Trong rừng đào, một khoảng trầm mặc ngắn ngủi bao trùm.
Triệu Nghị mấy lần điều chỉnh thần sắc trên gương mặt, cố gắng sắp xếp ngữ khí trước khi cất lời, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là muốn nói lại thôi.
Không còn cách nào khác, cái cảm xúc bị dồn nén đến cực hạn kia, thực sự quá mãnh liệt. Dù là tồn tại đáng sợ trước mắt này, cũng chưa từng nói rõ ràng cụ thể chuyện năm xưa, chỉ bày tỏ vài câu cảm khái trong lòng, cũng đủ để Triệu Nghị bị lay động mãnh liệt.
Trong đó, còn xen lẫn vài phần lạc lõng.
Thì ra, đối phương thừa nhận hắn không phải vì thiên phú hay tiềm lực gì, mà là vì… cảnh ngộ đáng buồn kia giống nhau đến đau lòng.
Triệu Nghị khép mắt lại, cúi đầu xuống, nơi trung tâm Sinh Tử Môn trong lòng đang xoáy tròn điên cuồng, cố gắng từng bước thoát ly khỏi cái vòng xoáy cảm xúc này.
Nhưng thần sắc trên mặt hắn – thống khổ, dằn vặt, không cam lòng và cô đơn – lại ngày càng rõ ràng.
Trong nơi sâu nhất của rừng đào, bóng dáng kia vẫn đứng yên.
Lúc này nếu xua tan màn sương đen dày đặc che trước người hắn, có thể thấy khóe miệng khẽ cong lên, phác họa một nụ cười nhẹ.
Người trẻ tuổi này, cũng có chút thú vị.
Rừng đào là kết giới thuộc về nó, tâm tình và ý niệm của nó có thể ảnh hưởng cực kỳ rõ rệt đến nơi này, dù những ảnh hưởng ấy không hoàn toàn xuất phát từ ý thức chủ quan của nó.
Người trẻ tuổi này từng rơi vào trong đó, hiện giờ đã tự mình bò ra. Nhưng đồng thời, hắn vẫn đang cố ý giả vờ như chưa thoát, tiếp tục trầm luân giãy dụa.
Nó biết, hắn đang gạt người, cố tình dùng cách này để kéo gần khoảng cách giữa hai bên, mong nhận được thêm thương hại từ mình, để có được sự chiếu cố nhiều hơn.
Hắn đang chơi trò tâm cơ.
Thật là một đứa trẻ không tệ. Lần đầu đối mặt với mình, dưới áp lực như vậy mà vẫn không quên sơ tâm.
Tiếp sau đó, hắn chắc chắn sẽ tiếp tục màn diễn xuất.
“Phù phù!”
Triệu Nghị chán nản quỳ xuống, hai tay chống xuống đất, đầu ngón tay đâm sâu vào bùn đất, bờ vai run rẩy, hai mắt đỏ ngầu.
“Ta không tin… Ta không tin… Ta không tin!”
Từ lúc ban đầu còn mơ hồ suy yếu, đến càng lúc càng hừng hực khí thế, rõ ràng là đang leo cao dần, cho thấy nhân vật chính không bị đánh bại, thậm chí đang ngày càng dũng mãnh.
Lúc này, đối mặt với tồn tại đáng sợ kia, hắn giống như đang “cố tình lạc quan để tự an ủi”.
Triệu Nghị biết, đối phương nhất định là kẻ thất bại – điều đó không cần nghi ngờ.
Nếu như nó thành công, đã chẳng bị phong ấn lưu lạc đến tận nơi này, trên người đầy tử khí âm u, bộ dạng mỏi mệt và chịu đựng đau đớn đến thế.
Cho nên, điều Triệu Nghị muốn làm là cố gắng khơi dậy trong đối phương chút ý chí còn sót lại, hoặc một tia huyễn tưởng chưa tan, đặt hết hi vọng lên người mình.
Cuối cùng đạt được mục đích… để nó cho mình chút ích lợi, trợ giúp mình trưởng thành.
Nếu là đối mặt với một tà ma bình thường, chiêu này có thể còn dùng được. Dù sao song phương đều có điều cần nhau.
Nhưng lần này, Triệu Nghị đối mặt không phải là một tà ma bình thường.
Ngay cả Lý Truy Viễn, muốn lấy được chút gì từ rừng đào, cũng phải dựa vào tin tức liên quan đến “Ngụy Chính Đạo” để đổi lấy lòng tin.
Triệu Nghị muốn tay không bắt sói trước mặt vị này, đúng là có phần ngây thơ.
Bất quá, vị kia cũng là kẻ thích xem náo nhiệt.
Lúc nhàm chán, không còn hứng thú với thế gian, hắn lười ra ngoài tìm vui, nhưng chuyện náo nhiệt xảy ra trước mắt, tất nhiên vẫn sẽ xem qua một chút.
Tỷ như hiện tại, Triệu Nghị mới vừa nhập vai biểu diễn cảm xúc, hắn cũng không lập tức khiến đứa trẻ kia rơi khỏi sân khấu, mà là chủ động lên tiếng tiếp lời:
“Làm gì phải tự lừa mình dối người, ngươi rõ ràng biết rõ, ngươi vĩnh viễn không thể so được với hắn.”
Triệu Nghị ngẩng đầu, trong mắt bùng lên chiến ý rực cháy:
“Cười đến cuối cùng mới là cười hay nhất. Hiện tại ta không bằng hắn, nhưng ai dám chắc sau này vẫn không bằng… Lùi một vạn bước mà nói, lỡ như hắn chết trước thì sao?
Cho nên ta phải luôn thúc ép bản thân, chuẩn bị sẵn sàng. Nếu hắn bỏ trống vị trí đó, ngoài ta ra còn ai xứng đáng?”
“Không tệ, tâm cảnh rất khá.”
Không phải là lời châm chọc, nghe như là đang lùi lại để tự an ủi, nhưng thực chất là biểu hiện của việc không sợ trước núi cao, dù có không thể vượt qua, cũng không mất đi dũng khí tiến tới.
Triệu Nghị đáp: “Là ta tự nghĩ, dù sao mặc kệ thế nào, cũng không thể dễ dàng nhận thua.”
“Không phải ngươi tự nghĩ, ngươi chỉ là căn cứ vào hoàn cảnh của mình, tự phân tích mà thôi. Tâm cảnh như vậy không thuộc về kẻ đã trầm luân, mà là thuộc về kẻ cuối cùng thành công – người như ngươi nói, kẻ cười đến cuối cùng.
Chỉ có kẻ cuối cùng chiến thắng, mới có tư cách ngẩng đầu nhìn lại chính mình từng hoảng loạn, từng khiếp sợ.”
Triệu Nghị hơi xấu hổ, thẳng thắn nói: “Ngài nói đúng, đây là ta đọc được từ bút ký của tiên tổ gia tộc, chỉ là có chút lĩnh hội mà thôi.”
Sau đó, Triệu Nghị hi vọng đối phương sẽ hỏi tiên tổ của hắn là ai, rồi mình có thể trả lời, biết đâu có thể kéo ra chút giao tình năm xưa.
Chỉ là phản ứng của đối phương lại khiến hắn thất vọng.
Từ sâu trong rừng đào chỉ truyền đến một tiếng nhàn nhạt: “À.”
Triệu Vô Dạng khi thành tựu Long Vương đã sớm bị chôn vùi ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng.
Triệu Nghị âm thầm thở dài trong lòng.
Không còn cách nào khác, là người xuất thân từ một gia tộc từng có Long Vương, cũng chỉ có thể như vậy. Không thể mong tiên tổ vừa trấn áp tứ phương, lại vừa khắp nơi giao tế tạo quan hệ.
Mình chung quy vẫn không giống với họ Lý kia. Trên danh nghĩa thì tiên tổ có nhiều, mà lại là xuất thân từ Long Vương môn đình chính thống, phân lượng gấp bội.
Vậy nên, họ Lý mỗi lần ra ngoài du lịch, gặp được người hay vật liên quan đến tiên tổ tần suất rất cao, sợ rằng tàn tích tiên tổ để lại cũng đủ để chống đỡ cho hắn đi khắp nơi.
Tràng cảnh lại lắng xuống, Triệu Nghị lại cố gắng khuấy động không khí:
“Có lẽ cuối cùng ta vẫn sẽ thất bại, nhưng đại trượng phu cả đời theo đuổi, chẳng phải chính là một trận oanh liệt hay sao? Nếu sớm đầu hàng, chẳng phải đã bỏ lỡ biết bao phong cảnh tráng lệ?”
“Rất tốt.”
“Để tiền bối chê cười, nhưng đây quả thực là lời thật lòng của tiểu tử, không dối ngài, ta cũng không phải thuộc hạ của hắn. Hiện tại ta vẫn là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất của hắn!”
“Đã là đối thủ cạnh tranh, sao lại bị hắn dẫn đến quê quán?”
Triệu Nghị hít sâu, rồi trả lời: “Trong cạnh tranh vẫn có hợp tác. Ta có chỗ hắn cần, hắn cũng có lúc cần đến ta!”
“Hắn dẫn ngươi về quê, bảo ngươi quỳ xuống, là để cầu xin ngươi giúp một việc?”
“Hắn tuổi còn nhỏ, chưa luyện võ, thể chất kém. Ta đã trưởng thành, thân thể cường tráng, công phu cũng không tệ, chuyện mệt nhọc đường xa đương nhiên là nên để ta gánh vác. Đây gọi là yêu trẻ.”
“Rất nhất quán với bản thân mình.”
“Ta chưa từng thực sự phục hắn, cũng chưa từng đi theo hắn.”
“Nhưng ta thấy bọn họ đối với ngươi rất tốt, giống như đối đãi với người nhà.”
“Là ta dùng nhân cách mị lực, chinh phục bọn họ, giành được sự tán thành của họ.”
“Bởi vì ngươi dùng tốt.”
Triệu Nghị: “…”
“Giống như ta ngày trước, ta cũng rất dùng tốt.”
“Tiền bối, ngài không thể như vậy chứ, cũng phải để cho ta giữ chút thể diện.” Triệu Nghị vừa chỉ vào mình, vừa chỉ về phía trước, “Cùng là kẻ lưu lạc nơi chân trời, không nên đâm nhau như vậy.”
“Phụt!”
Một cánh hoa đào xuyên thủng ngực Triệu Nghị.
Triệu Nghị cúi đầu nhìn, không dám tin, cánh hoa đào đâm xuyên qua thân thể hắn, để lại một lỗ thủng nhỏ hẹp, nhưng hoàn hảo tránh được yếu huyệt.
Thương thế cỡ này, đối với người như Triệu Nghị – trái tim rộng lớn như chứa cả sông – thì chẳng là gì.
Điều khiến Triệu Nghị không thể tin chính là: vì sao lại cố ý đâm nhẹ đến thế? Hắn thà rằng đối phương đâm cho mình một lỗ to bằng cái bát, tổn thương nặng nề cũng được.
Bởi vì kiểu ra tay mạnh bạo đó, thường đem đến lợi ích lớn hơn, giúp phá vỡ cục diện.
Đối phương ra tay càng nhẹ, lại càng thể hiện hắn không muốn tốn quá nhiều tâm tư vào người mình.
Từ sâu trong rừng đào vang lên giọng nói:
“Mở lòng, nói thẳng đi.”
Triệu Nghị mím môi, gật đầu, chậm rãi đứng dậy, cất tiếng: “Ngài đã cho phép ta tiến vào, không lẽ chỉ là để trào phúng ta một phen?”
“Chính là.”
“Sau trào phúng thì sao?”
“Không có.”
“Vậy… ngài là…”
“Nhàn rỗi.”
“Ngài thực sự cam tâm sao?”
“Cam tâm.”
“Vậy nếu như ông trời cho ngài một cơ hội nữa, ngài chẳng lẽ không muốn…”
“Dù sống lại một đời, ta cũng không thể sánh bằng hắn.”
“Tiền bối, vậy ngài hiện giờ đang làm gì?”
“Chờ chết.”
Triệu Nghị nghẹn lời, một lúc sau, trên mặt hắn hiện lên nụ cười tự giễu.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra, màn trình diễn tỉ mỉ của mình từ đầu đến cuối chỉ là trò tiêu khiển của người ta.
Đối phương, ngay từ lúc bắt đầu, chỉ xem hắn là một trò đùa để giải khuây mà thôi.
Triệu Nghị nói: “Ta thừa nhận, ta kém họ Lý một chút, nhưng không thể nào có chuyện họ Lý lấy được chỗ tốt từ ngài, còn ta ngay từ đầu lại chỉ là một vai hề?”
“Ngươi và hắn khác biệt.”
“Khác biệt ở gia thế sao?”
Triệu Nghị rõ ràng, tồn tại đáng sợ như vậy tuyệt đối không phải bản thân hiện tại, hay cả Lý Truy Viễn hiện tại có thể chế trụ hay khống chế được. Có thể đạt được hợp tác, chắc chắn phải nhờ vào những nhân tố bên ngoài.
“Gia thế là xiềng xích của hắn.”
“Lời này… nói ra đúng là chẳng đau lưng tí nào.”
“Vậy sao?”
“Ngài dám chắc, nếu không có hai nhà Long Vương môn đình làm hậu thuẫn, hắn có thể đi đến bước này tốt hơn sao?”
“Chắc chắn.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào ta đã từng thấy.”
“Vậy tại sao ngài lại đối đãi khác biệt với ta và họ Lý? Ngài cũng nói rồi, ta với ngài là đồng bệnh tương liên, cùng chung chí hướng mà.”
“Ta không có đối đãi khác biệt, cũng không cố ý giúp hắn. Hắn vẫn luôn cùng ta làm giao dịch.”
“Giao dịch?” Triệu Nghị bật cười. “Vậy ngài nói đi, hắn có thể làm được gì thì ta cũng có thể làm giúp. Thiên tài địa bảo? Giết người báo thù? Hay là cung cấp tin tức, manh mối?”
“Loại giao dịch đó, ngươi không làm được.”
“Không thể nào…”
“Ngươi có da có mặt, hắn thì không.”
Cùng là giao dịch, nhưng phải là kẻ giống như Ngụy Chính Đạo mới có thể tiến hành, nếu không thì không cách nào khơi dậy được hứng thú hay cảm xúc từ nó.
Triệu Nghị: “A… ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha!”
“Ngươi không tin?”
“Ta tin!” Triệu Nghị vỗ mạnh lên ngực, “Ngay từ lần đầu gặp tiểu tử đó, ta đã cảm thấy hắn không thích hợp, rất không thích hợp. Bởi vì ta giỏi đoán lòng người, mấy lần đoán hắn, đều đoán ra kết quả… nhưng ta phát hiện, kết quả đó giống như là do hắn cố ý bày ra cho ta thấy.”
“Không tệ.”
“Được rồi, là ta tham lam, lại còn đa cảm. Lúc ta mới đến đây, thấy bên trên đập tử có bàn thờ, dưới bàn thờ còn có không ít rượu. Lần này ta mang theo ít rượu do tự mình ủ, không nhiều, nhưng cũng xin mời ngài nếm thử.
Yên tâm, ta không có ý gì khác, không đòi hỏi chỗ tốt gì từ ngài, chỉ xem như là chút lòng thành trấn an, dù sao chúng ta cũng từng đồng hành một trận.”
“Ngươi nếu ngay từ đầu đã có thể rộng rãi như vậy, ta ngược lại sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác.”
“Nhưng có vẻ như cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Triệu Nghị cúi người, khẽ khom lưng rồi quay người bước đi.
“Chờ một lát.”
Triệu Nghị dừng lại, quay đầu: “Ngài còn muốn tiếp tục xem trò vui? Vậy ta tiếp tục biểu diễn, chỉ xin ngài để ta còn có thể sống rời khỏi rừng đào này.”
Phụt!
Lần này bay tới không phải là hoa đào, mà là một quyển sách, bìa màu đen.
Triệu Nghị đưa tay tiếp lấy.
Đây là một quyển sách mới, bìa sách là phiến gỗ đào hun đen, trang giấy bên trong cũng được chế từ gỗ đào, chữ viết như được nhiễm từ cánh hoa, cầm trong tay liền toát ra mùi hương hoa đào thanh khiết.
Triệu Nghị: “Đây là…”
“Vô thượng bí pháp.”
“Cho ta?”
“Ừm.”
“Tại sao?”
“Vì cùng chung chí hướng.”
Cảm xúc của Triệu Nghị bắt đầu dao động, hắn bấm niệm pháp quyết bằng đầu ngón tay, phong ấn hương khí của quyển sách, rồi cẩn thận cất vào trong túi.
Sau khi lại hành lễ một lần nữa, Triệu Nghị rời khỏi rừng đào.
Từ nơi sâu thẳm trong rừng đào truyền ra một tiếng thì thầm:
“Bởi vì, đều là như thế.”
“Triệu thiếu gia, thu hoạch thế nào rồi?” Đàm Văn Bân chủ động chào hỏi.
Triệu Nghị: “Trò chuyện rất vui, xem như là gặp tri kỷ.”
Đàm Văn Bân: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Triệu Nghị quay sang nói với tỷ muội nhà họ Lương: “Đem toàn bộ số rượu chúng ta mang đến, đều dâng lên bên trên.” Sau đó lại quay sang nói với lão Điền: “Hôm nay ngươi vất vả một chút, trước tiên hãy lập kế hoạch một mảnh ruộng thảo dược trong rừng đào, chỉ hoạt động ở ngoài rìa, đừng đi sâu vào.”
Lão Điền: “Được rồi, thiếu gia.”
Triệu Nghị quay sang hỏi Đàm Văn Bân: “Ngày mai các ngươi xuất phát lúc nào?”
Đàm Văn Bân: “Buổi sáng.”
Triệu Nghị: “Vậy dời sang buổi trưa đi. Buổi sáng cần các ngươi giúp một tay khai hoang. Lúc đầu là gian nan nhất, sau đó để lão Điền một mình xử lý cũng được.”
Đàm Văn Bân: “Không vấn đề gì.”
Dù sao Lư gia cũng ở gần đây, không lo sẽ chạy mất. Mà sớm gieo trồng được dược viên, cũng có nghĩa là cả nhóm sẽ sớm được hưởng thụ thảo dược phẩm chất cao.
Triệu Nghị: “Đúng rồi, trong đội của các ngươi có ai am hiểu dược lý hay y học không?”
Đàm Văn Bân theo bản năng liếc nhìn về phía lão Điền.
Triệu Nghị: “Nằm mơ đi, lão Điền danh nghĩa là nô bộc của ta, trên thực tế là gia gia của ta.”
Ngồi trên xe lăn, hốc mắt lão Điền đỏ hoe, vội quay mặt đi, sợ nước mắt rơi vào trong túi thuốc làm hỏng giống tốt.
Triệu Nghị: “Trừ phi họ Lý chịu giúp ta hoàn thiện năm bộ công pháp.”
Lão Điền hít sâu, nuốt nước mắt vào lòng, phát ra một tiếng thở dài thật khẽ.
Đàm Văn Bân: “Chuyện này còn phải bàn lại.”
Triệu Nghị hơi nhíu mày: “Ngươi làm gì mà không thấy chút nào gấp gáp? Trong đội các ngươi không ai biết dược lý sao? Chẳng lẽ trông cậy vào Âm Manh?”
Đàm Văn Bân lập tức lắc đầu: “Không dám đâu.”
Ban đầu, lúc Âm Manh huấn luyện chung với Nhuận Sinh, Lưu di từng định để Âm Manh học y thuật và độc lý, lấy y thuật làm chính, độc lý làm phụ.
Dù sao, một y sư ưu tú đối với cả đoàn đội có thể mang lại ảnh hưởng cực lớn.
Nhưng Âm Manh học rồi lại thành lấy độc lý làm chính, y thuật gần như không có. Ngay cả nấu cơm cũng có thể thành ra món độc vật khiến người ta chết khiếp, ai biết được nàng sắc thuốc sẽ cho ra thứ gì.
Nếu thật để Âm Manh phụ trách dược điền mới này, sợ là chờ mọi người quay lại, mảnh đất vốn nên trồng đầy linh thảo tiên dược sẽ biến thành hang ổ của rết độc và trùng độc.
Triệu Nghị: “Vậy là vì sao?”
Đàm Văn Bân: “Tiểu Viễn ca gần đây đang xem sách dưỡng sinh, y thư, cả dược kinh nữa.”
Triệu Nghị: “Ta không nghi ngờ năng lực học tập của họ Lý, hắn cho dù ôm chân Phật lúc cuối cũng có thể đem cả Phật giáo móc xuống. Nhưng vấn đề là, họ Lý thật sự nguyện bỏ thời gian và tinh lực tự mình làm chuyện này sao?”
Đàm Văn Bân: “Tần tiểu thư cũng đang học.”
“Tần tiểu thư?” Triệu Nghị khẽ cười, “Không phải sao? Các ngươi ở chung lạnh nhạt vậy, ta thấy nàng cả ngày dính với họ Lý, lão thái thái cũng không quản, chẳng lẽ không tính là đã ngầm thừa nhận rồi sao?”
“Trước mặt ngươi nhắc đến chuyện này thì phải nói nghiêm túc một chút, kẻo ngươi hiểu lầm.”
“Ha ha.”
“Ngày mai đã phải bận rộn, vậy ta giờ đi gọi mọi người, tranh thủ khai khẩn dược điền, làm xong rồi ngủ một giấc, sáng mai xuất phát.”
“Được.”
“Ta đi gọi người.”
“Còn một việc nữa.”
“Triệu thiếu gia cứ nói.”
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định dẫn các ngươi cùng diệt Lư gia.”
Đàm Văn Bân nghe vậy, khẽ cau mày.
Triệu Nghị nói tiếp: “Như vậy hiệu suất sẽ cao hơn, họ Lý ở nhà cũng an tâm hơn, đúng không?”
Đàm Văn Bân cười: “Xem ra Triệu thiếu gia trong rừng đào quả thực đã thu được lợi ích lớn rồi.”
Triệu Nghị: “Đúng thế, hiện tại ta chỉ muốn giấu một góc ăn riêng, ngươi có định nói cho họ Lý biết không?”
Đàm Văn Bân: “Sao lại không nói cho được?”
Triệu Nghị: “Tùy ngươi.”
Chờ Đàm Văn Bân rời đi, Triệu Nghị đưa tay nâng bát rượu trên bàn thờ, rót đầy một bát, hướng về rừng đào mà nói:
“Đến, ta kính ngươi một bát.”
Uống xong, đặt bát xuống.
Lão Điền đẩy xe lăn tới, mừng rỡ hỏi: “Thiếu gia, ngươi thật sự lấy được cơ duyên?”
Triệu Nghị gật đầu:
“Ừm, cơ duyên lớn.”
Đàm Văn Bân quay lại nhà Lý Tam Giang, vào phòng khách, lần lượt gõ vào từng chiếc quan tài xếp hàng bên trong.
Ngay lập tức, từng tiếng “cạch cạch” vang lên, những chiếc quan tài lần lượt mở ra.
Âm Manh: “Làm gì đó?”
Đàm Văn Bân: “Dậy, đi trồng trọt.”
Âm Manh: “Thật sự là càng ngày càng quá đáng, nửa đêm lôi người ra khỏi quan tài đi làm ruộng.”
Nói thì nói vậy, nhưng mọi người đều rõ Đàm Văn Bân không phải loại người nhàm chán. Rất nhanh, cả nhóm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đàm Văn Bân đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng của Tiểu Viễn ca.
“Bân Bân ca?”
“Tiểu Viễn ca, Triệu Nghị lấy được chỗ tốt trong rừng đào.”
“Ừm.”
Báo cáo xong, Đàm Văn Bân liền quay xuống, dẫn cả đoàn ra ngoài.
Lúc này, cửa tây mở ra, Trần Lâm mặc đồ ngủ đứng ở cổng, nhìn Lâm Thư Hữu đang vác nông cụ đi ra ngoài.
Trần Lâm: “Ta cũng có thể đi giúp, nếu cần.”
Lâm Thư Hữu: “Ngươi ở lại, trông chừng Vân Vân ngủ.”
Trần Lâm: “Được, ngươi cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm quá sức.”
Chờ Trần Lâm đóng cửa trở lại phòng, Âm Manh bất đắc dĩ nói:
“Cách nói chuyện kiểu đó, ta thật sự không học được… nhưng hình như nam nhân lại rất thích kiểu này.”
Trước kia, Âm Manh lúc làm việc thích ăn mặc rõ ràng để lộ, hiện tại vì Trần Lâm có mặt, nàng bị ép phải mặc nghiêm chỉnh hơn một chút. Không muốn bị đem ra so sánh, nhưng cũng không cam lòng để bị so thua.
Đàm Văn Bân nói: “Ngươi hôm trước đi đưa vại gạo cho Sơn đại gia, chẳng phải còn dịu dàng hơn bây giờ?”
Âm Manh: “Có sao?”
Nhuận Sinh chen lời: “Có.”
Mọi người đi đến nhà râu quai nón, dưới sự sắp xếp của lão Điền, bắt đầu khai khẩn dược điền. Trong rừng đào vẫn giữ nguyên vẻ yên tĩnh, dường như ngầm đồng ý cho bọn họ động tay.
Lần này vừa bận rộn, là bận đến tận trưa ngày hôm sau.
Hiệu suất làm việc của bọn họ thực ra đã rất cao, nhưng dược điền là chuyện tinh tế, lúc dọn dẹp lại giống như đang bố trí pháp trận.
Khi quay về, đã đến giờ ăn cơm. Lý Tam Giang đang ngồi đó chờ ăn, nhìn một đám con la mang theo đất bùn trở về, không nhịn được nghi hoặc hỏi:
“Sao rồi? Tối hôm qua đi đào mộ à?”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Đàm Văn Bân chuyển chủ đề, nói với Lý Tam Giang: “Lý đại gia, tạm thời có thông báo, chúng ta phải về trường học một chuyến để xử lý vài thủ tục, ăn cơm xong liền đi.”
Lý Tam Giang: “Vậy tiểu Viễn Hầu cũng đi?”
Đàm Văn Bân: “Tiểu Viễn ca được đạo sư coi trọng, không cần đi.”
Lý Tam Giang: “À, vậy cũng tốt, khỏi rắc rối.”
Triệu Nghị xen vào: “Lý đại gia, bọn ta cũng có chút việc ở Kim Lăng, vừa khéo tiện đường cùng đi cùng về với họ.”
Lý Tam Giang: “Trên đường thì chăm sóc nhau một chút.”
Triệu Nghị: “Ái chà…”
Sau bữa ăn, mọi người tắm rửa sạch sẽ, bắt đầu thu dọn hành lý.
Chu Vân Vân và Trần Lâm buổi sáng đã sắp xếp xong đồ đạc, đang đứng trên đập tử chờ bọn họ.
Thấy bọn họ chuẩn bị nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, Trần Lâm bỗng cảm thấy một cảm giác không thật.
Lư gia trong mắt mình và gia đình, từng là một cái tên mang áp lực khổng lồ, vậy mà trong mắt đám người này lại chẳng có gì đáng lo, tựa như chỉ là một chuyến dạo ngoại ô.
Khi Đàm Văn Bân bước tới, Chu Vân Vân thử nâng ba lô phía sau hắn:
“Về trường học phải mang nhiều đồ vậy sao? Nặng thật đấy.”
“Công trình của chúng ta vốn thế mà.”
“Nhưng ta thấy các tiền bối chuyên ngành khác, hình như chỉ mang theo cái thùng nhỏ?”
“Xách một cái bao trông sẽ ngầu hơn.”
“Thật vậy, quần áo của các ngươi là đặt may tập thể sao? Đẹp thật.”
“Ừm, Vân Vân, chúng ta sắp đi rồi, cùng mọi người chào hỏi đi.”
Chu Vân Vân lập tức đi chào hỏi Lý Tam Giang, Lưu di và Liễu Ngọc Mai, bao gồm cả Lý Truy Viễn đang ngồi trên lầu hai đọc sách.
Lâm Thư Hữu nhìn Trần Lâm, Trần Lâm lấy hết dũng khí cũng đi theo chào hỏi.
Lưu di đối với Trần Lâm càng thêm nhiệt tình, dù sao mấy ngày nay trong phòng bếp áp lực của bà đã được giảm bớt đáng kể.
Liễu Ngọc Mai đối đãi rõ ràng khác biệt. Với Chu Vân Vân thì mỉm cười đáp một câu, còn với Trần Lâm thì chỉ nhẹ nhàng vuốt cằm khi uống trà.
Lão thái thái rất coi trọng quy củ. Chu Vân Vân có danh phận rõ ràng, chỉ đợi sau khi về sông hoàn tất hôn sự là xem như người nhà; còn Trần Lâm, chỉ là tình cảm chưa định hình.
Nếu đối xử giống nhau, thì lại không công bằng với Chu Vân Vân.
Dĩ nhiên, bản thân Chu Vân Vân chưa chắc đã nhận ra điều này, nhưng Trần Lâm thì hiểu rất rõ.
Mà cái gọi là quy củ, không phải dựa vào tuổi tác hay địa vị để cao ngạo, mà là dựa vào sự phân phối lợi ích.
Lưu di đưa một tờ đơn cho Chu Vân Vân, nói: “Lẽ ra nên để bên kia gửi về, nhưng đã ngươi sắp quay lại Kim Lăng, thì tiện thể qua địa chỉ trên phiếu, lấy hai bộ quần áo đã đặt.”
Chu Vân Vân nghi hoặc hỏi: “Cái này là?”
Lưu di: “Lão thái thái đặt quần áo sẵn cho ngươi.”
Chu Vân Vân: “Chuyện này không tiện lắm…”
Tìm thợ may tận nơi khác đặt đồ, chắc chắn không rẻ. Trước kia Chu Vân Vân tuy hay tới lui nơi này, nhưng quà tặng luôn chỉ gửi cho Lý Tam Giang.
Đàm Văn Bân nói: “Tặng ngươi thì cứ nhận đi, ngoan nào.”
Chu Vân Vân gật đầu, cầm phiếu, bước đến trước mặt lão thái thái: “Tạ ơn lão thái thái.”
Liễu Ngọc Mai: “Ừm.”
Lúc này, Lưu di lại đưa một phiếu khác cho Trần Lâm. Trên phiếu không phải quần áo, mà là vải vóc.
“Cũng là từ một cửa hàng khác lấy.”
Trần Lâm là người biết hàng, loại vải này là chất liệu giống bộ lễ phục của cha mình khi tế tổ, lại được thêu thêm pháp văn, giúp tăng cường cảm ứng cho Âm Dương sư.
Tuy không bằng thợ may của Chu Vân Vân, nhưng cũng cực kỳ quý giá.
Đây mới chính là nội tình thực sự của đại gia tộc. Những thứ tưởng như vụn vặt, chỉ là “lợi khen” rơi vãi nơi đầu ngón tay, nhưng với những gia tộc nhỏ thì lại là bảo vật truyền đời.
Khi Chu Vân Vân và Đàm Văn Bân cùng nhau ra ngoài, Trần Lâm nhanh chóng chạy tới, đến gần Liễu Ngọc Mai thì từ tốn quỳ xuống:
“Tạ ơn lão phu nhân ân thưởng.”
“A Hữu là đứa ngốc hiền lành, nhưng không ngu dốt; ngươi thông minh, nhưng lại không có vốn để phạm sai lầm. Hiểu rõ điểm này, có thể sống yên ổn cả đời.”
“Đa tạ lão thái thái chỉ dạy, Lâm nhi ghi nhớ trong lòng.”
Lão thái thái khoát tay.
Trần Lâm: “Lão phu nhân bảo trọng. Sau này có cơ hội, Lâm nhi nhất định sẽ tới thỉnh an, hầu hạ dưới gối.”
Nói xong, Trần Lâm đứng dậy, đuổi theo mọi người.
Lưu di mang một đĩa bánh ngọt đến.
Liễu Ngọc Mai nói: “Đã bao nhiêu năm, không có ai nói chuyện như vậy với ta, thật là có chút không quen.”
Lưu di cười: “Chuyện này dễ thôi. Nếu ngài thích, ta sẽ bảo lão Lễ kiếm người về, mỗi ngày đến đây thỉnh an cho ngài vui.”
Liễu Ngọc Mai nhét một khối bánh ngọt vào miệng Lưu di: “Miệng ngươi càng ngày càng trơn tru, chẳng còn quy củ gì.”
“Còn không phải do ngài chiều mà ra sao.”
“Rõ ràng là con nhà người ta sinh ra, nhưng ngài lại tự mình nuôi dưỡng như con đẻ, giờ lại muốn chúng ta quay về quy củ lễ nghi gia môn, khó đấy.”
Liễu Ngọc Mai không nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười.
Trong mắt bà hiện lên hình ảnh Tần Lực và Liễu Đình khi còn nhỏ.
Khi ấy, trong nhà trống rỗng.
Chính sự tồn tại của bọn họ, đã mang lại dáng vẻ của một gia đình cho nơi này.
Lưu di lấy ra một xấp thiếp mời, đưa tới: “Lão thái thái, mấy cái này cần ngài quyết định, là chuyện của Ngu gia.”
Liễu Ngọc Mai nhận lấy, lật xem một hồi, cảm khái nói:
“Quả thực là nóng lòng không nhịn nổi.”
Một mùa xuân qua đi, vạn vật sinh sôi.
Hiện tại, rất nhiều thế lực đỉnh cấp trong giang hồ đều đang chực chờ miếng mồi béo mang tên Ngu gia.
Lưu di: “Chủ mẫu, chúng ta…”
Liễu Ngọc Mai: “Nhà ta chỉ có mấy miệng ăn, cơm đủ no là được. Từ bên ngoài lôi kéo quá nhiều trở về, nuốt sao xuể?”
Lưu di: “Vậy ý của ngài là?”
Liễu Ngọc Mai: “Bọn họ muốn thử thăm dò, muốn chia phần, thì cứ để họ làm. Chúng ta, không tham gia.”
Nói xong, lão thái thái khẽ nhắm mắt lại.
Lưu di hiểu rõ, lão thái thái đang mang tâm tình “thỏ chết hồ bi”.
Từ đó có thể thấy, mấy chục năm chèo chống Long Vương môn đình là chuyện chẳng dễ dàng gì. Hai tấm bảng hiệu kia, tuy đã nhiều lần lung lay, nhưng đến giờ vẫn chưa rơi xuống.
Mà Ngu gia, bên ngoài đã bắt đầu râm ran truyền rằng, bảng hiệu Long Vương của họ… đã biến sắc.
Lưu di vừa chuẩn bị rời đi, sau lưng vang lên tiếng Liễu Ngọc Mai:
“Gọi Tiểu Viễn tới đây, ta muốn nói vài câu với nó.”
“Vâng.”
Dù có thể gọi ngay từ đập tử, nhưng Lưu di vẫn đích thân lên lầu, đến bên Lý Truy Viễn, khẽ nói:
“Tiểu Viễn, lão thái thái mời ngươi xuống nghị sự.”
Lý Truy Viễn đặt quyển sách xuống, đi xuống lầu, ngồi xuống phía đối diện bàn trà của lão thái thái.
Liễu Ngọc Mai vẫn nhắm mắt, thong thả nói: “Tiểu Viễn à, cá tối hôm qua ăn ngon không?”
Lý Truy Viễn: “A Hữu bắt về hơi lâu, cá chết sớm, nên bị biến vị.”
Liễu Ngọc Mai: “Ừm.”
Lý Truy Viễn: “Bất quá, ta thấy A Hữu và Nhuận Sinh ăn rất ngon. Bọn họ là kiểu người chỉ cần mọi người cùng nhau tranh đũa, thì cái gì cũng thấy ngon.”
Liễu Ngọc Mai: “Ta không thích ăn cơm cùng người khác, thấy dơ, lại sợ lây bệnh.”
Lý Truy Viễn gật đầu.
Liễu Ngọc Mai: “Cá thì đã chết, thịt thì nấu nát, nhưng xương cá thì vẫn còn, đủ để mắc cổ người.”
Lý Truy Viễn lại gật đầu.
Liễu Ngọc Mai: “A Hữu bắt cá ở khúc sông gần đây, tính ra cũng là hàng xóm cũ của chúng ta. Dù đã đem lên bàn, cũng nên giữ cho nó chút tôn nghiêm.
Thời điểm mấu chốt, thay vì vội vã tranh đũa, chẳng bằng dứt khoát buông tay.”
Lý Truy Viễn: “Lão thái thái, ta đã hiểu.”
Liễu Ngọc Mai: “Ta cũng thích ăn cá, nhưng ăn một đời rồi, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm.”
Lý Truy Viễn: “Ngài yên tâm, ta hiểu.”
Lời của lão thái thái chính là đang ám chỉ đến Ngu gia, ý của bà là bảo hắn không cần vội vàng bỏ đá xuống giếng, mà nên giơ tay nâng đỡ một chút.
Đây không phải vì lòng tốt của lão thái thái.
Cho dù bà không định để Tần thúc hay Lưu di nhúng tay vào chuyện này, nhưng cũng không có ý đứng về phía Ngu gia mà cân nhắc. Nếu trong nhà không ít người, nếu có ý nghĩa để tranh đoạt, thì bà sẽ làm như những gì cần làm.
Lão thái thái xuất phát hoàn toàn từ góc độ lợi và hại, đứng trên lập trường và tầm nhìn của một người từng chèo chống Long Vương môn đình trong cảnh khốn cùng, đưa ra nhắc nhở mang tính kỹ thuật cho Lý Truy Viễn.
Dẫu có tan hoang, hư hao, biến chất, thì Ngu gia cuối cùng cũng từng là một Long Vương gia tộc chính thống, vội vã lao vào cắn xé, rất dễ bị xương cá mắc cổ mà chết.
Về lâu dài, Lý Truy Viễn cũng không cần quá để mắt đến truyền thừa của Ngu gia, thậm chí sau khi hoàn thành hành trình trên sông, nội tình của hai nhà Tần – Liễu cũng sẽ đều thuộc về hắn. Do đó, hắn không có phương hướng lợi ích cần theo đuổi, trong nhà cũng không có sắp xếp gì liên quan, hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.
Khác với Triệu Nghị, hắn còn mang theo trọng trách của Cửu Giang Triệu thị, nên không thể làm lơ.
Lý Truy Viễn đã hiểu rõ, phương án mà Triệu Nghị từng đưa cho mình xem, chắc chắn sẽ được sửa đổi nhiều.
Vậy thì cứ chờ Triệu Nghị trở về rồi nói tiếp.
Lý Truy Viễn cảm thấy, Triệu Nghị chắc chắn sẽ đồng ý với phương án kia.
Bởi vì dạo này hắn… rất ngoan.
“Bân Bân, ngươi có thấy Lâm Lâm dạo này thay đổi lớn không?”
“Biết nghe lời, trở nên dịu dàng?”
“Ừm… Trở nên hoàn toàn không giống với trước kia nàng.”
“Bình thường thôi, ngươi cũng đâu còn giống ngươi trước kia nữa. Ngươi trước kia từng gọi ta là gì…”
Chu Vân Vân hồi tưởng lại, hình ảnh hiện lên là cảnh mình đứng bật dậy từ chỗ ngồi, tay chống eo, đối mặt với Đàm Văn Bân đang nghịch ngợm bên bục giảng, lớn tiếng quát:
“Đàm Văn Bân! Ngươi không học cho tử tế còn muốn quậy phá, lại tiếp tục phá hoại kỷ luật lớp học, có tin ta báo với thầy giáo không?!”
Đàm Văn Bân cười: “Ngươi là hét như vậy, Đàm – Văn – Bân!”
Chu Vân Vân lập tức đưa tay che miệng Đàm Văn Bân: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Đàm Văn Bân hé môi, cắn vài cái vào ngón tay nàng còn đang giơ trước mặt.
“Ngươi làm gì đó, đây là trước cổng trường học đó.”
“Sợ gì, cặp đôi trước cổng trường, chúng ta gọi là phái bảo thủ phong kiến.”
“Không được, không được làm vậy, nhiều người đang nhìn.”
“Vậy càng tốt. Tiểu nương tử, ta ăn miệng của nàng vậy.”
Đàm Văn Bân cúi người hôn nàng. Chu Vân Vân mặt lập tức đỏ bừng, hai tay chống lên ngực hắn, nhưng chẳng mấy chốc, nàng chủ động vòng tay ôm cổ hắn.
Thật lâu sau, hai người mới rời môi nhau, giữa môi còn kéo theo vài sợi óng ánh.
Đàm Văn Bân đưa tay gỡ ra, Chu Vân Vân cắn nhẹ môi dưới, cúi đầu, ngượng ngùng muốn vùi vào ngực hắn, nhưng lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
“Hứa với ta, phải chú ý an toàn.”
“Chỉ là về trường học làm thủ tục thôi, có gì mà không an toàn?”
“Ta mơ thấy giấc mộng lạ.”
Nàng không biết Đàm Văn Bân đang làm gì, nhưng lại có thể cảm nhận được từ trong mộng, cảm giác nguy hiểm và sát khí quanh người hắn.
Đàm Văn Bân nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, ta hiểu rồi.”
Từ Nam Thông đến Lư gia lão trạch, Kim Lăng nằm chính giữa, cho nên mọi người đi ngang Kim Lăng trước, đưa hai nữ sinh về trường học.
Ngồi trên xe chờ, Triệu Nghị nghiêng đầu sang nói với Lâm Thư Hữu: “Này, ngươi làm gì mà nhanh thế, ta mới quay đi một lát thôi.”
Lâm Thư Hữu: “Ngậm miệng đi.”
Triệu Nghị đưa tay bật nhẹ trán hắn một cái.
Lâm Thư Hữu trừng mắt: “Ba con mắt, muốn đánh nhau hả?”
Triệu Nghị: “A, ta chỉ muốn nói, nếu muốn học yêu đương thì đừng có nghe con Bạch Hạc trong cơ thể ngươi. Nó mà biết yêu đương, thì đã chẳng suốt ngày làm Đồng Tử rồi!”
Đồng Tử: “Kê Đồng, đánh hắn cho ta, đánh mạnh vào!”
“Muốn học thì đến chỗ ta lĩnh giáo, nhìn xem chiến tích của ca đây này.”
Triệu Nghị chỉ tay về phía trước, nơi hai chị em sinh đôi đang ngồi.
Lâm Thư Hữu: “Ta đâu phải ở rể.”
Triệu Nghị há miệng, im bặt.
Lâm Thư Hữu cười khẽ.
Triệu Nghị: “Ở rể thì sao? Chẳng lẽ có chuyện còn mất mặt hơn ở rể?”
Lâm Thư Hữu: “Ngươi đừng có nói bừa!”
Triệu Nghị: “Ha ha, ta nói gì đâu, sao tự nhiên lại kích động thế?”
“Ngươi!”
“Ta có nói gì đâu, chẳng lẽ lại trúng tim đen rồi à, ha ha!”
Lâm Thư Hữu giơ tay bóp cổ Triệu Nghị, còn Triệu Nghị thì chống lại tay hắn.
Trong lúc giằng co, mắt Lâm Thư Hữu bắt đầu phát sáng, hiển nhiên là muốn mở Thụ Đồng.
Rõ ràng, lần này đánh ba con mắt là chuyện cả Đồng Tử và A Hữu đều đồng lòng.
Triệu Nghị: “Không chơi được thì định hai đánh một sao? Ngươi không buông tay là ta gọi người thật đấy, Đàm Văn Bân!”
Lâm Thư Hữu lập tức thu tay lại.
Triệu Nghị nhân cơ hội đè hắn xuống ghế sau.
Ngay sau đó, hắn thò đầu ra ngoài cửa xe, hướng về phía Đàm Văn Bân hô lớn:
“Đàm Văn Bân, xong chưa đấy? Chúng ta còn phải vội vàng xuất phát nữa mà!”
Lúc này, lão Điền đang ở dược điền vừa khai khẩn, vì xe lăn không tiện làm việc, nên ông chống tay vào cây gậy gỗ mà di chuyển.
Ở ruộng đối diện, một thiếu niên và một cô gái đang ngồi xổm, tiến hành trồng trọt.
Thiếu niên kiến thức lý luận phong phú, nhưng khi thực hành thì vẫn nhiều lần quay sang hỏi lão Điền, mà mỗi lần hỏi đều rất đúng trọng tâm. Có nhiều chỗ lão chỉ có kinh nghiệm thực tiễn, biết cách làm nhưng không rõ lý do.
Dần dần, thiếu niên không hỏi nữa, bắt đầu trồng ra dáng.
Lão Điền âm thầm cảm khái, thiếu niên này và thiếu gia nhà mình thuở nhỏ thật giống nhau, thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Nhưng khi ông vừa dọn xong một mảnh đất, định châm điếu thuốc cho bớt đau nhức, lại phát hiện thiếu niên và cô gái kia đã hoàn thành lượng công việc gần gấp ba lần ông.
Cho dù họ là hai người, nhưng họ là tay mơ, vậy mà hiệu suất gấp ba lần ông? Sao có thể?
Lão Điền vô thức cho rằng họ vì ham nhanh mà làm ẩu, định bò qua kiểm tra.
Nhưng đến nơi, quan sát kỹ, lão kinh ngạc nhận ra hai người kia trồng không có vấn đề gì, thậm chí còn hợp lý hơn, chính xác hơn.
Mỗi khối khu vực với từng loại dược thảo khác nhau, phối hợp tự nhiên, vừa đúng lúc trong quá trình sinh trưởng có thể bổ trợ lẫn nhau về dược tính.
Câu hỏi là: làm sao làm được?
Trong lúc kinh ngạc, lão bắt đầu quan sát cách hai người trồng.
Cô gái dùng xẻng đào hố, bỏ hạt giống hoặc cây mầm vào. Thiếu niên lấp đất lại.
Đào hố, gieo giống, lấp đất – một chuỗi tuần hoàn liên tục.
Rõ ràng là đang trồng linh dược, nhưng họ lại khiến nó giống như trò chơi trồng đậu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, làm đơn giản như vậy lại chẳng có vấn đề gì.
Lão Điền ngẩng đầu nhìn xung quanh, không đúng, nhất định có gì đó, chỉ là mình không nhìn ra.
Ông liền mở đi âm.
Trong trạng thái đi âm, ông thấy mỗi lần thiếu niên lấp đất, đều điều chỉnh lại phong thủy khí tượng tại khu vực đó.
Dù trồng gì, đều cần “mưa thuận gió hòa”. Mà thiếu niên đang khiến đất “mưa thuận gió hòa”.
“Thiếu gia, ngươi nói đúng, hắn thật không phải là người a…”
Lý Truy Viễn như cảm nhận được, quay đầu lại, búng tay đánh thức lão Điền thoát khỏi trạng thái đi âm.
“Đừng tùy tiện đi âm trong rừng đào, dễ làm tổn thương chính mình.”
“Vâng…”
“Cũng đừng học cách ta lười biếng tiết kiệm sức như vậy, vì chỉ ta mới có thể mượn và điều chỉnh phong thủy rừng đào. Ngươi mà làm theo, sẽ rước họa.”
“Vâng…” Lão Điền trong miệng đầy vị đắng, trong lòng lại có chút cảm giác được sủng mà kinh.
Nghe mà xem, người ta còn cố ý nhắc nhở mình đừng làm theo, như thể mình thực sự có bản lĩnh để làm vậy.
Đêm xuống, lão Điền tự đẩy xe lăn về nhà Lý Tam Giang ăn tối.
Lý Tam Giang rất thích uống rượu, tán gẫu cùng ông, lâu dần lão Điền cũng thấy quen và yêu thích cảm giác ấy.
Ông không hiểu thiếu gia hay nói gì là “phúc vận”, chỉ cảm thấy trò chuyện cùng một người lớn tuổi hơn mình về chuyện trời đất, thực sự rất dễ chịu, nhẹ nhàng, đến mức ngay cả đau đớn trong người cũng lặng đi.
Lý Truy Viễn không vội trở về, để A Lê ngồi nghỉ bên đập tử, còn mình dưới bóng đêm nhàn nhạt, lặng lẽ tiến vào nơi sâu trong rừng đào.
Khác với lần trước Triệu Nghị tới chỉ thấy một bóng đen mơ hồ, lần này, Lý Truy Viễn thấy được rõ ràng – một người mang dáng vẻ phong lưu tiêu sái, tay cầm vò rượu: Thanh An.
Thanh An: “Ngươi đến muộn hơn dự đoán của ta rất nhiều.”
Lý Truy Viễn: “Ta đến để cảm tạ ngươi, đã cho phép ta mở dược viên tại đây.”
Thanh An: “Ta khi nào đồng ý ngươi? Hiện tại ta không phản đối, không có nghĩa sau này ta không đem hết chỗ đó đào sạch sẽ.
Còn nữa, ngươi tiết kiệm công sức, tùy ý điều chỉnh phong thủy ngoài rìa thành thiên kỳ bách quái, lại lười thiết lập trận pháp cố định, chẳng lẽ muốn ta cứ thế mà giúp ngươi giữ dược viên mãi sao?”
Hừm!
“Ha ha, tới đi, giao dịch nào, ta chờ mong lắm.”
Lý Truy Viễn: “Ta không phải là Ngụy Chính Đạo.”
Thanh An: “Câu này không còn đủ nữa. Khi trước ngươi nói câu này, ta còn thấy thú vị, bây giờ… không cảm động nổi ta đâu.”
Lý Truy Viễn: “Ta biết, ngươi đã tặng cho Triệu Nghị một phần lễ vật.”
Thanh An: “Người đó, giờ không còn ở đây nữa rồi?”
Lý Truy Viễn: “Ừm, không còn. Đã rời nhà, đi xa rồi.”
Thanh An: “Hợp tình hợp lý. Ai có thể cưỡng lại cám dỗ như vậy chứ?”
Lý Truy Viễn móc từ trong túi ra một quyển sách bìa đen.
Thiếu niên nhẹ nhàng lật bìa sách, giải phong ấn, hương hoa đào lập tức lan tỏa.
“Hắn dùng hơi thở của ngươi để phong ấn mùi thơm này, ngươi hẳn có thể đoán được từ nồng độ hương, phong ấn này từ lúc hạ xuống đến nay chưa từng bị giải mở.
Hắn giao quyển sách này cho ta, đến một tờ cũng chưa từng lật xem.”
Trước kia, quyển sách Thanh An đưa cho Lý Truy Viễn là do Ngụy Chính Đạo dùng giấy dầu viết tay, tinh tế đến từng trang, có hương đàn hương của Phật.
Còn quyển đưa cho Triệu Nghị, là do chính Thanh An vẽ lại.
Nhưng nội dung bí pháp bên trong không khác chút nào. Lý Truy Viễn đã kiểm tra, không có sơ sót, càng không có giả mạo.
Lý luận mà nói, đây là bản thật. Nếu Triệu Nghị mở ra, hắn hoàn toàn có thể học được bí thuật này, với thiên phú của hắn, rất có khả năng thành công.
Nhưng hắn không làm vậy. Chỉ là trong lúc ăn trưa, tiện tay móc sách ra từ túi, ném cho mình.
Ném xong, liền cúi đầu tranh đũa ăn cơm với Nhuận Sinh, Lâm Thư Hữu.
Giờ đây, thiếu niên đem quyển sách bìa đen ném lại chỗ Thanh An.
Quyển sách rơi dưới chân Thanh An.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó, không rời mắt.
Lý Truy Viễn mở miệng:
“Ta không từng là Ngụy Chính Đạo.
Còn hắn… cũng không từng là ngươi.”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Sốp dịch thêm các bộ khác đi shop
Sốp bận lắm còn phải đi kiếm cơm @@
Hay quá sốp, đọc 3 chương dài quá đã, iu sốpp
ra nhanh xíu được hông sốp, hôm qua ko ra rồi, hóng quá đi mất
sốp cũng phải xếp hàng chờ tác giả thôi khách ơi @@
Chương 240 bị thiếu một đoạn á team ơi
Cảm ơn bạn đã góp ý, mình bổ sung rồi nhé!
Chương này đọc ko hiểu gì hết có lỗi test ko thớt
Chương này team tạm ẩn soát lại, đạo hữu quay lại sau nhé. Cảm ơn đã góp ý!