“Cố thân sự xem ra vẫn còn khỏe mạnh linh hoạt, vậy thì không cần nghỉ dưỡng nữa, từ hôm nay lập tức hồi Hoàng Thành Ty!”
Chờ khi người trên triều đã tản đi gần hết, Cố Thậm Vi mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Nước cờ hôm nay tuy hiểm, nhưng hiển nhiên nàng cùng Hàn Thời Yến đã đặt đúng cược.
Lúc nàng đang mừng thầm trong bụng, chợt nghe phía sau vang lên một giọng điệu quen thuộc đầy châm chọc.
Cố Thậm Vi âm thầm kêu không ổn, ngượng ngùng quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trương Xuân Đình.
Ban nãy đối diện với lão nhân kia quá lâu, giờ nhìn thấy Trương Xuân Đình, nàng bỗng cảm thấy mắt như được gột rửa sạch sẽ, đến cả những cột trụ trong đại điện cũng dường như rực rỡ hơn vài phần. Trên đời sao lại có người tuấn mỹ đến vậy cơ chứ!
“Người của Hoàng Thành Ty ta bị bắt nạt, mà ta – đường đường là Hoàng Thành Sứ – lại là kẻ cuối cùng biết chuyện. Cố thân sự quả thật bản lĩnh cao cường, định chuyển sang Khai Phong phủ hay là muốn điều về Ngự sử đài?”
Trương Xuân Đình nói xong, khẽ liếc nhìn Hàn Thời Yến:
“Hàn ngự sử tốt nhất đừng xen vào.”
“Ngự sử đài từ bao giờ có quyền nhúng tay vào nội bộ Hoàng Thành Ty? Nếu có điều gì bất mãn với bản quan, ngươi có thể lập tức vào ngự thư phòng tố cáo, vừa khéo Hoàng thượng còn đang đợi.”
Hàn Thời Yến nghe vậy, thuận theo ánh mắt Trương Xuân Đình nhìn qua, quả nhiên thấy Vương Nhất Hòa và Hàn Kính Nghiên đang chờ ở cửa đại điện.
Thấy hắn quay đầu, Vương Nhất Hòa còn sốt ruột vẫy tay gọi.
Hàn Thời Yến mím môi, chắp tay thi lễ với Trương Xuân Đình, thành khẩn nói:
“Trương đại nhân, chuyện lần trước vô tình lấy nhầm bánh đoàn là lỗi của tại hạ, sau này nhất định sẽ tới cửa xin lỗi, mong đại nhân rộng lòng tha thứ.”
Trương Xuân Đình hơi khựng lại, vẻ mặt không vui, liếc hắn một cái:
“Không cần như thế. Hàn ngự sử tuy biết tiến biết lùi, nhưng Hoàng Thành Ty sự vụ chất chồng, người ngoài được phép vào chỉ có di đảng của Tề vương. Hàn ngự sử nếu định tự thú, xin mời.”
“Nếu không phải, xin chớ gây thêm phiền toái cho người khác.”
Hàn Thời Yến nghẹn lời, định nói gì đó, nhưng thời điểm này không thích hợp lên tiếng.
Hắn trầm ngâm giây lát, rồi khẽ gật đầu với Cố Thậm Vi, sau đó xoay người chạy nhanh về phía Vương Nhất Hòa và Hàn Kính Nghiên.
“Đơn thái y, phiền ngài kiểm tra kỹ cho cái người vô dụng này xem còn có cách nào giải độc chăng. Hoàng Thành Ty ta không nuôi người nhàn rỗi. Nếu từ nay nội lực đều mất hết, giữ lại làm gì? Không bằng sớm thả về quê chài lưới cho xong.”
Đơn thái y cười gượng hai tiếng, xoa xoa đôi chân già nua có phần mềm nhũn.
Làm thái y thời nay thực khổ quá!
Người khác chỉ có một cha, thái y… thì cả triều văn võ đều là cha!
Ông lão thở dài, lắc đầu nói:
“Trương đại nhân không dặn, lão phu cũng sẽ hết sức mình. Nói ra thì lão phu cũng có chút giao tình với tiểu Cố đại nhân. Nếu giải được độc, chẳng cần đại nhân mở miệng, lão phu tất sẽ lập tức ra tay.”
“Chỉ là y thuật của lão phu còn kém cỏi, loại độc dược này trước nay chưa từng thấy qua, e rằng khó mà nhanh chóng phối chế giải dược được.”
Nói rồi, ông quỳ xuống đất, mở hòm thuốc ra.
Cố Thậm Vi tò mò thò đầu nhìn vào, vừa thấy lập tức bị mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng lên đỉnh đầu, suýt chút nữa ngất xỉu.
Cái gì mà hòm thuốc, rõ ràng là hộp bánh kẹo, bên trong thuốc đủ màu đủ cỡ, hình dạng khác nhau, lộn xộn chất đống một chỗ. Nếu để nữ quyến hậu trạch nhìn thấy, hẳn sẽ nhớ lại cảnh phân đậu trong Phật đường thuở trước!
Những thuốc này đặt cạnh nhau thực sự sẽ không bị nhiễm lẫn sao?
“Đại nhân không cần lo, đây là tuyệt học của nhà họ Đơn ta, mỗi viên thuốc đều có lớp niêm phong riêng, không thể nào để thuốc dưỡng thai biến thành thuốc phá thai được.”
Nói rồi, ông gạt lớp trên cùng ra, lộ ra một tầng lọ bình bên dưới. Đơn thái y lấy ra một bình nhỏ màu đen, đứng dậy đưa cho Cố Thậm Vi:
“Trong này là giải dược gia truyền của nhà ta, gọi là Thanh Chi Hoàn.”
“Tuy được xưng là có thể giải bách độc, nhưng loại độc này ta chưa từng gặp, không biết có hiệu quả hay không. Nếu giải được…”
Đơn thái y nhớ lại tình hình bắt mạch cho Cố Thậm Vi khi trước… không nhịn được nói thêm một câu:
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
“Nếu giải được độc, Cố thân sự nên tìm đến Thang lão xem qua. Bổ Ninh Hoàn nhà ông ấy, là dược dưỡng thân gia truyền, rất hợp để điều khí dưỡng huyết, kéo dài tuổi thọ.”
Trong Thái y viện, ai cũng có xuất thân từ gia truyền, ai nấy đều có tuyệt kỹ riêng.
Bổ Ninh Hoàn của Thang thái y danh chấn kinh thành, tuy giá không rẻ và cần uống lâu dài, nhưng là phương thuốc dưỡng sinh vô cùng hiệu quả.
Nghĩ đến đó, ông lại bổ sung:
“Tiểu công tử nhà phó Đô kiểm điểm Điện Tiền ty – Vương Thân – năm xưa cũng nhờ uống Bổ Ninh Hoàn mà bảo toàn tính mạng. Cố đại nhân hẳn cũng nghe qua. Tiếp theo lão phu còn phải đi bắt mạch cho ngỗ tác lão nhân, rồi mới phối thuốc…”
“Không biết hai vị kia giờ đang ở đâu?”
Cố Thậm Vi cảm kích khẽ chắp tay thi lễ với Đơn thái y, nhận lấy bình thuốc:
“Đa tạ Đơn thái y. Hai người kia hiện đang ở phủ Hàn ngự sử.”
Đơn thái y khẽ gật đầu, thu dọn hòm thuốc, đeo lên lưng, chắp tay cáo biệt Trương Xuân Đình rồi nhanh chóng rời đi.
“Trương đại nhân, ngài cũng muốn xuất cung sao?”
“Trương đại nhân?” Cố Thậm Vi gọi mấy tiếng, Trương Xuân Đình như chìm trong suy nghĩ, không hề có phản ứng.
Nàng toan đưa tay ra vẫy trước mặt Trương Xuân Đình, nhưng nhớ ra đây chính là vị thượng cấp nàng vừa mạo phạm khi nãy, bèn rụt tay lại, đành ngượng ngùng nén xuống.
“Ngươi có thương tích cũ? Là do lần ở Loạn Táng Cương?”
Cố Thậm Vi giật mình. Rõ ràng Trương Xuân Đình vẫn là bộ dáng thần tiên như trước, ngữ khí cũng chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng nàng lại nghe ra được một cỗ phẫn nộ thầm sâu trong lời nói. Cơn giận ấy còn nặng nề hơn cả những lời châm chọc ban nãy.
“Một chút vết thương nhỏ, không đáng nhắc tới. Chờ nội lực hồi phục lại…”
Trương Xuân Đình chăm chú nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, dẫn nàng men theo tường cung thẳng đường ra ngoài cửa cung.
Mặc dù mới vài ngày trước nàng đã từng vào cung, nhưng khi đó là giữa trận chiến sinh tử với kẻ đeo mặt nạ Phi Tước, khắp cung thành xác chất như núi, máu chảy thành sông.
Giờ nhìn lại, hoàng cung đã khôi phục vẻ uy nghiêm thường nhật, sạch sẽ sáng sủa như chưa từng vấy máu.
Lúc này, mặt trời mới vừa nhô lên khỏi chân trời, rọi ánh sáng dài rộng trên con đường đá thẳng tắp.
Cố Thậm Vi theo Trương Xuân Đình lên xe ngựa, vừa yên vị thì cảm giác tay mình bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
“Đại nhân?” Cố Thậm Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy Trương Xuân Đình lập tức buông tay, bàn tay kia dán lên lưng nàng. Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã cảm nhận được một luồng ấm áp chậm rãi truyền từ lòng bàn tay Trương Xuân Đình, dọc theo lưng nàng len lỏi vào thân thể.
“Đừng nói gì cả. Hãy thử xem đan điền của ngươi có thể tích tụ nội lực lại hay không. Các ngươi hôm nay ở trên triều càn rỡ như thế, không sợ kẻ khác bị dồn đến đường cùng mà liều mạng sao?”
“Nếu có lần nữa, chưa chắc chỉ là bị nhốt lại đâu! Nếu có kẻ mưu sát ngươi, mà ngươi không có chút sức tự vệ nào, chẳng phải là làm mất mặt phụ thân ngươi sao? Làm mất thể diện của Hoàng Thành Ty!”
Cố Thậm Vi nhắm mắt lại, an tâm điều tức.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi xe ngựa dừng lại, Trương Xuân Đình mới thu tay về.
Cố Thậm Vi thở dài nhẹ nhõm, mở mắt nhìn hắn, trong lòng dâng lên một suy đoán khó tin:
“Nội lực của đại nhân cùng ta đồng nguyên đồng mạch, chẳng lẽ ngài cũng xuất thân từ cùng một môn phái với ta? Là phụ thân ta truyền thụ?”
Trương Xuân Đình không trả lời câu hỏi ấy. Nhìn thấy trên mặt nàng đã có chút huyết sắc, hắn chỉ nói tiếp:
“Chốc nữa thử thuốc của Đơn thái y trước, nếu giải được thì tốt. Nếu không, hãy thử vận công trục độc.”
“Chức vị Chỉ huy sứ của Hoàng Thành Ty ta, đã có một người không biết võ công là đủ rồi, không cần thêm người thứ hai.”
Nói rồi, ánh mắt hắn chạm phải đôi mắt sáng long lanh đầy tò mò kia – đôi mắt ấy, trong khoảnh khắc, lại trùng khớp với ánh mắt trong ký ức của hắn năm xưa.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.