Đinh huyện lệnh lúc này đã hoàn toàn rối loạn.
Không đúng, vậy rốt cuộc hung thủ là ai mới được chứ!
Vân Sương nhìn Trần Hạo một cái, nhẹ giọng nói: “Trần lang quân, ta không phải không hiểu tâm tình của ngươi, nhưng… sự thật chính là sự thật. Hơn nữa, ngươi làm như vậy, La nương tử cũng sẽ không lấy đó mà vui mừng đâu.
Khi ngươi lên lầu, hẳn đã bắt gặp La nương tử vội vàng rời đi phải không? Khi ấy, trong lòng ngươi đã mơ hồ đoán ra, biết rằng chuyện này có liên quan đến La nương tử rồi.”
Thân thể Trần Hạo khẽ run, nhưng vẫn khàn giọng nói: “Lúc nữ nhân kia chết, ngươi không có mặt tại hiện trường! Dựa vào đâu mà khẳng định điều ngươi nói là sự thật…”
“Bởi vì, điều ta nói, đều dựa trên chứng cứ.”
Vân Sương điềm đạm đáp: “Trên cổ Hà nương tử có vết hằn của dây lưng, còn có mười vết cào do nàng giãy giụa tự để lại, trong đó có vài vết sâu đến nỗi đã xước cả da thịt.
Điều này chứng tỏ, hung thủ không thể trong chớp mắt đã giết chết Hà nương tử, mà thậm chí còn phải mất một khoảng thời gian tương đối dài.
Mà Trần lang quân…”
Nàng khẽ mím môi, nói tiếp: “Ngươi thân thể cường tráng, lại từ nhỏ đã luyện võ. Nếu do ngươi ra tay, Hà nương tử sao có thể vùng vẫy lâu như vậy?”
Tôn ngỗ tác nghe vậy, lập tức bước ra nói: “Vị nương tử này nói không sai. Từ dấu vết trên cổ người chết có thể thấy, trước khi chết, xác thực đã có một đoạn thời gian chống cự giãy giụa.
Điều này đủ để chứng minh, hung thủ khí lực không lớn, cần tốn sức một hồi mới có thể siết chết người.”
Trần Hạo đã hoàn toàn cứng đờ, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Phía sau hắn, bỗng vang lên tiếng cười khẽ của La Tuyết Tình. Nàng chầm chậm bước đến trước mặt Trần Hạo, hơi ngẩng đầu, đôi mắt vẫn trong trẻo sáng ngời, chăm chú nhìn Vân Sương, bỗng giơ tay lên nói: “Đa tạ Vân nương tử đã giúp ta tìm lại chiếc khóa bình an. Vừa rồi, khi ngươi bất ngờ đi xuống dưới lầu, ta đã có linh cảm, ngươi hẳn là đi tìm chiếc khóa ấy.”
Những lời này, không nghi ngờ gì nữa, chính là đã tự thừa nhận tội danh giết người của mình.
Trần Hạo đau đớn kêu lên: “Tuyết Tình!”
Vân Sương và nàng lặng lẽ đối mặt trong chốc lát, khẽ thở dài một tiếng nói: “Xin lỗi, La nương tử, chiếc khóa bình an này là chứng cứ then chốt trong vụ án, ta không thể trả lại cho nàng.”
Sắc mặt La Tuyết Tình dường như ngẩn ngơ trong thoáng chốc, rồi thu tay lại, mỉm cười nhạt nói: “Vậy cũng tốt, ta cũng không muốn nó đi theo ta tới nơi ta sắp đến. Ta tin, quan phủ nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt…”
“Nương tử! Người đừng như vậy!”
Liên Tâm rốt cuộc cũng hồi thần lại, khóc òa nhào tới, nghẹn ngào nói: “Chắc chắn là có điều gì đó nhầm lẫn… Nương tử… mấy hôm trước còn nói với nô tỳ rằng, đợi đuổi được tên tiểu nhân Phạm Hữu Lương đi, sẽ… sẽ dẫn theo nô tỳ, đến chốn non xanh nước biếc, bốn mùa như xuân là Vân Châu nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, tiện thể… tiện thể chọn lấy một vị tân lang quân mới mà…
Sao nương tử có thể là hung thủ giết người được!”
La Tuyết Tình nhất thời không biết phải đáp lời nàng ra sao, chỉ nhẹ nhàng rũ mắt xuống.
Ngay lúc này, Dương Nguyên Nhất đột nhiên từ bên ngoài xông vào, vẻ mặt đầy hưng phấn như thể hắn thuộc về một thế giới hoàn toàn khác với bầu không khí nặng nề trong sảnh. Trên tay hắn cầm một chiếc hộp sơn son nạm trai được chạm khắc tinh xảo, hớn hở nói: “Vân nương tử! Ta tìm được rồi! Tìm được rồi!”
Tiểu Điệp không xa đó vừa nhìn rõ vật trong tay hắn, sắc mặt liền đại biến: “Ngươi… ngươi lấy chiếc hộp này từ đâu ra! Hơn nữa… sao ngươi biết được chìa khóa giấu ở đâu!”
Chỉ thấy chiếc hộp trong tay Dương Nguyên Nhất treo một chiếc khóa nhỏ tinh xảo, nhưng lúc này, khóa ấy đã được mở ra.
Hắn đưa hộp cho Vân Sương, rồi quay đầu lại đắc ý nói: “Chuyện này có gì khó! Tìm chứng vật là bản lĩnh cơ bản của bổ khoái chúng ta. Chỉ cần thứ đó còn trong phòng, thì đừng mong lọt khỏi mắt tiểu gia!
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Chỉ là… chủ nhân của chiếc hộp này giấu kỹ thật đấy, vậy mà lại bọc kín nó trong tầng tầng lớp lớp y phục. Tìm ra nó cũng khiến ta tốn không ít công sức.
Còn về việc mở khóa…”
Hắn cười hì hì, giơ lên một cây ngân châm trong tay, “Ta – Dương Nguyên Nhất hành tẩu giang hồ bao năm, sao lại không có chút tuyệt kỹ riêng chứ!”
Mấy tuyệt kỹ trộm vặt này thì có gì đáng khoe chứ?!
Mọi người trong sảnh ai nấy đều mang vẻ mặt cạn lời, nhưng cũng không khỏi tò mò cực độ về thứ được cất trong chiếc hộp ấy.
Hà nương tử đã cất nó kỹ càng, lại còn khóa lại, không cần đoán cũng biết – trong đó nhất định chứa đựng một bí mật lớn!
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Vân Sương đã mở chiếc hộp ra, cẩn thận xem xét một lượt.
Sau đó, nàng thuận tay đưa chiếc hộp cho Đinh huyện lệnh – người đang tò mò ghé sát lại, rồi quay sang La Tuyết Tình, nói: “La nương tử, ta vừa rồi từng nói, lần này ngươi ra tay là do nhất thời xúc động. Mà ngươi sinh ra ý định giết người, chính là vì… đã nghe thấy một điều gì đó đủ để đảo lộn tâm trí ngươi, phải chăng là vậy?
Hôm qua, khi ta đến La phủ, từng nghe Lý tổng quản nói rằng, hai năm cuối đời của La lão gia, rõ ràng tinh thần ngày càng tốt, thân thể cũng chuyển biến tích cực, nhưng chẳng hiểu sao lại đột nhiên bệnh tình chuyển nặng, thuốc thang vô hiệu.
Khi ấy, trong lòng ta đã dấy lên nghi ngờ – cái chết của La lão gia, e rằng không hoàn toàn là do bệnh tật, mà là có nguyên nhân do con người gây nên!”
Cả sảnh đường đều sững sờ kinh hãi.
Ngay cả Trần Hạo và Liên Tâm – hai người trước đó vẫn luôn giận dữ nhìn Vân Sương, giờ cũng không khỏi hiện vẻ hoảng hốt, khó tin.
Chỉ có Phạm Hữu Lương, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, môi mấp máy nói: “Ngươi… ngươi đang nói bậy gì thế! Nghĩa phụ lúc trẻ vì làm ăn mà lao lực quá độ, tích tụ bệnh tật đầy người, ông ấy là vì trọng bệnh mà qua đời! Việc này, người quen biết nghĩa phụ đều rõ cả…”
“Phải rồi…”
La Tuyết Tình đột nhiên bật cười – một tiếng cười trầm thấp như vọng từ u minh địa phủ, khiến ai nghe cũng lạnh cả sống lưng, “Ai ai cũng nói, phụ thân ta là vì bệnh cũ mà qua đời! Vì thế, ta chưa từng nảy sinh chút nghi ngờ nào! Càng chưa bao giờ nghĩ đến… cái chết của phụ thân ta, lại do chính kẻ đầu ấp tay gối mà ta từng tin tưởng gây nên!
Cho đến đêm qua, khi ta dạo bước thư giãn ở hậu viện khách điếm, vô tình gặp phải Hà Trân Trân và tỳ nữ của ả cũng xuống hậu viện hóng mát! Giống như mấy ngày nay, ta theo bản năng trốn đi, có lẽ vì tưởng hậu viện không có ai, nên hai chủ tớ kia lại bắt đầu bàn chuyện phụ thân ta mất!
Khi ấy, Hà Trân Trân vẫn còn oán trách Phạm Hữu Lương là kẻ nhút nhát vô dụng, chỉ vì phu nhân mất tích mà không dám đến gặp ả! Ả còn nói… ta mất tích chẳng phải là chuyện tốt sao? Đỡ cho ả và Phạm Hữu Lương phải tự tay động thủ! Chỉ tiếc cho số thuốc quý mà ả nhờ người mang từ Vĩnh Châu về!
Ả còn nói… tuy loại thuốc lần này khác với thứ đã hại chết phụ thân ta năm xưa, nhưng đều là dược liệu từ Vĩnh Châu. Phụ thân ta và ta – cha con cùng quê Vĩnh Châu, lại cùng chết vì dược vật Vĩnh Châu, suy cho cùng, cũng là… ý trời…”
Tuy rằng từ lời nói vừa rồi của Vân Sương, mọi người đều đã lờ mờ đoán ra cái chết của La lão gia có liên quan đến đôi cẩu nam nữ kia.
Thế nhưng mức độ độc ác của hai kẻ đó… vẫn vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Tất cả ánh mắt trong sảnh liền như những lưỡi dao sắc lạnh, đồng loạt đổ dồn về phía Phạm Hữu Lương.
“Nói… nói xằng bậy! Hoàn toàn bịa đặt!”
Khuôn mặt Phạm Hữu Lương đã xanh mét, gầm nhẹ nói: “Đó chỉ là lời nói một phía của ngươi! Ai biết được có phải vì không cam chịu bị trừng phạt mà ngươi cố tình vu khống ta! La Tuyết Tình, ta với ngươi là vợ chồng bao nhiêu năm, hôm nay ta mới nhận ra, lòng dạ ngươi lại độc ác đến vậy!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.