Chương 450: Trọn Một Đời (Vĩ Thanh)

Bộ truyện: Đệ Nhất Hung Kiếm của Hoàng Thành Ty

Tác giả: Phạn Đoàn Đào Tử Khống

Nếu Quan gia từng có ý nhận lại Trương Xuân Đình, thì đã không để hắn mang tiếng xấu khắp thiên hạ.

Bởi vậy, rõ ràng là buộc phải làm thế.

“Còn con cờ thứ hai của huynh chính là Trung cung Hoàng hậu. Khi sự thật án Phi Tước được phơi bày, mới biết Thái tử năm xưa không hề liên quan. Lúc đó Tô Quý phi và Hoàng hậu tranh đấu đến sống chết, việc Thái tử mưu nghịch không thể thiếu lời đồn thổi của Tô Quý phi.”

“Huynh tuy nắm Hoàng Thành Ty, nhưng cơ sở còn mỏng. Lúc này Hoàng hậu chính là minh hữu tốt nhất của huynh.”

Trương Xuân Đình dành cho Cố Thậm Vi một ánh nhìn khen ngợi: “Nhưng ta là đao phủ giết con trai bà ấy. Hoàng Thành Ty thanh trừng đảng Thái tử, giữa ta và bà ấy có huyết hải thâm thù.”

Nghe đến đây, Cố Thậm Vi thầm mắng tiên đế một tiếng “lão hồ ly”.

Ông ta sớm đã định sẵn, không muốn Trương Xuân Đình có bất kỳ đồng minh nào, nên mới cố ý để hắn xuống tay với Thái tử.

“Cho nên con cờ thứ hai là Triệu Nghĩa. Nếu ta đoán không lầm, thì đứa nhỏ ấy là con của Thái tử, đúng không?”

“Chỉ như thế, Hoàng hậu mới có thể vực dậy từ sa sút, tạm thời gác bỏ thù xưa mà đứng về phía huynh.”

Chốn triều đình nào có tình thân, tình cảm — tất cả đều là trao đổi lợi ích, công khai hoặc ngấm ngầm.

Nếu không phải vậy, vì sao Hoàng hậu lại chọn đứng về phía Trương Xuân Đình? Bà ấy hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn hổ đấu, ai thắng ai bại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị Thái hậu của bà, chỉ cần tiên đế không phế hậu lúc sinh thời là được.

Mà khi Thái tử mưu nghịch, tiên đế vẫn không phế bà, thì đến giờ càng không lý do gì làm thế.

Vị đế vương bề ngoài nhân nghĩa nhưng bên trong lạnh lẽo vô tình kia, cả đời đều dùng thuật cân bằng quyền lực, giữ bà lại là để kiềm chế nhà họ Tô về sau.

Ánh mắt Trương Xuân Đình nhìn Cố Thậm Vi lúc này càng thêm tán thưởng. Hắn bước xuống long ỷ, ngồi bên nàng như một huynh trưởng bình thường.

“Lòng trắc ẩn thoáng qua năm xưa, không ngờ lại có ngày phát huy tác dụng.”

Trương Xuân Đình vừa kể, vừa cảm thán.

“Triệu Nghĩa là con của một thị thiếp Thái tử, thân phận thấp kém, không được sủng ái, ít ai biết đến. Khi khám xét Đông cung, tiên đế hạ lệnh giết sạch. Ngụy Trường Mệnh vì nhìn thấy bóng dáng mình nơi đứa trẻ, nên cầu xin ta tha cho nó một mạng.”

“Ta nhớ đến mình khi ấy cùng đường, được phụ thân muội cứu giúp. Chỉ vì mềm lòng, ta đã đưa đứa nhỏ ấy đi gửi nuôi.”

“Bây giờ bên ngoài tuyên bố nó là con ta, mẫu thân mất sớm. Không ngờ muội lại đoán ra thân phận nó.”

Cố Thậm Vi nghe vậy, khẽ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ: “Ta thấy Hoàng hậu thân thiết với đứa nhỏ, lại ôm nó ra ngoài, lại nghe Quan gia đòi huynh lập nó làm Thái tử, nên mới suy đoán như vậy.”

Trương Xuân Đình không thể có con, hoàng đế đời kế tiếp tất phải là tông thất họ Triệu.

Tiên đế không cần thiết phải chỉ định một hài đồng chưa chắc sống sót, trừ phi đứa bé đó mang ý nghĩa đặc biệt.

Mà để khiến cả tiên đế lẫn Hoàng hậu đều coi trọng, chỉ có thể là con của Thái tử.

Thấy nàng mày nhíu chặt, Trương Xuân Đình bật cười: “Sao? Lo đứa nhỏ lớn lên oán ta giết cha ruột, rồi mưu phản? Muội nghĩ ta sẽ sợ sao?”

Cố Thậm Vi sửng sốt, rồi cũng bật cười theo.

“Không sợ.”

Trương Xuân Đình nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng. Hắn cầm lấy một miếng bánh hoa quế, chậm rãi thưởng thức.

“Lý Tam Tư sẽ nắm Điện Tiền Ty, còn muội hãy làm Hoàng Thành Sứ.”

Trương Xuân Đình nói, ánh mắt có chút xa xăm: “Muội còn nhỏ, không cần vội thành thân… cứ để Hàn ngự sử sốt ruột đi.”

Quả nhiên, Hàn Thời Yến sốt ruột thật.

Khi Cố Thậm Vi bước ra khỏi cửa cung, liền bắt gặp ngay hình bóng Hàn Thời Yến đang ngóng trông trong ánh chiều tà, ánh mắt như muốn nhìn thấu tận chân trời.

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

Chắc hẳn hắn vừa rời khỏi Ngự sử đài, trên người vẫn khoác quan bào, đứng bên cạnh xe ngựa, nhón chân nhìn về phía cung môn. Trong khoảnh khắc trông thấy nàng, mắt hắn liền sáng rỡ.

“Cố thân sự, rốt cuộc nàng cũng ra rồi! Nếu còn chậm thêm chút nữa, công tử nhà chúng ta sắp hóa thành ‘tảng đá ngóng thê nhón chân’ mất rồi! Bao nhiêu vị đại nhân đi ngang cũng phải vòng đường khác, sợ hắn lại chuẩn bị vạch tội ai!”

Nghe hắn líu lo, Hàn Thời Yến quay đầu trừng mắt với Trường Quan, “Ngươi về trước đi!”

Trường Quan còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt dọa người của Hàn Thời Yến, đành lè lưỡi đánh xe rời đi.

Đợi người đi rồi, Hàn Thời Yến cảm thấy không khí xung quanh như cũng trở nên ngọt ngào hơn, “Cố thân sự, hay là chúng ta cùng đi bộ về nhé?”

Cố Thậm Vi buồn cười gật đầu, “Hàn ngự sử đã cho xe đi rồi, không đi bộ thì làm gì? Chẳng lẽ ta cõng chàng?”

Vừa nghe vậy, Hàn Thời Yến lập tức ngồi xổm xuống trước mặt nàng, “Ta cõng nàng.”

Cố Thậm Vi lập tức đỏ mặt, liếc mắt thấy đám thị vệ ở cửa cung đang nhịn cười, mắt không ngừng liếc sang bên này, nàng có chút ngượng ngùng.

“Chàng không sợ ngày mai cả Biện Kinh đều đồn rằng chàng hành vi bất nhã sao?”

“Ta cõng nương tử nhà ta, có gì mà không phải đạo?”

Cố Thậm Vi khẽ ho, “Ai là nương tử nhà chàng? Quan gia vừa nói, bảo ta không cần vội thành thân…”

Nói thì nói vậy, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng nhảy lên lưng Hàn Thời Yến.

Hàn Thời Yến bị siết tới nỗi thở không nổi, vội vàng đứng thẳng, đỡ nàng lên cao hơn, “Cố thân sự, tay buông lỏng một chút.”

Cố Thậm Vi cuống quýt buông tay, “Haha, ta quen khóa cổ rồi! Quên mất, quên mất…”

Hàn Thời Yến cảm thấy dễ thở hơn, từ tốn cõng nàng bước đi. Lúc đầu cả hai còn có chút gượng gạo, nhưng chẳng mấy chốc đã tự nhiên trở lại. Cổng cung lúc này vắng vẻ, thi thoảng chỉ có vài cỗ xe ngựa lướt nhanh qua.

“Đợi quốc tang qua đi, ta sẽ đến phủ cầu thân. Tất cả những gì ta có đều dâng hết làm sính lễ cho nàng. Sau này ta thành kẻ tay trắng, phải dựa vào nương tử nuôi nấng.”

Cố Thậm Vi nghe hắn lại nói chuyện này, liền từ trên lưng hắn nhảy xuống, bước đến bên cạnh nắm lấy tay hắn lắc lắc.

Nàng nghiêng đầu, nhìn Hàn Thời Yến bên cạnh.

“Ta và chàng, giống như Hoàng Thành Ty với Ngự sử đài, là đối thủ xứng tầm, là bằng hữu sát cánh.”

“Ta không cần chàng phải tự hạ mình, cứ như bây giờ là tốt rồi…”

Nói rồi, nàng nâng đôi bàn tay đang mười ngón đan xen giữa hai người lên.

“Ừ, một đời.”

“Xin hỏi, có phải là Hàn ngự sử của Ngự sử đài cùng Cố thân sự của Hoàng Thành Ty không? Dân phụ tên Mạnh Quế Chi, mang theo nỗi oan, nghe đồn nhị vị đại nhân trên trừng gian thần dưới trị tiểu nhân, đặc biệt lên kinh cáo trạng.”

Trên con đường lát đá xanh, một phụ nhân mặc thường y quỳ thẳng nơi đó.

Hai tay bà nâng cao tờ trạng đỏ rực — đó là máu viết thành thư.

“Xin hai vị đại nhân minh xét, rửa oan cho dân phụ!”

Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến nhìn nhau một cái, cùng bước tới đỡ lấy Mạnh Quế Chi…

Cuộc đời của họ, vẫn còn rất dài…

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top