Cuối cùng, chính tiếng cười nhẹ của La Tuyết Tình đã phá tan sự im lặng nặng nề ấy.
Nàng đầy cảm khái nhìn Vân Sương, nói: “Quả là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, Liên Tâm bị bại lộ cũng không oan.
Phải, lần này ta mất tích là do ta và Liên Tâm cùng nhau sắp đặt.”
Nói đến đây, nàng không kìm được bật ra một tiếng cười chua chát, đưa tay khẽ đặt lên ngực, dừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Ta từng nghĩ, phu quân của ta là người một lòng một dạ, có thể cùng ta đi đến đầu bạc răng long. Nhưng hóa ra, hắn lại là kẻ giả dối khiến người ta ghê tởm đến như vậy!
Ban đầu, ta chỉ là nghi ngờ.
Vào cuối tháng trước, Phạm Hữu Lương nói phải thức đêm đối sổ ở tiệm vải, không về nhà. Lúc ta chuẩn bị y phục cho hắn, đưa ra hai bộ — một bộ màu lam, một bộ màu lục — hỏi hắn chọn bộ nào. Hắn do dự chốc lát, rồi tỏ vẻ thờ ơ bảo chọn bộ màu lam, nói chỉ là đi đối sổ thôi, mặc gì cũng được.
Chính khoảnh khắc do dự ấy khiến ta để tâm. Trước kia, khi ta chọn quần áo cho hắn, hắn chưa bao giờ để ý, lúc nào cũng dịu dàng bảo: ‘Ta mặc gì nàng chọn cũng là thích hợp nhất.’
Hắn vốn không phải là người sẽ do dự như vậy.
Vì thế, ta để ý hơn một chút, bảo Liên Tâm đưa tiễn hắn ra cửa. Liên Tâm quay về nói, lúc đi ngang qua hồ trong sân, hắn cúi đầu soi bóng nước, rồi khẽ vuốt tóc mái.”
Ánh mắt Phạm Hữu Lương đột nhiên mở lớn, không thể tin nổi: “Chỉ vì vậy… mà nàng nghi ngờ ta… có người bên ngoài?! Rồi còn lập mưu thử ta như thế này?!”
Mọi người: “……”
Thoáng chốc không ai phân biệt nổi, rốt cuộc La nương tử lợi hại hơn, hay Vân nương tử lợi hại hơn.
La Tuyết Tình cười lạnh: “Đương nhiên không chỉ vì thế. Nhưng Phạm Hữu Lương, chúng ta là phu thê bao năm, sớm chiều kề cận. Những chi tiết khiến ta không thoải mái như vậy, không phải chỉ xảy ra một lần! Chỉ là chúng ta lớn lên cùng nhau, bình thường ngươi đối xử với ta dịu dàng chu đáo, những chi tiết ấy ta đều tự thuyết phục mình rằng ta đa nghi, nghĩ quá.
Nhưng từ sau khi phụ thân ta qua đời, ta luôn có cảm giác hoang mang, không còn chỗ dựa. Những chi tiết ấy mỗi lần lặp lại, như từng cây kim châm vào tim ta! Sau lần nghi ngờ đó, ta thức trắng cả đêm, và ta biết — ta không thể để mặc cảm giác này tiếp diễn nữa! Phụ thân không còn, ta phải học cách bảo vệ chính mình!
Ngươi là kẻ thận trọng, nếu ta vẫn kề cận bên cạnh, chắc chắn ngươi sẽ hết sức đề phòng, không dễ để lộ sơ hở!
Cho nên, ta quyết định — ‘mất tích’.
Quả nhiên, hôm đó nha môn đến lục soát, tên tiểu bộ khoái họ Dương liên tiếp chất vấn ngươi, ngươi liền luống cuống. Ngay trong đêm, ngươi đã cho người đến khách điếm Di Viên như kẻ trộm.
Ngươi đúng là vẫn cẩn thận như mọi khi, dù đã hoảng loạn, vẫn không để người hầu thân tín như Trường Bình đi, mà sai một người bất kỳ trong phủ, lấy cớ có hẹn ở trà quán gần khách điếm, vì chuyện ta mất tích nên không thể đến, nhờ đưa thư cho người hẹn.
Tối đó, có một tỳ nữ bước vào trà quán, cầm lấy bức thư rồi vào thẳng khách điếm Di Viên!
Nếu không phải ta đã dặn lũ tiểu khất cái trong huyện — rằng sau khi ta mất tích, bất cứ ai rời khỏi La phủ cũng phải theo sát — thì sao có thể phát hiện ra người đàn bà kia của ngươi?!
Ha ha ha! Châm chọc biết bao! Người phu quân tốt của ta, người từng hứa trước mặt cha ta rằng đời này chỉ có mình ta, người từng nhìn ta mà nói ‘chỉ muốn đầu bạc răng long với nàng’ — lại nuôi nhân tình bên ngoài, ngay dưới mí mắt ta, suốt năm năm trời!”
“Ngươi không biết đúng không? Từ khi rời khỏi La gia, ta đã giấu tên ở tại khách điếm này, tìm cơ hội lấy được chiếc khăn tay của người đàn bà kia. Chiếc khăn được phát hiện hôm qua trong phòng, chính là ta nhờ Liên Tâm đặt vào! Ta chính là muốn để tất cả mọi người nhìn thấy bản mặt thật của ngươi!”
Nói đến đây, La Tuyết Tình cũng không nén được cảm xúc, tay phải siết lấy vạt áo trước ngực, vẻ mặt đau đớn lẫn căm hận.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Liên Tâm vội vàng đỡ lấy nàng, khẽ vuốt lưng an ủi, nước mắt lưng tròng: “Nương tử, người đừng xúc động… Tên họ Phạm kia, loại người phản bội tệ bạc như thế, nhất định sẽ xuống địa ngục! Người xem, chẳng phải hắn đang cuống cuồng đến mức giết luôn nhân tình rồi sao? Hắn lần này chắc chắn tiêu đời rồi!”
Phạm Hữu Lương còn chưa hoàn hồn, đã tức tối nhảy dựng lên: “Ai nói là ta giết người?! Ngươi đừng nói bậy!”
“Không phải ngươi thì là ai?!”
Liên Tâm trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, giận dữ quát: “Trong chuyện này, kẻ làm chuyện đáng xấu hổ chỉ có mình ngươi! Nhất định là vì ngươi sợ bị bại lộ, hoảng loạn, mới ra tay tàn độc giết người!”
“Ta không có!”
Phạm Hữu Lương giờ thì hoàn toàn hoảng loạn, lắp bắp: “Trân nương dù sao cũng đã theo ta bao năm, ta… ta sao có thể làm ra chuyện súc sinh như vậy! Rõ ràng… rõ ràng lúc Trân nương chết, La nương tử và Trần Hạo cũng đang ở trong khách điếm! Dựa vào đâu mà các người cứ nói là ta giết người?!”
Liên Tâm như thể vừa nghe thấy chuyện hoang đường nhất thiên hạ, trừng mắt: “Họ Phạm, ngươi còn lương tâm không? Ngươi nói vậy… chẳng phải đang vu cho nương tử nhà ta giết tình nhân của ngươi sao?! Nương tử ta giết nàng ta để làm gì? Ngươi có được hôm nay là nhờ vào công lao của A lang và nương tử nhà ta. Giờ nương tử đã nhìn rõ bản mặt ngươi, lại có bằng chứng ngươi nuôi thiếp bên ngoài, chỉ cần công bố, ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi La phủ, bẽ mặt mà thôi!
Lúc đó, sản nghiệp nhà họ La vẫn là của nương tử ta! Nàng muốn thì có thể chọn mười, tám người làm rể cũng chẳng sao!
Nương tử ta phải điên mới tự hủy tiền đồ chỉ vì ngươi!”
“Ngươi…!”
Phạm Hữu Lương bị Liên Tâm mắng đến nhe răng trợn mắt, không thể phản bác, đành quay đầu, chuyển mũi dùi sang Trần Hạo, giọng đầy thù hằn: “Không phải nàng ấy, thì chính là tên họ Trần này! Hắn từ nhỏ đã thèm khát Tuyết Tình, ta cưới nàng ấy rồi, hắn liền luôn tìm cách hãm hại ta! Chắc chắn hắn biết chuyện ta có người bên ngoài, ôm hận trong lòng, mới cố tình giết Trân nương rồi vu oan cho ta!
Phải rồi! Là có người cố tình hãm hại ta!”
Hắn trông chẳng khác nào kẻ điên, lại chỉ tay sang La Tuyết Tình.
“Nếu vậy, thì cả nương tử nhà ngươi cũng có động cơ giết người!”
Liên Tâm thấy hắn điên cuồng muốn kéo La Tuyết Tình xuống nước, tức đến suýt mắng tiếp, nhưng La Tuyết Tình chỉ khẽ lắc đầu ngăn lại, đặt tay đang ôm ngực xuống, cười lạnh: “Phạm Hữu Lương, nhìn ngươi bây giờ thật thảm hại. Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì làm như vậy?
Ta không giết người, và ta tin Trần Hạo cũng không phải hung thủ.
Nhưng tất cả những điều này… không phải do chúng ta phán định.”
Nói rồi, nàng quay sang Đinh huyện lệnh, nhẹ nhàng hành lễ: “Dân phụ tin tưởng nha môn, tin rằng các vị quan gia nhất định sẽ điều tra rõ ràng, tìm ra hung thủ thực sự.”
Đinh huyện lệnh cuối cùng cũng thấy có người hiểu lễ nghi, quan trọng hơn là — nàng còn biết ai mới là người làm chủ nơi này!
Lòng đầy cảm kích, ông liền ưỡn thẳng lưng, gật đầu nghiêm túc: “La nương tử cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối không để oan sai, cũng không tha kẻ ác!”
Nói xong, ông quay lại, trầm giọng quát: “Các ngươi, qua đây cả đi — chúng ta cùng tổng hợp lại tình hình vụ án!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.