Tóc búi của Vân Sương đã bị Ngô tẩu tử kéo rối loạn cả lên, một nửa tóc đã xõa ra, một nửa vẫn lỏng lẻo buộc lấy. Rõ ràng là vô cùng chật vật, nhưng cả người nàng lại đứng thẳng tắp, giọng nói vang dội hữu lực, vô tình tỏa ra một khí thế khiến người khác không dám khinh nhờn.
Ngô tẩu tử đang trong trạng thái điên loạn cũng bị nàng trấn áp phần nào, nhưng nỗi đau mất con vẫn là thứ chiếm thế thượng phong. Chẳng mấy chốc, bà ta ôm lấy bụng bị đá đau, gào to: “Gì mà tư hình! Ngươi hại chết con gái ta! Ta có giết ngươi cũng đáng! Ngươi còn dám đánh ta…”
“Ta trái lại thật muốn biết, từ khi nào án mạng ở huyện Sơn Dương không cần huyện nha xử lý, lại có thể tùy tiện báo thù riêng như vậy?”
Một giọng nam trầm lạnh, không lớn nhưng lại dễ dàng đè bẹp tiếng hét của Ngô tẩu tử, đột nhiên vang lên. Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy đám người Đinh huyện lệnh đã đến nơi.
Nhưng người đi đầu không phải Đinh huyện lệnh, mà là một nam tử cao lớn, khuôn mặt sắc như dao khắc, khí thế nghiêm nghị khiến người không dám nhìn thẳng – một vị nam tử tuấn lãng.
Vân Sương hơi ngẩn ra, giây tiếp theo liền thấy ánh mắt người kia đảo qua nàng, dừng lại một chớp mắt rồi lại rời đi.
Chính là Giang Tiếu – người mà sáng nay nàng vừa gặp.
Sao hắn lại ở đây?
Bên cạnh Giang Tiếu, còn có Ngô Khởi và Nghiêm Phương. Lúc này, Nghiêm Phương lộ vẻ lo lắng nhìn nàng, còn ánh mắt của Ngô Khởi thì phức tạp vô cùng.
Nhưng hiện giờ, Vân Sương không có tâm tư để truy xét điều đó.
Lúc này, trưởng thôn Hoàng mới nhận ra người trước mặt là ai, mặt mày không giấu được vẻ khiếp sợ, lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân bái kiến Tổng binh! Không biết Tổng binh giá lâm, có điều sơ suất, xin… xin Tổng binh thứ tội!”
Lão Hoàng thôn trưởng mới chỉ gặp Giang Tổng binh hai lần, mà lần nào cũng cách xa cả đoạn, vì vậy phải mất một lúc mới xác định người trước mặt thực sự là Giang Tổng binh!
Giang Tổng binh… lại tới thôn nhỏ của họ!
Những người khác cũng kinh ngạc trợn mắt, vội vàng quỳ rạp xuống theo trưởng thôn, hoảng hốt hô: “Tiểu nhân… tiểu nhân bái kiến Tổng binh!”
Với đám quân hộ như họ, địa vị của Giang Tổng binh chẳng khác gì một vị hoàng đế cát cứ một phương!
Vân Sương hơi ngập ngừng, đang định cùng mọi người hành lễ, thì Giang Tiếu bỗng liếc nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Tất cả đứng dậy đi. Đinh huyện lệnh nói vụ án này có thể liên quan đến thát tử nước Kim Mông, nên ta mới qua đây xem.”
Sắc mặt Ngô thị lập tức biến đổi, vội vàng quỳ bò lên trước, vừa khóc lóc vừa lớn tiếng nói: “Bẩm Tổng binh, sao có thể dính dáng gì đến nước Kim Mông! Rõ ràng là… rõ ràng là con tiện nhân Vân Sương hại chết con gái dân phụ! Cầu xin Tổng binh chủ trì công đạo cho dân phụ!”
Vừa nói, bà ta vừa hung dữ lườm Vân Sương.
Vân Sương lạnh lùng cười, cũng quay người hành lễ với Giang Tiếu, nói rõ ràng: “Tổng binh, đây là vu khống. Dân phụ không rõ Liễu nương tử xảy ra chuyện khi nào, nhưng từ hôm kia, dân phụ đã lên huyện thành, mà trước hôm dân phụ đi, Liễu nương tử vẫn còn khỏe mạnh. Hành tung của dân phụ hai ngày nay đều có người làm chứng có thể xác nhận…”
Ngô thị lập tức căm hận gào lên: “Ngươi đâu cần tự mình ra tay! Nhất định là ngươi sai gian phu, hoặc thuê người… Dù sao thì, con gái ta đã dùng máu viết tên ngươi trên y phục rồi, không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa!”
Viết tên nàng bằng máu?
Vân Sương khẽ nhíu mày.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Lúc này, Giang Tiếu thu hồi ánh mắt đang đặt trên người nàng, lạnh giọng nói: “Vụ án này, bất kể là ai làm, quan phủ tất sẽ điều tra rõ ràng. Trước khi chưa tra ra chân tướng, bất kỳ ai cũng không được tự ý tư hình! Không được cản trở việc quan phủ phá án!”
Vừa nói, đôi mắt đen thẫm như mực của hắn liền quét về phía Ngô thị.
Ngô thị vốn đang định tiếp tục chửi bới Vân Sương, bỗng run lên một cái, lập tức không dám nói gì nữa.
Đinh huyện lệnh nghe xong, liền vội vã tiến lên hỏi: “Thi thể ở đâu?”
Một đám người từ từ dạt ra, để lộ ra một con đường nhỏ dẫn đến cuối rừng, nơi đó, dưới gốc một gốc đại thụ, có một nữ tử đang nằm bất động, không chút hơi thở.
Lúc này trời đã tối mịt, nhờ ánh sáng leo lét từ những ngọn đuốc xung quanh cùng chút tàn quang sót lại của hoàng hôn, có thể nhìn rõ người nằm đó chính là Liễu Phái Nhi. Trên người nàng mặc chiếc váy vải màu vàng nhạt đã rách tơi tả, nửa thân trên gần như nhuộm đỏ bởi máu, tựa như vừa tắm qua huyết lệ. Phần dưới của váy tuy đỡ hơn đôi chút, nhưng cũng lấm lem những vết máu loang lổ.
Đặc biệt, phần máu dưới hạ thân nàng ta tập trung rõ rệt ở chỗ kín, chẳng cần nhìn kỹ cũng đủ biết nàng từng phải trải qua chuyện gì.
Đôi mắt nàng vẫn mở trừng trừng, trong ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn, trông vừa đáng sợ, vừa bi thảm đến cực điểm.
Đinh huyện lệnh bước nhanh lên phía trước, càng tới gần càng có thể nhìn rõ, thân trên của nữ tử bị máu nhuộm đẫm chính là do máu từ ngực tuôn ra. Khu vực gần tim là một đống hỗn độn máu thịt, vải vóc rách nát quấn lấy nhau, ở chính giữa là một lỗ thủng to bằng bàn tay, lòi cả huyết nhục.
Phần lỗ thủng ấy, rõ ràng là một khoảng trống rỗng —— trái tim của nạn nhân đã bị móc ra ngoài!
Cảnh tượng quá mức kinh hoàng khiến mấy vị bộ khoái nhìn thấy đều nhịn không được mà bịt miệng, có người còn buồn nôn đến suýt nôn ra.
Dương Nguyên Nhất lập tức nói: “Thi thể này, giống y hệt thi thể nạn nhân ở thôn Tằng gia mấy hôm trước!”
Sắc mặt Đinh huyện lệnh lạnh như băng, không nói một lời, chỉ gọi nhanh Tôn ngỗ tác đi cùng lên giám nghiệm.
Trong khi Tôn ngỗ tác đang khám nghiệm, Đinh huyện lệnh tiếp tục cẩn thận quan sát tử thi. Chợt ông ta phát hiện, ở mảnh vải rách tả tơi nơi đùi phải của thi thể, dường như có một chữ viết bằng máu, nét bút xiêu vẹo lệch lạc, chưa viết xong, nhưng chỉ còn thiếu một nét cuối cùng.
Hiển nhiên đó là —— chữ “Vân”!
Đinh huyện lệnh lập tức xoay người, gọi trưởng thôn Hoàng tới, hỏi: “Trong thôn các ngươi, có bao nhiêu người họ Vân, hoặc trong tên có chữ Vân?”
Trưởng thôn Hoàng còn chưa kịp đáp, Ngô tẩu tử đã gào lên: “Trong thôn ta chỉ có một người họ Vân, chính là con tiện nhân Vân Sương kia! Còn ai có tên mang chữ ‘Vân’ thì đếm đi đếm lại cũng chỉ có ba người! Một đứa là đại nha đầu nhà họ Hoàng Tam, đã gả qua làng khác từ lâu rồi! Một đứa là lão Cửu nhà họ Hứa, năm nay mới có mười hai tuổi! Còn một người là bà lão đã ngoài năm mươi!
Trong mấy người này, chỉ có con tiện nhân Vân Sương là hay chọc ghẹo con gái ta nhất! Ta biết ngay là ả ganh tị với con ta còn là gái tân, ganh tị con ta có người muốn cưới, ganh tị con ta có thể gả vào Tào gia, nên mới… mới…”
Cái lối ăn nói đổi trắng thay đen này, đến mức Vân Sương nghe mà cũng phải bật cười lạnh.
Chưa kịp nàng lên tiếng, thì tiếng mắng giận dữ của Hoa tẩu tử đã vang lên: “Ngô tẩu tử, Phái Nhi… bị hại, tất cả chúng ta đều rất đau lòng, ai ai cũng mong tìm ra hung thủ. Nhưng chuyện đó không thể là cái cớ cho ngươi tùy tiện vu oan giá họa! Sương nương khi nào từng chủ động gây sự với Phái Nhi? Không phải ngươi và Phái Nhi ngày nào cũng nhìn người ta không thuận mắt, cố ý gây chuyện sao?! Chuyện này cả thôn đều biết, há để ngươi ngậm máu phun người?!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.