Nhưng vì đau lòng Vân Nguyệt, mỗi ngày Xích Diễm nhiều nhất chỉ cùng nàng song tu hai ba lần.
Khi Lam Âu Hạo kéo tấm vải đỏ phủ trên đại pháo xuống, một khẩu pháo mới có hình dáng tương tự đại pháo truyền thống, nhưng về công dụng lại được nâng cấp vượt bậc – tân bản Hồng Y Đại Pháo – liền hiện ra trước mặt mọi người.
Nhìn thấy Hồng Y Đại Pháo, mọi người lập tức xôn xao bàn tán. Đa phần đều không hiểu, chỉ thấy vật kia vừa to vừa cồng kềnh, dù Lam Âu Hạo đẩy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nhìn dấu ấn bị nghiền xuống mặt đất cũng đủ thấy sức nặng của nó.
“Vật này chẳng lẽ dùng để húc người?” Một tên thuộc hạ tên Quách Minh nhịn không được hỏi Bạch Cẩn Sơn bên cạnh – người cũng trông có vẻ đang bối rối.
Bạch Cẩn Sơn liếc hắn một cái, không vui nói: “Ta lấy cái này húc ngươi một cái, ngươi có bị đâm chết không?”
Quách Minh không phục: “Thế thì vật này dùng để làm gì? Vừa to vừa nặng, chẳng lẽ là binh khí cầm tay?”
“Có lẽ… nó có thể thu nhỏ cũng không chừng?” Bạch Cẩn Sơn nhìn chằm chằm vào đại pháo, như muốn nhìn thấu bí ẩn bên trong.
“Thu nhỏ? Có thể tự do phóng đại thu nhỏ thì đó chính là thần khí rồi, là kết tinh tinh hoa thiên địa! Vật này do Lam Hộ pháp cho thợ rèn làm, chẳng lẽ là thần khí?”
Bạch Cẩn Sơn: “…”
Đối thoại giữa hai người đương nhiên không lọt khỏi tai Vân Nguyệt và Xích Diễm.
Xích Diễm hơi nhíu mày. Thực sự, ngay cả hắn cũng đoán không ra Vân Nguyệt rốt cuộc đang định làm gì. Một vật to như vậy, đừng nói là binh khí tiện dụng, ngay cả dùng để húc người cũng quá cồng kềnh.
Nhưng nếu Lam Âu Hạo sùng bái đến thế, chắc chắn thứ này có điều phi phàm.
“Thằng tiểu tử thúi, đừng đoán mò. Ngươi xem phu nhân chúng ta thông minh như vậy, nàng sai người chế tạo binh khí, tuyệt đối không phải loại đầu heo như ngươi đoán được.”
“Nói ta là heo? Ngươi cũng đoán không ra mà?”
Bạch Cẩn Sơn: “…”
Thưởng cho Quách Minh một cái cốc đầu, Bạch Cẩn Sơn tức giận nói: “Dù sao thì ngươi cứ chờ xem kịch hay là được rồi, đừng lắm lời!”
Biểu cảm thẹn quá hóa giận của Bạch Cẩn Sơn khiến Vân Nguyệt không nhịn được bật cười. Xích Diễm sủng nịch xoa nhẹ tóc nàng, cười nói:
“Nguyệt Nhi, đừng thừa nước đục thả câu nữa. Vật này rốt cuộc có công dụng gì, mau để mọi người được mở mang đi!”
Vân Nguyệt khẽ cười, vẻ mặt đầy tự tin: “Trước khi phơi bày, để ta hỏi vài câu đã. Hiện tại, trong Thánh cung có bao nhiêu vị Thái thượng trưởng lão – lam bào Tán Tiên?”
“Tám người.” Xích Diễm trả lời.
“Bên ta, có bao nhiêu người có thể đấu ngang với tám vị ấy?”
“Bạch Cẩn Sơn, Lam Âu Hạo, cộng thêm hai hộ vệ – tổng cộng bốn người.”
“Thánh cung có bao nhiêu Thanh bào trưởng lão?”
“Mười sáu người.”
“Họ ở cấp bậc nào?”
“Hai người Thần Huyền sơ giai, tám người trung giai, sáu người cao giai.”
“Còn ta, trừ bốn hộ pháp thì còn bao nhiêu người đạt tới Thần Huyền?”
“Mười hai người. Trong đó tám sơ giai, ba trung giai, một cao giai.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
“Còn đạt đến Thiên Huyền thì sao? Bọn Thánh cung có bao nhiêu?”
“Tám mươi Lục bào sứ giả – tất cả đều từ Thiên Huyền thất cấp trở lên. Ngoài ra còn có khoảng một trăm Hoàng bào đệ tử từ ngũ cấp đến thất cấp, và khoảng hai trăm người từ nhất cấp đến tứ cấp – tổng cộng ba trăm người.”
“Bên ta?”
“Tám mươi người của Cẩm Y Vệ, bốn mươi người của Tụ Bảo Đường – tổng cộng một trăm hai mươi.”
Vân Nguyệt khẽ gật đầu, nhìn quanh mọi người rồi gọi to:
“Quách Minh, bước ra khỏi hàng.”
Người được gọi sững lại một chút rồi lập tức bước ra.
“Có mặt, phu nhân.”
“Ngươi nói cho mọi người biết, thực lực của ngươi hiện tại thế nào?”
Quách Minh gãi đầu: “Ta vốn là Thiên Huyền tứ cấp thuộc Hỏa hệ, sau khi dùng đan dược phu nhân chế, hiện tại đã tiến lên Thiên Huyền ngũ cấp.”
“Rất tốt.” Vân Nguyệt hài lòng gật đầu, chỉ tay về dãy núi xa xa cách khoảng một dặm.
“Thấy ngọn núi kia không?”
“Thuộc hạ thấy.”
“Ngươi đứng tại chỗ, vận toàn bộ huyền lực trong người, tụ thành cầu, đánh vào ngọn núi đó cho ta xem lực phá hoại đến đâu.”
Mọi người lập tức toát mồ hôi lạnh, đặc biệt là Quách Minh, xấu hổ cúi đầu:
“Phu nhân, thực lực của ta khác với chủ thượng, khoảng cách kia quá xa, huyền lực của ta không thể chạm tới dãy núi đó, nói gì đến phá hủy.”
Xích Diễm cũng chau mày nhìn Vân Nguyệt, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Với hiểu biết của nàng, lẽ ra nàng phải rõ điều đó. Vậy nàng hỏi như vậy là có ý gì?
Nhìn khẩu đại pháo với một ống dài rỗng ở giữa… chẳng lẽ…?
Ánh mắt Xích Diễm chợt sáng lên, một tia kích động dâng trào trong lòng.
Không thể nào!
Hắn lập tức phủ định ý nghĩ đó, nhưng trong lòng lại càng thêm chờ mong.
Vân Nguyệt khẽ cười: “Không sao, ngươi chỉ cần cố hết sức tấn công là được.”
“Rõ.”
Quách Minh lĩnh mệnh, lập tức bay lên cao, dốc toàn lực, tụ một cầu huyền lực đỏ rực phóng về phía dãy núi.
“Phanh——”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.