Tình cảnh trước mắt, đến cả những nam tử lãnh đạm nhất cũng khó mà không sinh lòng thương cảm.
Đám bổ khoái trong huyện nha ai nấy đều lộ vẻ áy náy, ngay cả Dương Nguyên Nhất cũng hơi nhíu mày, như thể không biết nên tiếp tục hỏi gì.
Bỗng, Vân Sương bước lên một bước, nhìn nữ tử trước mặt, nhàn nhạt nói:
“Gặp cảnh ngộ như Dung nương tử, quả thật khiến người khác động lòng. Chỉ là không biết, Dung nương tử thường ngày nếu tâm tình không tốt, đi dạo thư giãn, có phải cũng sẽ cẩn thận trang điểm như vậy không?”
Dung nương tử khẽ cứng người, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Sương.
Nàng ta vừa mới khóc một trận, lớp trang điểm có phần nhòe đi, nhưng ngược lại càng làm nổi bật việc nàng ấy đã trang điểm đậm đến mức nào – đến nay lớp phấn vẫn dày đến mức che lấp hoàn toàn làn da thật.
Dương Nguyên Nhất sững người, vội nhìn kỹ lại dung mạo nàng ta, mày nhíu chặt hơn, khẩu khí trở nên gay gắt:
“Đúng thế! Dung nương tử nếu thật sự bi thương như vậy, sao còn có tâm trí tô son điểm phấn đến mức ấy? Nhìn qua, Dung nương tử quả là nhàn hạ lắm!”
Ánh mắt Dung nương tử thoáng hiện vẻ hoảng loạn, cắn mạnh môi dưới, giọng nghẹn ngào:
“Trang điểm này của thiếp… vốn là để nghênh tiếp lang chủ. Lang chủ nói hôm nay sẽ trở về, thiếp cứ nghĩ… nghĩ rằng lang chủ sẽ ghé qua gặp thiếp một lần.
Thiếp không biết nên nói sao với lang chủ về chuyện hiểu lầm ấy, nên nghĩ… nếu có thể khiến lang chủ vui vẻ trước, có lẽ sẽ không trách thiếp vì đã khiến chàng hy vọng hão…”
Vân Sương lại khẽ bật cười:
“Thì ra là vậy. Chỉ là, Dung nương tử trang điểm rực rỡ thế này, lại mặc váy lụa màu trắng nhạt, có vẻ không mấy ăn nhập.”
Sắc mặt Dung nương tử hơi biến, khó tránh khỏi bối rối nhìn Vân Sương, như thể đang nghi hoặc vì sao nữ tử này lại cùng một đám bổ khoái đứng chung.
Vân Sương cũng không để nàng ta có cơ hội hỏi, đột nhiên quay sang nhìn Phương Quý:
“Vừa rồi khi Dung nương tử xuất hiện, ta thấy ngươi tựa hồ rất kinh ngạc, không biết Phương lang quân ngạc nhiên điều gì?”
Phương Quý sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn Vân Sương.
Vừa rồi có bao nhiêu người đứng đó, hơn nữa nhân vật chính giờ là Dung nương tử, vậy mà nữ tử này lại không bỏ sót thần sắc thoáng hiện của hắn!
Nói theo cách khác… thật quá đáng sợ rồi!
Hắn không dám sơ suất, lập tức đáp:
“Tiểu nhân… quả thật vừa rồi có phần kinh ngạc, bởi vì tiểu nhân thấy, Dung nương tử trừ việc vừa mới khóc xong thì… trên người chẳng có lấy một vết thương nào…”
Lâm Vãn Chiếu cau mày:
“Dung nương tử chẳng phải chỉ ra ngoài dạo mát một chút thôi sao, vì sao lại phải có vết thương? Chẳng lẽ quanh đây đi dạo cũng gặp nguy hiểm à?”
“Không… không phải thế!”
Phương Quý vội xua tay:
“Không phải tiểu nhân đã nói rồi sao? Vân Thúy vừa nói, Dung nương tử là do phu nhân đưa về. Nói cách khác, phu nhân đã biết đến sự tồn tại của Dung nương tử!
Tiểu nhân từng nói, trước đây lang chủ cũng từng đưa vài nữ nhân về nhà, nhưng lần nào cũng bị phu nhân phát hiện. Phu nhân nhà ta chẳng phải người dễ tính, mỗi lần như vậy đều không chút nể mặt mà trừng phạt nặng tay.
Như lần trước, một nữ tử từng được lang chủ sủng ái cũng bị phu nhân túm tóc tát đến mấy cái, sau đó liền bị bán đi…
Cho nên tiểu nhân nghe Vân Thúy nói phu nhân từng tới đây, lập tức nghĩ rằng Dung nương tử thể nào cũng bị trách phạt…”
Ai ngờ, Dung nương tử xuất hiện trước mặt hắn lại chỉ có đôi mắt sưng đỏ, quần áo tóc tai vẫn chỉnh tề không chút lộn xộn.
Mọi người đều ngẩn người, ánh mắt tức thì dồn cả về phía Dung nương tử.
Dương Nguyên Nhất hỏi thẳng:
“Dung nương tử, vừa rồi phu nhân và nàng đã nói những gì?”
Dung nương tử mấp máy môi, hồi lâu sau mới cắn răng nói:
“Phu nhân… phu nhân quả thật có nghiêm khắc quở trách thiếp một trận. Thiếp cũng biết bản thân đã làm tổn thương phu nhân, trong lòng vô cùng áy náy, nên không dám phản bác một lời.
Cuối cùng, phu nhân mang vẻ mặt giận dữ mà rời đi.
Có lẽ… có lẽ phu nhân còn chưa nghĩ ra sẽ xử trí thiếp thế nào…”
Hai tiểu tỳ đứng bên cạnh nàng ta lập tức lên tiếng:
“Nương tử nhà chúng ta thật sự được lang chủ sủng ái lắm. Nếu phu nhân mà dám làm gì quá đáng với nương tử, lang chủ nhất định sẽ nổi giận!”
“Đúng vậy, khi ấy chúng ta cũng có nói với phu nhân chuyện này, có lẽ phu nhân vì thế mà mới nương tay đó!”
Vân Sương hơi nhướng mày, quay sang hỏi:
“Phương lang quân thấy thế nào?”
Phương Quý hơi sững người, có vẻ vẫn còn hoang mang:
Bạn đang đọc truyện tại maivangtet.vn. Chúc vui vẻ!!!
“Tiểu nhân cũng không rõ, nhưng… lang chủ quả thật rất sủng ái Dung nương tử. Mấy nữ nhân trước đây đều là do lão phu nhân chọn cho lang chủ, nhưng Dung nương tử thì là do lang chủ đích thân đưa từ Khánh Châu về.”
Lâm Vãn Chiếu đứng cạnh Vân Sương khẽ bật cười khinh bỉ.
Vân Sương chỉ khẽ cụp mắt, vẻ mặt trầm ngâm, đột nhiên nói:
“Ta muốn xem phòng của Dung nương tử, không biết có bất tiện gì chăng?”
Dẫu sao bọn họ đến là để điều tra án, dù có lục tung cả gian phòng này, Dung nương tử cũng chẳng thể ngăn cản được.
Vân Sương hỏi vậy, chẳng qua là giữ lễ mà thôi.
Dung nương tử sững người một chút, sau đó có phần bất an gật đầu:
“Tự nhiên có thể.”
Khi đang trên đường tới phòng Dung nương tử, Dương Nguyên Nhất khẽ ghé sát lại bên Vân Sương, thấp giọng nói:
“Vân nương tử, xem chừng Dung nương tử này có điều gì đó giấu giếm.”
Vân Sương khẽ gật đầu.
Ban đầu nàng quả thật chỉ định đến xem thử Phương Quý có nói dối hay không.
Không ngờ mọi chuyện lại thú vị hơn nàng tưởng.
Tuy chỉ là một nông xá, nhưng gian phòng của Dung nương tử bài trí nhã nhặn thanh lịch, vật dụng bên trong đều được sắp xếp kỹ lưỡng. Vừa bước vào, ai có thể tưởng nơi đây chỉ là một căn nhà nhỏ nơi thôn dã?
Nhìn ra được, Hoàng lang quân quả thật rất sủng ái nàng ta.
Vì nơi này chỉ có một mình Dung nương tử ở, nên toàn bộ chính thất hậu viện đều thuộc về nàng. Vào cửa trước là một tiểu sảnh, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ, các gian phòng đều dùng màn lụa mỏng màu phấn đào để ngăn cách, trông vừa nhẹ nhàng vừa mộng mị.
Vân Sương ban đầu chỉ đi một vòng xem qua ba gian phòng, trong đó bày biện toàn là đồ của nữ nhân, trông không khác gì phòng của một tiểu thư thông thường.
Tới khi kiểm tra kỹ lần thứ hai, Vân Sương mới phát hiện trong vài hòm rương và tủ đựng, có cất vài bộ y phục, hài vớ cùng vật dụng của nam nhân.
Hiển nhiên là đồ đạc Hoàng lang quân từng lưu lại.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi gọi Phương Quý tới hỏi:
“Lang chủ của các ngươi thường tới đây sao?”
Phương Quý vội lắc đầu:
“Phu nhân luôn giám sát lang chủ rất sát, lang chủ dù muốn đến cũng không dám đến nhiều! Một tháng cũng chỉ… chỉ tới hai ba lần là cùng…”
Thấy Vân Sương nghe xong, thần sắc đăm chiêu, Dương Nguyên Nhất không kìm được hỏi:
“Vân nương tử, có gì không ổn sao?”
Vân Sương chậm rãi nói:
“Ta chưa từng làm thiếp người ta, nhưng… theo lý thì trong phòng của một ngoại thất bình thường, lẽ nào lại ít đồ của nam nhân như thế?”
Khi Vân Sương chìm đắm trong vụ án, nàng thường dễ quên mình, cũng chẳng để ý rằng vừa rồi chính miệng mình nói ra một câu kinh thiên động địa đến mức nào.
Dương Nguyên Nhất không khỏi trố mắt nhìn nàng, còn Chu lang quân – người từ nãy tới giờ vẫn im lặng – cũng thoáng sửng sốt nhìn nàng một cái.
Dương Nguyên Nhất phục hồi lại tinh thần, vội nói:
“Vân nương tử đương nhiên… đương nhiên không thể dính dáng đến chuyện ô uế như vậy! Ta là nam nhân, cũng không rõ mấy chuyện đó đâu!”
Lâm Vãn Chiếu bên cạnh lại chẳng thấy có gì to tát, khẽ hừ một tiếng rồi nói:
“Tuy muội cũng chẳng biết người ta làm ngoại thất thế nào, nhưng muội từng thấy người ta làm thiếp thì biết! Dù là thiếp thất không được sủng ái, trong phòng lúc nào cũng sẵn sàng có đủ đồ nam nhân dùng, thậm chí nhàn rỗi còn chăm chút may cả đống y phục cho chồng nữa kìa!”
Ngay cả phụ thân nàng, phòng cũng có hai người thiếp đó thôi!
Thiêu Vân đứng một bên: “…”
Thật sự là không biết, rốt cuộc hai nữ tử này, ai mới là người “cường liệt” hơn!
Biểu lang quân nhà bọn họ mà cưới được người thế này… chỉ mong lão thái gia về sau đừng bị dọa đến phát bệnh thôi…
Dương Nguyên Nhất cuối cùng cũng phản ứng lại được:
“Vân nương tử cho rằng, thái độ của Dung nương tử đối với Hoàng lang quân không đúng chăng?”
Trong căn phòng này, đừng nói đến y phục Dung nương tử may cho lang quân, đến cả đồ lang quân để lại cũng chỉ có mấy bộ, lại còn cất tận trong rương tủ sâu bên trong.
Nhìn thế nào, cũng chẳng giống một nơi luôn sẵn sàng nghênh tiếp lang quân đến cả!
Cảm ơn bạn Nguyễn Đăng Thúy Quyên donate cho team 50K!
Có thể một ngày nào đó bạn sẽ không thể truy cập được website Rừng Truyện vì các lý do bất khả kháng. Đừng lo, bạn vẫn có thể đọc tiếp bộ truyện mình yêu thích. Mời bạn tham gia nhóm Rừng Truyện trên Facebook!
Chúng mình đang hết sức cố gắng để duy trì hoạt động của trang web một cách ổn định. Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng ủng hộ bạn nhé!

Chưa có thảo luận nào cho bộ truyện này.