Dương Nguyên Nhất bên cạnh cũng lắc đầu bất lực, nói: “Hôm nay tâm trạng của Tào Tứ Lang thực sự rất tệ. Không biết hắn nghe được từ đâu chuyện về chiếc hộp của Liễu nương tử, cứ bám lấy chúng ta hỏi rằng có thật nàng ấy giữ rất nhiều đồ nam nhân khác tặng hay không, liệu nàng ấy có còn dây dưa với họ hay không? Chúng ta vừa hỏi, hắn đã chẳng có tâm trí mà trả lời.”
Dù sau đó, nhờ hắn kiên trì truy vấn, cuối cùng cũng moi được lời khai.
Nhưng kiểu thẩm vấn mệt mỏi cả tâm lẫn thân thế này, Dương Nguyên Nhất làm bổ khoái bao năm, vẫn là lần đầu gặp phải.
Tiểu Bàn nghe xong, cảm thán: “Xem ra chuyện bị hai vị hôn thê trước từ hôn đã khiến Tào Tứ Lang tổn thương không nhỏ a.”
“Cũng đúng, Tào Tứ Lang đúng là đáng thương. Nhưng chuyện hôn nhân là đại sự cả đời, những chuyện trước kia, chẳng phải càng chứng tỏ mấy cô nương ấy vốn không phải lương duyên của hắn sao? Hắn xứng đáng với người tốt hơn!”
Có lẽ vì bị đòi lại bạc thưởng một cách ngang ngược, Cổ nương tử giận đến mặt đỏ bừng, một bên phe phẩy quạt, một bên kéo cổ áo than: “Hắn có cần thiết trút giận lên ta không chứ?! Tức chết đi được! Nãy ta còn cãi nhau to với người nhà họ Tào, đến mức vã cả mồ hôi. Ta làm mối bao năm, chưa từng gặp nam nhân nào vô lý như vậy!”
Nói xong, bà ta uốn éo eo lưng bước về phía xe lừa mình cưỡi tới, chỉ để lại trong không khí một làn hương nồng đậm.
Lúc Cổ nương tử còn ở đây, có nhiều chuyện không tiện nói, giờ bà vừa đi, Tiểu Bàn lập tức buông lời không kiêng nể, hạ giọng: “Tính khí Tào lang quân lại bốc đồng như thế? Không lẽ thật giống lời Vân nương tử nói, hắn là kẻ trời sinh bất năng, nên tính tình mới cổ quái vậy?”
Dương Nguyên Nhất trừng mắt: “Chuyện đó người ta đâu có nói với ta! Nhưng đúng là tính tình Tào lang quân khiến ta bất ngờ. Vừa rồi lúc hắn mắt đỏ hoe truy hỏi ta về cái hộp của Liễu nương tử, ta cũng giật mình.
Sau đó Cổ nương tử tới, hắn càng phát điên, mắng bà ấy té tát. Việc hỏi cung suýt thì không tiến hành nổi. May là những câu cần hỏi, ta đã hỏi xong.”
Dương Nguyên Nhất dừng lại một lát, rồi nói luôn trọng điểm: “Khi hai nạn nhân bị hại, hắn đều không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Hắn nói lúc đó một mình đánh xe ra ngoài giải sầu.
Ở trang trại này đã nửa năm, hắn thường tự mình đánh xe đi dạo. Ta truy hỏi mãi, hắn mới thừa nhận, tới huyện Sơn Dương không phải chỉ để chăm sóc Tào lão thái gia, mà là vì hai lần bị từ hôn trước đó khiến hắn bị dị nghị nhiều, không chịu nổi nên mới trốn sang đây.
Còn về Phương quản sự, nhiều người trong trang trại có thể chứng thực rằng trong thời gian xảy ra án mạng, hắn đều ở trong trang, nên gần như có thể loại bỏ nghi ngờ.”
Tiểu Bàn cùng mọi người đều chau mày.
Nghe thế thì nghi vấn của Tào Tứ Lang quả là rất lớn!
Hắn lập tức hỏi: “Nguyên Nhất ca, huynh có kiểm tra mấy chiếc xe Tào lang quân từng sử dụng không?”
Vân nương tử chính là nhờ kiểm tra xe của Lưu đại phu mà loại bỏ được nghi ngờ cho ông ấy.
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Trang trại này không phải bản phủ của Tào gia, người hầu không nhiều, đa phần cũng chỉ quanh quẩn bên Tào lão thái gia. Lúc Tào Tứ Lang đánh xe ra ngoài, hầu như toàn mình hắn, mà trong trang có đến mấy cỗ xe, người hầu nhiều khi còn chẳng biết hắn ra ngoài chứ đừng nói là hắn dùng xe nào.
Ta cũng đã xem qua mấy chiếc xe, nhưng xe ở trang trại mỗi ngày đều được lau rửa, nên từ bên ngoài cũng không nhìn ra gì cả.”
Xe của Tào gia không giống xe của Lưu đại phu, không lưu lại dấu vết cá nhân rõ rệt. Chỉ cần mỗi lần dùng xong là lau dọn sạch sẽ, thì sẽ không bị phát hiện gì.
Mà người có chút kinh nghiệm phá án đều biết, dạng hung thủ thích hành hạ nạn nhân như vậy nhất định sẽ có một “căn cứ an toàn” bí mật mà chỉ mình hắn biết. Tất cả những việc đó, hắn có thể làm tại đó.
Dương Nguyên Nhất cuối cùng kết luận: “Ta thấy Tào Tứ Lang có khả năng gây án rất lớn, cần tiếp tục điều tra sâu.”
Mọi người đều đồng tình.
Hai hướng điều tra diễn ra thuận lợi hơn dự kiến. Sau khi trao đổi thông tin xong, Dương Nguyên Nhất nhìn lên trời rồi nói: “Thời gian cũng vừa khéo, giờ quay về là kịp đến trạm dịch trước giờ Thân, đi thôi.”
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Tuy nhiên, vừa đến trạm dịch, còn chưa kịp vào, thì trên quan đạo phía xa đã thấy một người mặc áo bổ khoái cưỡi ngựa lao tới. Người đó đến rất nhanh, nhảy xuống ngựa một cách dứt khoát, trầm giọng nói: “Nguyên Nhất ca! Vừa rồi có người từ thôn Thạch Kiều đến báo án — nói có một nữ tử họ Phạm… mất tích rồi!”
Tim mọi người lập tức chùng xuống.
Tên bổ khoái kia tiếp tục nói: “Người nhà nàng ấy nói, hôm qua nhà mẹ đẻ có việc nên nàng về đó một chuyến. Ban đầu nói là sáng sớm hôm nay sẽ quay lại, ai ngờ người nhà đợi mãi đến giờ Ngọ vẫn không thấy.
Phu quân nàng bèn sang nhà mẹ đẻ hỏi, mới biết nàng ấy thực ra đã rời đi từ sáng sớm. Nhớ lại mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện với các cô gái trẻ, người nhà họ lập tức lo lắng, vội vàng tới nha môn báo án.”
Dương Nguyên Nhất vội hỏi: “Nữ tử họ Phạm đó, tình hình của nàng ấy có giống với hai người đã gặp nạn trước đó không?”
Tên bổ khoái lắc đầu: “Không giống hẳn. Nữ tử họ Phạm này… đã lấy chồng sinh con ba năm nay rồi. Tuy nhiên, trước khi lấy chồng, nàng ấy cũng là một mỹ nhân nổi tiếng quanh vùng, cũng như hai người trước, vừa đến tuổi cập kê đã có rất nhiều người cầu hôn.
Cuối cùng, nàng ấy gả cho con trai của trưởng thôn thôn Thạch Kiều.”
Ngoài việc đã thành thân sinh con, thì những điểm còn lại gần như hoàn toàn trùng khớp!
Tiểu Bàn nhíu mày: “Nàng ấy về nhà mẹ đẻ mà không có ai đi cùng sao? Một cô gái trẻ lại đi một mình à?”
Bổ khoái đáp: “Chúng ta cũng đã hỏi phu quân nàng ấy chuyện này. Hắn nói, hai thôn cách nhau rất gần, đi xe cũng chỉ mất chưa đến nửa khắc. Hơn nữa, nàng ấy đi vào ban ngày, lại toàn là đường quan đạo, bình thường sẽ không có gì nguy hiểm.
Lại đúng vào lúc thu hoạch mùa thu, đàn ông trong nhà đều bận rộn nên hắn không đi cùng được.
Còn huynh trưởng của nàng ấy vốn định đưa tiễn buổi sáng, nhưng nàng ấy nhất quyết không cho đi cùng, nói là tự mình đi được.”
Tiểu Bàn không nhịn được mà hít sâu một hơi: “Sao lại như vậy! Huynh trưởng thì thôi đi, vì nàng ấy không cho, nhưng phu quân nàng ấy thì quá vô trách nhiệm rồi! Dù có bận cũng phải dành chút thời gian đưa vợ mình chứ? Hắn chẳng lẽ mới biết chuyện các cô gái gặp nạn gần đây sao?”
Nhưng giờ cũng không phải lúc trách móc người khác.
Tên bổ khoái liền nói tiếp: “Đinh huyện lệnh vừa nghe xong đã đoán ngay có thể liên quan đến vụ án các vị đang điều tra, lập tức sai ta đến báo với mọi người, dặn các vị tạm gác mọi chuyện khác lại, tập trung toàn lực tìm cho ra nữ tử họ Phạm.”
Điều này tất nhiên là cấp bách.
Nếu nữ tử họ Phạm thực sự rơi vào tay tên hung thủ kia, thì nàng đang cực kỳ nguy hiểm.
Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi: “Có bức họa của nàng ấy không? Ngươi nói nàng ấy đi bằng xe, xe trông thế nào?”
Bổ khoái vội rút từ bên hông ra một bức họa cuộn, đưa cho Dương Nguyên Nhất: “Phu quân nàng ấy đã đưa cho chúng ta một bức họa của nàng. Nàng ngồi một chiếc xe bò, bên ngoài mới được sơn đỏ, trên mui xe còn treo một tấm bùa bình an màu vàng, chắc chắn rất dễ nhận ra…”
“Ngươi nói gì?!”
Chưa dứt lời, phía sau Dương Nguyên Nhất chợt vang lên giọng nói căng thẳng của Đại Sơn.
Mọi người theo phản xạ quay lại, chỉ thấy Đại Sơn không biết từ lúc nào đã trở về, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng: “Ngươi nói chiếc xe bò đó… sáng nay ta mới nhìn thấy!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.