái thái phẫn nộ như thế nào.

Hắn có thể sống đến hôm nay, là bởi vì Tần thúc từng tán thành mà lựa chọn tha cho hắn một lần, nhưng suy cho cùng, vẫn là do lão thái thái chưa hạ tử lệnh. Nếu không, dù có bị khoét trăm lỗ, cũng chẳng còn chút ý nghĩa nào.

Các đời Long Vương, đều là truyền kỳ trấn áp tà ma của thời đại họ. Hai nhà Long Vương cung phụng linh vị chung một chỗ, dù cho không còn linh, cũng đủ khiến người ta rung động.

Một gia tộc như vậy, có thể từ hưng thịnh mà suy, từ tồn tại mà diệt, nhưng nếu rơi vào cảnh bị ăn tươi nuốt sống đến tuyệt hậu, thì thực sự không ai có thể chấp nhận được, ngay cả Triệu Nghị cũng vậy.

Tiếng dập đầu, ngày càng vang dội.

Trần Lâm vẫn rúc trong lòng Lâm Thư Hữu, khuôn mặt hoàn toàn vùi vào ngực hắn, giờ phút này, nàng đã sợ hãi đến mức không dám nhìn mặt hắn nữa.

Liễu Ngọc Mai mở mắt ra, nói: “Được rồi, ngươi càng như vậy, ta càng hối hận vì lúc trước không cho A Đình đi gặp ngươi.”

Triệu Nghị ngẩng đầu, máu tươi đầm đìa trên mặt, vẫn nở nụ cười: “Tạ ơn lão phu nhân đã thưởng thức.”

Ngay sau đó, Triệu Nghị nói thêm: “Đợi lát nữa thuyền về đến nơi, tiểu tử sẽ quay về Triệu gia, tất nhiên tái thiết gia phong, để cái lão bất tử kia, tranh thủ thời gian chết quách đi.”

Đáng lẽ nên mưu tính, nên lừa gạt, nhưng có vài chuyện, không thể làm như vậy.

Liễu Ngọc Mai: “Ngươi đã còn sống, cũng tức là ta không để bụng mấy chuyện đó, có thể đến nơi này, chứng minh Tiểu Viễn nhà ta cũng tán thành ngươi.”

Lưu di đang ngồi gặm hạt dưa bên cạnh nhẹ gật đầu, nghe ra được trong lời lão thái thái có tầng hàm ý khác: có thể biết Tiểu Viễn nhà mình xuống sông vẫn còn sống trở về, quả thật là phượng mao lân giác.

Mỗi lần bà đi đưa thư hoặc cùng A Lực ra ngoài làm việc, đều chú ý đến động tĩnh giang hồ, đến nay vẫn chưa nghe tin tức Lý Truy Viễn đi sông, có thể thấy tiểu tử kia giấu diếm sâu đến mức nào.

Triệu Nghị thản nhiên nói: “Lão phu nhân, ta thật sự không đấu lại hắn, tên đó căn bản không phải là người.”

Dù nói gì đi nữa, chẳng có lão nhân nào không thích được khen hậu bối. Huống chi, lời Triệu Nghị này là từ đáy lòng.

Liễu Ngọc Mai nâng chén trà lên, đưa cho Triệu Nghị: “Thưởng thì không tiện, các ngươi đều đang ở trên thuyền, sóng gió còn lớn. Vậy mời ngươi uống chén trà, xem như nhận lấy một phần di phong của Triệu Vô Dạng.”

Triệu Nghị cung kính nhận trà: “Đa tạ lão phu nhân.”

Uống xong, lão thái thái phất tay, hắn liền đứng dậy rời đi.

Xuống khỏi đập, chưa đi bao xa, chợt nghe phía trước đường nhỏ vang lên một tiếng gọi.

Nói là không cho gì, nhưng thực chất lại là cho. Sự khẳng định đến từ một thượng vị giả chân chính khiến lòng Triệu Nghị nhẹ nhõm, nơi Sinh Tử Môn giữa trái tim hắn cũng vì thế mà mở rộng, hòa hợp thêm một tầng.

Với thủ đoạn của lão thái thái, bà hoàn toàn có thể tránh né nhân quả, chèn ép tâm cảnh hắn, nhưng bà không làm vậy, ngược lại còn đưa tay nâng đỡ một chút.

Nàng đã nhìn ra, điều cần thiết nhất để Sinh Tử Môn trong lòng người này trưởng thành và phát triển, chính là một điểm tương xứng về ý chí cùng khí độ.

Ngươi nhìn xem, dù đang sống nơi hương dã, sinh hoạt chẳng khác người thường, nhưng trên thân vẫn toát ra một khí phách khác hẳn. Nhìn lại đám lão già trong nhà mình, ánh mắt thì thiển cận, thật đúng là càng so càng thấy ném mặt.

Lưu di mở miệng: “Đừng vội đi, ở lại ăn một bữa cơm đã.”

Triệu Nghị lập tức quay đầu lại, nét nghiêm nghị trên mặt lúc nãy hoàn toàn biến mất, cười ha ha: “Dừng lại không đủ, còn phải cọ cơm mới được!”

Lưu di gật đầu: “Được, để Manh Manh nấu cho ngươi ăn.”

Triệu Nghị: …

Phía trước vang lên tiếng trò chuyện, Triệu Nghị nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy một lão đại gia đang tò mò đánh giá tỷ muội nhà họ Lương và lão Điền ngồi trên xe lăn.

Triệu Nghị hỏi Lưu di: “Vị đó là ai?”

Lưu di đáp: “Là chủ nhân nơi này.”

“A, chính là thái gia của Tiểu Viễn ca?”

“Ừm.”

Triệu Nghị dĩ nhiên không giống Trần Lâm không hiểu phép tắc. Vị lão đại gia này mới thật là người mạnh nhất ở đây.

Người thực sự cường đại, thường thường lại là những người không phô trương.

Gia tộc có thể trở thành Long Vương môn đình, lại khiến họ Lý cam tâm tình nguyện nhận làm thái gia, đủ thấy tiềm lực sâu không lường được.

Hai mắt Triệu Nghị hơi nheo lại, trong lòng thầm nghĩ: Lão nhân này, tất có đại phúc đại vận!

Lý Tam Giang nói: “Ta hỏi, các ngươi đang làm gì vậy?”

Lão Điền: “Chúng ta là…”

Hắn nhất thời không biết nên giới thiệu thân phận thế nào, nói là khách viếng thăm thì có vẻ quá trèo cao.

Lý Tam Giang nhìn tỷ muội nhà họ Lương một chút, rồi lại liếc qua lão Điền, nghe khẩu âm nơi khác, liền “A” một tiếng, nói: “Các ngươi là đoàn xiếc à?”

Một đám người lớn bé tụ lại nơi này, có tỷ muội trẻ tuổi, lại thêm một lão nhân tàn tật, đầu năm này, nhiều đoàn xiếc nhỏ quả thực là phối trí như vậy.

Triệu Nghị bước tới, cười nói: “Đúng, chúng ta là một đoàn xiếc. Lão Điền, mau biểu diễn cho đại gia xem một chút!”

Lão Điền tuy không hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn làm theo lời thiếu gia. Vốn giỏi múa đao, nên dứt khoát cúi người nhặt một viên đá dưới đất, bắt đầu tung hứng, tốc độ nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh giữa không trung.

Triệu Nghị lại quay sang tỷ muội nhà họ Lương: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau biểu diễn cho đại gia xem!”

Hai người liếc nhau, trong lòng đều nghĩ hắn điên rồi.

Triệu Nghị trầm giọng quát: “Nhanh, nghe lời!”

Không còn cách nào khác, hai người đành thu khí, bắt đầu biểu diễn. Một người vừa nhào lộn vừa liên tục ngã, người kia thì hạ eo, đưa đầu xuyên qua giữa hai chân.

Lý Tam Giang vỗ đùi cười lớn: “Chậc, lợi hại thật đấy!”

Triệu Nghị: “Đại gia, giờ tin rồi chứ?”

Lý Tam Giang gật đầu: “Tin, tin chứ. Ngươi là trưởng đoàn xiếc này à?”

Triệu Nghị: “Ừ, đúng vậy, chúng ta là Cửu Giang Triệu thị đoàn xiếc, ta là thiếu đông gia.”

Lý Tam Giang cười hề hề: “Đoàn xiếc bình thường đều có một ông chủ hơi nương nương một chút.”

Triệu Nghị cười lớn: “Ha ha ha… Đúng đúng, chính là như vậy.”

Lý Tam Giang lại hỏi: “Chỗ này là nhà chúng ta bì tạp, các ngươi sao lại ở đây?”

Triệu Nghị đáp: “Chúng ta quen biết với Tiểu Viễn, à không, Lý Truy Viễn, bên ngoài. Hắn mời chúng ta tới Nam Thông biểu diễn, thế là bọn ta đến.”

Lý Tam Giang: “À, thì ra là bằng hữu của tiểu Viễn Hầu?”

Triệu Nghị: “Ừm, rất thân thiết. Nếu không tin, ngài có thể đi hỏi hắn.”

Lý Tam Giang cười ha hả: “Sao lại không tin chứ, tiểu Viễn Hầu nhà ta đúng là biết kết giao bằng hữu.”

Thường thì, bằng hữu mà tiểu Viễn Hầu dẫn về, sau này đều trở thành con cưng của gia đình.

Lý Tam Giang hỏi tiếp: “Các ngươi ăn cơm chưa?”

Triệu Nghị: “Chưa đâu.”

Lý Tam Giang: “Vậy thì ở lại cùng ăn. Ta gọi A Đình chuẩn bị thêm vài món.”

Triệu Nghị có chút ngại: “Vậy e là không tiện lắm…”

Lý Tam Giang khoát tay: “Khách sáo gì, buổi chiều còn có việc đấy.”

Triệu Nghị hơi sững người, hỏi: “Việc gì ạ?”

Lý Tam Giang nói: “Chiều nay có tang lễ, ta vốn định thuê đội biểu diễn khác, nhưng giờ không cần nữa. Để các ngươi biểu diễn đi. Nói thật, chủ nhà hào phóng lắm, kiếm cũng không ít đâu!”

Thấy mấy người đều lộ vẻ ngơ ngác, Lý Tam Giang lấy làm lạ, hỏi:

“Sao vậy? Không muốn à?”

“Bốp!”

Triệu Nghị đột nhiên vỗ đùi một cái, kinh hỉ nói:

“Đây đúng là chuyện tốt a! Vừa đến đã có việc, lại có tiền tiêu, đại gia, ngài thật sự là thân đại gia của ta!”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

  1. Và giờ chúng ta có nói chuyện bằng đốt vàng mã mặc dù hơi tốn giấy một chút (*´ー`*)

  2. Nhất Tuyến

    shop sửa lại chương 323 xíu đọc cho nó thuận : ông nội bà nội ruột thành ông ngoại bà ngoại ruột ở cái đoạn đi thăm mộ ý .

  3. chuyện bị thiếu 1 số đoạn, check cuối chương 68 xem, tử sau thiếu đoạn sau chỗ “lông heo”

  4. Tự Tại Nhân Gian

    Nên nói “chết ngược lại” là ám chỉ một cái chết đi ngược lại với quy luật thông thường: thay vì kết thúc, nó trở thành khởi đầu, thay vì yếu đuối, nó trở thành nền tảng cho trật tự mới.

Scroll to Top