Giọng của Chu Chiêu tuy nhỏ, nhưng Hàn thiếu phủ vẫn nghe thấy rõ ràng.
Nghe vậy, ông ta bật cười thành tiếng, “Nếu năm xưa ngươi không sai chim mổ hắn, thì cũng chưa biết chừng đấy.”
Năm ấy, Hàn Trạch bị Chu Chiêu trừng phạt, từ trên xuống dưới trong Hàn gia đã cười mất một thời gian dài. Đến cả ông nhìn Hàn Trạch cũng thấy hắn đáng yêu ra phết.
Thật sự thì, trong đám con trai ông ta, chẳng có ai buồn cười được như hắn.
Lần này đến lượt Chu Chiêu nghẹn lời. Nàng từng gặp Hàn thiếu phủ, nhưng chỉ là ở yến tiệc, đứng từ xa mà nhìn.
Hàn thiếu phủ cùng phụ thân nàng – Chu Bất Hại – đều là một trong Cửu khanh, hai nhà từ tiền triều đến tân triều đều là đồng liêu. Dẫu chẳng phải thân thiết, nhưng cũng có chút tình nghĩa thế giao. Khi ấy, ấn tượng của nàng về Hàn thiếu phủ chỉ là một vị trưởng bối ôn hòa, nhã nhặn.
Cũng phải thôi, khi ấy nàng chỉ là một tiểu cô nương bướng bỉnh trong gia đình quan viên. Còn giờ đây, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nàng cũng dám tự xưng một câu: “đồng triều làm quan”.
Hàn thiếu phủ bước gần lại vài bước, nhưng vẫn giữ một khoảng cách, chỉ dừng chân dưới gốc cây trơ trụi gần đó. Ánh mắt ông lướt qua, rồi duỗi tay, nhẹ nhàng ngắt đi chiếc lá vàng úa cuối cùng còn sót lại trên cành.
“Hôm nay Hàn Trạch về nhà, vừa khóc vừa thút thít, hỏi ta có phải đã phạm tội đáng chém đầu không. Một bên thì luyến tiếc ta là phụ thân hắn, một bên lại không nỡ đối đầu với các ngươi.” Hàn thiếu phủ nói, rồi khẽ bật cười bất đắc dĩ.
Chu Chiêu nhìn ông ta chăm chú, trong ánh mắt ông ta, nàng nhìn thấy sự sủng nịnh đầy trìu mến.
Nàng nghĩ, Hàn thiếu phủ không hề nói dối, ông ta thực lòng yêu thương Hàn Trạch.
Nàng nhìn mãi, trong mắt dần lộ vẻ mơ hồ. Thuở xưa, Chu Bất Hại cũng từng nhìn Chu Yến như thế, còn nàng lại ngây thơ cho rằng phụ thân cũng sẽ nhìn mình với ánh mắt ấy.
Tim Chu Chiêu khẽ nhói, nhưng liền cảm thấy tay mình ấm lên. Nàng cúi xuống nhìn, thấy Tô Trường Oanh đã nắm lấy tay nàng.
Chu Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tô Trường Oanh. Hắn chớp nhẹ hàng mi, rồi bất thình lình động thân, trường kiếm trong tay vụt thẳng về phía Hàn thiếu phủ đang đứng dưới gốc cây.
Hàn thiếu phủ vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng ánh mắt đã trở nên nghiêm nghị vô cùng.
Từ trong tay áo ông ta, một thước ngọc trắng muốt trượt ra, đón thẳng lấy mũi kiếm của Tô Trường Oanh.
Kim ngọc giao phong, vang lên tiếng leng keng thanh thúy.
Chu Chiêu nhìn hai người giao đấu, trong lòng thầm lấy làm lạ. Tô Trường Oanh vốn là thiên tài võ học đệ nhất trong thế hệ trẻ ở Trường An. Mười lăm tuổi, hắn đã hiếm có đối thủ, mấy năm nay lại được Lý Hoài Sơn chỉ dạy, từng bước lăn lộn nơi giang hồ, quả thực như một “quái vật” chân chính.
Hàn thiếu phủ tuy không sánh kịp hắn, nhưng người này từ trước đến nay chưa từng để lộ võ công trước mặt người đời.
Nói cách khác, dù võ công cao đến đâu, thì kinh nghiệm thực chiến vẫn vô cùng thiếu hụt.
Ấy vậy mà khi Tô Trường Oanh đột nhiên ra tay, ông ta lại lập tức cảnh giác và phản ứng ngay tức thì. Chỉ riêng điều đó đã đủ chứng minh, ông ta quả thực là kẻ có thiên tư dị bẩm.
Chu Chiêu còn đang nghĩ ngợi, thì hai người đã tách nhau ra.
Tô Trường Oanh trở lại bên cạnh nàng, tiếp tục nắm lấy tay nàng. Hàn thiếu phủ cũng lững thững quay lại dưới gốc cây khô, chậm rãi cất chiếc thước ngọc nhỏ vào tay áo.
“Không biết Hàn thiếu phủ có quen biết Cung Linh không? Thê tử của ông ta từng cứu một vị tiểu công tử… năm xưa công tử ấy mất mẫu thân từ khi còn rất nhỏ.”
Hàn thiếu phủ khựng lại đôi chút khi nhét thước, rồi đưa mắt suy tư nhìn về phía Chu Chiêu. Ông ta trầm ngâm giây lát, rồi mở miệng.
“Cung Linh là bậc đại sư đúc đồng của phủ thiếu phủ, ta đương nhiên biết hắn. Bộ ấn đồng hình sư tử năm ấy, chính là do ta phụng mệnh bệ hạ mà chọn hắn chế tạo. Ta cũng biết hắn có thói quen để lại một bản bổ khuyết. Nhưng chuyện về tiểu công tử gì đó thì ta chưa từng nghe qua.”
Nói đến đây, ánh mắt ông ta hơi động, rồi bổ sung, “Hàn gia ta từ tiền triều đã ở trong thiếu phủ, ta là độc tử của gia tộc, mẫu thân hiện vẫn khỏe mạnh, mỗi ngày đều hoạt bát vui vẻ, bên người còn nuôi hai tiểu mỹ nam làm bạn. Ngươi chắc cũng biết Bùi Quyết, mẫu thân ta chính là người Bùi thị ấy.”
“Người ta đồn rằng ta thiên tư hơn người, là do được thừa hưởng từ mẫu thân.”
“Bà ấy chắc không đến mức chết sớm như lời ai đồn.”
Chu Chiêu há miệng, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Hàn thiếu phủ, bèn ho nhẹ một tiếng.
Cũng không cần kể lể kỹ càng như vậy…
Thật ra nàng cũng chẳng tò mò lắm về việc Hàn lão phu nhân khỏe mạnh tới cỡ nào.
“Lời đã nói xong, võ công cũng đã thử, ta đã tận tình hết mức. Tin hay không, tùy các người phán đoán.”
Hàn thiếu phủ vừa nói, ánh mắt liếc sang Tô Trường Oanh, khẽ gật đầu, rồi nhún chân một cái, thân ảnh lập tức biến mất vào bóng tối.
Dẫu ông ta chẳng nói ra điều gì rõ ràng, nhưng Chu Chiêu và Tô Trường Oanh đều hiểu ý tứ mà ông ta muốn truyền đạt.
Ông ta đang nói: “Thay ta chiếu cố Hàn Trạch.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Quả nhiên Hàn Trạch là ‘kẻ ngốc có phúc phần của kẻ ngốc’.” Chu Chiêu khẽ thở dài.
Tô Trường Oanh khẽ cười, bóp nhẹ tay Chu Chiêu một cái.
“Chiêu Chiêu là người thông minh, ắt có phúc phần của người thông minh.”
Chu Chiêu liếc hắn một cái, giọng bực tức:
“Lập tức, ngay bây giờ, đá bay con hồ ly chết tiệt Hàn Tân Trình chuyên đòi tiền kia cho ta.”
Trong mắt Tô Trường Oanh thoáng lóe qua một tia dị sắc. Hắn đã phát hiện ra, Chiêu Chiêu không ưa loại hồ ly như Hàn Tân Trình, nhưng lại có vẻ rất hợp với kiểu hồ ly như Hàn thiếu phủ.
Nếu lúc này Chu Chiêu mà biết được suy nghĩ trong đầu Tô Trường Oanh, nhất định sẽ đấm cho hắn một quyền vào mặt. Quả nhiên, nam nhân bất kể là văn thần hay võ tướng, đều mặt dày như nhau.
…
Chỉ là, lúc này nàng đang cân nhắc lời của Hàn thiếu phủ.
“Này, huynh thấy Hàn thiếu phủ thế nào?”
Tô Trường Oanh trầm ngâm một lát, đáp:
“Ông ta võ công rất cao. Những việc mà hung thủ đã làm, ông ta hoàn toàn có thể làm được.
Khi nàng nhắc đến vị tiểu công tử kia, ánh mắt ông ta thoáng vẻ mơ hồ, sau đó rất nhanh liền suy đoán được nàng đang muốn truy hỏi điều gì. Về thân thế của ông ta và chuyện của Hàn phu nhân, đều có dấu vết để lần theo. Ta đã cho Cảnh Ấp điều tra, lát nữa gặp hắn sẽ rõ.”
Chu Chiêu khẽ “ừ” một tiếng, rồi nói:
“Chỗ này cách nhà không xa nữa, chúng ta đến gặp Cảnh Ấp trước đã.”
Tô Trường Oanh đương nhiên không có dị nghị gì, hai người bước nhanh hơn, chẳng bao lâu đã về đến tiểu viện của Chu Chiêu.
…
Đèn trong phòng chính vẫn sáng. Một thiếu niên tuấn tú mặc y phục trắng đang ngồi xổm dưới đất, vươn tay gãi cằm cho một con mèo đen nhỏ, vừa gãi vừa phát ra tiếng cười “hề hề hề” kỳ quái. Con mèo bị hắn làm phiền đến mức bực mình, giơ móng lên cào một cái.
Thiếu niên kia dường như chẳng có chút cảm giác gì, ôm chầm lấy con mèo, rồi dí sát nó vào miệng, hít lấy hít để mấy cái, phát ra tiếng “chụt chụt chụt”.
Con mèo vùng vẫy dữ dội, giẫm loạn lên mặt hắn, dáng vẻ chẳng khác gì một thiếu nữ đang chống lại tên lưu manh.
Tô Trường Oanh cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, liền khẽ ho một tiếng.
Thiếu niên giật nảy mình, vội buông tay. Con mèo như được giải thoát, kêu “meo” một tiếng rồi lao vụt đi.
Thiếu niên áo trắng mặt đỏ bừng, đứng dậy quay đầu nhìn ra cửa, không phải Cảnh Ấp thì là ai?
Chu Chiêu nhịn không được bật cười:
“Bị mèo cào rồi à? Có cần bôi thuốc không? Sơ Nhất có chuẩn bị sẵn đấy.”
Cảnh Ấp lắc đầu, thấy Chu Chiêu không nhắc gì đến chuyện hắn hôn mèo, liền thở phào một hơi. Dù sao hắn – Cảnh Ấp – cũng là một sát thủ lạnh lùng vô tình…
“Không sao, bình thường ta quen tự đâm mình rồi, vết mèo cào này chẳng tính là gì.”
Chu Chiêu nghe vậy, cười khẽ, đi vào phòng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, từ tốn nói:
“Nghe khẩu khí của ngươi, rời khỏi Đình Úy Tự thấy nhẹ nhõm lắm à?”
Cảnh Ấp phủi mấy sợi lông mèo đen bám trên áo trắng, giọng ôn hòa đáp:
“Tốt hơn bất cứ lúc nào. Có thể một giấc ngủ tới sáng, không phải lo ngày mai lại bị khống chế thế nào. Trên đời này, ai thảm hơn ta chứ? Là Cảnh Ấp thì phải làm trâu làm ngựa cho Lý Hoài Sơn, làm sát thủ lại phải bị nghĩa phụ sai khiến từ sáng tới khuya.
Mười hai canh giờ, bị cùng một người chèn ép không ngừng. So với ta, con lừa trong cối xay còn sướng hơn nhiều đấy.
Giờ thì, rốt cuộc cũng sống được như một con người rồi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.