Dương Nguyên Nhất lập tức hứng khởi hẳn lên: “Vân nương tử định sau này sẽ bán hai món điểm tâm này sao? Nàng không biết đó thôi, món quả sơn tra mà nàng từng bán, nương ta mê lắm! Hôm trước nàng bận theo chúng ta điều tra án, có hai ngày không ra chợ bày hàng, nương ta nhớ phát cuồng, ngày nào gặp ta cũng hỏi bao giờ Vân nương tử mới ra chợ trở lại.”
“Ha! Chuyện đó ta biết!”
Tiểu Bàn cười hì hì nói: “Nương của Nguyên Nhất ca còn chạy đến huyện nha làm khó Đinh đại nhân, bảo sao lại bắt một nương tử đoan chính như thế đi tra mấy vụ án máu me rùng rợn, chẳng phải là lãng phí nhân tài sao?
Nhưng Nguyên Nhất ca kể, sau khi Vân nương tử liên tiếp phá được vụ án của La nương tử và vụ án giết nữ liên hoàn, nương huynh ấy chẳng những không oán trách nữa, mà còn thường xuyên ở nhà khen ngợi Vân nương tử là bậc nữ trung hào kiệt, còn bắt huynh ấy học hỏi theo nương tử cho bằng được đấy!”
Vân Sương khẽ nhướng mày, dạo gần đây quả thực số người tới mua quả sơn tra của nàng ngày càng nhiều, khách quen cũng không ít, nhưng nàng lại không ngờ trong số đó lại có cả nương của Dương Nguyên Nhất.
Dương Nguyên Nhất hắng giọng, có chút mất tự nhiên: “Được rồi! Vân nương tử đem món mới đến cho chúng ta nếm thử là để nghe nhận xét, không phải để ngươi ở đây bô bô kể mấy chuyện linh tinh.
Mau ăn đi!”
Tiểu Bàn nháy mắt trêu ghẹo Dương Nguyên Nhất rồi mới cúi đầu, làm theo cách Vân Sương chỉ: trước gắp một miếng da heo đông, chấm xốt rồi ăn, sau đó dùng trà nóng súc miệng, cuối cùng mới ăn món màu trắng sữa trong bát.
Quả nhiên, trên mặt mấy người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên vui sướng.
Đúng như Vân Sương đoán, trong bốn bổ khoái có tới ba người thích món da heo đông hơn. Ngay cả người luôn điềm tĩnh như Đại Sơn cũng lập tức mở lời hỏi Vân Sương lúc nào có bán món này, hắn muốn mua về cho phụ thân uống rượu.
Người duy nhất nghiêng về món ngưu nãi bố đinh là Tiểu Bàn. Chỉ thấy hắn ôm thìa, mắt long lanh như muốn khóc, lưu luyến mãi không nỡ nuốt miếng cuối cùng, vừa ăn vừa cảm thán: “Trời ơi! Sao trên đời lại có thứ gì ngon thế này! Ta vừa nãy còn không muốn nuốt miếng cuối cùng xuống… Món ngon thế này mà để cho thô nhân như ta ăn, quả thật là lãng phí trời đất, hu hu hu…”
Vân Sương bị điệu bộ của hắn chọc cười, lập tức phân phó Thập Ngũ chuẩn bị bốn phần da heo đông và ngưu nãi bố đinh gói mang về cho bọn họ.
May mà hôm qua nàng mua nhiều da heo, hai món này làm cũng khá nhiều.
Dương Nguyên Nhất vội vàng nói: “Chúng ta vừa ăn vừa lấy, thế này thật chẳng tiện chút nào…”
“Các ngươi đều có lòng mang lễ tân gia tới, ta chỉ tặng chút điểm tâm nhỏ, có gì mà không tiện?”
Vân Sương mỉm cười: “Huống chi, ta còn có một chuyện muốn nhờ vả. Ta muốn tìm một vị võ sư đáng tin để dạy dỗ hai đứa nhỏ nhà ta, nhưng tìm người thực không dễ. Không biết các ngươi có rảnh rỗi, ba ngày một lần đến dạy hai đứa một buổi học võ? Tất nhiên, học phí ta sẽ đưa đầy đủ, thời gian dạy cũng có thể linh hoạt theo lịch rỗi của các ngươi.”
Mọi người đều sững lại.
Song nghĩ kỹ lại, nhà họ vốn là quân hộ, con trẻ trong nhà quân hộ, học quyền cước vốn là điều nên làm.
Thực tế, các thôn xóm quân hộ quanh thành mỗi năm đều có vài đợt tập huấn do trưởng thôn tổ chức, nhưng mấy buổi ấy thường chỉ hai ba tiên sinh dạy cho cả trăm đứa nhỏ, tất nhiên chẳng thể học được bao nhiêu bản lĩnh thực sự.
Bỗng nhiên, ánh mắt Tiểu Bàn sáng rực: “Vân nương tử đúng là tìm đúng người rồi! Nguyên Nhất ca nhà ta từ nhỏ đã theo phụ thân học võ. Phụ thân huynh ấy – Dương bộ đầu trước kia của huyện nha, chính là cao thủ mà người cả vùng Sơn Dương đều nghe danh!
Trong mấy người chúng ta, quyền cước vững nhất cũng là Nguyên Nhất ca!”
Các bổ khoái khác cũng rối rít hùa theo: “Đúng vậy! Chúng ta học võ đa phần là tự học, chỉ có Nguyên Nhất ca là từ căn bản mà luyện ra, ngày xưa khi Dương bộ đầu còn sống, mỗi năm đều kể chuyện Nguyên Nhất ca nhỏ tuổi vừa khóc vừa bị bắt đứng tấn cho bọn ta nghe đấy…”
Dương Nguyên Nhất chịu không nổi nữa, mặt đỏ bừng, bật dậy tát yêu mấy người lắm mồm một cái, quay đầu lại liền thấy Vân Sương đang mỉm cười nhìn mình đầy hứng thú, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu Vân nương tử không chê, ta tự nhiên có thể dạy hai đứa nhỏ ấy học võ. Ta thấy chúng rất lanh lợi, học sẽ rất nhanh.”
Đối với Vân Sương mà nói, đây đúng là lựa chọn tốt nhất.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Nàng lập tức mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền Dương lang quân rồi.”
Hai người đơn giản bàn bạc về việc Dương Nguyên Nhất đến dạy võ sau này, rồi Vân Sương đích thân tiễn họ ra cửa.
Nàng không hề hay biết, ngay khi cánh cổng lớn vừa khép lại, đám bổ khoái phía sau liền ùa tới vây quanh Dương Nguyên Nhất, mặt mày ai nấy đều ranh mãnh trêu chọc.
Thấy cả Đại Sơn cũng mang vẻ mặt trêu ghẹo, Dương Nguyên Nhất ngạc nhiên nhìn họ, lập tức đẩy từng người ra, bực mình nói: “Sao mặt mũi các ngươi trông như bị táo bón thế? Muốn đi nhà xí thì về nhà mình mà đi!”
“Ấy ôi chao ôi, Nguyên Nhất ca à, chúng ta huynh đệ với nhau, có chuyện gì sao không chịu nói thật?”
Tiểu Bàn nhướng mày một cách lém lỉnh, cười nói: “Lần trước nương huynh đến huyện nha, còn nói huynh hiếm khi chú ý tới nữ tử nào, vậy mà về đến nhà lại ba câu không rời miệng nhắc tới Vân nương tử. Nhìn bộ dạng của bà, rõ ràng là thật lòng mong muốn Vân nương tử làm con dâu của mình đó!”
“Ha ha, đúng vậy! Sau đó bà còn lén lút đi đến chỗ Vân nương tử mua quả sơn tra. Nói là mua quà, nhưng thực chất là muốn tận mắt nhìn người ta đấy mà!”
Đại Kim cũng tiếp lời: “Nói thật, nương của huynh quả là người rộng lượng. Không những không để tâm chuyện Vân nương tử mang theo hai đứa nhỏ, lại còn khen người ta thông minh, có chủ kiến…”
“Các ngươi phát điên rồi à?!”
Dương Nguyên Nhất giận dữ đẩy họ ra, mặt đỏ bừng như gấc, “Vân nương tử đâu phải người để các ngươi bừa bãi đàm luận? Các ngươi nói như vậy, còn mặt mũi nào đối diện với ân tình nàng dành cho huyện nha, phá được hai vụ án lớn kia? Vân nương tử là người thế nào, nào phải hạng nữ tử suốt ngày nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt…”
Tiểu Bàn và Đại Kim lập tức tỏ vẻ uất ức. Tiểu Bàn vội vàng nói: “Chúng ta đâu có nói xằng bậy gì đâu. Chỉ là… lần trước khi đến làng Trường Thắng, huynh cũng cảm nhận được rồi đấy, bởi vì Vân nương tử một mình mang theo hai đứa nhỏ, bọn người trong thôn mắng nàng thậm tệ cỡ nào! Lũ tiểu nhân nhà họ Liễu không phải chính vì thành kiến mà muốn đẩy hai đứa nhỏ vào tay hung đồ Hồ Lực sao?
Vân nương tử dĩ nhiên rất lợi hại, rất có bản lĩnh, nhưng… nếu nàng muốn tái giá, chúng ta tự nhiên mong nàng tìm được một người thực lòng thấu hiểu, chân thành đón nhận nàng.”
“Phải đó!”
Đại Kim cũng phụ họa: “Ta thấy Nguyên Nhất ca đối với chuyện của Vân nương tử rất để tâm, chẳng lẽ Nguyên Nhất ca không phải là…”
“Ta là kính trọng nàng ấy! Kính trọng, các ngươi hiểu không?!”
Dương Nguyên Nhất tức tối trợn mắt: “Vân nương tử bản lĩnh như thế, nếu nàng có ý định thành thân, các ngươi còn lo nàng bị nam nhân lừa gạt hay sao?
Ta từng nói rồi, trước khi vượt qua phụ thân ta, ta sẽ không thành thân! Các ngươi đừng tùy tiện lấy ta với Vân nương tử ra làm trò cười nữa! Dù sao ta cũng không sao, nhưng Vân nương tử dù sao cũng là nữ tử, truyền ra ngoài thì để nàng biết ăn nói thế nào?!”
Tuy rằng kể từ sau khi Dương bộ đầu cáo lão hồi hương, huyện nha chưa chính thức chọn ra người kế nhiệm, nhưng trong lòng mọi người, ai cũng đã xem Dương Nguyên Nhất là người cầm trịch. Nay thấy hắn thật sự tức giận, mấy người liền thu lại vẻ đùa cợt, đồng thanh nói: “Được rồi, Nguyên Nhất ca, chúng ta biết chừng mực.”
Dương Nguyên Nhất lại trừng mắt lườm họ một lượt, rồi ngẩng đầu, hùng hổ bước đi.
Chỉ có Đại Sơn, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, rồi khẽ thở dài một tiếng.
Gã này, có vài chuyện… vẫn chưa lớn thật rồi.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.