“Tưởng cô nương lời này là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự bọn họ sẽ hại chúng ta sao?”
Bộc Như Lê vừa dứt lời, Vân Nguyệt liền mở chiếc nạp giới lấy từ chỗ Xích Diễm, sau đó ném ra ngoài một thi thể từng là đồng bạn trong nhóm.
“Bộc cô nương còn nhận ra hắn chứ?”
“Đương nhiên, chẳng phải hắn là vị vương công tử từng bị ngũ cấp huyền thú sát hại cùng mấy người kia không lâu trước sao?”
Vân Nguyệt lắc đầu, ngồi xổm xuống, vén vạt áo trước ngực thi thể vương công tử, rồi áp tay lên lồng ngực hắn.
“Nhìn thấy không? Có con huyền thú nào như heo lại có thể tạo ra vết thương như vậy? Xương ngực bị nghiền nát, nội tạng vỡ vụn – rõ ràng là do con người ra tay, không phải huyền thú.”
“Thì ra là như vậy…” Bộc Như Lê giận dữ: “Thánh cung dám làm đến mức này? Ngay cả người hoàng tộc cũng không buông tha?”
“Cái thế giới này vốn dĩ chính là kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, cho nên Bộc cô nương, không phải Thanh Nguyệt coi thường ngươi, cũng không phải không tin tưởng. Việc ngươi có thể giữ kín bí mật, ta và Huyền Vương đã vô cùng cảm kích. Còn lại… xin ngươi chớ nên nhúng tay vào nữa, giữ được bình an mà về nhà mới là điều quan trọng nhất.”
Bộc Như Lê còn muốn nói điều gì đó, nhưng đến miệng lại nghẹn lời.
Nàng hiểu rõ, nếu ngay cả một trưởng lão như Lê trưởng lão cũng mất mạng, thì nàng – người chỉ vừa mới tiến cấp thiên huyền – sao có thể là đối thủ của bọn họ?
Vân Nguyệt nói không sai: điều nàng có thể làm tốt nhất, chính là giữ được mạng sống, rồi phơi bày bộ mặt thật của Thánh cung trước thiên hạ. Để người đời biết được Thánh cung đang đầu độc hoàng gia quý tộc, khiến uy tín của bọn họ sụp đổ tận gốc – ấy mới là cách phản kháng hiệu quả nhất.
Sau khi Chu Vi lão phát tín thư cầu cứu không lâu, Thánh cung liền phái đến hai vị lam bào thái thượng trưởng lão – một nam một nữ. Nam nhân cưỡi phi xà có cánh, nữ nhân ngồi trên Bạch Hổ, từ trời giáng xuống.
Mọi người đã sớm biết Thánh chủ là thần tiên trong truyền thuyết, tám vị thái thượng trưởng lão đều đã bước vào cảnh giới Tán tiên, nhưng được tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của hai vị cao nhân lam bào vẫn khiến học viên Bắc Tường Quốc mở rộng tầm mắt.
Thân mang tiên khí, so với thanh bào trưởng lão là một trời một vực. Vốn dĩ nhiều người bất mãn với lục bào sứ giả và Chu Vi lão, nhưng giờ phút này lại có người không nhịn được quỳ xuống đất kính ngưỡng.
Hai vị thái thượng trưởng lão cẩn thận dò xét phạm vi hai trăm dặm, nhưng vẫn không tìm ra dấu vết Lê trưởng lão, đành phải ra lệnh cho đệ tử Thánh cung ngưng việc truy tìm.
Sau khi nghe Chu Vi lão thuật lại mọi việc và tình huống hôm qua tại doanh trướng Huyền Vương, hai vị trưởng lão liền quyết định tách nhau hành động – nữ trưởng lão Lục Tiêu Tiêu trực tiếp gặp Vân Nguyệt, còn nam trưởng lão Đồng Tử Dương thì lưu lại trong sương mù rừng rậm tiếp tục tìm kiếm huyền thú.
Lúc Lục Tiêu Tiêu đến doanh trướng của Vân Nguyệt thì nàng vẫn đang ngủ say.
Bộc Như Lê đánh thức Vân Nguyệt, nói rằng người đến là Thánh cung thái thượng trưởng lão, khiến nàng hơi sững sờ.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Lục Tiêu Tiêu thoạt nhìn chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, dung nhan ôn nhu hiền hòa, chẳng phải tuyệt sắc nhưng lại rất dễ gây thiện cảm. Khác hẳn đám người Chu Vi lão, nàng không kiêu ngạo, càng không khiến người khác sinh lòng chán ghét.
Sau khi hỏi han tình hình tối qua, Lục Tiêu Tiêu liền xin lỗi Vân Nguyệt, thậm chí còn ép Chu Vi lão đích thân cúi đầu xin lỗi nàng.
Bên Xích Diễm, Đồng Tử Dương lại không thu được gì hữu ích.
Cuối cùng, hai người quyết định: Lục Tiêu Tiêu hộ tống học viên Bắc Tường Quốc tiến sâu vào rừng rậm, còn Đồng Tử Dương ở lại truy tung huyền thú.
Do hai vị này đều là đệ tử hàng đầu của Chiến Tân Đường, thực lực không thể coi thường, Xích Diễm và Vân Nguyệt liền quyết định tạm hoãn kế hoạch thu phục huyền thú.
Những ngày sau đó, hai người vẫn như cũ – mỗi khi hạ trại liền rúc vào lều trại, thậm chí thường xuyên vào không gian thay phiên.
Lục Tiêu Tiêu bề ngoài hiền lành, nhưng nội tâm lại cực kỳ thận trọng. Nàng không chỉ biểu hiện tin tưởng, mà còn liên tục âm thầm điều tra.
Chỉ cần Xích Diễm và Vân Nguyệt còn trong lều, nàng gần như không bỏ sót lần nào ẩn thân kiểm tra. Mỗi lần đến đều không có quy luật, có khi một khắc trước còn đến, nửa khắc sau đã quay lại; có khi nửa ngày không xuất hiện, có khi liên tiếp ba lần trong thời gian uống một chén trà.
Chỉ là nàng không biết, tất cả những điều ấy đều vô dụng.
Bởi vì mỗi khi vào không gian, hai người luôn để lại một người trong lều, người kia sẽ đóng giả ngủ trên giường, diễn cảnh ái ân đầy sống động. Mỗi lần Lục Tiêu Tiêu đến đều bắt gặp cảnh tượng hai người không phải tán tỉnh thì cũng là đang triền miên trên giường – khiến nàng muốn “đau mắt hột” đến nơi.
Quả thật là chẳng biết tiết chế là gì!
Sau năm ngày ròng rã, Lục Tiêu Tiêu đành phải bỏ cuộc. Nàng xác nhận: nữ nhân kia không phải phế vật, nam nhân đích thực là thiên huyền nhị cấp. Lời họ nói hôm đó hoàn toàn có thể tin được.
Còn Vân Nguyệt, vẫn là mỗi ngày len lén chạy đến doanh trướng hoàng tử, đến gần sáng mới quay về.
Cuối cùng, nàng không còn chút nghi ngờ nào với hai kẻ chỉ biết làm chuyện nam nữ và suốt ngày nằm trên giường này.
Cũng đúng vào thời điểm đó, Đồng Tử Dương trở lại. Trải qua năm ngày tìm kiếm không ngừng, hắn vẫn không tìm được thi thể Lê trưởng lão, càng không phát hiện huyền thú nào trong rừng.
Kết quả này khiến Xích Diễm và Vân Nguyệt cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.