Hiện tại, bên cạnh Thái tử điện hạ chỉ còn lại một ngàn binh lính trung thành, lại phái đi một ngàn tử sĩ trấn giữ cổng thành, một khi quân địch kéo đến, họ sẽ cùng hoàng thành ngọc nát đá tan.
Tất cả nữ nhân và hài tử trong hoàng thành đều đã được Thái tử an bài người đưa đi, những người còn lại, đều là những kẻ nguyện cùng Đông Ly Quốc đồng sinh cộng tử.
Kinh thành Kim Lăng của chúng ta đã cạn lương thực từ hai ngày trước, tiệm ăn này cũng sớm đã ngừng kinh doanh sau khi hoàng thượng băng hà.
Các ngươi xem, những đầu bếp nơi đây giờ đều đã bỏ nồi chảo, chuyển sang chế tạo vũ khí, chuẩn bị khi quân địch công thành lúc chạng vạng hôm nay, sẽ cùng họ đồng quy vu tận.”
Trong lúc nói chuyện, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ồn ào náo động, mọi người đều phấn chấn đứng dậy.
Vân Nguyệt và Xích Diễm đưa mắt nhìn về hướng dòng người đang dâng trào, chỉ thấy phía trước là một tuấn mã, trên ngựa là một nam nhân dung mạo tuấn tú nhưng sắc mặt xanh xao, dẫn đầu một đoàn binh sĩ, đang chuẩn bị đi ngang qua cường thịnh danh trai, hướng về phía cửa thành.
Không cần đoán cũng biết, người nam nhân dẫn đầu ấy chính là Thái tử của Đông Ly Quốc mà lão bản vừa nhắc tới.
Chỉ thấy ngài thần sắc nghiêm nghị, mỗi bước đi qua, dân chúng liền tự động nhập vào đoàn người phía sau.
Nhìn ra được, ngài rất cảm kích trước hành động tự phát ấy, nhưng có lẽ do thân thể đã kiệt quệ, nhiều nhất cũng chỉ có thể gắng gượng nở một nụ cười trấn an.
“Mau tới đỡ Thái tử các ngươi.” Thấy Thái tử đã đến gần, Xích Diễm khẽ nói với lão bản.
“A?” Lão bản rõ ràng không hiểu ý Xích Diễm.
“Hắn sắp ngã rồi.”
“Sao ngươi biết?” Lão bản nhìn về phía Thái tử, người vẫn đang nở nụ cười với dân chúng.
Sắc mặt tuy hơi tái, nhưng trước đó chẳng phải đã có tin nói thái y đã giải hết độc dược, Thái tử không còn gì đáng ngại sao? Nếu vậy, làm sao có thể ngã? Chẳng lẽ vết thương phát tác?
Khi lão bản còn đang lưỡng lự, thì đột nhiên thấy gò má Thái tử co giật một chút.
“Bảo hộ Thái tử!” Lão bản vì đứng quá xa, chỉ có thể quát lớn.
Đám tử sĩ liền vây quanh Thái tử, tưởng có địch mai phục, nhưng vừa đến nơi thì thấy Thái tử ngã từ trên ngựa xuống.
May mắn là thị vệ vẫn luôn sát bên, nếu không, một thân thể trọng thương ngã từ độ cao ấy, e là chưa kịp bị bệnh tật hành hạ cũng đã chết vì va đập.
“Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ!” Binh lính vội vàng đưa Thái tử vào đại sảnh cường thịnh danh trai, lão bản lập tức dâng một chén nước ấm, lo lắng gọi to.
“Thái tử điện hạ, ngài làm sao rồi? Ngài không thể ngã được! Ngài còn phải dẫn dắt dân chúng Kim Lăng chống giặc đó… ô…”
Lão bản vốn đã sùng bái Thái tử, giờ thấy ngài như vậy, càng thêm bi thương bật khóc.
Trong lòng đầy nghi hoặc, ông ta bất chấp mọi lễ nghi, giữa ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, kéo giáp áo Thái tử ra xem.
Toàn thể những người có mặt – kể cả tử sĩ của Thái tử – đều không kìm được mà hít sâu một hơi.
Ba vết tên trên thân Thái tử tuy đã được băng bó, nhưng máu loãng đã sớm thấm đẫm lụa trắng.
Điều khiến người người không nỡ nhìn nhất là – Thái tử từng nói thương thế đã được cứu chữa, độc dược đã được giải.
Nhưng giờ đây ai cũng thấy rõ – độc dược không những chưa được giải, mà còn lan rộng, khiến cả phần da thịt lành lặn cũng bắt đầu lở loét.
“Thái tử điện hạ…”
Lão bản là người đầu tiên quỳ xuống trước Thái tử, những dân chúng tụ tập tại cường thịnh danh trai cũng lần lượt quỳ xuống theo.
Bọn họ Thái tử thật quá anh dũng, thương tích như vậy vẫn không quên vì dân mà trì hoãn quân địch.
Trong giờ phút nguy cấp, Thái tử vẫn có thể kiên cường ra chiến trường.
Truyện được dịch đầy đủ tại maivangtet.vn
Một Thái tử như thế, sao có thể không khiến lòng người cảm phục?
“Đừng quỳ… đều… đều đứng lên đi!”
Thái tử hôn mê, sau khi uống được vài ngụm nước thì lờ mờ tỉnh lại, thấy một nhà toàn dân chúng và thuộc hạ đều đang quỳ, liền khẽ nói, đồng thời gắng sức vùng dậy.
“Ngươi bị thương nặng thế kia, dù hôm nay không chết trận, e cũng khó qua khỏi ngày mai. Vậy thì, chết trên chiến trường, cùng quân địch đồng quy vu tận, há chẳng phải là lựa chọn đúng đắn nhất sao?”
Xích Diễm lạnh nhạt thốt ra một câu, khiến dân chúng tuy lòng bất mãn, nhưng lại chẳng thể phản bác.
Quả thực, thương thế Thái tử đã quá nghiêm trọng, dù có thần tiên cũng khó cứu. Vậy thì thà liều mạng còn hơn ngồi chờ chết.
Đông Phương Duyệt cố gắng gượng đứng dậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn ba người trước mặt.
Một nam, một nữ, một tiểu hài.
Ba người dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, tuyệt đối không giống người tầm thường, sao lại có mặt nơi đây, thốt ra những lời như vậy?
Nếu là ngày thường, hắn nhất định sẽ tìm cách chiêu nạp nam tử kia dưới trướng, hắn tin người ấy nếu được bồi dưỡng, ắt sẽ thành đại nghiệp.
Nhưng hiện tại, binh bại đã là sự thật, hắn chẳng qua chỉ là kẻ đang chờ chết. Không đáng kéo thêm người khác cùng chết theo.
Tuy vậy, Đông Phương Duyệt từ trước đến nay thích kết giao bằng hữu, thấy ba người bất phàm, chẳng những không nổi giận trước lời nói của Xích Diễm, ngược lại còn cảm thấy may mắn – trong giờ phút cuối đời, có thể gặp được người như thế.
“Tiên sinh nói đúng. Thay vì ngồi chờ chết, không bằng cùng quân địch liều một trận. Hảo nam nhi, tình nguyện đứng chết, quyết không quỳ sống.”
Dù trọng thương, ánh mắt Đông Phương Duyệt vẫn kiên định, tuyệt không thấy chút sợ hãi nào. Ngay cả Xích Diễm cũng không khỏi thêm phần tán thưởng khi nhìn hắn.
Nhân loại vẫn chưa hoàn toàn trở thành con rối trong tay Ma Giới, chính là vì vẫn còn những người có ý chí như thế.
Thấy phu thê Xích Diễm không lên tiếng, lại còn thời gian khoảng hai canh giờ nữa quân địch mới kéo tới, Đông Phương Duyệt liền có chút hứng thú, quyết định trò chuyện cùng họ.
“Các ngươi không phải người Đông Ly Quốc đúng chứ? Nhìn tôn giá và tôn phu nhân đều bất phàm, sao lại xuất hiện tại một thành trì sắp bị quân địch giẫm nát?”
Giờ phút này, dân chúng thành Kim Lăng nếu không nguyện cùng chết trận, đều đã chạy cả. Vậy mà trong thành còn có thể xuất hiện ba người phi phàm như thế, quả là kỳ quái.
Chỉ là, lời đáp của Xích Diễm lại càng khiến hắn thấy khó tin.
Nghe Xích Diễm nói: “Không giấu gì, tiệm cường thịnh danh trai kia ta từng ghé qua một lần, món ăn bên trong mùi vị đều không tệ. Phu nhân ta thích mỹ thực, nên ta đặc biệt dẫn nàng và con trai đến nơi này dùng bữa.”
Đông Phương Duyệt: “…”
Đã từng chứng kiến những điều khiến người ta cạn lời, nhưng chưa từng thấy điều gì khiến người ta cạn lời như vậy.
“Các ngươi… chẳng lẽ không biết nơi đây đang có chiến sự? Nửa năm trước, Đông Ly Quốc đã chìm trong loạn lạc. Trên mảnh đại lục này, ngay cả dân chúng nước khác cũng hẳn phải biết điều đó. Tôn giá chẳng lẽ không sợ chiến tranh làm hại tới thân mình sao?”
“Không sợ.”
Đông Phương Duyệt: “…”
“Đầu bếp của các ngươi có chết hết chưa?” Xích Diễm đột nhiên hỏi ra một câu khiến toàn bộ dân chúng đều ngỡ ngàng.
“Chưa chết.” Lão bản ngẩn người, rồi đáp như cái máy.
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

add ơi truyện này full bao nhiêu chương vậy ạ ?
Truyện đã hoàn rồi chắc khoảng gần 1k chương bạn nhé.