Nếu nàng thật là nữ nhi của hắn, vậy thì ba ngàn năm trước, khi Xích Diễm bị hại chết, hắn đã ở đâu? Khi nàng lưu lạc đến dị thế, hắn lại làm gì?
Nhìn Thiên Đế trước mặt, luôn dõi mắt về phía nàng, ngoài rơi lệ còn là nụ cười hưng phấn khôn tả, Vân Nguyệt không cảm nhận được chút hảo cảm nào.
“Đừng ngẩn ra đó! Mau lấy viên ma đan trong tay Địch đi!” Chiến Tân Đường tức giận đến cực điểm.
Tên Thiên Đế này thật không biết nặng nhẹ! Cho dù có yêu thương nữ nhi, cũng phải phân rõ việc cấp bách! Rõ ràng bọn họ hạ phàm là để đoạt lại ma đan, vậy mà chỉ vì một cái nhìn, chân hắn như dính chặt xuống đất, chẳng buồn nhúc nhích.
Chiến Tân Đường sốt ruột vô cùng, mắt thấy viên ma đan kia sắp hoàn toàn dung hợp với thân thể Xích Diễm, còn Thiên Đế lại cứ đứng đó do dự, đến cả những thiên binh thiên tướng khi thấy Vân Nguyệt đứng chắn trước mặt Địch cũng không dám tiến thêm nửa bước.
“Nhanh lên một chút!”
Bị Chiến Tân Đường quát lên một tiếng, Thiên Đế cuối cùng lấy lại thần trí. Thấy ma đan đã gần như dung nhập vào ngực Xích Diễm, trong mắt hắn dâng lên một tia do dự.
Tình cảnh Xích Diễm chết năm xưa vẫn còn in hằn trong tâm trí hắn. Khi ấy, Vân Nguyệt ôm xác hắn mà khóc đến chết đi sống lại. Khi đó, hắn đã vô cùng hối hận.
Giờ đây, mọi chuyện lại tái diễn, khiến hắn – một người làm cha – sao có thể ra tay?
“Ngươi còn ngây người làm gì? Mau hành động!” Nhìn dáng vẻ chần chừ của Thiên Đế, Chiến Tân Đường gào lên.
“Ngươi không phải yêu nàng, mà là đang hại nàng! Viên ma đan đó có vấn đề, tuyệt đối không thể dung nhập vào thân thể hắn! Nhanh lấy nó đi!”
Tuy lời nói của Chiến Tân Đường khiến Thiên Đế trong lòng dâng lên trăn trở, nhưng hắn vẫn quyết định nghe theo.
Chính vào lúc bàn tay Thiên Đế mới lóe lên bạch quang, Vân Nguyệt liền rút ra chủy thủ, một đao kề ngang cổ mình.
Lời của Chiến Tân Đường, nàng nghe rất rõ. Nàng đoán, có lẽ vị phụ thân này không đến nỗi quá tệ, từ ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng có thể thấy điều đó.
Đã vậy, nàng sẽ dùng chính tính mạng mình để uy hiếp – nếu hắn dám động đến ma đan của Xích Diễm, nàng lập tức tự sát!
Quả nhiên, biện pháp này vô cùng hữu hiệu.
Bạch quang trên tay Thiên Đế vừa mới bừng sáng, khi thấy nàng cầm dao kề cổ liền lập tức tiêu tán.
“Nguyệt Nhi, không được!”
Thiên Đế hoảng hốt kêu lên, vội muốn tiến lại lấy dao trong tay nàng. Nhìn cảnh ấy, khiến hắn lo lắng đến gần như tuyệt vọng.
“Ngươi đứng yên đó! Không được nhúc nhích! Ta bất động, ngươi không được động! Nếu ngươi còn dám tiến lên một bước, hoặc làm tổn thương Xích Diễm, ta lập tức tự sát – ta nói được thì làm được!”
Vân Nguyệt rất sợ Thiên Đế có thể dùng pháp lực đoạt lấy chủy thủ của nàng, liền lập tức lui về sau một bước, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Thiên Đế thấy ánh mắt xa lạ của nàng, không khỏi thương tâm nói: “Nguyệt Nhi, ngươi không nhớ ta sao? Ta là phụ vương của ngươi mà…”
Thiên Đế dung mạo tinh xảo tuyệt thế, vẻ đẹp không lời nào tả xiết. Vì Vân Nguyệt tùy hứng mà hắn liên tục rơi lệ từ lúc hạ phàm tới nay.
Thế nhưng, hình tượng vĩ đại của hắn không hề sụp đổ trong lòng dân chúng phàm trần, trái lại còn được họ ca ngợi là một người cha hiền từ.
Nhìn ánh mắt mong mỏi kia, Vân Nguyệt trong lòng khẽ chấn động.
Tuy Thiên Đế trông rất trẻ, nhưng trên người hắn, nàng lại cảm nhận rõ ràng sự yêu thương của phụ thân. Nhìn hắn, chẳng khác nào nhìn thấy phụ mẫu thân sinh đã qua đời của mình.
Một cảm giác thân tình đã lâu không chạm tới bất chợt dâng trào trong lòng.
Không thích nhìn hắn rơi lệ, Vân Nguyệt thấp giọng nói: “Ta không nhớ gì cả. Nhưng nếu thật sự ngươi là phụ thân của ta, vậy thì không nên làm tổn thương trượng phu của ta.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Ta sẽ cảm kích ngươi.”
Đây là câu nói nhẹ nhàng nhất mà Vân Nguyệt từng nói với hắn trong mấy năm nay. Thiên Đế vô cùng cảm động, vội gật đầu đáp: “Được! Ta sẽ không làm hắn tổn thương! Ngươi cũng đừng lạnh lùng với cha ruột như vậy nữa, được không?”
Nghĩ đến năm xưa, sau khi Xích Diễm chết, Vân Nguyệt liền cắt đứt liên hệ với hắn, khiến hắn hối hận đến xanh ruột. Giờ đây vất vả lắm mới tìm lại được nàng, hắn tuyệt đối không muốn vì Xích Diễm mà gây thêm hiềm khích.
Không phải hắn vì nữ nhi mà mặc kệ thiên hạ, mà là ngay khi vừa hạ phàm, hắn đã biết mọi chuyện ác linh đều do một tay Cổ Vương gây ra.
Nếu vậy, hắn – một người nhạc phụ – càng nên bảo vệ con rể của mình.
Nghe lời hắn, Vân Nguyệt trong lòng cũng có chút cảm kích, nhẹ gật đầu: “Được. Chỉ cần hắn sống lại, ta sẽ không giận ngươi nữa.”
“Được.”
Cuộc đối thoại giữa Vân Nguyệt và Thiên Đế khiến Chiến Tân Đường bên kia như muốn nghẹn chết. Nhìn Thiên Đế vô dụng, hắn chỉ có thể hướng về Vân Nguyệt hét lên:
“Nguyệt Nhi, ta có cách để Xích Diễm sống lại, nhưng tuyệt đối không phải là phương pháp này! Ngươi dừng cứu hắn đi, ta sẽ có cách khác!”
…
Thấy Vân Nguyệt không có chút phản ứng, Chiến Tân Đường tiếp tục: “Nguyệt Nhi, nếu ngươi không muốn Xích Diễm lại chết như ba ngàn năm trước, thì lập tức dừng lại, nếu không ngươi sẽ hối hận!”
Nhưng lời hắn lại bị Vân Nguyệt hiểu sai. Vì không còn ký ức ba ngàn năm trước, nên trong trí nhớ của nàng, hình ảnh Xích Diễm chết là bị người ta moi tim – mà người đó, chính là Chiến Tân Đường.
Hiện tại, Xích Diễm đang vì cứu nàng mà thập tử nhất sinh, còn nam nhân đáng chết này lại dám uy hiếp nàng?
Vân Nguyệt chưa từng là người dễ bị dọa nạt, huống chi giờ đây, đến cả Thiên Đế cũng đứng về phía nàng, hứa sẽ không động đến Xích Diễm. Nàng há lại ngu ngốc đến mức nghe theo lời hắn?
Thấy Vân Nguyệt lạnh lùng thờ ơ, thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái, Chiến Tân Đường tức giận đến mức đánh ra một chưởng, tách mình ra khỏi Cổ Vương.
Vì bọn họ, hắn đã bị trọng thương. Còn Cổ Vương – kể cả khi thiên binh đến – vẫn tiếp tục chiến đấu với hắn, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian.
Đã chẳng ai tin hắn, đã xem hắn như kẻ tiểu nhân, vậy thì cứ để mọi người nhìn xem viên ma đan ấy sẽ biến Xích Diễm thành dạng gì!
Tệ nhất chẳng qua là đại họa nhân gian, sinh linh đồ thán.
Nếu thật đến mức ấy, đó là chuyện của Thiên Đế, hắn cần gì phải bận tâm?
Cổ Vương lúc này đã kiệt sức. Thấy Chiến Tân Đường không động thủ nữa, hắn cũng chỉ đứng yên một bên, mắt sáng rỡ nhìn ma đan sắp hoàn tất dung hợp, sắp thấy được một Xích Diễm tái sinh.
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Địch, viên ma đan thành công dung nhập vào vị trí trái tim Xích Diễm, hoàn toàn hòa làm một với thân thể hắn.
Gương mặt vừa mới tái nhợt, nay đã như người bình thường, thậm chí còn thêm phần hồng hào sáng bóng.
Ngay khoảnh khắc ma đan dung nhập, hồng quang bùng phát mãnh liệt. Ánh hồng yêu dã quỷ dị dâng trào như sóng lũ, bao phủ toàn bộ ánh sáng trắng trên người Thiên Đế, lan khắp Càn Khôn Học Viện.
Vân Nguyệt đang mừng rỡ, thì sắc mặt Thiên Đế lập tức biến đổi.
“Hộ thể!”
Ngay khoảnh khắc ánh hồng trỗi dậy, Thiên Đế vung tay áo, lập tức đem toàn bộ học viên, sứ giả, trưởng lão của Càn Khôn Học Viện bao phủ trong ánh sáng trắng, bao gồm cả Vân Nguyệt.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.