Đinh huyện lệnh quay đầu nhìn Vân Sương, dường như không lấy gì làm lạ khi nàng đuổi theo, hỏi: “Sao chỉ có một mình Vân nương tử? Tổng binh đâu?”
Vân Sương ngẩn ra, lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào Giang Tiếu đã biến mất không dấu vết.
Nàng lạ lùng liếc nhìn Đinh huyện lệnh: “Giang tổng binh đi đâu, sao lại hỏi ta?”
Đây lẽ nào là chuyện nàng phải biết?
“Cũng phải.”
Đinh huyện lệnh vuốt chòm râu, nói: “Chỉ là cả buổi tối nay, Vân nương tử vẫn đi sát sau chúng ta, mà tổng binh thì bám theo Vân nương tử phía sau. Theo phản xạ, ta nghĩ lẽ ra giờ cũng phải thấy tổng binh mới đúng.
Thôi vậy, không nói chuyện đó nữa, tổng binh là người bận trăm công nghìn việc, hẳn là sớm đã quay về vệ sở rồi.
Vân nương tử đuổi theo, hẳn là vì chuyện vụ án?”
Vân Sương đáp: “Đúng vậy. Không giấu gì các vị, ta có linh cảm, chữ viết trên áo của Liễu nương tử quả thực là nhắm vào ta, nhưng ta tuyệt đối không hề liên quan đến cái chết của nàng ấy. Ta lo rằng…”
Dương Nguyên Nhất vừa rồi thực ra cũng nghĩ đến điều này, giờ không nhịn được cau mày: “Hiện tại xem ra, cả hai nữ tử bị hại đều là những phụ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp trong thôn, Vân nương tử cũng thuộc dạng như vậy. Ta không rõ vì sao Liễu nương tử lại viết chữ ấy, nhưng nếu đó là một sự ám chỉ nào đó, hay do hung thủ vì chuyện này mà để mắt đến Vân nương tử, thì quả thật là chuyện lớn rồi!”
Vân Sương gật đầu, ánh mắt trầm xuống: “Xem tình hình hiện nay, hung thủ gây án có quy luật riêng của hắn, người mà hắn chọn đều có điểm chung. Dù ta chưa thể xác định rõ tiêu chí lựa chọn của hắn là gì, nhưng về mặt bề ngoài, ta quả thực phù hợp với mẫu người mà hắn nhắm đến.
Ta không phải hạng người ngồi yên chờ chết, Đinh huyện lệnh, ta mong được cùng huyện nha điều tra vụ án này.”
Đinh huyện lệnh còn chưa kịp lên tiếng, Dương Nguyên Nhất đã hưng phấn không thôi: “Vân nương tử bằng lòng giúp đỡ, chúng ta cầu còn chẳng được!”
Đinh huyện lệnh lập tức lườm hắn một cái, dù ông cũng thừa nhận năng lực của Vân Sương, nhưng vẫn không nhịn được mà ra vẻ khó xử: “Vân nương tử tuy từng phá được vụ án nhà họ La, nhưng khi ấy là nhờ Phạm Hữu Lương đã dán cáo thị tìm người.
Vụ này rõ ràng là án mạng liên hoàn, mức độ nguy hiểm không thể so sánh, nếu Vân nương tử muốn tham gia…”
Vân Sương đột nhiên mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Ta vừa rồi vẫn theo các vị điều tra, tuy chưa thể kết luận gì, nhưng có một điều, ta có thể chắc chắn — vụ án của Tằng nương tử, không phải lần đầu hung thủ ra tay.”
Lời còn chưa dứt, Dương Nguyên Nhất đã ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Vân Sương: “Khi Tôn ngỗ tác khám nghiệm thi thể Liễu nương tử, ta có đến xem qua. Vết thương do bị móc tim rất hoàn chỉnh, xung quanh không hề có vết thương phụ nào, chứng tỏ lúc hung thủ ra tay rất chắc chắn, mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Mà Tôn ngỗ tác từng nói, tình trạng thi thể của Liễu nương tử gần như giống hệt với Tằng nương tử, đúng không?”
Tôn ngỗ tác thoáng sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy, ngay cả tình trạng vết thương cũng giống nhau.”
Vân Sương nói đều giọng: “Đây chính là điểm mấu chốt. Hung thủ lần đầu giết người, trong lòng ắt sẽ hoảng loạn, thủ pháp cũng không thành thục, điều này sẽ thể hiện qua mọi phương diện khi gây án. Ít nhất, một kẻ như vậy không thể ngay lần đầu đã có thể thuần thục móc tim người ra như thế.
Ngay cả đồ tể, bình thường giết chỉ là gà vịt trâu bò, mà cấu tạo cơ thể của chúng hoàn toàn khác với con người. Nếu bảo hắn đột nhiên móc tim một người, nhất định sẽ bối rối.
Không chỉ là vết thương chí mạng, cách kẻ giết người hàng loạt xử lý thi thể thường là quá trình ngày một tinh vi hơn, nhưng tên hung thủ này, khi giết Tằng nương tử, từ chuyện dụ dỗ đến ném xác, rõ ràng đã có một quy trình hoàn chỉnh.
Cho nên, Tằng nương tử, tuyệt đối không phải nạn nhân đầu tiên của hắn!”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, Dương Nguyên Nhất vội vàng hỏi: “Ý của nàng là, hung thủ đã gây án trước đó rồi? Nhưng ta chưa từng nghe nói ở huyện Sơn Dương có vụ nào bị móc tim!”
Một vụ án đẫm máu như vậy, nếu từng xảy ra, sao hắn có thể không biết chút gì?
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Vân Sương chỉ liếc nhìn hắn, hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Dương Nguyên Nhất ngẩn người, theo phản xạ đáp: “Mười chín tuổi.”
“Ngươi mới mười chín, nhưng huyện Sơn Dương tồn tại trong Đại Tề đã lâu hơn thế rất nhiều.”
Vân Sương thản nhiên nói: “Ngươi làm sao biết, trước đó huyện Sơn Dương chưa từng xảy ra vụ án tương tự? Sơn Dương là một tiểu thành biên giới, hiếm khi có người ngoài tới, vậy nên hung thủ rất có khả năng là người bản địa. Nếu hắn từng ra tay, thì vụ án đầu tiên của hắn, rất có thể cũng xảy ra ở khu vực gần đây!
Chỉ là những năm qua, hắn đang ẩn mình mà thôi.”
Nghe câu nói cuối cùng của Vân Sương, trong lòng mọi người đều không khỏi lạnh đi một phần.
Chỉ nghĩ đến việc có một con dã thú giết người móc tim vẫn luôn ẩn náu quanh đây bao năm, ai còn có thể giữ được bình tĩnh?
Dương Nguyên Nhất hít sâu một hơi, nói: “Ngày mai ta sẽ lập tức đi điều tra chuyện này. Nếu hung thủ đến giờ vẫn còn hành động, tức là tuổi hắn không thể quá lớn, lần đầu hắn gây án cũng không thể quá xa xưa. Chỉ cần hỏi thăm những lão nhân trong huyện, nhất định sẽ có manh mối.”
Vân Sương khẽ gật đầu, rồi đột nhiên nhìn sang Đinh huyện lệnh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Đinh huyện lệnh, vậy giờ ta đã đủ tư cách tham gia điều tra vụ án này chưa?”
Đinh huyện lệnh: “…”
Nàng đã bắt đầu phân công việc cho người dưới tay ông, ông còn có thể nói “không” sao!
Cuối cùng, Dương Nguyên Nhất hẹn với Vân Sương, nếu tra được điều gì, sẽ lập tức đến báo cho nàng, cả đoàn người lúc này mới rời đi.
Vân Sương cũng quay bước về nhà, nhưng khi sắp về đến nơi, lại thấy thôn trưởng Hoàng đang đi về phía nàng.
Đứng cạnh ông ta, là một nam tử cao lớn, tuấn tú, mang theo khí thế uy nghiêm bức người.
Thôn trưởng Hoàng đang thấp giọng nói gì đó với hắn, nhìn dáng vẻ khúm núm, tưởng chừng như sắp quỳ xuống đi bằng đầu gối đến nơi.
Vân Sương hơi sửng sốt, bất giác dừng bước.
Nàng cứ tưởng, nam nhân ấy đã rời đi rồi.
Giang Tiếu đúng lúc đó cũng hơi nâng mắt nhìn lên, ánh mắt hai người thoáng giao nhau trong không trung.
Vẫn là Giang Tiếu thu ánh mắt về trước, quay sang nhìn thôn trưởng Hoàng, điềm đạm nói: “Những điều ta cần nói đã nói xong, tiếp theo, thôn trưởng Hoàng không cần tiễn nữa. Trời đã khuya, sương lạnh, thôn trưởng quay về nghỉ đi.”
Thôn trưởng Hoàng vội vã xoa tay, nói: “Tổng binh đại nhân đích thân giá lâm, tiểu nhân chưa kịp tận tình chiêu đãi đã thấy áy náy lắm rồi, huống chi, dù gì cũng phải tự tay tiễn tổng binh một đoạn mới phải phép!”
Giang Tiếu khẽ nhíu mày, dù rất kín đáo.
Đúng lúc đó, từ không xa truyền đến giọng trẻ con nghẹn ngào: “Nương, nương về rồi! Con… con với A huynh lo muốn chết luôn!”
Hắn theo phản xạ ngẩng đầu, liền thấy hai đứa trẻ nhỏ xíu từ trong một căn nhà gần đó lao ra như hai quả cầu nhỏ, chạy thẳng về phía nữ tử không xa kia.
Bé gái lao thẳng vào lòng nữ tử, còn bé trai tuy có phần điềm đạm hơn, nhưng cũng siết chặt lấy tay áo nàng, như thể sợ nàng sẽ lập tức biến mất vậy.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.