Chương 336: Sư phụ, ngươi nên đầu tại Huyền Vương môn hạ

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

Lời nói của Thiệu Hoa triệt để chọc giận Tây Môn Long Đình – người vốn dĩ chẳng buồn đôi co. Hắn lườm sư phụ một cái, lạnh giọng nói: “Sư phụ, ta xem người đối với Huyền Vương thật sự rất có cảm tình đấy. Chi bằng đừng ở lại Thánh cung nữa, trực tiếp đến làm cố vấn cho Huyền Vương đi là vừa.”

Dứt lời, hắn không quay đầu lại mà rời đi.

Tây Môn Long Đình đi rồi, Thiệu Hoa vẫn còn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ thật lâu.

Một hồi lâu sau mới phản ứng lại, lập tức lớn tiếng gọi về phía bóng dáng đã khuất dạng: “Tiểu tử thúi, ngươi là cái thân phận gì, dám dùng thái độ đó nói chuyện với sư phụ mình! Ngươi không cần làm đồ đệ của ta nữa, tự đi lập môn phái riêng mà tự mình làm chủ đi!

Thật là không biết tốt xấu! Ta hảo tâm khuyên nhủ, thế mà lại bảo ta từ bỏ Thánh cung, đi đầu quân dưới trướng Huyền Vương!

Hừ, nói cho ngươi biết, Thánh chủ thích nhất là sư phụ ta, ngươi bớt châm ngòi ly gián đi!”

Mắng mỏ xong, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng nhất hiện tại, Thiệu Hoa lập tức phi thân đi thông báo cho Lục Tiêu Tiêu.

********************** Càn Khôn Học Viện **********************

Vân Nguyệt, người vừa mới còn cảm thấy bối rối và áp lực trong phòng luyện đan, vừa ra khỏi phòng đã lập tức chạy đi tìm thảo dược.

Giờ khắc này, với nàng, việc giải cổ cho các học viên mới là điều quan trọng nhất. Dù chuyện này không phải do Xích Diễm gây ra, nhưng nếu có thể giúp các học viên giải cổ, cũng xem như tích đức cho Xích Diễm.

Đồng thời, điều này còn có thể giúp mọi người nhìn nhận lại sự kiện ác linh ba ngàn năm trước một cách khách quan.

Tuy nàng không đủ bản lĩnh để lên thiên đình rửa oan cho Xích Diễm, nhưng nàng tin rằng: nhân làm, trời nhìn. Một ngày nào đó, chân tướng sự việc sẽ được phơi bày, thiên đình sẽ trả lại cho Xích Diễm một sự trong sạch.

Vừa tìm được loại thảo dược cần thiết, còn chưa kịp đưa tay hái xuống, Vân Nguyệt chợt cảm thấy luồng gió xung quanh thay đổi.

Nàng lập tức phi thân tránh né, đồng thời trở tay phát ra một đạo chưởng khí ngưng tụ từ chân khí, thẳng hướng kẻ đánh lén.

Đối phương hiển nhiên không ngờ Vân Nguyệt lại có thân thủ như vậy, vốn định tung ra đòn thứ hai, nhưng vì bị đòn phản công kia cản lại, đành phải tránh né.

Nhân lúc đối phương vừa lui, Vân Nguyệt đã nhanh chóng đứng vững tại một vị trí tương đối an toàn.

Chỗ vừa rồi nàng định hái thảo dược đã bị luồng huyền lực phá tan tành, cả một khoảng lớn giờ chỉ còn lại đất bụi.

“Hừ, ta cứ tưởng Thánh cung trắc nghiệm luôn luôn chính xác, không ngờ cũng có lúc nhìn nhầm. Xem ra ngươi chẳng hề là phế vật như lời đồn. Chả trách lần trước thoát khỏi ác linh tập kích.”

Người đứng đối diện với Vân Nguyệt chính là Đông Phương Uyển Hàm. Tuy đã biết nàng không giống như kết quả trắc nghiệm, nhưng trên mặt nàng không hề hiện ra chút sợ hãi nào.

Theo nàng nghĩ, cho dù Vân Nguyệt có chút huyền lực, thậm chí thực lực còn cao hơn trước, thì cũng chỉ là người bình thường. Còn nàng, bây giờ đã khác xưa.

Dù Vân Nguyệt có giỏi đến đâu, cũng không phải là đối thủ của nàng nữa.

Thấy đám thảo dược đã thành tro bụi, Vân Nguyệt tức giận hỏi: “Đông Phương Uyển Hàm, đó là loại thảo dược quan trọng nhất để giải độc cho các học viên, ngươi nhìn xem mình đã làm ra chuyện gì?

Còn nữa, sao ngươi lại ở đây? Rõ ràng các trưởng lão có lệnh, ai cũng không được rời khỏi phòng ngủ nửa bước.”

“Ha ha ha ha…” Đông Phương Uyển Hàm cười ngạo nghễ.

“Tưởng Thanh Nguyệt, thường ngày ngươi thông minh như thế, sao đến lúc quan trọng lại hồ đồ vậy? Trưởng lão Thánh cung? Hừ! Ta, Đông Phương Uyển Hàm, còn lâu mới để họ vào mắt!

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Thảo dược bị hủy thì sao? Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không nhận ra – ta chính là cố ý tới để phá hủy thảo dược?”

“Ngươi?… Là ngươi!” Vân Nguyệt nghi ngờ hỏi, “Những học viên bị trúng cổ, đều là do ngươi làm?”

“Ha ha ha ha… Không sai! Chính là ta làm!”

“Không thể nào!” Vân Nguyệt khẳng định phản bác.

Thấy vẻ mặt chắc chắn của nàng, Đông Phương Uyển Hàm tức đến nghẹn họng.

Tiện nhân này, đã lộ rõ thực lực, vậy mà còn không tin lời nàng nói. Thật quá coi thường người khác!

Như đọc được sự ngột ngạt trong lòng nàng, Vân Nguyệt tiếp lời: “Chuyện này giống hệt như sự kiện ba ngàn năm trước. Ban đầu mọi người đều cho rằng do Xích Diễm gây ra, nhưng sự thật là do Cổ Vương.

Nếu ngươi thật sự là Cổ Vương, chẳng phải ngươi đã hơn ba ngàn tuổi? Theo ta được biết, Cổ Vương là nam nhân. Đừng nói với ta, sau khi chết rồi đầu thai, giới tính cũng thay đổi!

Cho dù ngươi thật sự là Cổ Vương, một nữ nhân hơn ba ngàn tuổi, sao lại chạy đến Bắc Tường Quốc mê luyến hoàng thượng? Ngày đó phạm phải mấy lỗi ngớ ngẩn, bị hoàng thượng đánh một trận, ngươi khóc lóc thảm thiết như trẻ con. Ta chẳng thấy chút gì gọi là ba ngàn năm kinh nghiệm sống ở ngươi cả.

Thôi đi Đông Phương Uyển Hàm, có thể ta xem thường thực lực của ngươi, nhưng đừng tưởng lấy danh nghĩa Cổ Vương ra dọa ta. Ta, Tưởng Thanh Nguyệt, không dễ bị ngươi hù dọa!”

Những chuyện cũ ấy, nhắc đến chẳng khác nào lột trần vết sẹo trong lòng Đông Phương Uyển Hàm.

“Tưởng Thanh Nguyệt, ngày đó ngươi và Bắc Minh Huyền bày mưu hãm hại ta, đừng tưởng ta không biết! Cái nhục đó, ta vẫn luôn ghi nhớ. Tới Càn Khôn Học Viện, các ngươi lại liên thủ với hoàng tộc khác bắt nạt ta, ta cũng không quên!

Ta từng thề, nhất định phải đích thân xé xác ngươi, chỉ có xé từng mảnh thịt của ngươi, mới có thể giải hận!”

Vân Nguyệt cười lạnh: “Đông Phương Uyển Hàm, ngươi lấy gì cho rằng có thể giết ta? Khi ở Bắc Tường Quốc, ngươi còn chẳng làm gì được ta, nay lại càng không có cơ hội!

Đừng nói với ta ngươi gặp được kỳ ngộ gì, hay được Cổ Vương truyền cho sức mạnh thần bí rồi tới đây báo thù!”

Thấy Vân Nguyệt mỉm cười không chút sợ hãi, Đông Phương Uyển Hàm giận dữ.

Nhưng lần này, nàng lại bật cười – nụ cười đầy quyến rũ và hiểm độc. Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao kẻ giết người lại thích cười. Bởi vì nhìn thấy kẻ thù sắp chết trước mặt mình, quả thật là niềm vui khó tả.

“Tưởng Thanh Nguyệt, ngươi đoán thật đúng! Nói thật cho ngươi biết, ta đã gặp được người ban cho ta sức mạnh – chính là kẻ các ngươi gọi là Cổ Vương thần bí khó lường.

Hắn ban cho ta sức mạnh không thể đo lường, để ta không còn là kẻ dễ bị các ngươi chà đạp như xưa!

Ngươi, và cả Bắc Minh Huyền, hôm nay đều phải chết!”

Nhìn khuôn mặt tràn đầy âm lệ của Đông Phương Uyển Hàm, khóe môi Vân Nguyệt khẽ nhếch, nở nụ cười thắng lợi.

Quả nhiên là Cổ Vương! Ba ngàn năm trước, những kẻ ở thiên đình đã hoàn toàn oan uổng cho Xích Diễm.

“Ngươi sắp chết đến nơi, còn cười cái gì?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top