Chương 136: Thói quen kỳ quái

Bộ truyện: Mẫu thân ta là thần thám

Tác giả: Tề Vũ Ngư Nhi Xuất

Việc Vân Sương nghiễm nhiên nắm lấy quyền chủ động điều tra vụ án, một lần nữa khiến những người có mặt không khỏi kinh ngạc.

Nhưng thấy Đinh huyện lệnh cùng đám người không hề phản đối, thậm chí Đinh huyện lệnh còn vuốt râu, nhìn nữ tử ấy với vẻ mặt tựa hồ đầy hài lòng, mọi người chỉ đành ngoan ngoãn làm theo.

Rất nhanh, dựa vào lời khai của mọi người trong tiệm, Dương Nguyên Nhất cùng thuộc hạ đã xác định được thời điểm cuối cùng mà có người trông thấy người chết—

Là vào khoảng khắc thứ hai giờ Tỵ (khoảng chín giờ rưỡi sáng). Khi đó, hắn vừa cãi nhau một trận dữ dội với Hạ Văn Quân, tức giận đến đỏ mặt tía tai rồi lên lầu hai.

Nghe nói mỗi lần tức giận, hắn đều tìm một nơi yên tĩnh để hạ hỏa, lần này chắc là vào một gian bao phòng trên lầu hai để bình tĩnh lại.

Sau đó, không ai còn nhìn thấy hắn nữa.

Ngay cả lúc nào hắn xuống bếp sau cũng chẳng ai biết rõ.

Ánh mắt Vân Sương thoáng lóe lên, quả quyết nói: “Rất có thể người chết đã bị sát hại trước giờ Tỵ chính (khoảng mười giờ rưỡi).”

Dương Nguyên Nhất cũng gật đầu: “Đúng vậy, Hồng Phúc Lâu khai trương đúng giờ Tỵ chính, sau đó sẽ có khách đến, nhà bếp cũng bắt đầu bận rộn.

Đến lúc đó, người làm trong bếp, kẻ vào truyền đơn, kẻ mang món đều tới lui tấp nập. Nếu người chết bước vào nhà bếp sau giờ Tỵ chính, khả năng không bị ai trông thấy là rất thấp.”

Tiểu Bàn lập tức nói: “Nhưng trước khi mở cửa, ai cũng đang chuẩn bị công việc của mình, người ở trong bếp chắc chỉ có người làm bếp thôi? Vậy chẳng phải hung thủ là một trong sáu người đó?”

“Chưa chắc.”

Dương Nguyên Nhất đáp: “Trong tiệm nhiều người như vậy, ai cũng đi tới đi lui, ai biết có người nào lén lút vào bếp hay không?

Mọi người chia nhau ra, hỏi từng người trong tiệm xem từ khắc thứ hai giờ Tỵ đến giờ Tỵ chính, trong nửa canh giờ đó họ đã làm gì, có chứng cứ ngoại phạm nào vững chắc không.”

Mọi người đồng thanh đáp ứng rồi chia nhau hành động.

Tiệm Hồng Phúc Lâu, tính cả Hạ Văn Quân và  Cao chưởng quầy, tổng cộng có mười tám người, nhân số không nhiều, nên việc tra hỏi cũng nhanh chóng.

Rất nhanh, Tiểu Bàn trở lại, nói: “Trừ Hạ Đông gia và Cao chưởng quầy, trong mười sáu người còn lại của Hồng Phúc Lâu, có sáu người làm trong bếp, mười người còn lại làm việc ở phía trước.

Nửa canh giờ trước khi mở cửa là lúc bận rộn nhất, tất cả đều tập trung trong đại sảnh chuẩn bị lần cuối. Cấu trúc đại sảnh đơn giản, ai cũng có thể chứng minh lẫn nhau rằng họ không rời khỏi đó.

Dù có người đi nhà xí thì cũng vội vã đi rồi quay lại ngay, không đủ thời gian để gặp người chết rồi giết hắn.

Còn Cao chưởng quầy lúc đó cũng đi qua lại giữa họ, làm công tác kiểm tra lần cuối.

Những người làm trong bếp cũng đang chuẩn bị, nhưng vì bếp sau có cấu trúc phức tạp hơn, chia thành hai nhà bếp—một bên chuyên nấu nướng, một bên làm mì bột. Bên ngoài còn có phòng chứa củi và kho đồ vật, nên sáu người ấy thường xuyên đi đi lại lại giữa các phòng, không ai có thể xác minh rõ ràng rằng họ luôn ở đúng chỗ trong suốt nửa canh giờ ấy.”

Dương Nguyên Nhất liền nói: “Vậy là hung thủ chỉ có thể là một trong sáu người làm việc ở bếp sau?”

“Không chỉ vậy, còn một người nữa.”

Lúc này, Đại Sơn nói: “Hạ Đông gia từng nói, sau khi cãi nhau với Hạ Mao Toàn, tâm trạng không tốt, cũng lên lầu tìm một gian bao phòng nghỉ ngơi.

Mãi đến khi tiệm mở cửa mới quay lại.”

“Nhưng vừa rồi Vân nương tử chẳng phải nói, hung thủ là người có sức lực lớn sao?”

Tiểu Bàn liếc hắn, nói: “Nhìn thân thể mảnh mai của Hạ Đông gia, liệu có thể vung gậy đánh vỡ đầu người chết không?”

Mọi người thầm cân nhắc một chút, liền có đáp án.

Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn

Dĩ nhiên là không thể.

Vân Sương khẽ cười, nói: “Vì vậy ngay từ đầu, ta đã loại trừ Hạ Đông gia khỏi diện tình nghi. Việc hắn dám công khai mâu thuẫn với người chết, cũng là bởi nắm chắc điều này.

Dựa vào điểm này, trong sáu người làm việc tại bếp sau, ta còn có thể loại bỏ Mai Nương.”

Dù Mai Nương quen làm việc nặng, nhưng nhìn thân hình mảnh khảnh kia, để một gậy đánh nát hộp sọ của người chết, quả thực hơi quá sức.

Dương Nguyên Nhất tổng kết: “Vậy, những người có khả năng gây án hiện tại chính là hai đầu bếp trong bếp sau — Ngụy sư phụ và Tân sư phụ, cùng với hai người học việc của họ là Ngụy Dương và Đinh Nhất, ngoài ra còn có tạp dịch phụ trách các việc vặt — Triệu Thành.”

Lúc này, Tiểu Bàn như sực nhớ ra điều gì, nói: “Nói mới nhớ, lúc nãy ta hỏi Ngụy Dương, hắn có nhắc một chuyện—nói là hôm nay Triệu Thành lúc chẻ củi trông rất hăng, rõ ràng đã đủ số củi cần dùng trong ngày, nhưng hắn vẫn không chịu dừng, mặt mày lại rất dữ tợn.

Ngụy Dương lúc đến nhà chứa củi lấy củi, còn bị hắn làm giật mình một phen…”

Mọi người ngẩn ra, Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi: “Chẻ củi là lúc nào? Sao Ngụy Dương lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”

Tiểu Bàn đáp: “Theo thói quen thường ngày của Triệu Thành, hắn đến Hồng Phúc Lâu đều sẽ chẻ hết củi dùng trong ngày từ sớm.

Nhưng hôm nay, sau khi Hạ Đông gia và người chết cãi nhau, hắn lại đột ngột đi chẻ củi tiếp, nên Ngụy Dương mới bị dọa sợ.

Ngụy Dương nhắc đến chuyện này là vì ta hỏi hắn hôm nay trong mấy người ở bếp sau, có ai có biểu hiện kỳ quặc không, hắn liền kể ra chuyện của Triệu Thành.

Còn nói rằng, hắn đoán Triệu Thành làm vậy là vì Mai Nương. Chồng của Mai Nương mất từ hai năm trước, hình như Triệu Thành có tình cảm với nàng, thấy nàng bị người chết sỉ nhục, tức quá nên đi chẻ củi để xả giận.

Hắn vốn đã có thói quen dùng việc chẻ củi để trút giận rồi.”

Mọi người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Họ lúc nãy từng gặp Triệu Thành, người này thân hình to lớn, cánh tay rắn chắc, to như hai nắm tay chồng lại. Để hắn dùng một gậy đập chết Hạ Mao Toàn, quả thực quá dễ dàng.

Dương Nguyên Nhất liền nói: “Gọi Triệu Thành đến đây!”

Chẳng mấy chốc, Triệu Thành đã bị đưa đến.

Dương Nguyên Nhất không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Nghe người ta nói, ngươi có thói quen chẻ củi để giải tỏa tâm trạng. Hôm nay rõ ràng đã chẻ đủ số củi cần dùng, vậy mà sau khi người chết mắng Mai Nương, ngươi lại tiếp tục chẻ củi, có phải vì hành vi của hắn khiến ngươi tức giận?”

Triệu Thành ngẩn người, sắc mặt lập tức đen lại, nghiến răng nói: “Phải! Tên khốn đó tưởng không ai nhận ra tâm tư bẩn thỉu của hắn sao? Hắn rõ ràng là thấy Mai Nương xinh đẹp nên sinh lòng tà niệm, mới thường xuyên kiếm cớ gây sự! Trước kia lúc Nguyệt Nương còn sống, hắn cũng hay kiếm chuyện với nàng!”

“Vậy nên…”

Dương Nguyên Nhất trầm giọng, “Ngươi trong cơn giận dữ, đã ra tay giết hắn?”

Toàn thân Triệu Thành khẽ run lên, lộ vẻ hoảng loạn, đưa mắt nhìn quanh mọi người trước mặt, lắc đầu nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân không giết người! Tuy ta rất căm hận tên khốn ấy, nhưng ta không giết hắn!”

Dương Nguyên Nhất nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm biến hóa trên gương mặt hắn, nói: “Được, ngươi nói không giết.

Vậy nói xem, ngươi đã chẻ củi trong bao lâu? Trong lúc đó, có thấy ai đi về phía nhà chứa củi không?”

Nơi Triệu Thành chẻ củi là khoảng đất trống trước nhà chứa củi.

Nếu có ai muốn đi ra phía sau nhà chứa củi, nhất định phải băng qua khoảng đất này.

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.

Scroll to Top