Chương 383: Thành thân ý nghĩ

Bộ truyện: Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tác giả: Nguyên Lai

“Kia thì hãy đồng ý làm nữ nhân của ta, cả đời theo ta, ta liền đem bản thân mình giao cho nàng.” Xích Diễm liền thuận nước đẩy thuyền, lập tức nói ra.

Tuy rằng cùng tiểu nha đầu chung sống chưa được bao lâu, nhưng đối với nàng, hắn đã vô cùng hiểu rõ.

Nàng có một tấm lòng nhân hậu, thương xót muôn dân, nếu hắn kiên quyết không chịu trao thân mình, cuối cùng nàng nhất định sẽ đáp ứng làm nữ nhân của hắn.

Chỉ cần nàng đồng ý, hắn có vô vàn cách khiến nàng yêu hắn.

“Ta đem thân thể mình giao cho ngươi, cứu ngươi một mạng, lại không được ngươi chịu trách nhiệm, như vậy… chẳng phải là không công bằng sao?” Vân Nguyệt mang theo một tia hy vọng cuối cùng mà nói.

“Không được. Thân thể ta chỉ dành cho thê tử của ta. Trừ phi nàng là thê tử, bằng không đừng nghĩ đến việc chạm vào ta.”

“Ngươi là Ma Đế, sao lại giống như tiểu thụ vậy?”

Xích Diễm khẽ nhíu mày.

“Tiểu thụ là cái gì?”

Vân Nguyệt lúng túng không biết giải thích ra sao, liền tùy tiện đáp: “Chính là… phía dưới kia một người!”

Xích Diễm bật cười, nói: “Không sao, nếu nàng đồng ý, ta có thể vĩnh viễn làm người ở phía dưới cho nàng.”

Vân Nguyệt: “…”

Vân Nguyệt không còn lời nào để nói, nhưng một bên tiểu lăng lại phấn khởi nhảy dựng.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, hắn thật tốt đó! Ngươi hãy đáp ứng hắn đi! Đáp ứng hắn đi! Ngươi có thể vĩnh viễn làm người ở trên nha! Ngươi nghĩ xem, hắn là Ma Đế, lại có thể vĩnh viễn bị ngươi áp ở dưới thân, cảm giác ấy nhất định rất tuyệt! Rống rống! Rống rống!”

Tiểu lăng đột nhiên kích động đến mức vừa nhảy vừa xoay vòng trên mặt đất.

Xích Diễm liếc nhìn nó một cái, nói: “Thế nào? Ngay cả binh khí của nàng cũng tán thành, nàng cũng nên đáp ứng đi. Như vậy, ta sẽ không phải chịu đựng cơn đau khoét tim nữa.”

“Ngươi làm sao biết nó nói cái gì?” Vân Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Đoán.”

Vân Nguyệt: “…”

“Ta nghe nói ngươi hình như sống đã rất lâu rồi?” Vân Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi.

“Đúng vậy.” Xích Diễm gật đầu, hỏi lại: “Nàng sẽ không chê ta già chứ? Ta là cùng trời đất đồng thọ.”

“Vậy hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Vân Nguyệt vẫn không buông tha mà tiếp tục truy hỏi.

“Hơn ba triệu tuổi rồi.”

Vân Nguyệt liếc nhìn Xích Diễm, cuối cùng cũng tìm được một lỗ hổng.

“Ngươi đã hơn ba triệu tuổi, vậy trong ba triệu năm đó chẳng lẽ chưa từng chạm qua nữ nhân sao?”

“Sao có thể? Ta là Ma Đế, đâu phải Phật tổ. Huống chi cho dù là Phật tổ, trước khi tu thành Phật cũng phải từng chạm qua nữ nhân chứ! Bằng không, lão già đó lấy đâu ra nhiều Phật lý để thuyết giảng như vậy?”

Mồ hôi!

Nghe lời Xích Diễm nói, Vân Nguyệt không khỏi sửng sốt. Yêu nghiệt này, thật sự là không có chút khẩu đức nào. Khó trách trước đây bị Phật tổ trấn áp dưới chân núi mấy trăm ngàn năm.

“Ngươi đã từng ở cùng nữ nhân khác như vậy, vì sao lại không thể cùng ta? Chúng ta chỉ cần một đêm tình, sau đó coi như không ai nợ ai, chẳng phải rất tốt sao?”

Nghe được lời này của Vân Nguyệt, Xích Diễm liền cảm thấy một trận phẫn nộ vô danh dâng lên.

“Ngươi lại không muốn gả cho ta đến thế sao? Làm nữ nhân của ta thì có gì không tốt?”

“Trước tiên ngươi hãy trả lời ta, tại sao nếu ta không gả cho ngươi, không làm nữ nhân của ngươi, ngươi liền không để ta cứu ngươi?”

“Bởi vì trong ba triệu năm qua, đây là lần đầu tiên ta có ý định thành thân. Mà nàng, chính là người ta mong muốn trở thành thê tử.

Nếu ta đã trao thân thể này cho nàng, có sự thân mật da thịt, thì đời này, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Dù nàng sau này có đảo lộn trời đất, ta cũng sẽ dồn hết sức lực của Ma Giới để đoạt lại nàng.

Nhưng nàng là con gái của Thiên Đế, ta không muốn làm nàng khó xử, cho nên để nàng tự mình quyết định.

Một khi đã chiếm hữu thân thể ta, nàng phải làm nữ nhân của ta. Nếu không nguyện làm, thì thà rằng chúng ta chưa từng như vậy.

Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!

“Trước khi thân mật, đừng tùy tiện hiến thân cho ta.”

Xích Diễm bộc bạch tâm tư trong lòng. Hắn thật sự nghĩ như vậy.

Cùng Vân Nguyệt chung sống chẳng qua chỉ mấy canh giờ, mà khi trong lòng hắn lần đầu nảy sinh ý định muốn chịu trách nhiệm với nàng, thời gian họ ở bên nhau còn chưa đến một phút.

Ba triệu năm chưa từng nghĩ đến việc thành thân, nhưng lại chỉ trong khoảnh khắc ấy, tâm ý hắn đã thay đổi.

Người đời thường nói nhất kiến chung tình, một ánh nhìn khắc cốt ghi tâm. Hắn đã sống ngần ấy năm, nữ nhân kiểu gì mà chưa từng gặp qua? Nhưng Vân Nguyệt lại là người duy nhất khiến hắn rung động, khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Cho nên, hắn tin tưởng, mặc dù tiểu nha đầu này đích xác không có ngực nở hay eo thon, nhưng hắn thực sự đối nàng nhất kiến khuynh tâm.

Còn về phần ngực và eo… Xích Diễm lại đánh giá nàng một phen, cuối cùng kết luận rằng: ngày dài thì thân thể cũng sẽ phát triển thôi.

Cho nên, dù hôm nay Vân Nguyệt nhẫn tâm dùng đao lấy ra Hỗn Nguyên Thiên Tinh trong cơ thể hắn, thì sau khi hắn khôi phục, cũng nhất định sẽ truy nàng trở về.

Nữ nhân mà Xích Diễm đã để mắt tới, nhất định chỉ có thể thuộc về hắn.

Chỉ là, đó là chuyện sau này, hiện tại hắn chưa định nói ra.

Hắn bây giờ, chỉ muốn làm rõ một việc.

“Vậy ngươi trả lời ta, vì sao thà rằng chịu mất trinh tiết, cũng không nguyện gả cho ta, làm thê tử của ta, làm chủ nhân của Ma Giới?”

Hắn không tin rằng tiểu nha đầu này thật sự chướng mắt hắn, không thích hắn.

Tuy rằng Vân Nguyệt thật sự rất thiện lương, không nỡ để hắn chịu đựng đau đớn là thật, nhưng từ ánh mắt nàng nhìn hắn, cùng với cảm giác nàng mang đến cho hắn, hắn có thể khẳng định nàng cũng thích hắn.

Cho nên, hắn muốn biết, vì sao nàng không chịu tiếp nhận hắn.

“Bởi vì ta đã đính hôn, cho nên không thể gả cho ngươi.”

Câu trả lời của Vân Nguyệt là điều mà Xích Diễm không muốn nghe nhất, bởi vì hắn đã đoán được điều đó từ trước. Khi hắn còn chưa bước vào không gian này để tu luyện, đã từng nghe nói tiên giới chuẩn bị cử hành hôn sự.

Chỉ là lúc ấy hắn không mấy quan tâm đến chuyện tiên giới, nên nghe rồi cũng liền quên.

Thì ra, hôn sự mà tiên giới nhắc tới, chính là của Vân Nguyệt.

Nhìn nữ tử thanh tú tươi tắn trước mắt, trong lòng Xích Diễm nảy sinh một ý nghĩ ngay cả chính hắn cũng không thể tin nổi.

Đó là, mặc kệ tương lai trượng phu của Vân Nguyệt là ai, nàng cũng chỉ có thể là thê tử mà hắn nhận định.

“Ai là vị hôn phu của ngươi?”

“Chiến thần.”

“Chiến Tân Đường?”

Xích Diễm khẽ nhíu mày. Lại là kẻ luôn coi hắn là đối thủ một mất một còn. Thật thú vị!

“Ngươi đã không yêu hắn, vì sao lại đồng ý gả cho hắn?”

Lời nói của Xích Diễm khiến Vân Nguyệt hết sức kinh ngạc.

“Sao ngươi biết ta không yêu Tân ca ca?”

Nhìn ánh mắt to tròn mang đầy nghi hoặc của Vân Nguyệt, Xích Diễm dịu dàng vén sợi tóc trên vai nàng ra trước ngực, nâng niu từng sợi đuôi tóc óng ánh, mỉm cười trả lời:

“Nếu nàng thật lòng yêu hắn, thì đã không thể đối với ta nhất kiến khuynh tâm.”

“Ai đối ngươi nhất kiến khuynh tâm!” Hai má Vân Nguyệt đỏ bừng, trong lòng như có nai con đang nhảy loạn.

Thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, trong lòng Xích Diễm ngứa ngáy không chịu nổi, đột nhiên xoay người, đè nàng dưới thân, cố ý hạ thấp thân mình đùa nghịch.

Thẳng đến khi chóp mũi hai người đã chạm vào nhau, nói chuyện cũng khiến môi gần kề, hắn mới chịu ngừng lại.

Vân Nguyệt cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vội dùng hai tay chống ngực Xích Diễm, khẩn trương nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Vui lòng giúp chúng tôi kiểm duyệt nội dung truyện và báo cáo lỗi nếu có thông qua khung thảo luận.

Luận Bàn Truyện:

Scroll to Top