Chương 79: Khí Phách của Vân Sương

Bộ truyện: Mẫu thân ta là thần thám

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Tam tức phụ nhà Hoa tẩu tử tên đầy đủ là Hà Thư Nhã, là người được gả vào nhà ba năm trước. Trong ấn tượng của Vân Sương, nàng là một nữ tử dịu dàng, hay thẹn thùng, mỗi lần gặp nàng đều cười bẽn lẽn chào.

Trước đây, khi nguyên chủ bị bệnh nằm liệt giường, chính Thư nương thường cùng Hoa tẩu tử sang chăm sóc nàng và hai đứa trẻ.

Chỉ riêng vì ân nghĩa ấy, Vân Sương cũng không thể chối từ lời nhờ vả lần này.

Huống chi, một người con dâu tốt như vậy, nàng thật sự không nỡ để nàng ta chịu cảnh tủi nhục trong ngôi nhà kia.

Nàng suy nghĩ một lúc, dịu giọng nói: “Tất nhiên là được rồi. Có điều… tiền ăn ở của Thư nương thì tẩu không cần lo đâu…”

Hoa tẩu tử lập tức nói: “Sao lại không…”

Vân Sương mỉm cười, nhẹ nhàng cắt lời: “Cứ để Thư nương sang đây giúp ta làm việc là được. Sau này nếu việc làm ăn của ta phát triển, ta cũng cần tìm người đáng tin hỗ trợ. Nếu Thư nương có ý muốn, thì tốt quá. Còn nếu không, trong thời gian ở đây mấy tháng, nàng chỉ cần giúp một tay là được rồi.”

Hoa tẩu tử sửng sốt, không ngờ Vân Sương đã tính xa đến vậy!

Bà luôn cảm thấy Vân Sương là người có tiền đồ, nhưng là một phụ nhân nông thôn, bà thật sự không tưởng nổi “tiền đồ” ấy sẽ trông như thế nào.

Giờ nghe nàng nói vậy, ý tưởng mơ hồ ấy bỗng trở nên vô cùng chân thực — Vân Sương muốn làm ăn, hơn nữa còn có kế hoạch, có tự tin mở rộng buôn bán!

Đừng nói là phụ nữ, trong làng này đến đàn ông cũng ít ai có được khí phách như vậy!

Bà xúc động đến lắp bắp: “Sương nương… nếu ngươi thật lòng muốn nâng đỡ Thư nương, con bé nhất định sẽ rất vui. Chỉ là… nó cũng chỉ là con gái nông dân, ta sợ nó không giúp gì được…”

“Yên tâm, Thư nương rất khéo tay.”

Vân Sương mỉm cười: “Đợi nàng đến, ta sẽ nói chuyện kỹ hơn với nàng.”

Thư nương từ nhỏ đã giúp gia đình nấu ăn, tay nghề nấu nướng phải gọi là thượng thừa. Trước đây, khi nguyên chủ bệnh nặng, chỉ một bát cháo trắng nàng nấu cũng khiến nguyên chủ nhớ mãi không quên.

Hoa tẩu tử nghe vậy liền mừng rỡ, ánh mắt sáng bừng: “Ta… ta lập tức về nói với Thư nương!”

Dứt lời, bà vội vàng cáo từ, chạy một mạch rời đi.

Vừa lúc đó, Vân Y và Vân Doãn tung tăng đi tới cùng nha hoàn Bát Nguyệt.

Bát Nguyệt vừa đi vừa ngoái nhìn theo bóng Hoa tẩu tử, tò mò hỏi: “Nương tử, sao Hoa tẩu tử đi vội vàng thế? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì đâu.”

Vân Sương cười nhìn ba người, nói: “Bát Nguyệt đến đúng lúc. Ta định làm chút điểm tâm, ngươi tới giúp ta một tay nhé.”

“Điểm tâm!”

Bát Nguyệt mắt sáng rỡ, cùng hai đứa nhỏ hớn hở chạy tới, ríu rít hỏi: “Nương tử định làm món gì vậy? Tiểu thư và tiểu công tử cứ khen mãi, nói nương tử nấu ăn ngon cực kỳ! Làm ra bao nhiêu món lạ miệng hấp dẫn, ăn rồi cứ muốn ăn nữa!”

Tính tình Bát Nguyệt hoạt bát hơn Thập Ngũ, đó cũng là lý do Vân Sương để Thập Ngũ lo bên ngoài, còn Bát Nguyệt quản chuyện trong nhà.

Vân Sương cười: “Xem mấy đứa thèm thuồng kìa! Nguyên liệu chuẩn bị sẵn cả rồi, nhanh tay nhanh chân, tối nay là có cái ăn ngon!”

Lần này nàng muốn làm hai món — ngưu nãi bố đinh (pudding sữa) và thịt đông từ da heo.

Ngưu nãi bố đinh là món nàng định bán, đồng thời dự tính biếu Giang Tiếu một ít làm lễ cảm ơn.

Nhưng nghĩ lại — món ngọt như ngưu nãi bố đinh, liệu có hợp với một người đàn ông cao lớn như Giang Tiếu? Kẹo quả dẻo thì hắn thích, còn ngưu nãi bố đinh, chưa chắc hắn hứng thú.

Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...

Cũng bởi thế, sau này Vân Sương mới nảy ra ý định dùng da heo làm thêm món thịt đông từ da heo, một món ăn dường như hợp khí chất mạnh mẽ của một nam nhân nào đó hơn nhiều.

Cả hai món ăn vặt này đều dùng đến da heo, mà cách làm thì cũng chẳng khó.

Trước tiên, nàng thái thật nhỏ phần da heo đã sơ chế sẵn, rồi cho hết vào chậu, dùng bột mì chà rửa kỹ vài lượt, loại bỏ hết phần mỡ thừa còn sót lại.

Sau đó, nàng đem toàn bộ da heo bỏ vào nồi, thêm nước vào hầm. Công đoạn này mất khá nhiều thời gian, nên Vân Sương giao lại cho Bát Nguyệt canh lửa, còn mình thì dắt hai đứa nhỏ vào trong thu dọn phòng ốc.

Ngôi nhà này không quá lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ. Chỉ riêng số phòng đã lên đến sáu gian, thu dọn đâu vào đấy cũng tốn không ít công sức.

Lúc sáng, hai đứa nhỏ còn có chút lưu luyến khi rời thôn, giờ vừa thấy nhà mới khang trang, không khí vui vẻ tràn đầy, bọn trẻ nào còn nhớ nỗi buồn kia.

Vân Y thậm chí còn lao lên chiếc giường mới, lăn qua lăn lại mà cười khanh khách.

Vân Sương để mặc cho hai đứa nô đùa một hồi, rồi mới vẫy tay gọi lại, dịu dàng nói: “Mấy hôm nữa, nương sẽ mời một vị tiên sinh đến dạy các con học chữ khai tâm. Các con chuẩn bị tâm lý trước nhé. Ngoài ra, nương cũng định mời một sư phụ dạy võ công cho Doãn nhi.”

Dù sau này nàng có bước được bao xa cùng Giang Tiếu, thì để Vân Doãn học võ ngay từ nhỏ vẫn là chuyện lợi nhiều chẳng hại.

Nghe đến chuyện học võ, ngay cả Vân Doãn – thường ngày chín chắn hơn tuổi – cũng không giấu nổi vẻ phấn khích, hỏi dồn: “Nương, thật ạ? Con thật sự có thể học võ sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Vân Sương xoa đầu con, rồi nhìn sang Vân Y – cô bé cũng đầy vẻ háo hức – cười nói: “Đến lúc đó, Y nhi cũng có thể học cùng luôn nhé.”

Vân Sương không bao giờ ép các con làm điều chúng không muốn, cũng không cản trở chúng làm điều chúng thích.

Chỉ cần là điều bọn trẻ muốn, nàng sẽ toàn lực ủng hộ.

Chỉ có điều — tìm được một sư phụ dạy võ vừa có căn bản, vừa đáng tin — không phải chuyện dễ.

Tiên sinh dạy chữ thì dễ tìm, trong thời đại khoa cử phát đạt như hiện nay, người biết chữ nhiều vô kể.

Nhưng người luyện võ bài bản từ nhỏ, lại có phẩm hạnh đáng tin cậy — hiếm vô cùng.

Trước đó, nàng từng hỏi qua Phương Chính – hộ vệ mà Lý tổng quản sắp xếp – nhưng hắn chỉ xua tay nói mình chỉ học võ vặt vãnh, chưa từng bái sư chính quy, sợ dạy sai cho bọn trẻ.

Dù vậy, chuyện này cũng chưa đến nỗi gấp gáp — dẫu sao, họ đã bước được bước đầu tiên, những chuyện sau này có thể tính dần.

Vừa thu dọn xong phòng, Bát Nguyệt đã hớt hải chạy tới báo: nồi da heo đã hầm đến độ mềm rục như mong muốn, nước dùng cũng sánh đặc lại rồi.

Nàng vừa nói vừa lộ vẻ mặt phức tạp khó tả.

Thật lòng mà nói, nàng vẫn chưa hiểu nổi — da heo mà cũng làm được món ngon sao?

Nhất là nồi da heo kia giờ đã hầm thành một thứ sền sệt, vừa nhớt vừa dính, nhìn không chỉ chẳng thấy ngon miệng, mà còn có chút… kinh dị…

Kỳ thực, thời gian dài hầm nồi da heo ấy đã ninh luôn cả niềm mong đợi của nàng — đến mức giờ chỉ cần nghĩ đến nồi ấy, là thấy… hơi buồn nôn rồi…

Vân Sương làm sao không nhìn ra nét hoang mang trên mặt Bát Nguyệt, nhưng nàng chẳng nói gì, chỉ hơi nhướng mày, mỉm cười: “Tốt lắm, vậy chúng ta bắt đầu làm những công đoạn cuối cùng thôi!”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top