Giang Tiếu: “……”
Ngô Khởi – người hiểu rất rõ tâm tư của Tổng binh nhà mình – không khỏi ho nhẹ một tiếng, âm thầm ngẩng đầu nhìn trời.
Tổng binh đối với Vân nương tử vốn đã tâm tư không thuần túy, giờ lại biết nữ tử sáu năm trước chính là nàng, mà hai đứa trẻ cũng là cốt nhục ruột thịt của mình…
Đổi lại là hắn, chắc chắn cũng muốn được ở bên thê tử con cái nhiều hơn. Dù sao, đó cũng là điều vốn dĩ nên như vậy.
Nhưng trên danh nghĩa, bọn họ… quả thật vẫn chưa có quan hệ gì.
Ai, đúng là tréo ngoe.
Thấy Do Hứa vẫn còn ngơ ngác nhìn hắn, Giang Tiếu liếc hắn một cái không mang theo cảm xúc, nói:
“Ngươi và Ngô Khởi ra ngoài trước, lát nữa ta sẽ đến.”
Dù thấy hơi lạ, nhưng Do Hứa cũng không suy nghĩ nhiều, đáp lời rồi rời đi.
Trong tiền sảnh giờ chỉ còn lại hai người, Giang Tiếu xoay người nhìn nữ tử vẫn còn mang nụ cười bên môi, khẽ mím môi:
“Xem ra nàng rất vui?”
Vân Sương hơi nhướng mày, tỏ vẻ oan ức.
Nàng chỉ cảm thấy mối quan hệ hiện tại giữa bọn họ, vừa rối rắm lại vừa buồn cười đến mức có vài phần kịch tính mà thôi.
Nàng nhẹ ho một tiếng, nói:
“Do Thiên Hộ nói không sai, Giang tổng binh đúng là nên về nhà mình nghỉ ngơi.”
Giang Tiếu nhìn nàng chăm chú, ánh mắt thoáng lộ chút bất lực.
Cuối cùng, hắn chỉ vươn tay, đầu ngón tay nhẹ chạm lên gò má nàng, khẽ nói:
“Thôi được, sáng mai ta sẽ lại đến, đưa Y nhi và Doãn nhi đến thư viện.”
Vân Sương hơi sững người.
Hai đứa nhỏ học từ rất sớm, nàng tuy không biết nhà Giang Tiếu ở đâu, nhưng nghĩ đến khoảng cách cũng không hề gần.
Nàng vừa định mở miệng bảo hắn không cần phải vất vả như thế, thì Giang Tiếu đã thấp giọng nói:
“Nếu có thể, ta đã muốn cưới nàng về nhà ngay hôm nay. Chỉ là… ta không muốn để nàng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.”
Việc hiện giờ nàng chưa nguyện ý gả cho hắn là một chuyện.
Nhưng hắn cũng không muốn vì hai đứa trẻ mà vội vã kết hôn.
Hắn muốn cưới nàng, không phải chỉ vì con cái.
Vân Sương khẽ giật mình, bất giác ngẩng lên nhìn nam nhân trước mặt.
Giang Tiếu lại không nói thêm gì, chỉ thấp giọng dặn một câu “nghỉ ngơi sớm một chút” rồi xoay người rời đi nhanh chóng.
Vân Sương đứng lặng nhìn bóng lưng hắn xa dần.
Hai người họ quen nhau đã hơn hai tháng, vậy mà dường như chỉ trong hai ngày nay, nàng mới thật sự hiểu rõ con người Giang Tiếu, cùng cuộc sống quanh hắn.
Ngoài cửa, Do Hứa thấy Giang Tiếu đi ra liền nhanh chân bước tới:
“Biểu ca.”
Giang Tiếu liếc nhìn hắn, đâu thể không biết tên này lại đang ủ mưu gì, vừa bước đi vừa nói:
“Có gì thì nói đi.”
Huyện Sơn Dương không lớn, từ nhà hắn đến nhà Vân Sương, cũng chỉ hơn một khắc đường.
Thế nên, Giang Tiếu dứt khoát đi bộ về.
Do Hứa len lén nhìn sang nam nhân bên cạnh, lên tiếng:
“Biểu ca, huynh thực sự đã quyết định muốn thành thân với Vân nương tử rồi sao?”
Nói thật thì, hôm nay hắn lần đầu gặp Vân nương tử, nhưng chỉ cần nhìn là có thể thấy nàng là người hiếm có — không chỉ xinh đẹp, dịu dàng mà còn cực kỳ thông tuệ, có khí chất khiến người khác phải ngạc nhiên. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao biểu ca mình lại động lòng.
Giang Tiếu nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng.
Do Hứa nhịn không được, khẽ thì thào:
“Cũng tốt, Vân nương tử đúng là nữ tử tốt. Chỉ là… biểu ca, dù huynh đã nhiều năm không qua lại với Giang gia, nhưng chuyện hôn sự, chẳng lẽ đến tổ phụ cũng không định nói một tiếng sao?”
Ánh mắt Giang Tiếu hơi trầm xuống, khóe môi mím lại.
Do Hứa vội vàng giơ ba ngón tay lên thề thốt:
“Tuy phụ mẫu ta hay gửi thư bảo ta khuyên huynh nói cho họ biết tình hình, nhưng mấy chuyện riêng tư của huynh, khi chưa được huynh cho phép, ta tuyệt đối không hé nửa lời.
Chỉ là… họ thật lòng quan tâm huynh. Mỗi lần huynh vào kinh bẩm báo, lại không chịu gặp mặt họ, tuy họ không nói, nhưng trong lòng ai nấy đều đau lắm.
Giờ huynh đến chuyện thành thân cũng chẳng nói một câu, đừng nói tổ phụ, chỉ sợ phụ mẫu ta biết được, cũng sẽ không nhịn được mà đích thân đến Hạ Châu trách cứ huynh một trận cho mà xem.”
Nói xong, Do Hứa len lén quan sát biểu ca bên cạnh.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Chỉ thấy Giang Tiếu trầm mặc thật lâu, mới thản nhiên đáp:
“Chuyện này nếu nói với họ, cũng chỉ khiến họ thêm phiền lòng mà thôi.”
Do Hứa: “……”
Hắn quá hiểu biểu ca nhà mình — câu này không có hàm ý sâu xa nào cả, chính là nghĩa đen!
Hắn tuy chấp nhận được việc biểu ca cưới Vân nương tử, nhưng với xuất thân của nàng, thì dù trưởng bối có cởi mở đến đâu, cũng khó tránh khỏi vài lời bàn tán.
Ngay cả Thẩm tiên sinh, một người luôn lý trí, cũng từng có chút thành kiến với Vân nương tử, huống gì là những người khác.
Hắn sốt ruột nói:
“Nhưng biểu ca à, thành thân là chuyện trọng đại. Nếu được sự ủng hộ và chúc phúc của bề trên, chẳng phải cũng là sự tôn trọng đối với Vân nương tử hay sao?
Dù… dù Vân nương tử đã có hai đứa trẻ, nhưng trẻ con do nàng nuôi dạy chắc chắn cũng không tầm thường.
Tổ phụ họ… nhất định sẽ hiểu thôi…”
Nghe vậy, bước chân Giang Tiếu khẽ khựng lại.
Do Hứa còn tưởng mình đã lay động được biểu ca, trong lòng mừng thầm, thì đột nhiên nam nhân bên cạnh xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn:
“Hai đứa nhỏ đó, dĩ nhiên là ngoan. Sau này gặp ngươi, cũng phải gọi một tiếng biểu thúc.”
Do Hứa: “……”
Không ngờ biểu ca nhập vai nhanh đến vậy.
Hôn sự còn chưa định, đã bắt đầu xưng hô thân thích.
Hắn nghĩ Giang Tiếu nhấn mạnh như thế là vì lo hắn có thành kiến do hai đứa nhỏ không phải huyết thống, liền nghiêm túc cam đoan:
“Biểu ca, ta hiểu. Huynh yên tâm, sau này ta nhất định sẽ coi chúng như biểu điệt ruột thịt, tuyệt đối không phân biệt gì hết…”
Giang Tiếu liếc nhìn hắn, như chẳng muốn phí lời thêm, thản nhiên thả một câu nữa, như sấm sét giữa trời quang:
“Ý ta là — ngươi là biểu thúc của chúng, vì hai đứa trẻ là cốt nhục của ta và Sương nương.”
Do Hứa: “……”
Ngẩn người.
Giang Tiếu hiếm khi kiên nhẫn, chậm rãi nhấn mạnh lại:
“Chúng là con ruột của ta và Sương nương, sao có thể không tốt?”
Nói xong, hắn thu hồi ánh nhìn, tiếp tục sải bước đi, để mặc Do Hứa ngây ngốc đứng giữa đường, như bị sét đánh trúng.
Ngô Khởi đi sau, lúc lướt qua hắn, không khỏi liếc mắt đầy đồng cảm: Haiz, đáng thương thay cho Do Thiên Hộ, đêm nay e rằng sẽ mất ngủ rồi…
Mà Vân Sương thì hoàn toàn không hay biết — trên đời lại có thêm một người nữa biết được bí mật của nàng.
Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy, bất ngờ phát hiện Giang Tiếu đã đến, theo lời Thập Ngũ, hắn đã đứng chờ bên ngoài từ sớm.
Tên này, chẳng lẽ trời chưa sáng đã tới rồi?
Hai đứa trẻ thì hoàn toàn chẳng biết chuyện người lớn phức tạp ra sao, chỉ nghe nói hôm nay được cả cha lẫn nương đưa đến trường, là vui sướng ăn tận hai cái bánh bao thêm.
Để tránh bị những phụ huynh khác nhìn thấy, Vân Sương cố ý đợi đến giờ gần muộn mới dắt bọn trẻ đến thư viện.
Nàng vốn định hỏi Trần phu tử về chuyện hôm qua Vân Y kể, có kẻ bắt nạt, nhưng vì đến muộn, mà Trần phu tử xưa nay không ra đón học trò, đành tạm gác lại, tính hôm nào sẽ đích thân gửi thiếp mời đến thăm.
Trên đường về, nàng liếc nhìn nam nhân đang lặng lẽ sánh bước bên cạnh, hỏi:
“Một lát ta phải ra chợ dựng sạp, Giang tổng binh có việc gì phải làm không?”
Giang Tiếu liếc nàng một cái:
“Ta về phủ xử lý chút việc, chiều trước khi bọn trẻ tan học sẽ quay lại.”
Tuy đang nghỉ phép, nhưng sự vụ quân doanh vẫn cần hắn trực tiếp xem xét.
Vân Sương gật đầu, khẽ cong môi:
“Vậy tối nay ta bảo Thư nương nấu thêm vài món mà Giang tổng binh thích.”
Qua mấy bữa cơm cùng nhau, nàng đã nắm được khẩu vị của hắn.
Giang Tiếu lặng lẽ nhìn nàng.
Thực ra, hắn chỉ muốn ở bên nàng, dù là xử lý công vụ, cũng muốn ngồi cạnh nàng mà làm.
Đáng tiếc, cả hai đều chẳng phải kẻ nhàn rỗi.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã về đến nhà, vừa bước vào cửa thì Thập Ngũ đã vội vàng chạy tới, nét mặt đầy lo lắng:
“Nương tử, mới nãy… có người nhà họ Lâm đến!”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.