Vân Sương liếc nhìn Lâm Vãn Chiếu một cái, còn chưa kịp hỏi nàng điều gì thì bên cạnh đã thấy Dương Nguyên Nhất tiến lên một bước, rất cung kính chắp tay thi lễ với vị công tử kia: “Vị sai người đến huyện nha báo án khi nãy, chính là lang quân phải chăng?”
Vị lang quân kia nhìn Dương Nguyên Nhất, khóe môi khẽ cong lên: “Đúng vậy, tại hạ họ Chu, không biết có làm chậm trễ công việc phá án của các vị chăng?”
Họ Chu…
Vân Sương không khỏi khẽ sững người.
Dương Nguyên Nhất mỉm cười đáp: “Tất nhiên là không, phải nói là nhờ có lời nhắn của Chu lang quân, chúng ta mới có thể chuẩn bị đầy đủ. Chu lang quân chẳng hay cũng từng có chút kinh nghiệm về điều tra phá án?”
Tiểu đồng đang dìu Chu lang quân, có lẽ còn trẻ tuổi, sắc mặt thoáng hiện một tia đắc ý không che giấu, nhìn Vân Sương và mọi người với ánh mắt lộ rõ vài phần khinh thường, dường như cảm thấy câu hỏi của Dương Nguyên Nhất buồn cười tới cực điểm.
Thế nhưng Chu lang quân vẫn giữ nét cười ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng: “Cũng chẳng dám nói là có kinh nghiệm, chỉ là trước đây từng có dịp chứng kiến người khác tra án vài lần mà thôi.
Các vị cứ tự nhiên, tại hạ chỉ vì hiếu kỳ với vụ án này mà muốn xuống xe quan sát một chút.”
Vân Sương lại lặng lẽ nhìn hắn thêm một lần, thấy hắn nói vậy thì cũng tạm thời gác lại những suy nghĩ rối bời trong lòng, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía Phương Quý vẫn đang ngồi bệt dưới đất, nói: “Thế nào? Giờ ta đủ tư cách tra án của lang chủ các ngươi chưa?”
Phương Quý lập tức nhìn nàng như nhìn một nữ dạ xoa, liên tục gật đầu, giọng run rẩy: “Đủ… đủ tư cách rồi… đủ lắm rồi…”
“Rất tốt, vậy đứng dậy nói chuyện.”
Nàng chẳng hứng thú gì với việc cứ mãi phải từ trên cao nhìn xuống người khác để đối thoại.
Phương Quý lập tức luống cuống bò dậy, cung kính đứng trước mặt Vân Sương, chờ nàng sai bảo.
Vân Sương giọng thản nhiên: “Nói xem, thứ tự rời đi của bốn người các ngươi, cùng những lời lang chủ các ngươi đã nói khi ấy.”
Người đầu tiên rời đi là Phương Quý. Hắn kể, khi ấy lang chủ chợt muốn mang về một phần bánh đậu xanh cho phu nhân, liền cho dừng xe nghỉ ngơi ở đây. Hắn vốn đã đau bụng từ trước, xe vừa dừng liền bẩm với lang chủ một tiếng rồi vội vã vào rừng giải quyết.
Kế tiếp là Ngô Vĩ, người được sai đi mua bánh đậu xanh. Dù lão phụ nhân làm bánh sống ở gần, nhưng đi một lượt cũng mất chừng hai khắc, lại không chắc trong nhà có sẵn bánh, nếu phải đợi làm mới, ít nhất lại phải thêm hai khắc nữa.
Ngô Vĩ nói, hôm nay hắn xem như may mắn, tuy lão phụ không còn ra chợ bán nữa, nhưng vẫn thường nhận đặt làm bánh cho những người quen trong vùng, lúc hắn đến thì bà đang làm bánh, chỉ chờ một chút đã có thể lấy.
Vân Sương liền hỏi: “Ngươi biết chờ bao lâu không?”
Ngô Vĩ hơi khó xử: “Lúc đó tiểu nhân không có công cụ đo thời gian, không rõ cụ thể, nhưng… nhưng chắc không đến một khắc.”
“Trước đây, lang chủ các ngươi có từng sai ngươi đi mua bánh chưa?”
“Có từng, tiểu nhân đi theo lang chủ đã lâu, từng được sai đi mua hai lần.”
Vân Sương khẽ gật đầu, rồi nhìn sang Phương Vũ – người rời đi kế tiếp, hỏi: “Còn ngươi?”
Phương Vũ tuy là đệ đệ Phương Quý, nhưng dáng người cao lớn, vẻ mặt lại ngây ngô, không lanh lợi như ca ca mình. Thấy Vân Sương nhìn đến, mặt đen thui thoáng đỏ ửng, hơi ngượng ngùng đáp: “Lang chủ… lang chủ là sau khi Ngô Vĩ rời đi một lúc, mới sai tiểu nhân đi lấy nước.
Dòng sông gần nhất ở khu này, đi về mất gần hai khắc. Tiểu nhân lấy nước quay về, liền thấy lang chủ nằm trên đất, bên cạnh có a huynh, Ngô Vĩ và Hứa Uy.”
Ngô Vĩ lập tức nói chen: “Tiểu nhân lúc sắp quay về đây thì chợt nghe Phương Quý hét to một tiếng, trong lòng cảm thấy bất an, liền vội vàng chạy về.
Lúc tiểu nhân chạy đến, vừa hay thấy Hứa Uy từ trong rừng lao ra.”
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
Nghĩa là, lúc Phương Quý phát hiện thi thể, bên cạnh người chết chỉ có một mình hắn.
Và người quay lại sau cùng, chính là Phương Vũ.
Theo lời Phương Vũ, hắn đến mức ngay cả tiếng kêu của Phương Quý cũng không nghe thấy, chứng tỏ lúc đó, hắn vẫn còn ở cách hiện trường khá xa.
Vân Sương lại khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn về phía người cuối cùng – Hứa Uy: “Ngươi thì sao? Ngươi là người cuối cùng rời khỏi bên cạnh lang chủ, đúng không?”
Hứa Uy mặt trắng bệch, gật đầu đáp: “Vâng… Sau khi Phương Vũ rời đi, tiểu nhân vẫn ở bên cạnh lang chủ chờ đợi một lát. Nhưng lang chủ bỗng nhiên nói, Phương Quý có vẻ đi quá lâu, sợ huynh ấy gặp chuyện gì, liền bảo tiểu nhân đi tìm xem sao.
Tiểu nhân vào trong rừng tìm một vòng, cũng không thấy Phương Quý đâu, đang định quay về bẩm lại với lang chủ thì bỗng nghe Phương Quý hét to một tiếng, tiểu nhân liền lập tức chạy về.”
Ánh mắt Vân Sương lập tức sáng lên, chăm chú nhìn Hứa Uy: “Lang chủ các ngươi chỉ bảo ngươi đi tìm người, mà Phương Quý nếu chỉ là đi giải quyết chuyện cá nhân, thì sẽ không đi xa, ngươi hẳn chỉ tìm loanh quanh trong khu rừng gần đó, không mất nhiều thời gian chứ?”
Hứa Uy vội vàng gật đầu: “Phải, tiểu nhân… tiểu nhân chỉ vòng quanh khu rừng gần đó, gọi tên Phương Quý mấy tiếng, thấy không ai đáp lời thì định quay về…”
Lông mày Vân Sương chợt nhíu lại: “Ngươi gọi Phương Quý mấy tiếng, giọng có lớn không?”
Hứa Uy khựng lại một chút rồi đáp: “Cũng… cũng khá lớn…”
Nghe vậy, Vân Sương lập tức quay đầu nhìn về phía Phương Quý, giọng nhàn nhạt: “Theo lời các ngươi nói, lúc đó Phương lang quân hẳn cũng đã gần đến chỗ lang chủ, khoảng cách với Hứa lang quân không thể quá xa. Thế nhưng Phương lang quân lại không hề nghe thấy lời gọi của Hứa lang quân, cũng chẳng nhắc gì tới chuyện ấy?”
Ngô Vĩ lúc này dường như cũng sực nhớ ra điều gì, ấp úng nói: “Nói tới mới nhớ… lúc đó tiểu nhân cũng nghe thấy Hứa Uy gọi Phương Quý trong rừng…”
Sắc mặt Phương Quý lập tức trắng bệch, miệng há ra định nói điều gì: “Tiểu nhân… tiểu nhân dĩ nhiên có nghe thấy. Chỉ là… chỉ là lúc đó tiểu nhân đã gần quay lại với lang chủ rồi, cảm thấy không cần thiết phải đáp lại, đợi hắn quay về thì tự nhiên sẽ biết tiểu nhân đã trở lại…”
“Ồ?”
Khóe môi Vân Sương đột nhiên cong lên, ánh mắt lạnh như băng, sắc bén như lưỡi dao: “Chỉ cần mở miệng đáp một câu là được, Phương lang quân lại cảm thấy chẳng cần thiết? Vậy chẳng phải mặc kệ Hứa lang quân không biết gì, như ruồi mất đầu mà loanh quanh trong rừng mới tốt sao?
Hay là, lý do Phương lang quân không đáp… là bởi vì, có điều gì đó không tiện để đáp lời?”
Sắc mặt Phương Quý lập tức tái mét, mắt trợn to đầy hoảng sợ.
Tiểu Bàn không nhịn được nữa, chỉ thẳng vào hắn hét lên: “Lẽ nào chính ngươi là kẻ giết lang chủ? Ta đã thấy thái độ của ngươi rất lạ rồi! Vừa rồi Vân nương tử mới hỏi vài câu, ngươi đã biến sắc, còn quay ra nghi ngờ nương tử! Có phải là vì ngươi có tật giật mình không?!”
Lời hắn nói ra liền được một đám bổ khoái đồng loạt tán đồng, ai nấy đều đã thấy bất mãn từ sớm, nay càng nghi ngờ Phương Quý không ít.
Phương Quý rõ ràng bị hù đến thất thần, cả người suýt nhảy dựng lên, hét lớn: “Tiểu nhân… tiểu nhân sao có thể hại chết lang chủ! Thật là vu khống! Vu khống!”
Tiểu Bàn trừng mắt: “Vậy ngươi giải thích sao về việc ngươi cố ý không đáp lại Hứa lang quân!”
“Tiểu nhân… tiểu nhân…”
Phương Quý bị ép lui về sau hai bước, cuối cùng không chịu nổi áp lực nữa, gào lên như tan vỡ: “Tiểu nhân nói! Tiểu nhân sẽ nói hết! Khi đó… thật sự có chuyện riêng cần nói với lang chủ, nên… nên không tiện để người khác ở đó, mới… mới không đáp lời Hứa lang quân…”
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.