“Quả thật là hoang đường! Ngươi là thái tử phi tương lai của Long Tộc ta, nay thái tử trọng thương hôn mê, thế mà ngươi lại vứt bỏ vị hôn phu, quay sang ôm lấy Ma Đế của Ma Giới – kẻ đánh lén thiên đình ta. Ngươi để thể diện Long Tộc ta ở đâu? Thể diện hoàng tộc ngươi ở đâu? Còn thể diện toàn bộ tiên giới thì ở đâu?”
“Đại trưởng lão, ngài hiểu lầm rồi.”
Vân Nguyệt vừa ôm Xích Diễm truyền khí, vừa dịu giọng giải thích để xoa dịu sự phẫn nộ của Long Tộc.
“Xích Diễm hôm nay đến thiên đình, thật sự không phải để đánh lén.”
“Hừ! Không phải đánh lén thì chẳng lẽ là tới làm khách? Nếu không phải tới gây loạn, thì cớ sao đám ma tướng kia lại dám giẫm nát thiên đình thành ra thế này?”
“Đại trưởng lão, hãy nghe Nguyệt Nhi giải thích thêm một chút.”
Người lên tiếng là Long Hậu. Tuy rằng trong lòng nàng rất tức giận vì Vân Nguyệt đã vứt bỏ con trai mình, nhưng dù sao nàng cũng là công chúa hoàng tộc, lại là cháu gái ruột của nàng. Giờ phút này, Thiên Đế cùng Vương Mẫu đã bất tiện mở lời, chỉ có nàng có thể đứng ra nói giúp.
“Đại trưởng lão, hôm nay Xích Diễm thật sự không phải tới thiên đình để gây chuyện. Hắn nghe tin ta sắp gả cho Tân ca ca, nên mới đến thiên đình tìm ta. Vì không muốn làm tổn thương lòng ta, hắn đã tự nguyện không hoàn thủ để Tân ca ca trút giận. Ai cũng biết thực lực của hắn mạnh đến đâu – Tân ca ca dù lợi hại, cũng không thể nào khiến hắn trọng thương thế này. Hắn hôm nay đến đây, là đặc biệt vì ta mà xin lỗi Tân ca ca.
Phụ vương, xin người hãy tha cho hắn, để hắn đi đi.”
“Vân Nguyệt công chúa, ngươi coi Long Tộc ta dễ bị lừa gạt thế sao? Nếu hắn không phải đến đánh lén thiên đình, thì vì sao ma tướng của hắn lại đột nhiên xuất hiện nơi đây?”
“Chúng ta là tứ đại hộ pháp của Ma Đế, chủ thượng gặp nguy, chúng ta có thể lập tức cảm ứng được. Trước đó chủ thượng từng dạy chúng ta ba mươi chín pháp quyết vượt tam tầng mười ba giới, do đó khi cảm thấy hắn có nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta lập tức tập hợp ma tướng, chạy đến đây.
Khi đến nơi, chủ thượng đã bị chiến thần đánh đến mức thê thảm thế này!” Ác Linh hộ pháp phẫn nộ lên tiếng thay Vân Nguyệt.
“Phụ vương, Long Vương, nếu không tin, có thể chờ Tân ca ca tỉnh lại để hỏi. Hôm nay Xích Diễm thật sự đến đây để xin lỗi thay ta.”
“Thay ngươi xin lỗi thái tử điện hạ?” Đại trưởng lão cười lạnh, ngắt lời nàng.
“…” Vân Nguyệt cắn môi dưới, hơi ngẩng đầu, to gan đáp: “Là vậy.”
“Công chúa, ngươi đừng quên ngươi là thái tử phi tương lai của Long Tộc ta. Một Ma Đế như hắn có tư cách gì thay ngươi xin lỗi thái tử? Dựa vào đâu?”
Thấy nàng im lặng, đại trưởng lão lại càng không tha, lớn tiếng:
“Tốt lắm. Nếu hắn đã thành tâm hối lỗi, nếu vừa rồi bị thái tử công kích mà không hoàn thủ, vậy rõ ràng hắn đã nhận ra sai lầm, chuẩn bị lấy tính mạng ra chuộc lỗi.
Nay thái tử hôn mê, vậy thì để mười hai trưởng lão chúng ta thay thái tử tiếp nhận sự sám hối của hắn.
Công chúa, chỉ cần ngươi có thể moi trái tim hắn ra, lấy đi Hỗn Nguyên Thiên Tinh trong cơ thể hắn, thì ngươi vẫn là công chúa được vạn người tiên giới kính ngưỡng, vẫn là con dâu tương lai tốt đẹp của Long Tộc ta.”
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của đại trưởng lão, trong lòng Vân Nguyệt đột nhiên trào lên một nỗi phẫn nộ.
Ban đầu nàng vốn không hề ghét Long Tộc. Chuyện này cũng là vì nàng không muốn Tân ca ca đau lòng nên mới đồng ý gả cho hắn. Nàng đã luôn nghĩ cho Tân ca ca, cho Long Tộc.
Ngay cả tình yêu của mình nàng cũng vứt bỏ, vậy mà bọn họ vẫn hung hăng như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nàng chưa từng nói sẽ phản bội hôn ước, chỉ là Xích Diễm đột nhiên xuất hiện khiến nàng bối rối. Nàng đã đồng ý gả cho Tân ca ca thì nhất định sẽ giữ lời. Mà cho dù không giữ lời, thì đó cũng là chuyện giữa nàng và Tân ca ca.
Những trưởng lão này dựa vào đâu mà can thiệp? Nay lại còn trắng trợn mơ tưởng cướp lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh của Xích Diễm, tiêu diệt nguyên thần hắn? Thật quá đáng!
“Nếu ta nói là không thì sao?”
Lần đầu tiên, Vân Nguyệt dứt bỏ vẻ nhu nhược ngày thường, thẳng thắn đối nghịch cùng đại trưởng lão trước mặt tất cả tiên gia.
Thái độ này khiến cả Thiên Đế và Vương Mẫu đều sững sờ.
Nàng xưa nay là một nữ hài thông minh, ngoan ngoãn, dù trong lòng không vui, chỉ cần thấy người khác khó chịu, nàng sẽ lập tức nhường nhịn. Ai ai cũng cho rằng nàng bẩm sinh ôn nhu.
Dù trong cốt cách nàng cứng cỏi, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng có thái độ cứng rắn như vậy với bất kỳ ai.
Thái độ này khiến đại trưởng lão nổi giận, trừng mắt quát lớn: “Vân Nguyệt công chúa, ngươi chớ quên thân phận mình! Ngươi lấy tư cách gì dám chống lại Long Tộc ta?”
Đối mặt với lời lẽ ấy, Vân Nguyệt lạnh lùng cười, không đáp mà hỏi lại: “Dám hỏi đại trưởng lão, vì sao ta không thể?”
“Ngươi…” Đại trưởng lão nghẹn lời, chỉ phẫn nộ hét lên: “Bởi vì ngươi là thái tử phi tương lai của Long Tộc ta!”
“Tương lai? Vậy tức là ngài cũng biết – đó chỉ là tương lai, chứ không phải hiện tại. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ta và Tân ca ca mới chỉ định ngày thành hôn, còn chưa chính thức kết tóc se duyên. Nói cách khác, trước ngày thành hôn, ta vẫn là ta, chưa phải là con dâu Long Tộc, đại trưởng lão lấy tư cách gì can thiệp?
Hơn nữa, Xích Diễm tuy là người Ma Giới, nhưng hắn không giết người ở thiên đình, cũng không gây họa. Hắn đến đây chỉ để xin lỗi, lại còn vì sợ thương tổn đến Tân ca ca mà phong bế pháp lực, để mặc Tân ca ca công kích đến trọng thương.
Đã nhường nhịn đến mức đó, các ngươi dựa vào đâu còn muốn đào lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh của hắn?
Người trong tiên giới vẫn luôn tự xưng từ bi, vậy lòng từ ấy ở đâu?”
“Xú nha đầu! Ngươi nơi nơi vì Xích Diễm suy nghĩ, chẳng lẽ định không gả cho Long Tộc ta nữa, lại còn nuốt lời?”
“Đại trưởng lão, chuyện có gả hay không là một chuyện, chuyện bảo vệ Xích Diễm là chuyện khác. Hôm nay ta bảo vệ hắn vì hắn đang nguy kịch. Ai dám động đến hắn một sợi tóc, đừng trách ta Vân Nguyệt trở mặt!”
Dứt lời, nàng rút ra băng đao, “phanh” một tiếng cắm thẳng xuống đất.
Lập tức, lấy nàng làm trung tâm, phía trước dựng lên một bức tường băng dày đặc, cao ngất trời.
“Hừ! Ngươi cho rằng bức tường băng này ngăn được lão phu? Thật không biết tự lượng sức mình!”
Đại trưởng lão mất kiên nhẫn, thấy tường băng liền lập tức bay lên, hướng thẳng đến bức tường do hàn khí ngàn năm kết thành.
Thiên Đế thấy đại trưởng lão định ra tay với Vân Nguyệt, trong tay liền phóng ra một quả cầu ánh sáng trắng, lao về phía đại trưởng lão, định cản trở hắn công kích nàng.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.