Lần đầu tiên chứng kiến Tân ca ca đau lòng đến rơi lệ, mà nguyên nhân lại chính là do nàng gây ra, Vân Nguyệt cảm thấy tâm can như bị dao cắt.
Nàng nên làm gì đây? Nàng thật sự không muốn tổn thương Tân ca ca, càng không muốn nhìn thấy hắn rơi lệ…
Ngay sau đó, nàng bị Chiến Tân Đường mạnh mẽ ôm chặt vào lòng, thật sự là ôm rất chặt.
Chưa bao giờ Tân ca ca ôm nàng như vậy, đến mức khiến nàng khó thở, nhưng lại cảm nhận được thân thể hắn không ngừng run rẩy, nàng biết, hắn không muốn để nàng thấy được nỗi thống khổ của hắn.
Dẫu hắn đã cố gắng nén khóc, nhưng cơ thể run rẩy cùng những tiếng nức nở thoát ra, lại khiến tim nàng đau đớn khôn nguôi.
Một bên là Xích Diễm – người nàng động tâm, một bên là người đã bầu bạn cùng nàng từ nhỏ, kể cả khi nàng không còn hoàn bích, cũng không trách móc nửa lời. Tân ca ca, người luôn dịu dàng, bao dung nàng suốt ba ngàn năm.
Nàng rốt cuộc nên làm thế nào?
“Nguyệt Nhi, đừng rời xa ta…” – thật lâu sau, Chiến Tân Đường giọng nghẹn ngào, đầu vùi trên vai nàng, khẩn cầu tha thiết.
“Ta…” – Vân Nguyệt cảm thấy bản thân đang giằng xé dữ dội.
Nàng có thể không gả cho Xích Diễm, nhưng liệu nàng có thể vượt qua chướng ngại trong lòng để gả cho Tân ca ca không?
“Xin ngươi… Đừng rời khỏi ta! Nguyệt Nhi… Cầu xin ngươi!”
Vân Nguyệt chỉ mới mở lời, Chiến Tân Đường đã vội ngăn cản. Hắn không thể chịu đựng nổi việc nàng từ chối. Đến khi cảm nhận được nguy cơ mất nàng, hắn mới thực sự nhận ra mình yêu nàng đến nhường nào.
Yêu đến chỉ cần tưởng tượng nàng rời xa hắn, tim hắn đã đau đến không thể thở nổi.
Bị hắn siết chặt trong lòng, Vân Nguyệt cảm nhận được nhịp tim của hắn bắt đầu loạn nhịp, sắc mặt cũng dần trở nên xanh xao, thân thể bắt đầu co giật vì sợ hãi.
Nàng hoảng hốt, vội vàng đẩy hắn ra, ôm lại hắn, vỗ nhẹ lưng giúp hắn điều khí.
Nhưng càng ôm chặt, hắn lại càng co giật dữ dội hơn.
Tim nàng như bị bóp nghẹt, đau đến mức nghẹn thở.
Không có Xích Diễm, nàng sẽ không chết. Không có nàng, Xích Diễm cũng sẽ sống tốt. Nhưng không có nàng, Tân ca ca sẽ chết mất…
“Tân ca ca… Tân ca ca, đừng dọa Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi không gả cho Xích Diễm nữa! Nguyệt Nhi sẽ luôn ở bên Tân ca ca, không đi đâu cả!”
Thật xin lỗi, Xích Diễm!
Nàng không thể làm ngơ trước nỗi đau của Tân ca ca.
“Ngươi… Ngươi nói thật sao?” – Chiến Tân Đường kích động đến mức co giật càng dữ dội.
Thấy vẻ mặt hắn gần như không còn sức sống, Vân Nguyệt đau lòng đến nghẹn ngào, liên tục gật đầu: “Ân, ta không gả cho hắn. Nhưng… nhưng hãy cho ta một chút thời gian, để ta sắp xếp lại cảm xúc. Ta sợ… ta sợ vì trong lòng vẫn còn thích Xích Diễm, mà khiến huynh bị tổn thương.”
Ngay lúc ấy, nàng lại bị Chiến Tân Đường kéo vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn dung nhập nàng vào thân thể hắn, hòa tan nàng trong máu thịt hắn.
Truy cập maivangtet.vn để đọc trọn bộ...
Dù thân thể còn co giật, hắn vẫn mừng như bắt được bảo vật, nghẹn ngào nói: “Không sao! Không sao! Chỉ cần ngươi chịu ở bên ta, dù phải dùng cả đời để quên hắn, ta cũng nguyện bầu bạn cùng ngươi. Chỉ cần ngươi không rời xa ta là đủ rồi!
Nguyệt Nhi, hứa với ta, đừng đổi ý nữa! Ta không chịu nổi!”
Nước mắt lặng lẽ tràn ra từ khoé mắt Vân Nguyệt – vì Xích Diễm, cũng vì Chiến Tân Đường.
Nàng nghĩ đến lúc Xích Diễm nhẹ nhàng đưa nàng xoay chuyển trời đất đình, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương ấy… Lại nghĩ đến Tân ca ca với tình yêu gần như hèn mọn, nàng biết mình thật sự rất may mắn, khi được hai người như thế yêu thương.
Nhưng nàng chẳng hề cảm thấy hạnh phúc. Trái tim chỉ còn lại nghẹn ngào, nặng trĩu không sao thở nổi.
Hai tay ôm lấy Chiến Tân Đường, nàng khẽ gật đầu: “Được, Nguyệt Nhi sẽ không rời xa huynh. Nguyệt Nhi đời này sẽ luôn bầu bạn với Tân ca ca. Huynh đừng dọa Nguyệt Nhi nữa, ta sợ lắm!”
“Hảo! Hảo!” – Chiến Tân Đường không ngừng gật đầu, nhưng thân thể vẫn co giật không ngừng.
Phải qua mười lăm phút, những cơn co giật mới dần lắng xuống, nhưng hắn vẫn ôm nàng chặt chẽ, không nỡ buông ra.
Hắn sợ chỉ cần nới lỏng tay, nàng sẽ như con diều đứt dây, bay đi đến nơi hắn mãi mãi không thể tìm thấy.
**************** hồi ức thiên đình ****************
Sau khi đồng ý ở lại bên Chiến Tân Đường, Vân Nguyệt dứt khoát gạt bỏ ý nghĩ cùng Xích Diễm ở bên nhau.
Nàng từng nghĩ, chỉ cần đoạn tuyệt tương tư, tình cảm sẽ dần phai nhạt.
Nhưng nàng đã đánh giá quá cao bản thân.
Tình cảm dành cho Xích Diễm không những không phai nhạt, mà càng ngày càng đậm sâu. Đậm đến mức từng ánh mắt, nụ cười, từng cử chỉ của hắn đều khắc sâu trong tâm trí nàng, đến mức trái tim nàng dường như đã đầy ắp hình bóng hắn.
Nàng cố gắng gạt bỏ, cố gắng nghĩ đến Chiến Tân Đường thật nhiều, nhưng trái tim lại chẳng chịu nghe lời. Người bị gượng ép đưa vào lòng, luôn bị một hình bóng khác xô đẩy ra ngoài.
Mỗi lần bị xô ra, hình bóng kia lại càng trở nên sâu đậm.
Chiến Tân Đường quả thực là một nam tử tốt. Sau chuyện xảy ra, hắn chủ động trở về Long Tộc, thân chinh thỉnh cầu dời ngày thành hôn thêm ba tháng – từ mùng sáu tháng sáu đến mùng chín tháng chín.
Chuyện nàng bị Xích Diễm phá thân, có thể là do một cung nữ lắm lời nghe được, tin tức nhanh chóng truyền ra ngoài. Chẳng bao lâu, Long Vương, Long Hậu và các trưởng lão đều biết rõ sự tình.
Nhờ sự can thiệp của Long Vương và Long Hậu, cùng với thái độ kiên quyết của Chiến Tân Đường, các trưởng lão dù rất bất mãn, nhưng vì nể mặt họ, cuối cùng cũng không trở mặt với hoàng tộc.
Tuy nhiên, một hôn sự tưởng chừng mỹ mãn, cuối cùng lại chưa bắt đầu đã phủ lên bóng mây dày đặc.
Đặc biệt là những tiên tử ái mộ Chiến Tân Đường trong thiên đình, khi nghe được tin này, ai nấy đều hận không thể khiến mọi chuyện bung bét hơn nữa. Chỉ cần hôn sự này thất bại, các nàng mới có thể nhìn thấy hy vọng lóe sáng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.