Nàng bên này còn đang do dự, thì Vân Y và Vân Doãn đã gắp một miếng da heo đông, theo lời dặn của nương mà chấm qua nước xốt rồi đưa vào miệng.
Bởi vì là món vặt do chính nương làm, hai đứa nhỏ ăn một cách đặc biệt nghiêm túc, chỉ là vẻ mặt lại có phần phức tạp.
Vân Sương bật cười hỏi: “Thế nào, có ngon không?”
Da heo đông vốn không phải món ai cũng ăn được, huống chi ngày hôm qua, vốn dĩ Vân Sương định làm món thạch đông, nên lúc ninh da heo nàng không cho thêm gừng, rượu hay đại hồi để khử mùi và tăng hương.
Dù sau đó trong phần nước xốt, nàng đã cố tình bỏ thêm thật nhiều tỏi băm và ngò để át mùi, nhưng e rằng vẫn không thể khử sạch hoàn toàn.
Thêm vào đó, món này vốn không phải vị chua chua ngọt ngọt mà trẻ con ưa thích, nên hai đứa nhỏ không thích cũng là điều dễ hiểu.
Thế nhưng, Vân Doãn nhai kỹ rồi lại nói: “Con thấy ngon.”
Vân Y cũng phụ họa: “Ngon lắm ạ! Nương, nhưng… nhưng con vẫn thích quả sơn tra hơn…”
Sắc mặt hai đứa trẻ có vẻ không giống như đang nói dối, e rằng món này đối với chúng cũng chỉ như cơm canh thường nhật, ngon đấy, nhưng không đến mức thèm thuồng.
Vân Sương cũng đã rất mãn nguyện, mỉm cười xoa đầu hai đứa nhỏ, “Không sao, lát nữa món ngưu nãi bố đinh chắc chắn các con sẽ thích!”
Bát Nguyệt nhìn hai tiểu chủ nhà mình, lấy hết can đảm, cũng gắp một miếng da heo đông, chấm xốt rồi bỏ vào miệng.
Vừa nhai được hai cái, nàng trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Ngon quá! Trời ơi, ngon quá đi mất! Cái vị mềm mềm dai dai này thật đặc biệt! Nô tỳ… nô tỳ lần đầu tiên được ăn đó!”
Da heo đông, người thích thì rất thích, mà kẻ không thích thì quả thật không thể nuốt nổi.
Song vào mùa đông phương Bắc, tiết trời lạnh giá, thân thể con người thường sẽ càng khao khát những món ăn giàu chất béo và năng lượng như thế, chuyện họ ưa thích cũng là điều hiển nhiên.
Vân Sương không khỏi bật cười, “Ngươi thích thì ăn nhiều một chút, đi gọi Thập Ngũ vào ăn chung, lát nữa ta cắt thêm một đĩa nữa, hai người ăn xong thì mang phần còn lại đưa cho Phương Chính.”
Phương Chính vì là nam nhân, nên hoạt động chủ yếu trong tiền viện, nếu không cần thiết thì sẽ không bước chân vào hậu viện.
Bát Nguyệt gật đầu liên tục, vì miệng đầy da heo đông nên tạm thời không thể nói năng gì.
Sau khi nếm xong da heo đông, Vân Sương dẫn hai đứa nhỏ nghỉ ngơi một lúc, rồi món ngưu nãi bố đinh cũng đã đông lại.
Quả như dự đoán của Vân Sương, món ngưu nãi bố đinh này nhận được lời khen ngợi từ gần như tất cả mọi người, Vân Y và Vân Doãn cuối cùng cũng lại lộ ra vẻ mặt vui sướng như lúc được ăn quả sơn tra trước đó, còn Bát Nguyệt thì cảm động đến mức suýt rơi lệ.
Người duy nhất vẫn giữ được vẻ bình tĩnh là Phương Chính.
Lần này, chính Vân Sương tự tay đem món bố đinh đến cho Phương Chính, hắn ăn xong, có chút do dự nói: “Thứ này ngon lắm, nhưng… tiểu nhân vẫn thích món da heo đông khi nãy hơn thì phải?”
Món nhỏ xíu này tuy có vị thơm ngọt của sữa, ăn ngon thật đấy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy giống món dành cho con nít.
Hơn nữa chút xíu đó, chưa đủ nhét kẽ răng, lại chẳng thể ăn no, càng không thể ăn cùng cơm được!
Vân Sương không khỏi nhướng mày, thầm thở phào vì đã làm thêm món da heo đông.
Nàng đã có thể tưởng tượng ra, nếu mang món ngưu nãi bố đinh này cho Giang Tiếu, hắn sẽ có biểu cảm thế nào!
Chờ Phương Chính ăn xong bố đinh, nàng mới nói: “Đúng rồi, lần trước ta nhờ ngươi tìm giúp sư phụ dạy võ, có tin tức gì chưa?”
Nàng tự mình mang món bố đinh tới, tất nhiên không chỉ để xem phản ứng của hắn.
Phương Chính thoáng ngẩn người, lập tức nghiêm chỉnh đáp: “Bẩm nương tử, tiểu nhân mấy ngày nay vẫn luôn tìm người dò hỏi, nhưng… huyện Sơn Dương vốn là nơi hẻo lánh, sư phụ dạy võ thật sự rất khó tìm, phần lớn người biết võ đều là hạng giang hồ tam giáo cửu lưu, hoặc là binh sĩ trong vệ sở.
Những kẻ giang hồ kia lại phức tạp, tiểu nhân không khuyến nghị nương tử để họ dạy tiểu lang quân và tiểu nương tử.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Còn binh sĩ trong vệ sở… đa phần không biết dạy, mà nếu biết thì cũng không có thời gian để dạy người khác.”
Vân Sương không khỏi nhíu mày.
Chuyện này quả là phiền toái.
Nàng nhớ nhà thôn trưởng Hoàng trước kia cũng từng mời sư phụ võ dạy võ cho mấy đứa cháu trai, nhưng nhà người ta có nam nhân, lại có chút thế lực địa phương, tự nhiên không phải lo sợ bị người ta ức hiếp.
Còn nhà nàng, ngoại trừ Phương Chính thì đều là phụ nữ trẻ nhỏ, nàng đương nhiên không dám tùy tiện mời người ngoài vào.
Còn binh sĩ trong vệ sở thì…
Trong đầu Vân Sương không khỏi hiện lên bóng dáng của Giang Tiếu, song rất nhanh nàng liền phủi bỏ ý nghĩ ấy.
Tạm không nói nàng và nam nhân kia hiện tại vẫn chưa thân thiết gì, dù có thân quen rồi, nàng cũng không tiện để hắn làm việc tư bằng danh nghĩa công. Chuyện này, tự nhiên không thể trông mong vào hắn được.
Đúng lúc Vân Sương còn đang phiền muộn, Thập Ngũ đột nhiên bước vào, hành lễ nói: “Nương tử, Dương bổ khoái bọn họ tới rồi, nói là đến chúc mừng nương tử tân gia.”
Vân Sương sững người, vội vàng nói: “Mau, mời họ vào.”
Bát Nguyệt và những người khác vốn trước kia là người nhà họ La, tự nhiên biết rõ mối quan hệ giữa Vân Sương và những người trong nha môn.
Bất chợt, linh cảm bừng lên trong lòng, Vân Sương không nhịn được mà phấn chấn đứng dậy, nói: “Thôi để ta đích thân ra nghênh đón bọn họ.”
Dứt lời, nàng liền bước nhanh về phía đại môn.
Lần này đến ngoài Dương Nguyên Nhất, còn có Tiểu Bàn, Đại Sơn và Đại Kim – đều là những người Vân Sương khá thân quen.
Thấy Vân Sương đích thân ra đón, mấy người đều nở nụ cười. Dương Nguyên Nhất đưa lễ vật mừng tân gia cho Thập Ngũ đang theo sau nàng, nói: “Vân nương tử thật khách khí! Chúng ta lát nữa còn phải đi làm án, vốn định chỉ để lễ rồi đi.”
Tiểu Bàn thò đầu từ sau lưng Dương Nguyên Nhất ra, cười hì hì giơ lên con vịt vẫn còn sống nhảy nhót trong tay, nói: “Vân nương tử, ta không biết nên tặng gì làm quà tân gia, bèn chọn trong chuồng vịt của nương ta con béo nhất mang đến, tối nay mọi người có thể làm thịt ăn một bữa no nê!”
Vân Sương bật cười nhìn họ, “Khách khí phải là các ngươi mới đúng, ta chuyển nhà suôn sẻ được như vậy cũng là nhờ các ngươi giúp đỡ, phải là ta mời các ngươi dùng bữa mới phải. Mau vào đi, ta biết các ngươi công vụ bận rộn, nhưng uống chén trà chắc vẫn còn kịp.”
Nói rồi, nàng dặn Thập Ngũ đi pha một bình trà thanh, và lấy ít da heo đông cùng ngưu nãi bố đinh ra cho họ nếm thử.
Vừa dẫn họ vào nhà, Vân Sương vừa hỏi: “Các ngươi đi làm án, sao lại huy động nhiều người như vậy? Chẳng lẽ lại có đại án gì xảy ra sao?”
Dương Nguyên Nhất không khỏi cảm thán: “Đúng là không giấu được Vân nương tử! Nhưng vụ án này thực ra không tính là đại án, chỉ là… có chút rắc rối.”
“Rắc rối?”
Vân Sương chau mày, tỏ vẻ nghi hoặc.
Tiểu Bàn đã không nhịn được mà chen lời: “Đêm hôm kia, trong dưỡng tế viện của huyện Sơn Dương có một lão nhân không cẩn thận rơi xuống sông Vị rồi chết đuối. Chuyện vốn chỉ là một tai nạn, nhưng có người trong dưỡng tế viện nói rằng, cái chết của lão nhân ấy… đã sớm có người dự đoán được!
Người đó không chỉ đoán đúng cách chết, mà còn đoán đúng cả thời gian xảy ra! Mà hắn còn không phải chỉ dự đoán một người, trong danh sách còn có những người khác nữa, thành ra trong dưỡng tế viện ai nấy đều vô cùng hoang mang. Đinh huyện lệnh không còn cách nào, đành sai chúng ta đi vài lượt, giả vờ làm án điều tra, để trấn an lòng người nơi đó.”
Dự đoán cái chết?
Vân Sương giật mình, hỏi: “Người đoán trước được cái chết của lão nhân đó, là ai? Hắn cũng là người trong dưỡng tế viện sao?”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.