Xích Diễm một tay chống đỡ trên mặt đất, tay còn lại nhẹ nhàng lướt qua má Vân Nguyệt. Một cảm giác như dòng điện truyền qua khiến cả hai người đều cảm thấy làn da tê dại.
“Đừng sợ, ta đã nói rồi sẽ không ép buộc nàng, ta sẽ chờ đến khi nàng suy nghĩ kỹ càng. Nếu nàng không nguyện ý gả cho ta, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng dù chỉ là một chút.”
Khi Xích Diễm nói, hơi thở nóng rực phả lên gò má nàng, khiến hai má vốn đã đỏ bừng của nàng lại càng thêm rực rỡ, không sao kiềm chế được.
Nghe lời hắn, cảm nhận rõ ràng vật cứng rắn như sắt thép dưới thân đã căng cứng suốt mấy canh giờ, trong lòng Vân Nguyệt trào dâng một cảm giác ấm áp, đồng thời cũng thoáng có chút bất nhẫn.
Nhưng Xích Diễm chỉ dịu dàng được trong chốc lát, rồi ngay sau đó lời hắn lại trở nên mạnh mẽ:
“Tuy ta sẽ không cưỡng ép nàng, nhưng thành thân cả đời chỉ một lần. Nàng muốn gả cho nam nhân mình yêu, sống trọn đời trong ái tình, cảm nhận hạnh phúc, hay là muốn thành toàn cho gia tộc, gả cho một người mà nàng không yêu, chỉ bởi vì hắn là thân nhân?
Ngày đại hôn, hoàng tộc cùng Long Tộc quan hệ đã đủ vững chắc, nàng đi, cũng chỉ là tô điểm thêm cho gấm vóc. Nhưng nhân sinh của nàng thì sao? Ai sẽ vì nàng mà chịu trách nhiệm?”
“Ta…”
Vân Nguyệt định nói mình vẫn rất thích Chiến Tân Đường, nhưng còn chưa kịp thốt ra đã bị cắt ngang.
“Đừng nói nàng thích Chiến Tân Đường, đó là lời dối trá! Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, người nàng thích là ta.”
“Ta… Ta vốn dĩ thích Tân ca ca. Ngươi dựa vào đâu mà nói ta thích ngươi?” Vân Nguyệt bị lời hắn đánh trúng tâm sự, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, vội vàng phủ nhận.
Nhưng lời vừa dứt, nhìn thấy hành động tiếp theo của Xích Diễm, nàng lập tức hối hận đến mức ruột gan như bị thiêu đốt.
Chỉ thấy Xích Diễm sau khi nghe lời nàng nói, không nói một lời, thuận tay nhặt lấy thanh băng đao bên cạnh đang phát sáng lạnh lẽo, không chút do dự đâm thẳng vào tim mình.
Chỉ trong chớp mắt, một dòng máu tươi cuồn cuộn phun trào từ lồng ngực hắn, khiến Vân Nguyệt hoảng loạn nhào tới, lập tức dùng tay áp chặt lấy vết thương của hắn.
Một tia kim quang chợt lóe, vết thương vừa sâu hoắm kia liền biến mất, chỉ để lại trên ngực một mảng lớn máu đỏ chứng minh nơi ấy vừa có một thương tích nặng nề.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Vân Nguyệt giận dữ hét lên.
Xích Diễm khẽ nhíu mày, hiển nhiên cơn đau vẫn chưa tan đi.
“Ta đã nói sẽ không ép buộc nàng. Nếu người nàng yêu không phải ta, vậy ta sẽ giúp nàng làm lựa chọn. Ngược lại là nàng, rốt cuộc đang sợ cái gì?”
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác, nhất định phải như vậy sao? Sao ngươi lại cố chấp đến mức ấy?”
Nhìn vết máu loang lổ kia, từng giọt lệ rơi xuống.
Giọt nước mắt trong suốt hòa cùng dòng máu đỏ tươi chói mắt, loang ra một mảng như lửa cháy, rực rỡ mà dịu dàng, màu sắc ấy đẹp đến vô cùng.
“Ngốc à, khóc cái gì?”
Xích Diễm đưa tay lau đi những giọt lệ lăn dài trên má nàng. Nhẹ nhàng nói: “Đã nàng yêu ta, lại không thể nhìn ta bị thương, thì hãy làm nữ nhân của ta.”
“Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ta đã có hôn ước, làm sao có thể tùy tiện đổi thay? Nếu ta làm vậy, Tân ca ca sẽ ra sao? Hắn rất yêu ta, nếu ta rời đi, hắn sẽ rất đau lòng.”
“Vậy còn ta thì sao?”
“Hử?” Vân Nguyệt nước mắt đầm đìa nhìn Xích Diễm, không hiểu ý hắn.
“Nếu nàng ở bên ta, Tân ca ca sẽ đau lòng. Nhưng nếu nàng gả cho hắn, nàng có vui vẻ không? Và nàng có sợ ta đau lòng không?”
“Ngươi… ngươi sẽ đau lòng?” Trong lòng Vân Nguyệt thoáng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
“Đương nhiên rồi! Không chỉ đau lòng, mà còn rất đau lòng.” Ta thậm chí sẽ đến thiên đình tranh đoạt người, đến lúc đó tình thế sẽ càng thêm hỗn loạn.
Chỉ là câu nói này, Xích Diễm chưa nói ra miệng.
“Ngươi nói dối!” Vân Nguyệt thẹn thùng cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Vì nàng, ta cam nguyện vĩnh viễn làm cái gọi là tiểu thụ kia, chẳng lẽ nàng còn nghi ngờ tâm ý của ta sao?”
Lời nói của Xích Diễm lại khiến hai má Vân Nguyệt đỏ bừng lần nữa.
Nghĩ đến cảnh sau này hai người ở bên nhau, nàng ở phía trên điên cuồng, hắn ở phía dưới rên rỉ… Vân Nguyệt chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên trán.
“Sao? Đồng ý chưa?”
“Ngươi… ngươi để ta suy nghĩ kỹ một chút…”
“Được.” Thấy Vân Nguyệt có phần do dự, Xích Diễm mỉm cười nằm xuống đất, để mặc cho nàng cứ thế nằm sấp trên người hắn, dùng thanh khiết thuật lau sạch vết máu còn lại.
Bởi vì đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc, một khi đã lựa chọn, sẽ phải gánh vác trách nhiệm cả đời.
Vân Nguyệt trong lúc nhất thời không thể quyết định, cứ nằm sấp trên người Xích Diễm ngẫm nghĩ.
Trên người Xích Diễm có một mùi thơm nhẹ của anh đào thảo, nàng rất thích mùi hương ấy. Ngửi mãi, ngửi mãi, nàng lại cảm thấy buồn ngủ, và sau đó, nàng chẳng còn biết gì nữa.
Nhìn tiểu nha đầu đang ngủ say trên người mình, trong mắt Xích Diễm hiện lên một tia sủng nịch mà ngay cả hắn cũng không ngờ tới.
Tiểu nha đầu này quả thực khiến người ta yêu thích, nếu có thể cùng nàng sống trọn vĩnh sinh, hắn chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủi bên nhau, nhưng hắn dám khẳng định, nếu có thể cùng một nữ tử như nàng sống chung, cho dù là ngày tháng vĩnh viễn kéo dài, hắn cũng sẽ không thấy nhàm chán.
Tuy rằng phía dưới có chút sưng đau, nhưng nhiệt độ cơ thể nàng khiến người khác cảm thấy thoải mái vô cùng. Hơn nữa, nàng vẫn không ngừng hút lấy năng lượng của Hỗn Nguyên Thiên Tinh trong cơ thể hắn, khiến cảm giác thiêu đốt hoàn toàn biến mất.
Xích Diễm thả lỏng, cảm nhận sự mệt mỏi chưa từng có, nặng nề thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, một chút lạnh buốt rơi xuống ngực khiến Xích Diễm bừng tỉnh. Mở mắt ra nhìn, hắn bật cười khẽ.
Tiểu nha đầu này, quả thực chưa trưởng thành mà!
Chỉ thấy nàng áp má lên ngực hắn, khóe miệng khẽ mở, một dòng nước miếng rỉ ra.
Xích Diễm đưa tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước miếng nơi khóe môi nàng, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không sao ngủ lại được nữa.
Nếu có người Ma Giới thấy ma quân khiết phích cực độ như hắn lại để một nữ tử chảy nước miếng lên người, không những không giận mà còn mỉm cười đầy sủng nịch, chẳng biết sẽ có cảm tưởng ra sao!
Đợi đến khi Vân Nguyệt yếu ớt tỉnh lại, trời đã sáng ngày thứ hai.
Vừa lau nước miếng chảy xuống theo thói quen, Vân Nguyệt vẫn chưa nhớ ra mình đang ở đâu.
Khi từng màn kí ức ùa về, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, trợn to mắt nhìn Xích Diễm đang mỉm cười ngắm mình.
Nghĩ đến việc nước miếng vừa được hắn lau đi, Vân Nguyệt cúi đầu nhìn xuống.
Quả nhiên, ngay tại nơi nàng vừa nằm, vẫn còn một chút lấp lánh chưa khô.
Nghĩ rằng Xích Diễm chưa phát hiện, nàng lập tức lén lút dùng khuỷu tay lau đi vệt nước ấy.
Nhìn động tác nhỏ của nàng, Xích Diễm không nhịn được bật cười.
Vân Nguyệt chu môi, có chút giận dỗi hỏi: “Ngươi cười cái gì chứ?!”
Xích Diễm nhịn cười đáp: “Không cần xấu hổ, nơi này ta đã lau rất nhiều lần rồi.”
Vân Nguyệt: “…” Thật là mất mặt quá đi…
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.