“Ta đã xem hết tất cả những vật khả nghi có thể là hung khí trong nhà bếp của Ngụy sư phụ, quả nhiên, chẳng có chút manh mối nào.”
Tiểu Bàn xụ mặt nói: “Mấy thứ khác bọn ta cũng xem rồi, nhìn qua thì chỉ là một căn bếp bình thường mà thôi.
Vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, nhà bếp vẫn chưa kịp dọn dẹp, bừa bộn vô cùng, mấy lần bọn ta suýt nữa làm rơi đồ trong đó.”
“Chỗ bọn ta cũng vậy.”
Đại Kim cũng lên tiếng: “Ngay cả trong lò bếp bọn ta cũng đã xem, ngươi nhìn này, tay ta toàn là tro trong lò.”
Tiểu Bàn nhìn tay hắn giơ lên, hỏi: “Trong lòng bàn tay ngươi còn có ít thứ màu trắng, là gì thế?”
“Bột mì đó.”
Đại Kim bĩu môi: “Món sở trường của Tân sư phụ chẳng phải là mì sao? Trên thớt còn có một cục bột nhào dở dang, chỗ bột này là lúc ta nhấc cán bột lên kiểm tra thì dính vào tay.”
Họ đã thẩm vấn xong hết các nghi phạm, nhà bếp phía sau cũng đã xem qua.
Nếu vẫn không có manh mối, đành phải quay về huyện nha, rồi tính xem bước tiếp theo nên điều tra theo hướng nào.
Đúng lúc này, Đinh huyện lệnh và Đại Sơn từ đại sảnh đi tới.
Hai người bọn họ phụ trách thẩm vấn các vị khách bên ngoài.
Dương Nguyên Nhất lập tức bước lên nghênh đón, hỏi họ có phát hiện gì không, nhưng vụ án lại xảy ra ở hậu viện, dẫu cho người chết có hẹn ai đó nói chuyện thì cũng không nhất thiết phải ra tận sau nhà củi để bàn bạc.
Những người trong đại sảnh, phần nhiều là không liên quan đến vụ án này.
Quả nhiên, Đinh huyện lệnh lắc đầu nói: “Không phát hiện gì cả, ta đã để họ về trước rồi.”
Mọi người nhìn nhau một cái, ngay lúc Đinh huyện lệnh định bảo mọi người mang thi thể về huyện nha thì sau lưng lại vang lên một tiếng quát lớn, “Đinh Nhất, tên tiểu tử thối kia ngươi đang làm gì vậy!”
Lần này, là giọng của Tân sư phụ.
Mọi người đều theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ khi nào Đinh Nhất đã vào trong nhà bếp, đang đứng trước thớt gỗ mà Tân sư phụ thường dùng để nhào bột, dường như đang định dọn dẹp gì đó.
Nghe thấy tiếng Tân sư phụ, hắn khựng lại, lắp bắp nói: “Lúc nãy… lúc nãy mấy vị bổ khoái ở huyện nha nói đồ đạc trong bếp đã có thể đụng vào, nên ta định dọn dẹp một chút…”
Lúc này đã qua giờ tan ca khá lâu rồi.
Hắn chỉ muốn sớm thu dọn xong mọi thứ để về nghỉ ngơi.
Dù sao, buổi chiều còn phải đến sớm để chuẩn bị bữa tối nữa.
Tân Sư phụ vội vã đi tới, nói: “Chỗ này không cần ngươi lo, để ta tự làm.”
Đinh Nhất bị ông ta đuổi ra ngoài, không nhịn được bĩu môi.
Vừa bước ra khỏi cửa bếp, hắn đã gặp Ngụy Dương cũng bị đuổi ra ngoài.
Ngụy Dương thấy Đinh Nhất với vẻ mặt ấm ức, không nhịn được nói: “Có lẽ là do hôm nay dụng cụ bếp của các sư phụ bị người ngoài đụng vào, trong lòng họ khó chịu, nên thái độ mới như vậy thôi.
Lúc nãy, sư phụ ta cũng bảo ta ra ngoài, nói tự mình dọn dẹp bếp là được rồi.”
Đám bổ khoái: “…”
Người ngoài… là bọn họ sao?
Hai tên tiểu tử này, chẳng lẽ không biết là bọn họ vẫn còn chưa rời đi?
Đinh Nhất vẫn không nhịn được nói: “Sư phụ ngươi bình thường đã luôn đen mặt rồi, ngươi hẳn phải quen rồi chứ, nhưng sư phụ ta trước giờ có bao giờ quát ta như vậy đâu?
Ta cũng chỉ là muốn sớm giúp sư phụ về nhà nghỉ ngơi thôi mà, mấy hôm nay thân thể sư nương không khỏe, rõ ràng mấy ngày nay sư phụ tan ca xong là lập tức về nhà.”
Ngụy Dương an ủi hắn: “Thôi đi, hôm nay tình huống đặc biệt, cũng không trách được.”
Vân Sương nhìn hai người bọn họ, ánh mắt bỗng thoáng trầm xuống, khẽ nheo lại.
Đúng lúc này, Dương Nguyên Nhất đi tới, nói: “Vân nương tử, chúng ta về trước…”
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Chữ “trước” còn chưa ra khỏi miệng, thì nữ tử bên cạnh đột ngột nghiêng người lại gần, một mùi hương hoa nhàn nhạt phảng phất lan tới, khiến Dương Nguyên Nhất cứng người lại.
Thế nhưng, lời thì thầm bên tai của nữ tử nhanh chóng kéo thần trí Dương Nguyên Nhất quay lại. Sau khi nghe nàng nói xong, hắn liền khó hiểu nhìn Vân Sương, “Vân nương tử, nàng định làm gì vậy?”
Vân Sương khẽ mỉm cười, đáp: “Ta cảm thấy, trong hai nhà bếp kia vẫn còn ẩn giấu điều gì đó mà chúng ta chưa biết.
Ta muốn vào xem lại lần nữa.”
Dương Nguyên Nhất ngẩn người.
Nhưng đã nghe nàng nói vậy, đương nhiên hắn sẵn lòng phối hợp.
Hắn lập tức gọi Đinh huyện lệnh và mấy người khác quay lại, truyền đạt lại lời của Vân Sương, rồi khẽ hắng giọng, cao giọng nói: “Ngụy sư phụ, Tân sư phụ, Ngụy Dương, Đinh Nhất và Triệu Thành, chúng ta còn vài điều cần hỏi, phiền các vị qua đây một chút.”
Những người được gọi tên đều ngẩn ra, đặt đồ trong tay xuống rồi đi tới, vừa đi vừa hỏi:
“Chư vị quan gia còn điều gì muốn hỏi vậy?”
“Những điều cần nói, tiểu nhân đã nói hết rồi mà.”
Dương Nguyên Nhất giữ vẻ nghiêm nghị, nói: “Điều ta muốn hỏi đương nhiên liên quan đến vụ án, nơi này không tiện nói chuyện, phiền các vị theo ta.”
Nói xong, hắn dẫn họ đi ra mảnh đất trống phía sau nhà bếp, gần trước nhà chứa củi.
Nơi ấy tương đối thoáng đãng, lại vừa vặn tách biệt khỏi người khác đang đứng ở tiền viện.
Vừa rồi, lúc Dương Nguyên Nhất thẩm vấn bọn họ, cũng là ở đó.
Mọi người không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Ở một bên, Hạ Văn Quân đã theo dõi hết nhất cử nhất động của Vân Sương, thấy mấy người trong bếp bị dẫn ra sau, nàng ta liền thấy Vân Sương nhanh chóng bước vào một trong hai căn bếp.
Trong lòng nàng bất giác trầm xuống.
Chỉ e điều nàng ta lo sợ nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Dương Nguyên Nhất và nhóm người bị gọi đi đều không hề hay biết gì, đành phải đem mấy câu hỏi vừa rồi lặp lại lần nữa, ứng phó cho qua.
Cả đám người bị hỏi đến ngơ ngác không hiểu ra sao.
Khi Dương Nguyên Nhất lại hỏi thêm lần nữa rằng họ có bị Hạ Mao Toàn mua chuộc hay có làm gì phản bội Hồng Phúc Lâu hay không, Ngụy sư phụ là người đầu tiên không nhịn được, cau mày đáp: “Tiểu nhân vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Không có! Cả đời này tiểu nhân tuyệt đối không phản bội Đông gia! Mấy câu hỏi này, các vị còn định hỏi mấy lần nữa?!”
“Đúng vậy!”
Tân sư phụ cũng trầm mặt: “Ta tin người trong hậu bếp chúng ta tuyệt đối không ai phản bội Đông gia! Các ngươi gọi hết chúng ta ra đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Trong lòng Dương Nguyên Nhất không khỏi kêu khổ, hắn cũng muốn biết Vân nương tử bên kia còn mất bao lâu nữa!
Nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ nghiêm túc, khẽ ho khan, nói: “Chúng ta làm việc, tự nhiên có…”
“Trong các ngươi, có người đang nói dối.”
Thanh âm lạnh lùng, lãnh đạm của Vân Sương chợt vang lên.
Mọi người đều ngẩn ra, chỉ thấy nàng đang cầm một vật dài được bọc trong vải từ từ bước vào, khóe môi khẽ cong, nửa cười nửa không: “Trong số các ngươi, có người đã phản bội Hạ Đông gia, đồng thời cũng chính là hung thủ sát hại Hạ Mao Toàn!
Nói thật với các ngươi, vừa rồi là ta nhờ Dương bộ khoái dẫn các ngươi đi, là để không khiến hung thủ nghi ngờ, còn ta thì vào lại nhà bếp, tìm ra chứng cứ gây án.
Một món, mà hắn chưa kịp tiêu hủy.”
Phía sau nàng, Hạ Văn Quân sắc mặt nghiêm trọng, đi theo sát phía sau.
Lời của Vân Sương như sấm sét giữa trời quang.
Năm người có mặt lập tức vô cùng khiếp sợ, bối rối. Tính tình nóng nảy như Đinh Nhất không nhịn được hét lên: “Không thể nào! Ngươi nói chứng cứ ở trong bếp?! Nhưng vừa rồi, không phải người huyện nha các ngươi đã lục soát toàn bộ bếp rồi sao?!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.